Lâm Tuế Xuân nằm trên giường, người đang ở phía sau cậu có gương mặt thanh nhã, ngũ quan ôn hòa, mang tới cho người đối diện cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi, Lâm Tuế Xuân nắm chặt ga giường, cảm giác có thứ đâm vào cơ thể rất rõ ràng. Huyệt nhỏ ẩm ướt cắn chặt lấy gậy t.hịt, một lát sau, dịch thể của người kia bắn thẳng vào nơi sâu bên trong cậu.
Lâm Tuế Xuân co rúm cả người, miệng rên khe khẽ, run rẩy bắn ra lần thứ hai.
Khóe mắt đỏ bừng, Lâm Tuế Xuân cắn chặt môi dưới, lộ ra vẻ mơ màng yếu đuối.
Giang Ý ôm cậu vào phòng tắm. Hắn dùng ngón tay hé mở huyệt nhỏ, luồn sâu vào bên trong, lấy ra toàn bộ tin/h dịch. Cơ thể Lâm Tuế Xuân vẫn đang rất mẫn cảm, cậu tựa vào vai hắn, khẽ th/ở dốc.
Giang Ý nhìn cậu bằng ánh mắt nồng nàn tình ý, hắn cúi đầu hôn lên trán cậu.
Sau khi rửa sạch sẽ, Lâm Tuế Xuân đi lấy nước ấm, mở nắp lọ thuốc vẫn luôn mang theo bên mình ra, uống hai viên. Giang Ý cau mày đi tới, Lâm Tuế Xuân lạnh lùng lướt qua hắn, đi sang ngủ ở phòng cho khách.
Giang Ý kéo cổ tay cậu: “Vì sao phải uống thuốc ngủ?”
“Cậu không biết vì sao à?” Lâm Tuế Xuân nói.
Giang Ý mấp máy môi: “Tuế Tuế, uống nhiều thuốc này không tốt cho cơ thể.”
Lâm Tuế Xuân gỡ tay hắn ra, vừa đi tới phòng cho khách vừa bâng quơ trả lời: “Thói quen thôi.”
Giang Ý tiến lên phía trước một bước, nhưng rồi vẫn nhẫn nhịn không kéo cậu lại.
Lâm Tuế Xuân vẫn thường xuyên mất ngủ, đặc biệt là khi ngủ cùng giường với bọn họ. Những lúc ấy cậu gần như không ngủ được cả đêm, phải dựa vào thuốc mới có thể thiếp đi, có một lần hắn đã được chứng kiến.
Giang Ý thu dọn giường, do dự hồi lâu rồi quyết định nhẹ bước tới phòng cho khách xem cậu thế nào. Tuy nói là phòng cho khách nhưng thật ra nó còn khang trang hơn phòng ngủ chính, dù sao Lâm Tuế Xuân cũng không muốn ngủ chung, mấy người bọn họ không thể cưỡng cầu, đành cố gắng sửa soạn cho tốt.
Hắn nhìn hé qua khe cửa, bên trong tối đen, có bóng người đang nằm trên giường.
Khẽ thở dài, Giang Ý đóng cửa lại.
Mấy năm gần đây, sức khỏe của bà nội càng lúc càng yếu. Sau khi xử lý xong công việc, Lâm Tuế Xuân liền tới bệnh viện chăm sóc bà nội. Trong lúc rảnh rỗi, bà đã đan cho cậu một cái khăn quàng cổ rất đẹp màu vàng nhạt.
Lâm Tuế Xuân nghiêng đầu qua, để bà quàng khăn lên cổ cho mình. Bà nội vừa định cười thì bất chợt ho ra máu, Lâm Tuế Xuân vội vàng vỗ lưng cho bà, hoảng hốt nhìn bà.
Đợi vãn cơn ho, bà liền trấn an cậu: “Không sao, bà không sao đâu.”
Lâm Tuế Xuân rũ mắt, trong lòng đau đến tê tái.
Lúc bước ra khỏi bệnh viện, cậu tựa như một con rối vô hồn, bản thân cậu cũng không biết mình đã ra ngoài như thế nào, trong đầu chỉ còn văng vẳng lời bác sĩ vừa nói ban nãy, rằng bệnh tình của bà ngày càng nghiêm trọng.
Cậu ngồi trên băng ghế dài, cúi đầu không biết nên làm gì.
Tốt nghiệp cấp 3, cậu tự bán mình khi mới tròn 18 tuổi.
Vì tiền, cậu rê/n rỉ phóng túng dưới thân ba người đàn ông. Vì muốn bọn họ sắp xếp người chăm sóc bà, cậu trở thành món đồ chơi tình d/ục, ngoan ngoãn chịu đựng bọn họ trêu đùa.
Giờ đã là năm thứ bảy, nửa tháng nữa là tới Tết Âm lịch.
Lâm Tuế Xuân cảm thấy có lẽ bản thân không thể đợi được đến Tết.
Giang Ý ở trong phòng nhìn trời mưa bên ngoài cửa sổ. Hắn gọi mãi nhưng Lâm Tuế Xuân vẫn không bắt máy nên liền vội vàng ra ngoài tìm. Cũng may hắn có cài định vị trong máy Lâm Tuế Xuân nên chỉ một lúc sau đã tìm thấy cậu.
Hắn che một chiếc ô đen, đi tới bên cạnh cậu. Lâm Tuế Xuân đang cúi thấp đầu, trông có vẻ mất hết tinh thần.
Giang Ý xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Tuế Tuế, chúng ta về nhà đi. Tôi đã hầm canh gà nhân sâm cho cậu, cậu có muốn nếm thử không?”
Nói rồi, hắn kéo Lâm Tuế Xuân đứng dậy, đỡ cậu vào trong xe.
Bên ngoài, mưa càng lúc càng to.
Giang Ý vừa lái xe vừa nhìn Lâm Tuế Xuân qua lớp kính chiếu hậu, cậu rũ mắt, giữ nguyên vẻ im lặng.
Hắn thở dài, lòng đau nhói.
Giang Ý biết mình không tốt tính, nói khó nghe là có thù tất báo. Từ nhỏ hắn đã giỏi giang, là con cưng của trời trong mắt mọi người. Năm lớp 10, hắn giả vờ kết bạn với Lâm Tuế Xuân. Khi thành tích của cậu vượt qua hắn, hắn đã nóng đầu bảo Tề Sâm dạy dỗ cậu.
Giang Ý vốn tưởng Tề Sâm chỉ dạy dỗ một chút rồi sẽ dừng tay, không ngờ một lần bắt đầu liền kéo dài một năm. Lúc ấy, Tề Sâm từng thổ lộ người hắn thích không thích hắn, bản thân không biết nên làm gì, nghe vậy Giang Ý cũng chỉ tiện miệng trả lời. Dù sao trong mắt đám con ông cháu cha thuộc tầng lớp cao nhất như bọn hắn, nếu không chịu ngoan ngoãn vâng lời thì cứ chiếm đoạt thôi.
Tề Sâm liền làm theo.
Sau đó Giang Ý mới biết người kia chính là Lâm Tuế Xuân. Hắn vô cùng áy náy khó chịu, theo đó là rất nhiều cảm xúc phức tạp không thể nói rõ. Năm lớp 11, hắn vô tình nhìn thấy Thích Cố đè Lâm Tuế Xuân lên bồn rửa tay là/m tình.
Lúc ấy Thích Cố cũng thấy Giang Ý, hắn nhướng mày, càng đâm vào bên trong Lâm Tuế Xuân sâu hơn. Giang Ý thấy khóe mắt Lâm Tuế Xuân đỏ bừng, làn da cậu trắng như tuyết, cực kỳ chói mắt, lỗ nhỏ phía dưới căng ra để nuốt lấy g.ậy thịt của Thích Cố. Cậu bị ch/ịch đến mơ màng, chỉ biết rê/n rỉ những tiếng không rõ, bàn chân cũng co quắp lại.
Ngay lúc đó, Giang Ý đã cứng.
Thích Cố làm tì/nh sảng khoái xong liền lấy đồng phục bọc Lâm Tuế Xuân lại, để cậu nằm một bên rồi đi tới nói với Giang Ý: “Sao, mày cũng muốn làm à?”
Giang Ý lập tức ngẩng đầu, nắm cổ áo Thích Cố, nghiến răng nói: “Cậu ấy còn chưa thành niên, mày có còn là con người không?”
Vẻ mặt Thích Cố cứng đờ, ngay sau đó, hắn hất cằm lên, đáp: “Mày quản được tao à?”
Hắn vừa nói xong, Giang Ý liền vung tay tặng hắn một đấm. Hai người lao vào đánh nhau, tình anh em giả tạo lập tức tan vỡ.
Dưỡng thương xong, Giang Ý cố lấy hết can đảm đi tới bên cạnh Lâm Tuế Xuân.
Hắn quả thật là một kẻ ngụy quân tử.
Nhưng hắn vẫn muốn dành tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng của mình cho Lâm Tuế Xuân.
Nửa đêm, lúc bọn họ vừa làm tì/nh xong, Lâm Tuế Xuân bất ngờ nhận được điện thoại của bệnh viện. Đầu bên kia nói: “Bà của cậu sắp không qua khỏi.”
Lâm Tuế Xuân sững sờ, Giang Ý nắm chặt tay cậu, trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta lập tức tới bệnh viện.”
Suy nghĩ của Lâm Tuế Xuân hỗn loạn, được Giang Ý đưa tới bệnh viện. Cả phòng bệnh chỉ có mình bà nội cậu đang nằm trên giường. Giang Ý vỗ vai, đẩy cậu vào.
Bước chân của Lâm Tuế Xuân nặng như đeo đá, cậu gần như sắp khuỵu xuống.
Bà nội nhìn cậu, cong môi cười, khóe mắt lại ngấn lệ, khàn khàn nói: “Xuân Nhi, bà sắp đi gặp bố mẹ con rồi. Con nhớ phải thật ngoan nhé, tìm một người mình thích rồi sống thật tốt.”
Nước mắt Lâm Tuế Xuân lăn dài, cậu vẫn ngơ ngác, không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu nắm chặt tay bà nội, nức nở: “Bà nội… Bà nội, bà đừng bỏ con, con xin bà, con chỉ có bà thôi.”
Bà nội cũng rơi nước mắt, nhưng bà vẫn dịu dàng cười, nói: “Đừng khóc, bà không muốn thấy con khóc, con phải thật vui vẻ, phải sống thật tốt, bà nội sống vậy là đủ lâu rồi.”
“Con không…”
Nụ cười hiền dịu vẫn nở trên môi, bà nội từ tốn cất tiếng hát: “Con ngoan… ngủ ngoan…”
Lâm Tuế Xuân nắm chặt tay bà, khóc không thành tiếng.
Giọng bà nội càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng, bà nghiêng đầu sang một bên, khép mắt lại, tay trượt khỏi tay cậu. Điện tâm đồ chỉ còn lại một đường thẳng tắp.
Giang Ý nhẹ bước tới, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Lâm Tuế Xuân. Cậu gầm nhẹ một tiếng như ph/át tiết nỗi đau từ tận xương tủy. Khóe mắt Giang Ý đỏ ửng, hắn chỉ còn biết ôm chặt lấy cậu, truyền cho cậu chút hơi ấm.