Đọc truyện Full

Chương 41: C41: Chương 41

41.

Hôm nay Diệp Thầm tan làm rất sớm, chiều qua anh đã nhờ thư ký điều chỉnh lịch trình buổi chiều và buổi tối sang thời gian khác.

Diệp Thầm nói muốn tới sân bay đón bạn.

Lại còn đi đón bạn, nhìn là biết anh đi đón bạn gái. Cô thư ký vừa sắp xếp công việc vừa nghĩ thầm.

Đúng là Diệp Thầm đi đón “bạn gái” mình.

Đoàn phim <<Hồng nhan nhất đao>> đã chính thức quay xong, Cừu Lộ Mang đang thảo luận cho hắn về bộ phim tiếp theo, hình như là một bộ phim thương mại ở Hồng Kông. Thể loại như <<Hồng nhan nhất đao>> xác định là khó có doanh thu phòng vé cao, kế hoạch của Cừu Lộ Mang là cho Mạnh Hà Xuyên nhận một bộ phim thương mại.

Trước khi bộ phim tiếp theo của Mạnh Hà Xuyên khởi quay, công việc chính của hắn là quảng bá cho bộ phim <<Tiếng mưa gió ở Tây Nam>>. Vì vừa quay xong <<Hồng nhan nhất đao>>, những cảnh cuối còn toàn những cảnh hành động, để hắn được thả lỏng một chút, Cừu Lộ Mang hào phóng cho hắn nghỉ vài ngày. Vì thế ngay sau khi quay xong <<Hồng nhan nhất đao>>, Mạnh Hà Xuyên né tránh tai mắt truyền thông âm thầm quay về. Diệp Thầm hẹn đón hắn ở sân bay nên anh mới cố tình để trống lịch trình.

Lúc Diệp Thầm tới sân bay, Mạnh Hà Xuyên cũng vừa mới xuống máy bay, hắn vừa trốn vừa đi tìm chỗ đậu xe của Diệp Thầm, lên xe mới dám thở phào nhẹ nhõm: “Nguy hiểm quá, suýt thì em bị phát hiện rồi.”

“Có người nhận ra em?” Diệp Thầm vội nhìn quanh xem có phóng viên hay fan nào đi theo không.

“Suýt nữa em bị nhân viên an ninh chặn lại, may mà có người khác thu hút sự chú ý.” Mạnh Hà Xuyên cởi khẩu trang và mũ xuống, hắn mặc một bộ đồ thể thao màu đen, vì không muốn bị phát hiện mà hơi căng thẳng, hết ngó đông lại ngó tây, chẳng khác gì phần tử phạm tội, khiến nhân viên an ninh cứ dòm hắn mãi. Đột nhiên có một nhóm fan hò hét chạy ngang qua hắn, hắn quay đầu lại mới phát hiện Ngu Trừng Tây cũng đang trốn còn hoảng sợ hơn hắn, hiển nhiên là lịch vô tình bị lộ ra ngoài, bên người cậu chỉ có một trợ lý đang hộ tống chạy theo hướng ngược lại.

Để kiểm soát sự phấn khích của người hâm mộ, nhân viên an ninh đành phải bước ra phía trước để duy trì trật tự. Mạnh Hà Xuyên nhanh chóng bỏ trốn khỏi đám đông và thành công tìm tới chỗ Diệp Thầm.

Lúc Mạnh Hà Xuyên nhắc đến tên Ngu Trừng Tây, Diệp Thầm cảm thấy hơi tự hào: “Xem ra chọn cậu ta là đúng.”

Mạnh Hà Xuyên liếc nhìn Diệp Thầm, Diệp Thầm chuẩn bị khởi động xe, nhắc Mạnh Hà Xuyên thắt dây an toàn. Nhưng Mạnh Hà Xuyên đột nhiên đến gần Diệp Thầm, Diệp Thầm lùi vào ghế theo bản năng, nâng mắt nhìn Mạnh Hà Xuyên.

“Cậu ta tốt hơn em sao?” Mạnh Hà Xuyên hỏi.

“Em với cậu ta thì so sánh cái gì?” Diệp Thầm khó hiểu.

“Nghe nói anh đã đích thân ký hợp đồng với cậu ta trước khi rời Mạn Thanh.” Mạnh Hà Xuyên nói.

Diệp Thầm chậm rãi suy nghĩ, chẳng lẽ Mạnh Hà Xuyên đang ghen?

…Không giống lắm. Diệp Thầm không quá chắc chắn. Nhưng Mạnh Hà Xuyên lại tiến sát hơn, hỏi anh: “Có phải cậu ta đặc biệt không, nên anh mới ký hợp đồng với cậu ta?”

Mạnh Hà Xuyên ghen chả hợp lý chút nào, Diệp Thầm chẳng biết phải làm sao: “Anh có quen cậu ấy đâu.”

Diệp Thầm không tiếp xúc nhiều với Ngu Trừng Tây, dù người là do anh đề xuất mang về Mạn Thanh. Khi ấy anh chỉ xem xét toàn diện giá trị thị trường, trong số rất nhiều báo cáo đánh giá, anh chọn ra một cái đủ để bù đắp một phần những thiệt hại mình gây ra cho Mạn Thanh, chuyện còn lại được Triệu Sở và những người khác hoàn thành. Ngay sau đó Diệp Thầm từ chức, cộng lại còn chưa nói với Ngu Trừng Tây được mấy lời.

“Có thật không?” Mạnh Hà Xuyên làm bộ không tin.

Diệp Thầm đành phải nói: “Làm gì thì em mới tin?”

Mạnh Hà Xuyên giống như một chú cáo cuối cùng cũng đợi được con mồi, hắn nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh hôn em một cái thì em tin.”

Giờ Diệp Thầm mới nhận ra hắn có ý đồ khác, mặt Mạnh Hà Xuyên rất gần, khiến anh không thể làm gì khác hơn là nhìn hắn. Thấy nụ cười trêu chọc của Mạnh Hà Xuyên, anh đành chủ động ngẩng đầu hôn lên môi hắn, chỉ chạm nhẹ một cái rồi rời đi rất nhanh.

Mạnh Hà Xuyên bật cười: “Em bảo hôn một cái thì anh hôn một cái thật sao?”

Diệp Thầm vờ bình tĩnh, lén lút nắm chặt dây an toàn: “Anh còn phải lái xe, em đừng nghịch nữa.”

Ánh mắt Mạnh Hà Xuyên rơi vào tay Diệp Thầm, hắn nắm tay Diệp Thầm, sờ chiếc nhẫn trên tay anh: “Anh đeo suốt à?”

Ngón áp út Diệp Thầm lóe lên ánh sáng bạc.

Mạnh Hà Xuyên vuốt v e chiếc nhẫn, sau đó xắn tay áo, giơ cổ tay lên cho Diệp Thầm xem.

Cổ tay hắn đeo một chuỗi vòng tay hình thù kỳ lạ, do rất nhiều vòng tròn bạc nhỏ ghép thành một chiếc vòng tay dạng dây chuyền, trong đó có chiếc nhẫn Diệp Thầm tặng.

Mặc dù thoạt nhìn chiếc nhẫn trông không khác gì những vòng tròn nhỏ bên cạnh, nhưng chỉ cần nhìn thêm lần hai là có thể nhận ra đó là một chiếc nhẫn – và là một chiếc nhẫn có giá trị không rẻ.

Diệp Thầm sờ chiếc nhẫn kia: “Sao em…”

“Như vậy nhìn sẽ không quá bắt mắt, có thể luôn đeo bên người.” Mạnh Hà Xuyên lắc lắc cổ tay.

Thời trang của người nổi tiếng dễ bị soi mói, mặc dù xâu nhẫn vào vòng tay thì trông khá khiêm tốn, nhưng vẫn có khả năng gây ra nhiều đồn đoán không cần thiết. Diệp Thầm thấy hơi lo lắng: “Thật ra em không cần làm thế này, nếu bị chụp ảnh…”

Mạnh Hà Xuyên nắm chặt bàn tay đeo nhẫn của Diệp Thầm, “Tuy em không thể làm như anh… nhưng em vẫn muốn đeo nó.” Hắn hôn lên ngón tay Diệp Thầm, “Em không làm được nhiều như anh, nên cố gắng làm nhiều nhất.”

Diệp Thầm nhìn nhẫn trên tay Mạnh Hà Xuyên, rồi lại nhìn mặt Mạnh Hà Xuyên. Đột nhiên anh nghiêng người về phía Mạnh Hà Xuyên, hôn lên môi hắn. Lần này không phải là một nụ hôn hời hợt nữa. Anh vươn đầu lười ra, li3m môi răng Mạnh Hà Xuyên, giống như chú mèo đang làm nũng.

Đương nhiên Mạnh Hà Xuyên cực kỳ hưởng thụ, hắn đảo khách thành chủ ngậm lấy môi anh, dùng răng cắn nhẹ vào đầu lưỡi Diệp Thầm, đầu lưỡi nhỏ nhắn lập tức rụt lại, theo phản xạ lui về lãnh địa của Diệp Thầm, Mạnh Hà Xuyên lại đuổi theo, chiếm giữ lãnh địa của Diệp Thầm, môi m*t môi, lưỡi quấn lấy lưỡi, tiếng th ở dốc mập mờ tràn ngập trong xe.

Lồ ng ngực Diệp Thầm phập phồng, thỉnh thoảng kêu ra vài tiếng r3n rỉ yếu ớt, Mạnh Hà Xuyên buông ra một lúc lâu anh mới bình tĩnh lại được. Lúc Diệp Thầm khởi động lại xe, thời gian đã trôi qua rất lâu.

“Giờ anh đi đâu?” Mạnh Hà Xuyên hỏi.

“Anh bàn với anh trai anh là anh dự định chuyển về chỗ cũ. Hôm nay tới lấy tạm ít hành lý.”

Trên đường đi, thỉnh thoảng họ lại trò chuyện, Mạnh Hà Xuyên kể vài chuyện vụn vặt trong đoàn làm phim, Diệp Thầm lại nói về công việc mới của anh, đề tài xoay quanh mấy chuyện thường ngày.

Diệp Thầm rất thích kiểu bình thường này, mà Mạnh Hà Xuyên cũng vậy, điều này khiến họ không khác gì mọi cặp yêu nhau trên thế giới.

Khi tới nhà chính của nhà họ Diệp thì đã là chạng vạng. Trường học của Mãn Mãn tổ chức chuyến dã ngoại mùa thu kéo dài ba ngày, Lâm Táp làm thêm giờ, chỉ có Diệp Thận ở nhà một mình.

Diệp Thận ở nhà vì hôm qua Diệp Thầm nói với hắn rằng hôm nay anh sẽ dọn về chỗ mình ở. Khi Diệp Thầm đưa Mạnh Hà Xuyên vào nhà, giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, Diệp Thận thấy Diệp Thầm mang thêm một người nữa về thì cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: “Ăn xong rồi đi.”

Bữa ăn diễn ra trong im lặng, im lặng đến mức bất bình thường. Diệp Thầm ăn ít nên đứng lên trước, quay sang nói với Mạnh Hà Xuyên và Diệp Thận: “Hai người cứ ăn đi, em lên lầu thu dọn hành lý.”

Mạnh Hà Xuyên nói: “Chờ chút, để em giúp anh.”

Trên bàn ăn chỉ còn lại Mạnh Hà Xuyên và Diệp Thận.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thận nhìn kỹ Mạnh Hà Xuyên.

Lần trước đến bệnh viện cùng Diệp Thầm, bởi vì tình trạng của Diệp Thầm, Diệp Thận còn chưa nhìn kỹ Mạnh Hà Xuyên đã phải vội vàng rời đi. Hắn gặp lại Mạnh Hà Xuyên ở phòng bệnh của Diệp Thầm.

Ngày Mạnh Hà Xuyên tới gặp Diệp Thầm, Diệp Thận vẫn tới bệnh viện như thường lệ. Khi đến phòng bệnh, hắn nhìn thấy Mạnh Hà Xuyên và Diệp Thầm đang ôm nhau ngủ trên giường bệnh.

Diệp Thận không làm phiền họ, lặng lẽ rời đi.

Diệp Thận nhìn Mạnh Hà Xuyên. Hắn đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Châu Cẩn Ngôn nữa. Khi Mạnh Hà Xuyên đứng trước mặt hắn, thoạt nhìn, dường như hắn thực sự nhìn thấy Châu Cẩn Ngôn trong trí nhớ mơ hồ của mình. Nhưng sự giống nhau chỉ kéo dài trong vài giây, nhìn ánh mắt và cử chỉ của Mạnh Hà Xuyên, có thể thấy rõ hai người khác nhau như thế nào.

Hắn biết Mạnh Hà Xuyên đã ở bên Diệp Thầm rất nhiều năm, hắn luôn cho rằng đó là vì Mạnh Hà Xuyên trông giống Châu Cẩn Ngôn. Nhưng chỉ khi thực sự gặp mặt, mới phát hiện ra họ thực sự không giống nhau lắm, mặc dù có vẻ ngoài tượng tự, nhưng dù có Châu Cẩn Ngôn đứng cạnh, vẫn có thể dễ dàng phân biệt được.

Đến bây giờ Diệp Thận mới nhận ra, có lẽ là bởi vì không giống nên Diệp Thầm mới giữ Mạnh Hà Xuyên bên người.

Châu Cẩn Ngôn đối với Diệp Thầm nặng nề như vậy, mà chỉ có Mạnh Hà Xuyên mới cho phép Diệp Thầm có chút thời gian hít thở dưới quá khứ nặng nề. Mọi người đều cảm thấy Diệp Thầm vừa ý Mạnh Hà Xuyên vì khuôn mặt giống Châu Cẩn Ngôn, nhưng Diệp Thầm lại khác hoàn toàn tưởng tượng của mọi người – anh không còn yêu Châu Cẩn Ngôn nữa, anh đã yêu cái gì khác dưới lớp da tương tự.

Mặc dù Diệp Thận cảm thấy dưới lớp da này chẳng có cái gì đáng yêu.

Diệp Thận nói: “Cậu Mạnh, tôi rất không thích cậu, nhưng A Thầm cần cậu, hy vọng cậu đừng phụ lòng em ấy.”

Mạnh Hà Xuyên cười: “Nếu ngài Diệp thích tôi thì đau đầu lắm. Tôi chỉ cần Diệp Thầm thích tôi thôi.”

Hắn cố tình tỏ ra không nghiêm túc mà đáp trả Diệp Thận.

Diệp Thận cảm thấy toàn thân Mạnh Hà Xuyên vừa phù phiếm vừa thô thiển, bạ đâu nói đấy, quả nhiên hắn không thích Mạnh Hà Xuyên, liền vội vàng kết thúc bữa ăn.

Mạnh Hà Xuyên ăn cơm xong thì lên lầu giúp Diệp Thầm thu dọn hành lý, xách một ít bỏ vào xe trước.

Một lúc sau Diệp Thận cũng tới hỗ trợ, với đề nghị rời đi của Diệp Thầm, Diệp Thận cũng không nói nhiều, từ khi nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ trong bệnh viện, hắn biết Diệp Thầm sẽ rời khỏi nhà lần nữa.

“A Thầm, quay lại thường xuyên hơn nhé,” Mãi đến lúc giúp Diệp Thầm mang hành lý xuống tầng dưới, Diệp Thận mới mở miệng, “Mãn Mãn nhớ chú đấy.”

Đi tới cửa, Diệp Thầm nhìn thấy Mạnh Hà Xuyên đang dựa vào xe chờ anh, thấy hắn đi về bên này, Diệp Thầm nhận hành lý từ trong tay Diệp Thận, trả lời: “Vâng.”

Rồi anh xách hành lý, đi về phía Mạnh Hà Xuyên.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full