Sắc mặt Văn Gia Ngọc nháy mắt đỏ bừng.
Người đàn ông này… sao có thể thản nhiên thốt ra những lời tàn nhẫn bằng giọng điệu ngang ngược như thế chứ?
Thật thô lỗ.
Văn Gia Ngọc cảm giác bị xúc phạm nặng nề.
Ánh mắt liếc nhẹ qua khuôn mặt của Lệ Phần, môi dưới bị cắn mạnh đến mức sắp chảy máu, ấm ức giải thích: “Thành thật xin lỗi, trước đó tôi có đến nhà họ Hoắc rồi, nhưng bọn họ từ chối cho tôi biết A Lăng đang ở đâu. Sau đó tôi mới liên lạc với Sở Trần, nhưng câu trả lời không rõ ràng của Sở Trần đã khiến tôi hiểu lầm A Lăng đang ở bên cạnh cậu ấy. Dù sao quan hệ của A Lăng với Sở Trần…”
Sở Trần đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, dáng vẻ còn khoa trương hơn cả lúc sáng nhìn thấy Lệ Phần trên giường.
Lệ Phần không thích nghe người khác giải thích, huống chi Văn Gia Ngọc còn lải nhải dài dòng như vậy.
Lệ Phần không kiên nhẫn ngắt lời Văn Gia Ngọc, hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến tôi?”
Văn Gia Ngọc sửng sốt, luống cuống đứng tại chỗ, lỗ tai dần đỏ lên.
Đúng vậy.
Chuyện mình đến nhà họ Hoắc nhưng bị đuổi ra ngoài có liên quan gì đến người đàn ông trước mặt đâu?
Người đàn ông này đứng về phía Sở Trần, sao có thể chịu nghe mình giải thích được?
Rốt cuộc Văn Gia Ngọc đã tin tưởng Hoắc Lăng thật sự không có ở chỗ của Sở Trần. Nghĩ lại câu trả lời trước đó của cậu ta, biết ngay mình đã bị trúng kế. Chắc chắn Sở Trần đã cố tình nói như vậy để dụ mình đến đây làm trò cười cho cậu ta xem.
Nếu không chỉ cần trả lời không có là được, tại sao phải dò hỏi có chuyện gì vậy.
Văn Gia Ngọc tài không bằng người, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo bị tiểu nhân hãm hại.
Văn Gia Ngọc cúi người thật thấp, thái độ vô cùng thành khẩn: “Xin lỗi vì đã làm phiền đến hai người.”
Lệ Phần hừ nhẹ một tiếng, không thèm nhìn Văn Gia Ngọc xoay người trở vào trong.
Mặc dù Lệ Phần không nói gì, nhưng từ thái độ và hành động của đối phương càng khiến Văn Gia Ngọc cảm thấy xấu hổ hơn.
Văn Gia Ngọc nhìn chằm chằm Sở Trần, sau đó xoay người rời đi.
Nhớ lại dấu hôn trên cổ và tư thế ung dung dựa vào cửa của Sở Trần, trong lòng Văn Gia Ngọc không khỏi sinh ra cảm giác hụt hẫng.
Không phải nhà họ Sở đã phá sản rồi sao?
Không phải vào lúc này Sở Trần nên sứt đầu mẻ trán vì chuyện của nhà họ Sở hay sao?
Tại sao Sở Trần vẫn thảnh thơi sống tốt cứ như không có chuyện gì xảy ra?
Người đàn ông đi tới bên cạnh Văn Gia Ngọc, cậu ta miễn cưỡng cười nói: “Anh Lý.”
“Không sao chứ?” Người đàn ông hỏi.
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi nỗi ấm ức trong lòng Văn Gia Ngọc lại trỗi dậy, nước mắt chực chờ quanh hốc mắt.
Văn Gia Ngọc vội vàng quay người lại, giơ mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, lỡ để anh chứng kiến trò cười rồi… Cũng tại tôi quá sốt ruột nên mọi chuyện mới thành ra như vậy.”
Người đàn ông tên là Lý Tấn Trác, là người Văn Gia Ngọc quen được ở trên phi thuyền.
Lý Tấn Trác nhìn bộ dạng của Văn Gia Ngọc, không nhịn được đau lòng thay cậu. Lúc trước còn cảm thấy hành động của Văn Gia Ngọc quả thật có hơi đường đột, nhưng bây giờ lại cảm thấy đối phương chỉ là một kẻ đáng thương đau khổ vì tình.
Lý Tấn Trác giơ tay vỗ vai Văn Gia Ngọc, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, cậu cũng chỉ muốn tìm được Hoắc Lăng thôi mà.”
Văn Gia Ngọc rũ mắt: “Cảm ơn anh Lý đã giúp tôi tìm được chỗ ở của Sở Trần. Tôi mời anh ăn tối, hôm nay đã làm phiền anh phải đích thân đi theo tôi một chuyến đến tận đây.”
“Không tìm Hoắc Lăng nữa?” Lý Tấn Trác hỏi.
Văn Gia Ngọc cười khổ: “Bây giờ anh ấy không xuất hiện chẳng qua là không muốn nhìn thấy tôi thôi, tôi cũng không biết mình đã chọc giận anh ấy ở điểm nào. Thay vì cứ tìm kiếm xung quanh như con ruồi không đầu, còn không bằng chờ anh ấy nguôi giận rồi đọc được tin nhắn của tôi.”
“Nói cũng phải.”
Lý Tấn Trác gật đầu, tán thành suy nghĩ của Văn Gia Ngọc
“Đúng rồi…”
Văn Gia Ngọc làm bộ như lơ đãng hỏi: “Đã lâu rồi tôi không về Vọng Thành nên không rành lắm những người ở đây. Người đàn ông lúc nãy trong nhà Sở Trần là ai vậy?”
Nhớ tới vẻ ngoài của người đàn ông kia, Văn Gia Ngọc không khỏi động lòng.
Lý Tấn Trác nói: “Người nhà họ Lệ. Tên là Lệ Nhiên.”
Họ Lệ sao?
Văn Gia Ngọc nhíu mày.
Là một người lớn lên ở Vọng Thành, đương nhiên Văn Gia Ngọc biết đến nhà họ Lệ.
Lúc nhà họ Hoắc, nhà họ Vương cùng một số gia tộc khác còn chưa có chỗ đứng thì nhà họ Lệ đã nghiễm nhiên được xem như một nhà thống trị mọi nhà, địa vị còn cao hơn cả nhà họ Hoắc bây giờ. Người nhà họ Lệ đi ra ngoài đều ưu việt hơn người khác một đẳng cấp, danh tiếng lúc đó cũng thuộc dạng có một không hai.
Chỉ có điều sau này nhà họ Lệ không có con cháu sở hữu sức mạnh tinh thần cấp cao cho nên mới tụt dốc không phanh.
Lý Tấn Trác kể lại những gì mình thấy được trong bữa tiệc lần trước.
Văn Gia Ngọc cũng biết chuyện xảy ra trong bữa tiệc, nhưng lúc đó không có hình ảnh của người đàn ông kia trên tin tức.
Văn Gia Ngọc chớp mắt nói: “Tôi còn tưởng Sở Trần ở bên cạnh người đàn ông tên Lệ Nhiên này là vì nhà họ Sở, nhưng không ngờ lại không phải… Tôi nghe nói hình như nhà họ Sở đã xảy ra chuyện rồi phải không?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Lý Tấn Trác, Văn Gia Ngọc không nhịn được thở dài: “Tốt xấu gì nhà họ Sở cũng nuôi nấng Sở Trần mười mấy năm. Nếu tôi là Sở Trần, có lẽ bây giờ tôi đã chạy khắp nơi tìm cách cứu giúp nhà họ Sở, còn cậu ta lại…”
Văn Gia Ngọc dừng lại đúng lúc, không tiếp tục nói nữa.
Lý Tấn Trác nhíu mày nhớ lại dáng vẻ hoang dâm vô độ giữa ban ngày của Sở Trần, lập tức khinh thường ra mặt: “Lúc trước còn nghe nói Sở Trần có tiếng xấu ở Vọng Thành, bây giờ xem ra đúng là sự thật rồi. Chắc cậu ta được nhà họ Sở chiều chuộng sinh hư, quen thói ham ăn biếng làm. Loại phế vật vong ơn bội nghĩa chỉ biết ăn uống hưởng lạc làm sao có tư cách so sánh với nhân viên nghiên cứu khoa học cao quý như cậu được?”
“Đừng nói như vậy.” Văn Gia Ngọc lắc đầu: “Chắc cậu ta cũng có ưu điểm riêng, chỉ tại chúng ta không thân quen nên mới không biết thôi.”
Lý Tấn Trác nhìn Văn Gia Ngọc.
Văn Gia Ngọc kéo cánh tay Lý Tấn Trác, nói như làm nũng: “Chúng ta đừng nhắc tới cậu ta nữa. Anh mau nói đi, anh muốn ăn tối ở đâu? Bây giờ trong tay tôi đang có tiền.”
“Giải quyết xong chuyện cố vấn của cậu rồi sao?”
“Xong rồi.”
Văn Gia Ngọc mỉm cười: “Cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng, chứng tỏ những nỗ lực trước đây của tôi đều không uổng công ích…”
…
Sau khi Sở Trần trở vào nhà lập tức cầm điều khiển được người máy nhỏ mang tới trích xuất đoạn video từ lúc Văn Gia Ngọc xuất hiện cho đến khi rời đi, sau đó gửi thẳng cho Hoắc Lăng.
Sở Trần: “Thu tiền!”
Hoắc Lăng vẫn không trả lời.
Sở Trần lật xem lịch sử trò chuyện của hai người.
Mặc dù trước kia Hoắc Lăng không trả lời tin nhắn trong vòng vài giây nhưng cũng không đến nỗi kéo dài hơn một tiếng, còn lần này lại khác.
Không phải Hoắc Lăng định đi tự sát đấy chứ?
Lúc còn ở Hoa Hạ, thỉnh thoảng cậu cũng đọc được tin tức người nào đó nhảy lầu hoặc nhảy sông tự sát.
Nếu thử hỏi thăm thì tám chín phần mười nguyên nhân đều do có vấn đề về tình cảm.
Sở Trần nhắn tin cho Phong Như Vân.
Sở Trần: “Dì Phong, anh Hoắc Lăng ra ngoài sao? Anh ấy không trả lời tin nhắn của con.”
Phong Như Vân trả lời rất nhanh: “Ừ, nó đi xa nhà rồi. Tín hiệu trên phi thuyền không được ổn định. Chắc phải mất một khoảng thời gian mới có thể nhận được tin nhắn.”
Sở Trần: “Thì ra là thế, cám ơn dì Phong. Khi nào có thời gian rảnh chúng ta cùng nhau đi dạo phố.”
Gửi tin nhắn xong, Sở Trần thu vòng tay thông minh lại.
Đi xa nhà sao?
Không lẽ chạy đến hệ tinh hà H-310?
Không hổ là công chính trong tiểu thuyết.
Sở Trần vừa nghĩ ngợi vừa đi về phòng, nhướng mày nhìn Lệ Phần ngồi trở lại trên ghế sofa.
Lệ Phần quay lại trạng thái làm việc.
Nhớ lại cảnh tượng hồi nãy Lệ Phần chẳng thèm ngó ngàng tới Văn Gia Ngọc, thậm chí còn thẳng thừng mắng cậu ta là đồ ngu, Sở Trần không nhịn được bật cười sung sướng. Cậu nhanh chân bước tới hôn lên cằm người đàn ông xem như phần thưởng, sau đó thả mình nằm trên ghế sofa tiếp tục xem phim.
Lệ Phần đang chủ trì cuộc họp đột ngột dừng lại.
Các thành viên của Quân đoàn Phần Diệm còn đang chờ ông sếp nhà mình nói tiếp, đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì hết, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lệ Phần.
Chỉ thấy biểu cảm trên mặt Lệ Phần hơi là lạ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ vào cằm rồi cúi đầu nhìn ngón tay.
Cũng không biết sếp đang suy nghĩ cái gì.
Các thành viên trong quân đoàn: “???”
Mọi người hai mặt nhìn nhau trao đổi ánh mắt, Lệ Phần đột nhiên giương mắt lên, lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, mấy người cảm thấy nội dung huấn luyện còn chưa đủ phải không?”
Mọi người: “…”
Kết thúc cuộc họp với các thành viên trong quân đoàn, Lệ Phần đi đến Cơ sở huấn luyện tinh thần để rèn luyện sức mạnh tinh thần rồi mới quay về hiện thực.
Cất vòng tay thông minh đi, Lệ Phần lập tức ngửi thấy mùi thơm bay ra từ nhà bếp.
Mùi thơm lan tỏa khắp cả phòng.
Lệ Phần hơi cong khóe môi, thoải mái nằm xuống nghỉ ngơi.
Không lâu sau Sở Trần đã sai người máy nhỏ bưng đồ ăn lên bàn, còn cậu thì bước ra kêu Lệ Phần: “Ăn cơm thôi.”
Lệ Phần học theo dáng vẻ của Lệ Nhiên lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó cố ý chờ một lúc giả vờ như không có vẻ gì là gấp gáp, cuối cùng mới điều khiển xe lăn đi đến bàn ăn.
Khi Lệ Phần xuất hiện thì Sở Trần đã ngồi sẵn vào bàn, cười như không cười nhìn anh.
Lệ Phần: “???”
Bỗng có cảm giác bị đối phương nhìn thấu.
Lệ Phần hơi rũ mắt xuống, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích, sau đó vội ngẩng đầu lên liếc nhìn Sở Trần, thấy cậu vẫn chăm chú nhìn mình mỉm cười tủm tỉm, không khỏi nhíu mày thầm nghĩ, cười một cái là được rồi, sao cứ cười mãi không chịu dừng thế?
Chẳng lẽ Sở Trần lại định bày trò gì nữa đây?
Nhưng có lẽ lần này Lệ Phần đã suy nghĩ quá nhiều.
Suốt bữa cơm Sở Trần không hề làm bất cứ chuyện gì khác thường, thỉnh thoảng chỉ gắp đồ ăn cho Lệ Phần: “Anh ăn nhiều thêm một chút.”
Trong lòng Lệ Phần nghi ngờ không thôi, nhưng đồ ăn cậu nấu thật sự rất ngon.
Lệ Phần dần dần buông bỏ sự đề phòng.
Bởi vì chỉ có hai người nên Sở Trần cũng không nấu nhiều món.
Ba món ăn, hai chén cơm đều được giải quyết sạch sẽ.
Lệ Phần nhìn mấy cái đĩa trống trơn, thậm chí còn cảm giác chưa no.
Sở Trần ngồi phía đối diện, chống cằm nhìn chằm chằm Lệ Phần, không nói gì mà chỉ cười nhẹ.
“Em đang cười cái gì?” Lệ Phần không nhịn được hỏi.
Sở Trần lười biếng nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên em nhớ tới một chuyện thú vị.”
Lệ Phần: “???”
Lệ Phần yên lặng nhìn Sở Trần, chờ cậu nói rõ ràng.
Nhưng Sở Trần lại không lên tiếng.
Cậu chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giống như sáng nay thong thả đi đến chỗ Lệ Phần.
Đặt tay lên vai Lệ Phần, Sở Trần cúi người ghé vào bên tai anh, thấy người đàn ông có vẻ hơi bài xích, muốn né tránh nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn, Sở Trần nhỏ giọng bật cười.
Lông mày Lệ Phần càng nhíu chặt hơn.
Anh quay đầu lại hỏi: “Em muốn làm gì?”
Lệ Phần không quen tiếp xúc thân mật với người khác trong khoảng cách gần như vậy.
Đặc biệt là hơi thở của Sở Trần cứ không ngừng phả vào bên tai khiến Lệ Phần cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy.
Sở Trần nói: “Em nhớ lúc anh trai vẫn còn ở nhà, em đã hỏi anh ấy một câu.”
Lệ Phần: “…”
Lệ Phần im lặng không nói lời nào, nhưng nhịp tim lại tăng nhanh một cách đột ngột.
Anh bình tĩnh quay đầu lại, nhìn cậu thiếu niên gần trong gang tấc.
Hai người nhìn nhau.
Lệ Phần chợt phát hiện đôi mắt của Sở Trần vừa đẹp vừa sáng.
Nếu chỉ nhìn vào đôi mắt thì khó có thể tưởng tượng cậu lại là một người… như vậy.
Đáy mắt Sở Trần thoáng hiện lên ý cười.
Cậu nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai người đàn ông: “Bởi vì anh trai với Nhiên Nhiên là anh em sinh đôi cho nên nhìn bề ngoài rất giống nhau. Lúc đó em đã hỏi anh trai, nếu như anh ấy cố tình đóng giả thành Nhiên Nhiên để làm chuyện thân mật với em nhưng em lại không thể phân biệt được thì phải tính sao đây? Em còn nhớ lúc đó anh trai đã trả lời anh ấy sẽ không bao giờ làm chuyện như thế.”
“Phải không…”
“Anh trai của em.”
…