Miêu Húc được Hùng Hùng chở về nhà bằng xe cảnh sát, trên đường đi, anh buộc mặt dây lông mèo vào điện thoại di động, mặt dây sang trọng mềm mại khiến anh nhớ đến con mèo ragdoll xinh đẹp đó.
Miêu Húc nhịn không được hỏi Hùng Hùng: “Người thật sự có thể biến thành động vật sao?”
Hùng Hùng lái xe nói: “Xét về mặt xã hội học thì điều đó là không thể. Con người là con người. Ngay cả một nhóm đặc biệt như chúng tôi cũng không thể tách rời hoàn toàn khỏi xã hội loài người.”
Chính vì vậy cần có sự quản lý đặc biệt để giúp họ hòa nhập với xã hội.
Miêu Húc có chút thất vọng, nhưng Hùng Hùng vẫn tiếp tục: “Nhưng chỉ cần không gây rắc rối cho người khác thì có gì là không thể chứ?”
Miêu Húc sửng sốt quay lại nhìn Hùng Hùng.
Cảnh sát Hùng vẫn không cười và nói: “Giống như con mèo, chỉ cần tìm được người chủ lý tưởng và cả hai bên đều sẵn lòng, thì liên quan gì đến người khác.”
”Chúng tôi cũng giống như những người bình thường. Chúng tôi có nhiều loại khác nhau. Một số người thích ở trong hình dạng động vật, và một số người coi trọng địa vị của mình trong xã hội loài người.”
Hùng Hùng liếc nhìn Miêu Húc trong gương chiếu hậu và nói: “Đừng đánh giá thấp chúng tôi. Có rất nhiều gia tộc động vật lớn kiểm soát nguồn tài nguyên dồi dào trong các ngành công nghiệp khác nhau.”
Anh ấy bình tĩnh nói: “Những người mà cậu nhìn thấy trên TV có thể biến thành động vật.”
Trong đầu Miêu Húc hiện lên trên gương mặt của rất nhiều nhân vật nổi tiếng, nói đến, trước đây anh từng tham gia vào một vụ án của một công ty giải trí, công ty đó tình cờ lại là nơi Đỗ Nhược Ngu làm việc, sau đó quản lý của công ty mời anh tham gia bộ phim để cảm ơn anh.Tại buổi ra mắt, anh đã gặp Vương Dần Nhất cùng con mình, đồng thời cũng gặp Đỗ Nhược Ngu cùng đồng nghiệp và bạn bè của anh ta.
Bây giờ biết Vương Dần Nhất là một con hổ, bạn của anh ta Đỗ Nhược Ngu có phải là người bình thường không? Nếu Đỗ Nhược Ngu có liên quan đến động vật thì công ty của anh ta cũng có liên quan sao? Lĩnh vực kinh doanh của công ty đó là giải trí, bất kỳ nghệ sĩ nào của công ty đều là những con người đặc biệt sao?
Miêu Húc nhớ tới buổi ra mắt phim, nam diễn viên chính tên là gì, anh thật sự không quen thuộc giới giải trí.
Cho nên mới nói Miêu Húc rất đáng sợ về mặt này, anh luôn có thể rút ra suy luận từ một trường hợp và rút ra mọi thứ chỉ bằng một sợi dây nhỏ.
Hùng Hùng thấy Miêu Húc đang trầm tư, không biết anh đang nghĩ gì, lời nói của anh ra chỉ là nói về gia tộc Vương rất nổi tiếng và giàu có, nhưng Miêu Húc tựa hồ không biết.
Anh ta không có quyền can thiệp vào chuyện của người khác, Hùng Hùng dừng lại nói: “Dù sao thì dù có chuyện gì xảy ra cũng không cần phải ngạc nhiên. Ví dụ như có người vốn đang sống một cuộc sống bình thường, đột nhiên một ngày nọ gen tỉnh dậy và biến thành một con vật, dọa hết bản thân và những người xung quanh.”
Miêu Húc kinh ngạc nói: “Có chuyện như vậy sao?”
Anh giơ tay sờ lên mặt, có lẽ anh không phải loại người này nhỉ, không chửng ngủ một giấc dậy lại biến thân.
Hùng Hùng sắc mặt lạnh lùng nói: “Cậu khẳng định không phải. Loại người mà động vật nhỏ phải đi vòng qua như cậu, đúng là người mà cả chó còn không thèm để ý.”
Miêu Húc: “…” Cảm ơn đã giúp anh nhận ra hiện thực.
Miêu Húc sau khi về đến nhà xuống xe và chào tạm biệt Hùng Hùng, cảnh sát Hùng trực tiếp lái xe cảnh sát rời đi.
Miêu Húc mở cửa, nghĩ rằng đã muộn như vậy, Vương Dần Nhất và Chiêu Chiêu hẳn là đã ngủ rồi, nhưng đèn trong nhà vẫn sáng.
Anh tưởng Vương Dần Nhất đang đợi mình, nhưng khi nhìn kỹ bóng người nhỏ bé đang ngồi trong phòng khách, hóa ra đó là Chiêu Chiêu.
Vương Anh Chiêu quy củ ngồi trên sô pha, nhìn thấy Miêu Húc đi vào liền nhảy xuống, chạy tới, ngẩng đầu nhìn anh.
Miêu Húc kinh ngạc hỏi: “Sao con không đi ngủ?”
Chiêu Chiêu nhìn Miêu Húc mà không nói gì.
Miêu Húc suy nghĩ một chút, hỏi: “Con đang đợi chú sao?”
Chiêu Chiêu gật đầu.
Miêu Húc đưa tay chạm vào tóc đứa trẻ và nói: “Có chuyện gì à?”
”Nó chỉ muốn đợi em về thôi.” Giọng nói của Vương Dần Nhất vang lên, anh ta tựa người vào bức tường nối giữa phòng khách và hành lang, ánh sáng chiếu rọi vào thân hình anh ta, thay mặt đứa nhỏ nói: “Chiêu Chiêu cảm thấy hôm nay em rất đẹp trai.”
Miêu Húc nghe xong cười lớn, cúi xuống trước mặt đứa trẻ nói: “Chú chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi, chú chỉ biết bắt người xấu.”
Chiêu Chiêu chủ động giơ tay nhỏ lên chạm vào một bên mặt Miêu Húc, Miêu Húc hơi sửng sốt, Vương Dần Nhất ở một bên giải thích: “Ý của nó là em đã vất vả rồi.”
Miêu Húc bế đứa bé lên đặt lên sô pha, ngồi cạnh nhóc.
Chiêu Chiêu không còn phản đối Miêu Húc chạm vào mình nữa mà rất ngoan ngoãn, sau khi hai người ngồi xuống ghế sô pha, Miêu Húc chạm vào vai nhóc như một người bạn tốt nói: “Con có thấy cảnh sát ngầu không?”
Chiêu Chiêu gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng.
Miêu Húc nói: “Kỳ thực cảnh sát cũng là người bình thường, nhưng trên đời này người xấu quá nhiều, cho nên nghề cảnh sát mới tồn tại.”
Nhắc tới kẻ xấu, Chiêu Chiêu nao núng, sau đó Miêu Húc giữ lưng nhóc, ép nhóc ngồi thẳng.
”Đừng sợ, kẻ xấu mặc dù rất nhiều, nhưng cũng không phải là vô địch. Nhìn xem, hôm nay kẻ xấu đã bị bắt rồi đó.”
Chiêu Chiêu hôm nay tận mắt chứng kiến một tên trộm mèo bắt cóc một đứa trẻ ở cổng trường mẫu giáo, nhóc hưng phấn đến đêm không ngủ được, nhất quyết đợi Miêu Húc quay lại. Đứa trẻ không hiểu cậu ta đang nghĩ gì, lúc đầu còn sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy Miêu Húc và cảnh sát bắt người, nhóc không còn sợ hãi nữa.
Hóa ra kẻ xấu lại yếu đuối đến vậy.
Miêu Húc hướng dẫn đứa trẻ từng chút một và nói: “Kẻ xấu đều có điểm yếu, nếu tìm ra thì đều có thể khuất phục được chúng”. Anh nói: “Có thể các con không có nhiều sức lực để khuất phục kẻ xấu, nhưng các con có thể tự bảo vệ mình”
”Trước hết, con phải có dũng khí.” Miêu Húc nói với đứa trẻ.
Lúc này Vương Dần Nhất mang tới hai ly sữa, mỗi người một ly, Miêu Húc dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vương Dần Nhất, Vương Dần Nhất cụp mắt xuống mỉm cười.
Miêu Húc cầm chiếc cốc lên và nói với Chiêu Chiêu: “Cụng ly.”
Chiêu Chiêu bắt chước anh nâng ly, hai ly sữa va chạm nhau.
Chiêu Chiêu uống sữa trong cốc, sau khi uống xong có bộ râu trắng trên môi, Miêu Húc nhìn thẳng tiếp tục chủ đề nói: “Nếu gặp kẻ xấu mà mềm chân không thể chạy trốn…”
Chiêu Chiêu trầm tư rồi tiếp tục uống sữa.
Miêu Húc không phải là giáo viên cũng không phải cha mẹ, anh không biết dạy dỗ trẻ con, nhưng anh đã huấn luyện người khác, anh thường xuyên dạy dỗ những tên côn đồ gây rối đó suốt một buổi chiều, hôm nay anh gặp phải rất nhiều chuyện, lúc này anh rất phấn khích, không ngừng nói chuyện với đứa trẻ năm tuổi, từ cách trốn thoát, cách kêu cứu, cách đánh bại kẻ xấu, thậm chí cuối cùng còn bắt đầu dạy vật lộn.
Lúc đầu đứa bé nghe động tác rất thích thú, nhưng về sau không biết tác dụng thôi miên của sữa có tác dụng hay không, đứa bé bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đầu nhỏ gật từng chút một, sắp ngủ ngay tại chỗ.
Vương Dần Nhất ở bên cạnh nhìn, trong lòng vui vẻ muốn cười, thấy con sắp ngủ liền ngắt lời Miêu Húc: “Hôm nay vất vả rồi, đi ngủ sớm đi.”
Miêu Húc còn có chút chưa đã thèm, một ngụm uống hết chỗ sữa còn lại, đưa tay đặt lên đỉnh đầu Chiêu Chiêu xoa xoa, cho dù không biến thành một con hổ nhỏ, đứa trẻ vẫn mềm mại như vậy.
”Nhanh chóng lớn lên. Khi lớn lên, con không chỉ có thể đối phó người xấu, còn có thể bảo vệ người khác.”
Chiêu Chiêu nghe vậy đột nhiên rùng mình, mở mắt ra, chớp mắt nhìn Miêu Húc.
Miêu Húc không biết rằng lời nói của anh đã mang lại một bùa chú nào đó, giống như dỡ bỏ lớp phủ bùn đất, để những cây con dưới đất bắt đầu nảy mầm.
Vương Dần Nhất đi tới ôm Chiêu Chiêu nói: “Ngủ đi.”
Chiêu Chiêu nằm trên vai cha, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Khi Miêu Húc đang muốn trở về phòng, Vương Dần Nhất lại ngăn anh lại, ngập ngừng nói: “Cái đó…”
Miêu Húc nghi hoặc nhìn anh ta: “Cái nào?”
Vương Dần Nhất tựa hồ có điều muốn nói, nhưng lời nói lại là: “Tôi cũng cảm thấy hôm nay em rất đẹp trai.”
Anh ta mỉm cười với Miêu Húc, Vương Dần Nhất thích cười, anh tuấn lại dịu dàng, cảnh đẹp ý vui.
”Ngủ đi, ngủ ngon.” Vương Dần Nhất buông Miêu Húc ra, ôm con chuẩn bị trở về phòng.
Kỳ quặc.
Miêu Húc cúi đầu sờ mặt mình, trở về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
*
Vương Dần Nhất dạo gần đây dành phần lớn thời gian ở đại lý, người khác đi làm kiếm tiền còn anh ta trả tiền, anh ta đã phát triển mối quan hệ khi ở trong cửa hàng này, thậm chí còn yêu cầu giám đốc làm một văn phòng cho anh ta và sắp xếp một số đồ đạc ở nhà chuyển đến đây và xử lý công việc kinh doanh ở đây.
Anh ta sẵn sàng nâng cao hiệu quả hoạt động của cửa hàng nên giám đốc chỉ có thể “chịu nhục” đồng ý yêu cầu của anh ta và sắp xếp một phòng riêng cho anh.
Vì vậy Trợ lý Kiều không còn phải đến nhà Vương Dần Nhất để làm việc vặt mà trực tiếp đến cơ quan tìm Vương Dần Nhất, giảm thiểu nguy cơ bị lộ trước mặt Miêu Húc.
Con hổ nhỏ đang cật lực bán nhà đang trốn trong phòng làm việc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào máy tính.
Trợ lý Kiều mang tài liệu đến cho anh ký, nhưng anh lại gạt đi mà không thèm nhìn, mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính.
Trợ lý Qiao tò mò hỏi ông chủ: “Anh đang nhìn gì vậy?” Anh nghiêng người nhìn sang thì phát hiện Vương Dần Nhất đang đọc sách… “Dạy năm mươi chiêu để nhanh chóng đuổi kịp nữ thần”.
1
Kiều Nhị Cáp: “???”
“Sếp, sao anh lại xem thứ này?” Trợ lý Kiều không thể tin rằng lão Vương, gia tài bạc triệu anh tuấn tiêu sái, lại thực sự cần xem thứ này. Hơn nữa, anh ta đã kết hôn, vậy anh ta đang theo đuổi nữ thần nào?
Trợ lý Kiều không khỏi nói: “Cảnh sát Miêu thật tốt, anh, anh cho dù anh là sếp của tôi tôi cũng sẽ báo với cảnh sát Miêu.”
Vương Dần Nhất nhìn anh ta như bị tâm thần, nói: “Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi muốn mời Miêu Húc đi chơi, tôi đang đọc hướng dẫn.”
Cách đây rất lâu Miêu Húc có nói muốn đi chơi cuối tuần, nhưng lần đó sư tử bổng sinh một con sư tử con, cơ hội đã bị bỏ lỡ, khoảng thời gian sau đó luôn xảy ra chuyện. Hiện tại Miêu Húc cuối cùng đã xử lý xong một vụ án, thấy anh có chút thời gian rảnh rỗi, quan hệ giữa Chiêu Chiêu và Miêu Húc cũng dịu đi, Vương Dần Nhất bắt đầu nghĩ đến việc mời Miêu Húc đi chơi.
Còn một điều khác mà anh ta quan tâm.
Con mèo ragdoll dễ thương từng chỉ ra rằng anh ta vẫn đang đuổi theo Miêu Húc, khiến Vương Dần Nhất đột nhiên tỉnh ngộ.
Vốn tưởng rằng sau khi kết hôn và chung sống, hai người sẽ dần dần nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng Miêu Húc ngu ngốc, dù có tán tỉnh đến mấy cũng không có phản ứng gì.
Đối với gỗ, muốn tăng nhiệt độ thì không thể dựa vào việc che đậy mà phải đánh lửa, chủ động xuất kích.
Vì vậy Vương Dần Nhất quyết định thực hiện “theo đuổi”.
Nhưng Miêu Húc quá đặc biệt, anh ta cần phải xem xét chiến lược.
Kiều Nhị Cáp ngẩn ngơ, không thể hiểu được mạch não của ông chủ, nhưng điều này thú vị hơn nhiều so với việc giải quyết công việc.
Quân sư quạt mo đầu chó háo hức muốn thử và nói với ông chủ của mình: “Tôi biết loại chuyện này. Muốn hẹn hò, tất nhiên phải đến một nơi lãng mạn.”