Đọc truyện Full

Chương 8

Bổ sung thuật ngữ:

– Vote = bỏ phiếu. Từ này ngắn nên mình sẽ hay xài nha.

– Ngược với Newbie là Oldbie = Người chơi lâu năm, nhiều kinh nghiệm.

– —

Buổi tối 10 giờ rưỡi. Trong phòng số 7 ở lầu hai.

Đoạn Dịch tính lúc đi tắm sẽ giặt quần áo cho sạch, nhưng nghĩ ngợi một hồi, anh thấy mình chả cần tiết kiệm hộ hệ thống làm gì, vì thế thẳng tay ném quầ,n lót áo vớ vào sọt sác.

Tắm rửa xong xuôi, Đoạn Dịch nằm dài trên giường, cân nhắc coi hôm nay nên kiểm tra ai.

Thật ra khi thấy Trương Trác gọi tên số 8 im thin thít, cộng thêm mấy lời cuối trước khi hắn vào tù, Đoạn Dịch cảm thấy hắn có lẽ chỉ là du khách bình thường; không thấy hắn có đồng đội, cũng không thấy hắn tương tác với số 2 hoặc số 6.

Nếu Trương Trác là du khách, nghĩa là bây giờ vẫn còn đủ 3 sói, số 6 là sói chắc rồi, hai sói còn lại là ai?

Số 6 soi số 5 ra sói, tạm thời Đoạn Dịch thấy tỷ lệ hai người họ cùng phe là rất nhỏ.

Nếu số 6 nhảy ra nói với mọi người rằng cô ta soi người khác ra Người tốt hoặc Người sói, số 5 nhảy ra phản biện, nhấn mạnh 2 người thuộc phe đối lập, dù Lâm Nhạc Xuyên có mặt thì vẫn đối đầu nhau, thế thì mới đúng kịch bản Sói tự giết Sói.

Nhưng số 5 trực tiếp bị tra ra sói, nếu Đoạn Dịch hoặc Lâm Nhạc Xuyên không ra mặt, khả năng cao số 5 thực sự bị ép vào tù ngay ngày đầu tiên. Ba sói trên mười người chơi, nếu cùng phe thì làm thế sẽ chỉ còn hai sói, bọn họ không đến mức phải tự hại như vậy.

Cho nên Đoạn Dịch tạm thời loại trừ số 5.

Về phần số 9 Trâu Bình. Cậu ta luôn đi theo Đoạn Dịch, tạm chưa thấy cậu ta có chỗ nào đáng nghi.

Trâu Bình tương đối nhút nhát, một chút cũng không muốn hại người, kiến nghị bỏ quyền bỏ phiếu xem như phù hợp với tính cách cậu ta. Lúc bỏ phiếu, cậu ta không bỏ phiếu ai thật, coi như lời nói đi đôi với hành động.

Đoạn Dịch cũng tạm thời bỏ qua Trâu Bình.

Tiếp theo là số 3. Hắn suốt ngày bám theo số 6 tiên tri giả, lúc bỏ phiếu cũng hùa theo số 6 bỏ phiếu số 5, mồm treo câu “em gái xinh đẹp” nhìn chả khác gì thằng dại gái, nhưng điều này có thể giải thích cho hành động vote 5. Nếu hắn thật sự là sói sao mà dám quang minh chính đại bám riết theo số 6.

Cuối cùng Đoạn Dịch chủ yếu phân vân giữa cô gái số 1 từng học y, và cậu nhóc số 8 im thin thít.

Ngay lúc này, hệ thống bỗng réo vang.

Đoạn Dịch rùng mình. Sói động thủ nhanh quá vậy?

Ôm trái tim đập mạnh hai cái, anh không kịp tự hỏi quá nhiều, vội vàng chọn đại một số kiểm tra thật giả.

Anh sợ người bị cắn là anh, nếu anh lập tức kiểm tra, có lẽ còn kịp dùng chức năng trước khi hết chuông báo động, chạy tới phòng Lâm Nhạc Xuyên ở đối diện để báo kết quả.

“Reng…! Xin mời người chơi số 4 vào tù. Nhắc lại một lần nữa, nam vào phòng giam số 1, nữ vào phòng giam số 2. Trong thời gian vào tù, người chơi không được phép nói lời trăng trối, xin mời người chơi số 4 vào tù trong vòng 10 phút.”

“Reng…! Xin mời người chơi số 6 vào tù. Trong thời gian vào tù, người chơi không được phép nói lời trăng trối, xin mời người chơi số 6 vào tù trong vòng 10 phút.”

Bổi tối, 11 giờ kém, trong phòng giam số 2.

Cô gái số 6 ôm đầu gối ngồi trên giường. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt nhỏ của cô đến trắng bệch. Cô ta hất cằm nhọn nhìn chằm chằm cô bạn thân số 4, biểu tình lạnh băng pha chút tàn khốc cùng trào phúng, sắc mặt khác hẳn khi đứng trước mọi người: “Cậu kéo tớ vào tù? Cậu không tin tớ? Tình cảm chúng ta tốt như vậy…”

“Ha……”

Số 4 ngồi trên giường đối diện bật cười.

Trước mặt mọi người hai cô gái đều tỏ vẻ khiếp đảm dễ khóc, nhưng nhìn qua, số 6 sở hữu gương mặt sáng sủa dễ được người khác chú ý hơn, số 4 thì có gương mặt phổ thông, gần như không có cảm giác tồn tại.

Nhưng giờ phút này tóc tai cô xõa tung, đôi mắt vươn vài sợi tóc sáng lập lòe nhìn về phía số 6, dường như vỏ bọc nhu nhược bấy lâu đã bị lột bỏ, lộ ra thần thái sẵn có.

Số 4 cười cười nhìn số 6, nụ cười có chút chật vật, lẫn một chút trút được gánh nặng. “Cậu nói tôi kéo cậu vào tù, lời này nghĩa là… Cậu là sói, đúng không?”

Chỉ dưới tình huống số 6 là sói, xuống tay với số 4, và nghĩ số 4 là thợ săn, thì cô ta mới cho rằng mình bị số 4 kéo vào tù cùng.

Nếu cô ta là Nhà tiên tri, cô ta sẽ không nghĩ như vậy, mà sẽ cho rằng mình bị sói cắn.

Số 6 xanh cả mặt, cánh môi khép mở một hồi, một câu cũng không thốt nổi.

Thu hồi tươi cười, số 4 nhìn cô ta, tàn khốc hỏi: “Nếu thế, là cậu gạt tôi, thế mà cậu còn không biết xấu hổ trách tôi không tin cậu?”

Đến lúc này, số 6 mới phản ứng lại, khó tin mà hỏi: “Ý cậu là gì? Hồi nãy tớ nói câu đó, cậu mới xác nhận tớ không phải sói? Thế… Tớ không phải bị cậu kéo theo? Cậu không phải thợ săn?”

Số 4 lắc đầu, lại cười: “Đương nhiên tôi không phải thợ săn. Cậu vào đây là bởi cậu bị phù thủy ném độc.”

“Tôi nhận mình có chức năng, để mọi người nghĩ rằng tôi thật sự không biết chơi trò này, newbie nhận chức năng ngay ngày đầu và đi theo người mình thân quen là điều dễ hiểu; thứ hai, nếu thực sự đã mất bình thuốc giải, tôi nhận chức năng sẽ chắn sói giúp người khác.”

“Tôi có thể lừa được sói, nhưng không ngờ cậu chính là con sói bị tôi lừa.”

“Tôi vô tình lừa cậu, nhưng cậu cố ý lừa tôi. Sao? Cậu đã nói gì với tôi khi ở phòng bếp? Cậu bảo tôi tin tưởng cậu, nói cậu sẽ mang tôi ra ngoài. Kết quả? Kết quả tối nay cậu cố tình xuống tay với tôi! Cho nên…”

Thở nhẹ một hơi, cô lãnh đạm nói nốt: “Thu lại ngay cái gương mặt đáng thương như thể bị tôi khi dễ đi. Cậu không có tư cách này. Là cậu lừa tôi.”

“Khang Hàm Âm! Mày…” Số 6 nhảy xuống giường, đạp chân trần lên mặt đất, bước thẳng đến trước mặt số 4, giơ tay muốn tát vào mặt cô.

Khang Hàm Âm bắt lấy cổ tay cô ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta. “Ôn Như Ngọc, không cho cậu đánh tôi, là tôi giúp cậu, cứu cậu. Đừng quên trò chơi này cấm sử dụng bạo lực. Tát tôi? Là cậu tìm chết.”

Biểu tình nhạt nhẽo hất tay Ôn Như Ngọc, Khang Hàm Âm lại nói: “Lo mà giữ sức đi. Chắc gì cậu sẽ chết. Nếu phe Người tốt chiến thắng, cậu chỉ không được nhận thưởng thôi. Ngủ đi. Không phải cậu sợ nhất là ngủ muộn xấu da sao?”

Cùng thời khắc đó. Trong phòng số 2 Lâm Nhạc Xuyên.

Lâm Nhạc Xuyên và Đoạn Dịch chia nhau ngồi trên hai ghế sô pha đơn.

Đoạn Dịch cầm cái ly đã uống hơn phân nửa, nhớ lại cuộc đối thoại trước đó của anh và Lâm Nhạc Xuyên.

·

Đoạn Dịch lúc ấy đã hỏi: “Cậu nghĩ tối nay ai sẽ bị cắn?”

Suy nghĩ một lát, Lâm Nhạc Xuyên trả lời: “Số 4.”

Gật đầu, Đoạn Dịch nói: “Hợp lý. Cậu là phù thủy, tôi là tiên tri, nếu số 4 có chức năng chỉ có thể là thợ săn. Cô ấy rất tin tưởng số 6, nghĩ cậu và số 5 mới là sói. Cho nên số 6 sẽ xuống tay với cô ấy, đảm bảo rằng cô ấy sẽ kéo theo cậu hoặc số 5 vào tù. Nhưng sao cậu lại loại số 4 khỏi nghi vấn? Cô ấy cũng có thể là sói mà.”

Lâm Nhạc Xuyên lắc đầu nói: “Tôi không nghĩ cô ấy là sói. Số 6 khá thành thạo trò này. Nếu số 4 là sói và là newbie, số 6 là bạn thân kiêm đồng đội, nhất định đã dặn dò cô ấy vài câu, điều gì nên nói và điều gì không nên nói. Dưới tình huống này, số 4 làm sói lại ngốc ngếch nhận chức năng rồi hùa theo số 6, nhìn thế nào cũng kỳ cục. Cô ấy không nói mình là phù thủy, cũng không nhận thợ săn, mà chỉ nói chung chung.”

Đoạn Dịch nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Làm sao phe sói biết cô ấy là thợ săn?”

Lâm Nhạc Xuyên nói: “Sói biết mình cắn ai, tương tự, phù thủy cũng biết. Số 6 vẫn luôn ở bên cạnh số 4, dò hỏi một chút là biết liền. Số 6 biết số 4 không phải phù thủy, vì số 4 không biết tối qua sói đã cắn hay chưa. Như vậy trong mắt số 6, số 4 chỉ có thể là thợ săn. Số 4 là thợ săn lại vô cùng tin số 6, nên số 6 sẽ xuống ta với số 4, để số 4 kéo chúng ta vào tù.”

Đoạn Dịch nhíu mày: “Chúng ta có thể thương lượng với số 4 không. Lỡ cô ấy kéo cậu theo thì làm sao bây giờ?”

Lâm Nhạc Xuyên đặt khăn lông ướt nước trên đầu gối, chậm rãi gấp thành một khối vuông vức. Lông mi hắn hơi khép tạo thành bóng đổ, khóe miệng kéo thành nụ cười, hắn nói: “Hôm nay lúc đào thi thể, tôi thử cô ấy hai câu, cô ấy đáp không nổi. Hoặc cô ấy thực sự là du khách bình thường, nói mình có chức năng đơn giản là vì bị người khác chú ý, nhận đại. Hoặc là…”

“Hoặc là, cô ấy là oldbie. Số 6 lừa cô ấy, đương nhiên cô ấy cũng có thể lừa số 6.”

·

Thời gian trở lại hiện tại.

Trong phòng, Đoạn Dịch buông chiếc ly trống trơn, nhịn không được cảm khái với Lâm Nhạc Xuyên: “Số 4 đúng là newbie rồi. Kỹ năng diễn cũng khá phết. Bây giờ cô gái nào cũng ghê gớm quá, đều biết gạt người.”

Nghe anh nói vậy, Lâm Nhạc Xuyên cười khẽ. Mười ngón tay đan nhau đặt trên đầu gối, hắn nhìn Đoạn Dịch nói: “Tôi tưởng người như anh sẽ không bị các cô gái nhỏ lừa chứ.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full