Đọc truyện Full

Chương 26

Ánh đèn trên hành lang rất mờ.

Thời điểm cùng Minh Thiên đến nơi này, không hiểu sao tim Đoạn Dịch trở nên nặng nề.

Bởi vì anh nghĩ đến câu Minh Thiên vừa nói trong phòng.

Câu nói bất chợt ấy tựa hồ vương chút trẻ con, nhưng ngữ khí lại rất trầm trọng, như một cục đá pha tạp đè nặng trái tim Đoạn Dịch, khiến anh khó có thể bỏ qua.

Đoạn Dịch lắc đầu, hít thật sâu rồi thở ra một hơi, ép bản thân tập trung tinh thần vào phó bản này.

Lúc đi ngang phòng bếp, Đoạn Dịch dừng bước chân, đi vào cầm hai con dao.

Quay lại hành lang, anh đưa một trong hai con dao cho Minh Thiên, còn một cái thì cầm trong tay, cứ vậy tiến đến phòng khách. Nương theo ánh sáng từ huyền quan, Đoạn Dịch quan sát tình hình trong phòng khách một lượt.

Sô pha, bàn trà, quầy TV, giá gỗ đóng đinh trên tường kê TV,… Khu vực này đã được người chơi lục soát nhiều lần, thậm chí một mảnh vụn giấy vệ sinh kẹt giữa khe ghế sô pha cũng bị moi ra.

Theo lý thuyết các người chơi không còn để sót chỗ nào.

Trừ khi có thứ gì đó bị giấu trong sô pha, hoặc dưới tấm thảm đè dưới bàn trà.

Đoạn Dịch dứt khoát đến cạnh sô pha, dùng đao rạch mạnh đệm ghế, làm lộ hết phần ruột ghế sô pha. Trong chớp mắt, bông mềm bung xõa tứ tán như tuyết trắng, bay lả tả khắp phòng khách.

Minh Thiên và Đoạn Dịch nhanh chóng bới tìm trong đống bông trắng, tận lực tìm kiếm manh mối.

Đột nhiên hai người nghe tiếng lục lạc kêu.

Đoạn Dịch nghĩ đến cái gì, hỏi Minh Thiên: “Cậu có mua một cái lục lạc báo trước nguy hiểm?”

Minh Thiên gật đầu: “Vâng. Thật ra trước khi Mạt Lị đưa bánh kem, nó từng vang 1 lần, chắc anh không nghe thấy. Tổng cộng nó có thể báo trước nguy hiểm ba lần.”

Minh Thiên vừa dứt lời, thanh âm giày cao gót bước đi liền truyền tới.

Đoạn Dịch, Minh Thiên: “…”

“Cái lục lạc vô dụng quá thể. Lần sau đừng phí tiền mua nó nữa.” Chửi đạo cụ rác rưởi xong, Đoạn Dịch ngồi xổm dưới đất quay đầu lại, liền thấy Mạt Lị bưng bánh kem từ phòng ngủ chính đi tới.

Mạt Lị bật công tắc bóng đèn, mặt cô ta bị ánh đèn chiếu sáng trắng bệch, biểu tình thì gần như chết lặng. Nhìn Đoạn Dịch và Minh Thiên, cô ta nhẹ giọng dò hỏi: “Xin chào khách quý, hai người muốn ăn bánh kem không?”

Lẽ ra đây là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Đêm hôm khuya khoắt nữ chủ nhân mặc váy đỏ giày cao gót đỏ, gương mặt cứng đơ, ánh mắt ác độc, ép người ta ăn bánh kem tẩm độc. Nhưng người cô ta lại bị dính đầy bông bay lả tả, tóc đen dài, váy đỏ, thậm chí bánh kem trên tay cũng dính đầy bông, cho nên nhìn qua cứ thấy buồn cười.

Đoạn Dịch suýt thì cười phụt.

Vì tiếng cười của anh tắc nghẹn trong họng khi Mạt Lị giơ tay phải lên.

Mạt Lị dùng tay trái bưng bánh kem, còn tay phải cầm một cây rìu.

“Minh Thiên, cầm chắc dao và đạo cụ.”

Ánh mắt Đoạn Dịch trở nên sắc bén. Nhắc nhở Minh Thiên một câu, anh nắm chặt cán dù bên tay trái, tay phải gạt mớ bông rơi rụng đầy đất, chộp lấy con dao phay bị bông che lấp.

Ngay lúc này, lưỡi rìu lóe sáng, bất ngờ bổ xuống đầu anh.

Đoạn Dịch ngửa đầu cực nhanh tránh nhát chém, lưỡi rìu gần như xẹt qua trán anh, vài sợi tóc mái bị lưỡi rìu cắt đứt, không tiếng động lẫn vào mớ bông đang bay lơ lửng. Có thể thấy chất lượng lưỡi rìu này bén đến mức nào.

Theo sát sợi tóc rơi là một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Đoạn Dịch. Nào biết anh khó khắn lắm mới né được một đòn, Mạt Lị đã thu rìu, lấy tốc độ cực nhanh nhào về phía anh. Hai mắt cô ta đỏ bừng, tròng mắt trợn tròn dữ tợn. Cô ta ném bánh kem xuống đất, hai tay cầm rìu giơ lên trên đỉnh đầu, rồi bổ dọc xuống chỗ Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch theo đà ngửa xuống đất lật nghiêng người, quét chân nửa vòng, nhắm vào nửa thân dưới Mạt Lị.

Lực chân của anh đủ mạnh để đạp gãy xương đùi phụ nữ yếu đuối, thế mà Mạt Lị dính trọn đòn đá vẫn đứng vững như bàn thạch. Cùng lúc đó, động tác cô ta không hề dừng lại, tay vung rìu kề sát đỉnh đầu Đoạn Dịch

Động tác cô ta phải nói là nước chảy mây trôi, có lẽ ngay giây tiếp theo, cô ta sẽ bổ đầu Đoạn Dịch dễ dàng như bổ dưa hấu.

Một giây kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, đại não Đoạn Dịch nhanh chóng tự hỏi làm sao để tránh nhát chém tiếp theo, bỗng một tiếng “keng” thật lớn vang dội, là Minh Thiên cầm dao phay đỡ lấy nhát chém ấy. Lưỡi dao va chạm lưỡi rìu vang ken két chói tai. Đoạn Dịch nhân cơ hội lộn người, tránh khỏi phạm vi công kích của Mạt Lị.

Nhanh chóng bò dậy, Đoạn Dịch thấy Minh Thiên đã gục xuống đất quỳ một gối, mà ả Mạt Lị vẫn đứng im một chỗ, đè rìu lên người hắn.

Hai tay Minh Thiên nắm chặt dao phay, gắng sức cản lưỡi rìu. Để tránh phần đầu bị chém, hắn cố gắng hướng lực đè sang phần vai trái, vì thế lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, Mạt Lị cầm rìu đè nặng dao phay, mà sống dao phay dần dần chạm vào vai trái hắn, chỉ một chút nữa thôi, vai của hắn chắc chắn sẽ đổ máu.

“Anh Tiểu Dịch…” tử vong cận kề gần trong gang tấc, vậy mà Minh Thiên còn thừa sức nghiêng đầu nhìn về phía Đoạn Dịch. Bởi vì đang dùng hết sức lực, miệng vết thương bị xé đau, mặt hắn trắng bệch ướt mồ hôi lạnh, “Cô ta khỏe quá, dao phay ngăn không được, phải dùng dù.”

Phía vai trái phát ra tiếng “rắc”, Minh Thiên nhận ra ngay, đó là thanh âm dao phay bị mẻ.

Nếu cứ để Mạt Lị tấn công tiếp, vai trái lẫn cánh tay của hắn sẽ bị lưỡi rìu chém đứt.

Minh Thiên theo bản năng nhắm mắt, lông mày nhíu chặt, nhưng đau đớn đoán trước lại không xuất hiện.

Mở mắt ra, hắn thấy Đoạn Dịch chắn trước người mình, mà tại thời điểm một phần ngàn giây trước, khoảng khắc dao phay nứt vỡ, Đoạn Dịch đã kịp mở đạo cụ dù đen ra, che trước mặt hai người.

Dù đen gặp rìu lớn vang lên một tiếng “keng” thật nhỏ, chợt chia năm xẻ bảy, rồi tiêu tán trong không khí.

Cùng lúc cây dù biến mất, rìu cũng bị Mạt Lị thu về.

Mạt Lị trừng mắt nhìn Đoạn Dịch và Minh Thiên đầy oán độc, cô ta nghiến răng, cơ thể run bần bật, sự phẫn nộ của cô ta vẫn chưa được tiêu trừ, nhưng vì ái ngại với quy tắc nào đó mà không thể tiếp tục tấn công.

Một lát sau cô ta xoay người, xách rìu đi về hướng phòng ngủ phụ.

Vai trái đỡ sống dao phay bị đè đến nỗi rỉ máu, nhưng Minh Thiên không rảnh xem tình hình bản thân, hắn nhìn sang Đoạn Dịch bên cạnh, thấy anh đang ngồi bệt xuống sàn nhà xoa đầu gối.

Minh Thiên phản ứng lại, vừa rồi Đoạn Dịch sợ đứng dậy chạy tới không kịp, vì thế anh trượt cả người tới. Phần đầu gối ma sát sàn nhà rồi quỳ mạnh, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Minh Thiên rất là lo lắng, mới mở miệng dò hỏi một câu thương thế Đoạn Dịch, cửa phòng ngủ phụ thình lình truyền đến một tiếng rầm lớn.

Hai người cùng ngó về phía phòng ngủ phụ, nhìn Mạt Lị vừa bổ một rìu lên cửa gỗ phòng ngủ phụ, ngay sau đó, âm thanh bé gái la khóc cùng tiếng thét chói tai vang vọng khắp phòng.

Tiếng thét chói tai nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tiếng xương cốt không ngừng bị băm vằng.

Hồi lâu sau, khi những thanh âm làm người ra sởn tóc gáy biến mất, đêm khuya khôi phục không gian yên lặng vốn có.

Lại sau một lúc nữa, phòng ngủ phụ truyền đến vài tiếng cười khẽ, cùng âm thanh giày cao gót cồm cộp, Mạt Lị đi ra.

Dường như việc giế,t chết con gái Tiểu Vũ đã giúp cô ả phát tiết phẫn nộ, gương mặt cô ta lại trở về biểu tình ôn nhu hòa ái. Lúc đi ngang qua phòng khách thấy Minh Thiên và Đoạn Dịch, thậm chí cô ta còn mỉm cười nhỏ nhẹ: “Đêm đã khuya, các khách quý đi ngủ sớm một chút nhé. Chúc ngủ ngon. Ngày mai… ngày mai tôi lại mời mọi người ăn bánh kem.”

Nghe thấy ba chữ “Ăn bánh kem”, lại liên tưởng đến tình hình phòng ngủ phụ hiện tại, Đoạn Dịch thấy hơi buồn nôn.

Anh nói với Minh Thiên: “Đại khái tôi biết quy luật Mạt Lị giết người rồi. Ai làm trái yêu cầu cô ta, cô ta sẽ đưa bánh kem tẩm độc. Nếu giết theo phương thức này, số lượng người chơi thụ hại sẽ không bị hạn chế.”

“Nếu bánh kem không giết được người, cô ta sẽ chuyển sang dùng rìu chém người. Sức lực cô ta khỏe đến vô lý, trừ khi sử dụng đạo cụ, các người chơi gần như không thể phản kháng. Chẳng qua cách thức giết người này bị hạn chế, trước mắt xem ra, mỗi ngày cô ta chỉ có thể tấn công một lần. May mà chúng ta có dù.”

Minh Thiên và Đoạn Dịch đều vi phạm quy tắc, cho nên Mạt Lị muốn giết hai người bọn họ.

Ban đầu Mạt Lị muốn dùng bánh kem tẩm độc giết bọn họ. Nhưng bọn họ tìm cớ từ chối ăn bánh kem, tránh được việc bị hạ độc. Chưa biết cách dùng bánh kem hạ độc này còn hạn chế nào nữa, nhưng có thể tránh được.

Suy ra Mạt Lị có thể giết người bằng cách này vô số lần.

Nếu hạ độc thất bại, Mạt Lị sẽ chuyển sang dùng rìu.

Đoạn Dịch và Minh Thiên đều là đàn ông khỏe mạnh thế mà đánh không lại một mình cô ta, nghĩa là cách này có cơ chế ngược lại với bánh kem tẩm độc. Dùng rìu chém người, quả thực là kỹ năng tất sát.

Trừ phi người chơi có đạo cụ, nếu không chắc chắn sẽ chết dưới kỹ năng tất sát. Vậy nên hệ thống có thiết lập hạn chế số lần, một ngày nhiều nhất chỉ có thể giết người một lần.

Đây đều là quy luật Đoạn Dịch dựa vào thông tin các sự kiện xảy ra ngày hôm nay để phỏng đoán.

Dùng dù đen chỉ có thể cản được một lần tử vong, mà Đoạn Dịch và Minh Thiên hai người chỉ dùng một cây dù đã có thể khiến Mạt Lị tạm thời thu tay, không tiếp tục tấn công lần thứ hai.

Minh Thiên đồng ý với cái nhìn của Đoạn Dịch, gật đầu nói tiếp: “Chẳng qua ngày mai Mạt Lị sẽ tiếp tục tặng bánh kem. Suy ra sẽ động thủ giết người lần nữa. May mà chúng ta có hai cây dù.”

Đoạn Dịch nhích đến gần quan sát phần vai của hắn. “Kệ cô ta đi. Vết thương trên người cậu có nặng lắm không?”

Minh Thiên lắc đầu. “Vết thương da thịt, không sao đâu. Đã mạo hiểm tới đây thì nên thăm dò trước đi.”

Đoạn Dịch nhíu nhíu mày, cuối cùng đồng ý. “Được. Lát nữa về phòng tôi giúp cậu băng bó. Chúng ta kiểm tra nơi này trước.”

Nói xong lời này, Đoạn Dịch bắt đầu dọn bàn trà, lật thảm.

Minh Thiên phát hiện động tác của anh hơi khác thường, không khỏi mở miệng nhắc nhở: “Anh đừng dùng sức, đầu gối của anh…”

Đoạn Dịch vẫy vẫy tay ý bảo mình không sao.

Ngay sau đó anh nhìn thấy gì đó, đổi thành vẫy tay gọi Minh Thiên lại đây.

Minh Thiên đi qua, phát hiện phía dưới thảm đúng là có giấu manh mối.

Phòng khách được lát sàn gỗ, mà trong số đó có một tấm ván gỗ hình chữ nhật có màu sắc khác hẳn những tấm ván còn lại.

Đoạn Dịch nhìn chằm chằm tấm ván nói: “Chúng ta cùng vi phạm quy tắc, hôm nay dùng mất một cây dù, ngày mai để ngăn cản Mạt Lị tấn công lần hai còn phải dùng nốt cây dù cuối. Tuy rằng những người khác rất có thể cũng mua loại dù này, nhưng chưa chắc họ sẽ chịu cho chúng ta mượn dù. Cho nên…”

Ngẩng đầu, Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên: “Tốt nhất là ngày mai trước khi kết thúc bỏ phiếu, chúng ta phải hoàn tất vượt ải.”

“Vâng. Cũng may chúng ta tìm được tấm ván này. Em nghĩ nó là một manh mối mấu chốt.”

Minh Thiên đặt tay lên tấm ván, Đoạn Dịch cụp mi, chú ý tới ngón tay hắn phá lệ thon dài.

Ngón giữa cùng ngón cái chuẩn xác chạm vào phần nhô lên, Minh Thiên dùng sức kéo nó, một nửa tấm ván ấy nhanh chóng lỏng ra, bị hắn tách rời sàn nhà.

Manh mối bị tấm ván gỗ che khuất cuối cũng cũng bị phát hiện.

Phía dưới giấu một bức ảnh chụp gia đình. Nhân vật chính trong tấm ảnh là một cô bé đội vương miện được tổ chức sinh nhật, trước mặt cô bé có một chiếc bánh sinh nhật, phía trên cắm cây nến hình số “10”.

Bên cạnh cô bé có bốn người vây quanh.

Trong đó có một người nam một người nữ trưởng thành, hẳn là ba mẹ cô bé; ngoài ra còn có hai đứa bé, nhìn quần áo đoán là một nam một nữ.

Chẳng qua chân dung mọi người đều bị xóa mờ. Đoạn Dịch và Minh Thiên không thể phân biệt ai với ai.

Hai người đoán rằng, cô bé được tổ chức sinh nhật là Hồ Điệp, hai người trưởng thành là ba mẹ cô bé, hai đứa trẻ còn lại là anh chị em của Hồ Điệp.

Hai người trưởng thành cùng hai đứa trẻ đều thoải mái thả lỏng tứ chi.

Chỉ có nhân vật chính ăn sinh nhật là cuộn tròn nắm tay, dường như có tâm sự nặng nề.

Đoạn Dịch nhíu mày: “Bức ảnh này có vẻ được chụp vào ngày sinh nhật Hồ Điệp, cũng chính là ngày cô bé mất tích. Hai người trưởng thành là Hán Vân và Mạt Lị, hai đứa trẻ còn lại là con bọn họ. Bọn họ tổng cộng có bốn người con, Hồ Điệp, Tiểu Phong, Tiểu Vũ, Trà Hoa, một nam ba nữ. Bé trai chắc hẳn là Tiểu Phong, nhưng bé gái chỉ có hai, người ăn sinh nhật là Hồ Điệp, thế đây là Tiểu Vũ hay Trà Hoa?”

Vấn đề này, Minh Thiên cũng tạm thời không thể giải đáp.

Hắn chỉ xuống dưới sàn nhà. “Vẫn còn thứ bị giấu.”

“Ừ. Cùng nhau xem.”

Đoạn Dịch lấy ra một cuốn sổ dưới tấm ván gỗ, thế mà lại là sổ khám bệnh.

Lật trang thứ nhất, trong đó viết: “Người bệnh Mạt Lị, tự thuật từng bị bạo lực gia đình…”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full