Đọc truyện Full

Chương 49

Buổi sáng 9 giờ 40 phút ngày 2 tháng 10.

Xe ngựa đang trên đường chạy đến thị trấn Sander.

Doãn Oánh Oánh ngồi trong xe ngựa, cầm thiết bị nhìn thoáng qua thời gian, có chút căng thẳng hỏi: “Anh nói xem… Bọn họ có thành công không?”

“Có.” Vén rèm lên nhìn lướt ngoài cửa sổ, Minh Thiên nói, “Anh Tiểu Dịch không thành vấn đề.”

Doãn Oánh Oánh chợt nhớ gì đó, than tiếc. “Không ngờ số 5 lại xảy ra chuyện. Con số này đúng là không may mắn.”

Minh Thiên không mở miệng, Doãn Oánh Oánh liếc nhìn hắn, cảm thấy bóng lưng đang nghiêng người của hắn hình như dần cứng đờ lạnh lẽo.

Không hiểu sao rùng mình một cái, Doãn Oánh Oánh không dám hé răng.

Tựa hồ nhận ra, Minh Thiên thả lỏng gương mặt cứng đờ.

Quay đầu lại, hắn nhìn Doãn Oánh Oánh hỏi: “Cô nhóc, sợ tôi à?”

Doãn Oánh Oánh theo bản năng gật đầu, rồi lắc đầu.

Cõ lẽ do ánh mắt Minh Thiên quá áp lực, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Doãn Oánh Oánh không thể không mở miệng: “Lần đầu gặp anh… Hình như hơi bị sợ. Cảm thấy anh lạnh như băng, có chút dọa người.”

“Nhưng em biết anh đã giúp bọn em đối phó Mạt Lị. Vậy nên khá ổn. Ấn tượng đầu tiên về anh chỉ có dọa người thôi. Chắc là vì… Trừ những lúc anh cười với anh Đoạn Dịch, bình thường anh rất ít nói cười. Anh đừng để trong lòng.”

“Cô cứ nói, tôi sẽ không để ý. Tôi hỏi vì tôi thắc mắc…” hơi dừng lại, Minh Thiên nói, “Lần đầu tiên anh Tiểu Dịch gặp tôi, anh ấy đã nghĩ thế nào. Có giống như các cô không.”

Nói đến đây, thấy Doãn Oánh Oánh mỉm cười, Minh Thiên nói tiếp: “Không cần sợ tôi. Hình như cô có rất nhiều thứ muốn hỏi. Không sao, cứ việc hỏi. Dù sao đường xá cũng dài.”

“Được. Cho em hỏi.” Nuốt một ngụm nước bọt, Doãn Oánh Oánh tò mò hỏi, “Tại sao chúng ta lại xuyên đến ngày 2 tháng 10?”

Minh Thiên nói: “Vì thời gian tại phó bản này không phải là tuyến tính*.”

“Thời gian tuyến tính?” Doãn Oánh Oánh nhíu mày.

Minh Thiên tạm thời không giải thích vấn đề này, mà nói: “Có lẽ cô cho rằng trở lại ngày 1 tháng 10 cứu Nicole, về mặt thời gian như vậy đã đủ, không cần gấp như vậy. Nhưng đừng quên, vào ngày 30 tháng 9, quỷ hồn của Nicole đã xuyên về. Suy ra ngày 1 tháng 10, quỷ hồn đã tồn tại.”

“À à, vậy làm thế nào bây giờ? Ngày 2 tháng 10, quỷ hồn đã có mặt rồi còn gì?” Doãn Oánh Oánh hỏi, “Khoan từ từ, mỗi đêm các thời không sẽ không còn chồng lên. Chỗ này… Em hơi bị rối chỗ này…”

Minh Thiên: “Chúng ta là nhà ngoại cảm, Nicole cũng thế. Nhưng mỗi đêm chỉ có một lần 12 giờ khuya, mỗi ngày thời không chỉ chồng lên nhau một lần. Theo tình huống trước mắt, mỗi đêm khi thời gian chồng lên nhau, chính là lúc chúng ta và Nicole lựa chọn. Ví dụ, hôm nay cô ta muốn giết người này, do bị chúng ta ảnh hưởng, không thể không gấp gáp đổi sang giết người khác. Sau khi thời không chồng lên nhau, chúng ta trở lại dòng thời gian bình thường, phát hiện lịch sử đã bị chỉnh sửa.”

“Cô có nhớ câu này không… Nhà ngoại cảm cần phải trở về tuyến thời gian bình thường trước 12 giờ đêm, nếu không sẽ rơi vào thời không hỗn loạn?”

Doãn Oánh Oánh gật đầu: “Em có nhớ! Chúng ta cần phải trở lại khách sạn trước nửa đêm. Không chỉ là vì chúng ta cần thảo luận và vote.”

Minh Thiên lại nói: “Thật ra vấn đề quan trọng nhất, nằm ở chỗ Nicole xuyên qua bằng cách nào. Cô ta trở thành quỷ hồn, không cần phải trở về giống như chúng ta. Chỉ cần bám vào cơ thể người trong thời không được chọn, cô ta có thể thoát khỏi hạn chế đó.”

Doãn Oánh Oánh tròn mắt: “Nói cách khác… Có lẽ Nicole chỉ xuyên qua một lần?”

Minh Thiên nói: “Để dễ hiểu, tôi giả thiết giữa ngày 1 tháng 10 đến ngày 3 tháng 10, cô ta chỉ xuyên qua một lần. Tức là ngày 2 tháng 10 khi cô ta chết, linh hồn đi đến ngày 30 tháng 9, sau đó không tiếp tục xuyên thời gian nữa.”

Lấy một tờ giấy và một cây bút, Minh Thiên liệt kê cho Doãn Oánh Oánh hiểu.

Đầu tiên ngày 30 tháng 9, không có chuyện gì bất thường xảy ra.

Ngày 1 tháng 10, không người nào chết.

Sáng ngày 2 tháng 10, Nicole bị xử tử, oán linh xuất hiện.

Sau đó, oán linh Nicole xuyên tới ngày 30 tháng 9, sinh ra một ngày 30 tháng 9 mới… Mục sư cảm nhận được sự tồn tại của oán linh, rời giáo đường trắng, chạy tới thị trấn Sander tìm cứu viện.

Đêm khuya hôm đó, ngày 30 tháng 9 mới chồng lên ngày 30 tháng 9 cũ. Nói cách khác, nhánh thời gian được chọn là ngày 30 tháng 9 mới, ngày 30 tháng 9 cũ biến mất hoàn toàn.

Cũng tức là, bắt đầu từ ngày 30 tháng 9, dưới sự can thiệp của nhà ngoại cảm Nicole, lịch sử bị viết lại, thời không thay đổi.

Sau khi thời không được thiết lập lại, oán linh bắt đầu tồn tại từ ngày 30 tháng 9. Bằng cách bám vào người khác, chiều ngày 2 tháng 10 nó giết Tịch Phi, rồi giết A Gia và Thụy Y vào ngày 3 tháng 10.

Minh Thiên nói: “Tổng kết lại, từ ngày 1 tháng 10 đến ngày 3 tháng 10, chúng ta chia thời không thành 3 loại. Thứ nhất, thời không trước khi thay đổi; thứ hai, thời không sau khi bị Nicole thay đổi; thứ ba, là thời không bị chúng ta và Nicole đồng thời thay đổi. Trong thời không thứ ba bị thay đổi này, người bị hại cuối cùng là Tịch Phi, chứ không phải Thụy Y.”

Tới đoạn này, Doãn Oánh Oánh nghe hiểu.

“Em hiểu rồi. Chúng ta có thể đơn giản hóa quá trình nhà ngoại cảm xuyên thời gian để thay đổi lịch sử, tạm thời đặt giả thuyết từ ngày 1 tháng 10 đến ngày 3 tháng 10 là một tuyến. Cứ như vậy việc phân tích sẽ trở nên đơn giản!”

Mặt lộ vẻ nghi hoặc, Doãn Oánh Oánh hỏi lại: “Vẫn còn một vấn đề. Dù thời không được thiết lập lại vài lần, vậy thì xem ra, trước sau gì oán linh đều đã tồn tại. Ngày 30 tháng 9 mới đè lên ngày cũ, mọi chuyện hầu như đều diễn ra dưới tình huống oán linh đã tồn tại… Thế chúng ta làm cách nào để trở lại ngày 2 tháng 10 ban đầu để ngăn cản tất cả mọi chuyện bây giờ?”

“Chúng ta không thể trở lại thời không trước khi thiết lập lại. Hơn nữa việc này còn xuất hiện thêm một vấn đề mới.”

Minh Thiên nói, “Đó là trong thời không thứ ba, Nicole đã phát hiện sự tồn tại của chúng ta. Cô ta biết chúng ta sẽ bắt cô ta, vậy nên cô ta chắc chắn sẽ tìm cách can thiệp.”

“Giả sử chúng ta xuyên tới ngày 1 tháng 10 một lần nữa, tới Cục Cảnh Sát ngăn bọn họ tiến hành xử tử Nicole, tương đương với việc mở ra thời không thứ tư. Như vừa rồi đã phân tích, mỗi đêm thời không sẽ chồng lên nhau, kết quả do chúng ta và Nicole đồng thời tác động. Đừng quên Nicole có thể ám vào người khác. Sao chúng ta có thể đảm bảo, mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như kế hoạch của chúng ta?”

“Phù…” Doãn Oánh Oánh thở ra một hơi, “Em hiểu rồi. Ngay cả khi chúng ta đã thuyết phục được cảnh sát, có lẽ Nicole sẽ ám vào người khác đến Cục Cảnh Sát, yêu cầu tiếp tục tiến hành xử tử vào ngày kế tiếp. Hơn nữa dù có xử tử cũng không có ý nghĩa gì nhỉ… Oán linh đã tồn tại rồi mà… Làm sao bây giờ? Vấn đề này không thể giải quyết được!”

Minh Thiên nói: “Ừ, nếu là như vậy, bên anh Tiểu Dịch sẽ lập tức thất bại. Bởi vì cho dù anh ấy trở lại ngày 2 tháng 10, thì thời không đã bị thiết lập lại ít nhất ba lần. Ở thời không này, quỷ hồn của Nicole đã tồn tại. Kể cả ngăn được cô ta chết, cũng không thể nào thay đổi mọi thứ.”

“Vậy…” Doãn Oánh Oánh nói.

“Không sao. Kiểu gì cũng phải thử một lần. Hôm nay là ngày thứ tư trong trò chơi. Vẫn còn hai người tốt là cô và Bạch Lập Huy.” Minh Thiên nhìn cô nói, “Người tốt các cô vẫn còn thời gian.”

Doãn Oánh Oánh: “…”

“Đùa thôi.” Minh Thiên không dọa cô bé nữa, “Nếu hôm nay không thành công, vậy thì nghĩ cách khác. Chỉ cần là trò chơi thì nhất định có lời giải. Nếu hôm nay thử thất bại, thì là do manh mối bị thiếu. Đừng quên, trong giáo đường có rất nhiều sách, chúng ta chưa kiểm tra đâu.”

“Dạ… Được, em biết rồi.” Doãn Oánh Oánh chớp mắt.

Đổi chủ đề, Minh Thiên nói: “Quay lại vấn đề đầu tiên cô hỏi. Cái gì là thời gian tuyến tính. Thật ra những phân tích vừa rồi của chúng ta đều dựa trên một điểm… thời gian tuyến tính. Nói cách khác, thời gian từng ngày trôi qua, có trình tự trước sau. Nếu bị phân tách, chia nhánh, nhà ngoại cảm có thể chỉnh sửa lịch sử. Nhưng lịch sử mới sẽ đè lên lịch sử cũ, thời gian vẫn tiếp tục trôi đi. Nhà ngoại cảm cũng không thể thay đổi bản chất thời gian tuyến tính.”

“Dưới tình huống thời gian là tuyến tính, dù chúng ta có trở lại ngày 1 tháng 10 hay ngày 2 tháng 10, cũng không có cách nào thay đổi mọi chuyện. Kể cả chúng ta có xuyên qua như thế nào, chuyện tái thiết lập thời không đã xảy ra. Thời không oán linh tồn tại, bao trùm thời không oán linh không tồn tại. Chúng ta có xuyên bao nhiêu lần cũng không thể loại bỏ oán linh, chỉ có thể tiếp tục tìm manh mối, nghĩ cách khác qua màn.”

“Nếu thời gian là phi tuyến tính, vậy thì đơn giản.” Minh Thiên nói, “Nicole giống chúng ta, đang không ngừng xuyên qua lại. Mà hàm nghĩa của thời gian phi tuyến tính chính là tương lai – hiện tại – quá khứ ảnh hưởng lẫn nhau. Quá khứ có thể thay đổi tương lai. Tương lai có thể thay đổi quá khứ.”

Đầu Doãn Oánh Oánh phình to. “Nếu thời gian phi tuyến tính, sẽ càng khó hơn chứ? Nếu Nicole xuyên qua lại, chẳng phải tình huống sẽ phức tạp hơn à? Cô ta không ngừng xuyên tới xuyên lui thay đổi lịch sử, chúng ta cũng thế. Hai bên đều thay đổi tùng lung, vậy thì phân tích như thế nào?”

“Nếu số lần thay đổi quá nhiều, ngược lại đơn giản. Tại vì chúng ta sẽ lấy được thông tin quan trọng.” Minh Thiên nói, “Ví dụ như cô kiểm tra toán học đầu vào vậy. Thật ra không cần dùng tất cả điều kiện đã cho, cũng không cần liệt kê hết công thức để tính ra đáp án, sau đó mới ngồi chọn lựa. Đề thi có sẵn câu trắc nghiệm, liếc một cái là chọn được rồi.”

“…” Doãn Oánh Oánh ngơ ngác. “Anh đại ơi, em liếc mắt một cái không thể chọn được đâu!”

Trầm mặc một lát, Minh Thiên nói: “Mỗi ngày nhà ngoại cảm chỉ có thể xuyên một lần. Nhà ngoại cảm xuyên hai lần đến một thời không, sẽ không gặp một bản thân khác. Mấy cái đó là giả thiết người thiết kế trò chơi đặt ra, là đường sống mà hệ thống để lại cho người chơi.”

“Đây cũng là định luật hoặc quy tắc mà chúng ta có thể dễ dàng suy ra thông qua việc tự thể nghiệm phó bản.”

“Căn cứ vào định luật này, chúng ta có thể mạnh dạn phỏng đoán, trong cùng một khoảng thời gian, sẽ không tồn tại hai người giống nhau như đúc.”

“Nicole thông qua việc ám vào người khác để giết người, chứ không lợi dụng linh thể bản thân để giết người, chính là để tránh định luật này, hoặc nói là tránh né quy tắc.”

Doãn Oánh Oánh cái hiểu cái không: “Đại khái thì em hiểu rồi. Cùng một thời không, không thể xuất hiện hai nhà ngoại cảm. Chúng ta xuyên tới xuyên lui, sẽ không gặp bản thân. Nếu Nicole là người, xuyên đến xuyên đi, sẽ không gặp cô ta hồi còn là người. Cô ta trở thành quỷ, quỷ trở lại quá khứ, cũng không thể gặp bản thân là quỷ. Nhưng nếu một người một quỷ, vậy thì có thể gặp nhau. Thế là cô ta tránh né quy tắc…”

Minh Thiên gật đầu: “Đúng vậy. Lấy ngày 1 tháng 10 làm ví dụ, Nicole bị giam trong Cục Cảnh Sát. Nhưng linh hồn cô ta ám lên người Tịch Phi, còn giết Thụy Y. Nếu “Tịch Phi” đến nhà giam ở Cục Cảnh Sát, có thể nhìn thấy Nicole.”

“Bằng cách nhập hồn, Nicole biến bản thân thành một người khác, từ đó có thể gặp một bản thân khác, tránh né quy tắc.”

“Bởi vậy, điều kiện giải đề, chính là khoảnh khắc oán linh Nicole ra đời, cũng chính là 9 rưỡi sáng ngày 2 tháng 10 cô ta bị xử tử treo cổ. Ở thời điểm này, trong một thời không không thể tồn tại hai oán linh Nicole. Nếu có một oán linh sinh ra từ việc bị xử tử treo cổ, một oán linh khác phải đi tới tương lai hoặc trở lại quá khứ.”

“Chúng ta không cần quan tâm trong thời gian đó, cô ta ở đâu, sẽ ám vào ai. Chúng ta chỉ cần biết, oán linh chắc chắn sẽ không xuyên tới mốc thời gian 9 rưỡi sáng ngày 2 tháng 10. Ngay cả khi cô ta xuyên đến, hai người cũng sẽ không ở cùng một tuyến thời gian.”

“Thời không phi tuyến tính, tương lai và quá khứ là nhân quả lẫn nhau. Chúng ta ngăn cô ta chết vào 9 rưỡi sáng ngày 2 tháng 10, tương đương với việc ngăn cản linh hồn cô ta ra đời, đồng thời bóp chết oán linh đang ở khoảng thời gian khác.”

“Cuối cùng, thật ra vấn đề này có thể suy xét từ một góc độ đơn giản hơn.”

“Lúc hệ thống đọc yêu cầu vượt ải đã nói qua, nhà ngoại cảm phải dùng năng lực của bản thân để bắt được hung thủ. Mà năng lực của nhà ngoại cảm vừa vặn là xuyên thời không. Suy ra cách qua màn cũng liên quan đến xuyên thời không.”

“Thời gian nhà ngoại cảm xuyên qua chỉ có 3 ngày. Dựa vào đó, kết hợp giả thuyết một thời không không thể đồng thời tồn tại hai nhà ngoại cảm, suy ra chỉ có thời gian buổi sáng ngày 2 tháng 10 là đáp án chính xác.”

“Bài ca dao cũng ám chỉ, thời gian “Jack Đồ Tể bị giết”, chính là khởi đầu của tất cả mọi chuyện.”

Doãn Oánh Oánh suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên lanh trí. “Ồ, em hiểu rồi. Nhà ngoại cảm có khả năng xuyên thời gian, nên cách qua màn nhất định liên quan đến việc xuyên thời gian. Chúng ta lại chỉ có thể tới ba ngày. Cẩn thận đọc lại, thật ra đây là đề bài ba chọn một rất đơn giản. Chúng ta không cần làm rõ chuyện gì đã từng xảy ra, em cũng không cần biết cái gì gọi là thời gian tuyến tính. Đoán bừa cũng biết phải tới buổi sáng ngày 2 tháng 10!”

Minh Thiên cười khẽ, cuối cùng nói: “Ừ, nói tóm lại, nếu thời gian là tuyến tính, chúng ta không thể đơn giản thông qua việc xuyên thời gian để thay đổi mọi thứ, bởi vì phó bản giả thiết rằng mỗi đêm thời không sẽ chồng lên nhau, lịch sử có khái niệm thiết lập lại.”

“Nhưng nếu thời gian phi tuyến tính, vậy thì chúng ta chỉ cần chọn một mốc thời gian để xuyên, ngăn cản oán linh Nicole ra đời, là ngăn cản được tất cả. Dưới tình huống đó, cần phải nắm chắc thời gian, bắt buộc là sáng ngày 2 tháng 10 lúc trước khi Nicole bị treo cổ. Vì chúng ta đảm bảo trong thời gian này, hai oán linh sẽ không gặp nhau.”

·

Cùng lúc đó. Trong Cục Cảnh Sát.

Đoạn Dịch và Bạch Lập Huy uống một lèo vài cốc nước lớn mới ngừng.

Buổi sáng bọn họ đã trải qua nhiều cuộc hỗn chiến, bao gồm tránh những viên đạn không giới hạn của Nicole, dao của ông lão trông cửa, xong rồi phải chạy về khách sạn, dùng tốc độ bàn thờ lấy cuốn lịch, mở cửa lớn khách sạn, vọt tới quảng trường ngày 2 tháng 10.

Lúc bọn họ đến đây, buổi xử tử đã bắt đầu, tay của cảnh sát đã đặt lên tấm ván gỗ, chỉ cần người nọ nhẹ nhàng kéo một cái, đầu của Nicole sẽ lập tức treo trên dây thừng.

Mặc kệ có thích hợp hay không, Đoạn Dịch giơ thư lên cao, hét lớn “Khoan đã”, vội vàng chạy tới.

Sau đó, anh với Bạch Lập Huy hao hết miệng lưỡi, đưa cảnh sát xem thư.

Cũng may mục sư thật sự rất có danh tiếng, cảnh sát vừa nhìn liền biết là thư do tự tay ngài mục sư viết.

Mục sư nói rằng không được hành hình, nếu không sẽ dẫn tới tai nạn kinh hoàng. Các cảnh sát tin răm rắp, tạm nhốt Nicole lại.

Hai người Đoạn Dịch và Bạch Lập Huy tạm thời vào Cục Cảnh Sát ngồi nghỉ ngơi.

Chạy nguyên một buổi sáng, hai người đổ mồ hôi đầm đìa, bụng đói kêu vang cũng không rảnh lo.

Giờ bọn họ chỉ cảm thấy cực kỳ khát.

Giữa trưa, hai người ăn cơm ở Cục Cảnh Sát, nghỉ thêm một lát, khá là rảnh rỗi.

Bạch Lập Huy không nhịn được tìm anh bắt chuyện. “Tự dưng tôi có một thắc mắc. Dù thời gian được thiết lập lại, linh hồn Nicole vẫn tồn tại mà? Thế thì xử lý như nào?”

“Thời gian phi tuyến tính.” Đoạn Dịch không giải thích phức tạp như Minh Thiên, chỉ nói, “Chắc chắn quá khứ và tương lai ảnh hưởng lẫn nhau. Ngay cả khi oán linh Nicole ở ngày 1 tháng 10, chỉ cần khiến oán linh ở ngày 2 tháng 10 biến mất, oán linh ngày 1 tháng 10 cũng sẽ không còn nữa. Nếu không ván này không thể qua màn. Nói chung phải thử trước xem sau. Hiện tại tôi…”

Đoạn Dịch không nói ra lo lắng của mình, chỉ nói: “Hy vọng bọn họ có thể thuận lợi trở về sớm.”

Bạch Lập Huy nhìn anh một cái. “Hai anh em các anh không cãi nhau chứ?”

Đoạn Dịch: “Sao lại hỏi như vậy?”

Bạch Lập Huy: “Bình thường hai người suốt ngày đi chung làm chung với nhau, sao hôm nay lại tách ra hành động?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi bảo cậu ta qua bên đó vì tin tưởng cậu ta. Hành động hai bên đều rất quan trọng. Chúng ta ở đây đảm bảo ngăn cản việc xử tử. Bên cậu ấy đi tìm mục sư, còn phải kể rõ tình huống cho mục sư. Lúc đấy mục sư chưa bị súng bắn dọa sợ, có thể moi thêm thông tin hữu ích từ miệng ông ta, tỷ như làm cách nào để tiêu trừ chấp niệm Nicole.”

“Đã hiểu. Hai người tuy là tách ra, song cũng đang phối hợp ăn ý.”

“… Cứ cho là vậy đi.”

“Thế thì anh vẫn phải nói cho cậu ấy biết rằng mình tin tưởng cậu ấy chứ. Tôi thấy người anh em nhỏ tuổi… Vừa rồi lúc cậu ta và Doãn Oánh Oánh rời đi, trông rất là mất mát. Tôi nghĩ cậu ấy tưởng anh đang tránh mặt mình. Xong việc anh phải nói rõ ràng với cậu ấy nhé, tránh gây hiểu lầm.”

Đoạn Dịch nhíu mày nhìn Bạch Lập Huy: “Cậu…”

… Cậu hiểu quá nhỉ?

Bạch Lập Huy xòe tay. “Tôi hay giúp chị tôi trông con. Con chị ấy cực kỳ nhạy cảm, tôi có kinh nghiệm dày dặn lắm luôn.”

Đoạn Dịch: “…”

·

6 giờ tối, Đoạn Dịch càng chờ càng sốt ruột, cuối cùng Minh Thiên cũng mang theo mục sư và Doãn Oánh Oánh trở lại.

Hơn nữa không phụ sự kỳ vọng của Đoạn Dịch, hắn còn hoàn thành đề bài phụ.

Mục sư xuất phát sớm tới thị trấn Sander, nhưng tới tháng 11 mới vội vàng trở về, không phải vì thị trấn Sander ở xa, mà là vì danh tiếng ông quá cao. Mỗi lần đến chỗ nào đó, đều có người mời ông đến nhà làm khách.

Hôm nay là ngày 2 tháng 10, cách hôm ông xuất phát là ngày 30 tháng 9 đã hai ngày, nhưng ông đang làm khách ở một gia đình ngoại ô cách đó 20 km.

Vừa lúc hàng xóm bên cạnh qua biếu một chai rượu vang đỏ. Minh Thiên nhạy bén ngửi được mùi thuốc sát trùng trên người hàng xóm, đoán người nọ là bác sĩ. Minh Thiên lập tức hỏi thăm người nọ, có quen biết bác sĩ tâm lý nào giỏi giang hay không.

Quả nhiên, Minh Thiên nhận về phương thức liên hệ của một bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý đã rời thị trấn, không có ở đây. Vậy nên Minh Thiên chỉ mời mục sư về Cục Cảnh Sát.

Trong lúc lắng nghe Đoạn Dịch không quên một việc: Lấy thiết bị ra, bấm chọn chân dung Doãn Oánh Oánh.

Rất nhanh, giọng hệ thống đã lâu không nghe vang lên: “Mời người chơi số 12 vào nhà giam. Do khu vực phó bản quá lớn, thời gian được kéo dài 20 phút.”

Doãn Oánh Oánh không để ý, thở dài một hơi, hì hục chạy về khách sạn, rồi vào nhà giam.

Sau khi Doãn Oánh Oánh rời đi, mục sư bắt đầu thương lượng tình huống với cảnh sát, đưa ra quyết định, ông sẽ tìm bác sĩ tâm lý.

Mục sư bảo rằng vị bác sĩ tâm lý kia rất tài giỏi, gần đây người nọ đang nghiên cứu kỹ thuật thôi miên, có thể giúp mọi người quên đi tổn thương từng gặp. Đương nhiên, có thể thực hiện được hay không, còn phải đợi bác sĩ điều trị cho Nicole rồi nói tiếp.

Mục sư có danh tiếng cực cao gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý, bác sĩ lập tức đáp rằng ngày 20 tháng 11 mình sẽ trở về thị trấn.

Nghe thế, trong lòng Đoạn Dịch biết chuyện này đã xong.

Mặc dù hiện tại mọi người đang ở ngày 2 tháng 10, nhưng ở dòng thời gian bình thường, thời gian đã là ngày 19 tháng 11.

Nếu vậy sáng mai sẽ là ngày 20 tháng 11. Việc này có nghĩa là, chỉ cần bọn họ chịu đựng qua đêm nay, là phe người tốt qua màn.

Hơn nữa việc này cũng phù hợp với yêu cầu chiến thắng của phe thứ ba.

Bây giờ chỉ còn một người thuộc phe người tốt ở ngoài nhà giam… Số 11 Bạch Lập Huy.

Dù sao thì đây cũng không phải game online.

Trong game online, nếu là cục diện 1 vs 2 như thế này, hệ thống đã trực tiếp phán phe thứ ba chiến thắng. Nhưng trong trò chơi này, người chơi vẫn có thể chơi kịch bản khác, ví dụ bí mật giao dịch với một người thuộc phe ba, năn nỉ phe ba đừng vote mình; thậm chí là giết người chơi như Trâu Bình.

Kết cục cuối cùng sẽ như thế nào, vẫn chưa biết được.

Chưa đến phút cuối cùng, ai cũng có thể lật ngược thế cờ.

Vậy nên cho dù chỉ còn số 11, phe thứ ba đủ khả năng thắng, hệ thống vẫn chưa chốt kết quả.

Đêm đó vote phiếu, Đoạn Dịch và Minh Thiên chọn bỏ quyền, không để Bạch Lập Huy vào tù.

Bọn họ cần chờ đến sáng khi bác sĩ tâm lý đến, xác định Nicole có thể trị liệu được, mới dám yên tâm ra tay.

Chỉ khi xác định được rằng có thể trị liệu cho cô ta, mới có thể bảo đảm một chuyện… Ngay cả khi tương lai Nicole bị xử tử treo cổ, cô ta cũng không vì chấp niệm quá sâu mà sinh ra oán linh, bi kịch hiện tại mới không lặp lại.

Đến lúc đó, phó bản mới tính là qua màn.

Nếu không, nếu hôm nay bọn họ vote Bạch Lập Huy, phe thứ ba chiến thắng, lỡ chỗ bác sĩ tâm lý xảy ra chuyện gì, những người chơi còn lại chỉ sợ không thể rời đi, không khéo sẽ chết trong tay Nicole.

Đêm đó, tại nhà ăn.

Bạch Lập Huy uống rượu với Đoạn Dịch.

Cụng ly cùng Đoạn Dịch, Bạch Lập Huy nhịn không được mà nói: “Anh Đoạn, anh đúng là trọng tình trọng nghĩa thiện lương. Hôm nay lúc anh quyết định xuyên tới ngày 2 tháng 10, chắc là anh đã nghĩ, chỉ cần chúng ta ngăn Nicole bị giết, là có thể trực tiếp qua màn nhỉ!”

“Theo ý anh nói, trước khi hai người tôi và Doãn Oánh Oánh kích phát điều kiện qua màn, phe thứ ba các anh sẽ đẩy bọn tôi vào nhà giam. Cho nên…”

“Khi anh dùng hết sức giúp chúng tôi, thật ra đã nghĩ đến việc từ bỏ đồng vàng.”

Đoạn Dịch khẽ cười không nói chuyện, Bạch Lập Huy một hơi uống hết ly rượu, nói tiếp: “Hôm nay chúng ta chạy tới quảng trường ngăn Nicole bị treo cổ, không chừng đã qua màn rồi. Lúc anh quyết định làm như vậy, đâu chắc rằng bác sĩ tâm lý có thể điều trị cho cô ta hay không. Vậy nên á, tôi hiểu hết. Thật sự cảm ơn anh.”

Đoạn Dịch cũng một hơi uống hết ly rượu, nói: “Không thể nói như vậy. Nếu sự tình cứ kéo dài, khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng. Lỡ chờ đến sáng mai chúng ta mới xuyên qua ngăn cản, có thể đêm nay Nicole sẽ đến khách sạn đuổi giết chúng ta. Tôi đây cũng chỉ tự cứu bản thân thôi. Dù sao thì phó bản đang ngày càng nguy hiểm.”

“Ôi dào, anh Đoạn khiêm tốn quá. Nào, uống rượu! Thể nào ngày mai chúng ta sẽ được ra ngoài. Quá tốt. Sảng khoái. Nào nào nào, uống, không say không về…”

Hai người liên tục uống ly này tới ly khác. Trong lúc nhậu nhẹt không có bất cứ nguy hiểm ngoài ý muốn nào xảy ra.

Xem ra linh hồn Nicole đã không còn tồn tại, không thể quấy phá nữa.

Nếu không khả năng cao cô ta sẽ ám vào Lisa để vào khách sạn gây chuyện.

Nếu không còn chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ chỉ cần chờ bác sĩ tâm lý tới chữa trị là được.

Nói cách khác, chờ đến ngày mai bác sĩ tâm lý tới xem Nicole, mọi người hẳn là có thể rời khỏi phó bản này.

Đêm dài, không biết đã uống với Bạch Lập Huy bao lâu, chờ đến khi Đoạn Dịch trở về phòng, đã ngà ngà say.

Đi về phòng số 7, anh thấy có người đang đứng dựa lưng vào cửa, dường như đang đợi anh.

Đoạn Dịch đi tới một bước, người ấy ngẩng đầu nhìn sang. Là Minh Thiên.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng đôi mắt xinh đẹp của Minh Thiên, cũng chiếu sáng gương mặt ửng đỏ vì uống rượu của Đoạn Dịch.

Bốn mắt nhìn nhau, Đoạn Dịch chậm chạp mở miệng: “Cậu đang đợi tôi?”

Vì say rượu, giọng anh vương chút lười biếng.

Minh Thiên nhìn anh, lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Không phải anh có chuyện muốn hỏi em à. Sao lại đi uống rượu với người khác?”

– —

*Thời gian tuyến tính (trong văn học) là thời gian vật lí trôi đi một cách tự nhiên. Sự việc trong thời gian này diễn ra một cách trình tự có trước, có sau. Sự việc nào xảy ra trước thì kể trước.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full