Những câu thơ phủ cát bụi sắp thành hàng trên mặt đất, nét bút sắc bén như cắn máu mà viết. Đọc đoạn thơ, Đoạn Dịch cảm thấy mình như xuyên qua thời không, nhìn thấy Tân Nương Lâu Lan phẫn nộ… Nàng hận kẻ xông vào phần mộ, lật ngửa quan tài, quấy nhiễu giấc ngủ của mình.
Không biết vì sao mình lại sinh ra cảm giác đồng cảm, lòng dạ Đoạn Dịch cuồn cuộn như thể tức giận hộ Lâu Lan. Do bài thơ viết quá tốt?
Thở ra một hơi, ánh mắt Đoạn Dịch dừng ở giữa đoạn thơ, nói: “Ai có thể mai táng ta một lần nữa… Đây là điều kiện vượt ải?”
Dương Dạ nói: “Có khả năng. Tuy hệ thống nói trò chơi đã tiến vào giai đoạn mới, rất nhiều chi tiết có sự thay đổi. Cơ mà độ khó phó bản chỉ có cấp 5, điều kiện vượt ải chắc là không khó tìm. Kế tiếp chúng ta tìm hiểu xem Tân Nương Lâu Lan ở đâu, rồi giúp nàng an táng.”
“Mọi người lại đây, chỗ này có một sổ tay!”
Là giọng Ổ Quân Lan.
Cô nhặt được một balo vải bạt nằm dưới đất, sổ tay ở trong balo này.
Mở sổ tay, Ổ Quân Lan lật nhanh vài tờ, mặt biến sắc. “Này, này cũng quá kỳ quái.”
Kỳ quái? Cái gì kỳ quái?
Đoạn Dịch đi lên lấy sổ tay từ tay cô, đây là một cuốn nhật ký được viết theo thứ tự thời gian tự nhớ.
“Ngày 3 tháng 5, phát hiện quần thể cổ mộ Lâu Lan, dự tính cổ mộ được xây dựng 4000 năm trước.”
“Mỗi phần mộ trong quần thể cổ mộ đều rất kỳ lạ. Lấy cọc gỗ làm tâm hu.yệt mộ, lấy huyệt mộ làm trung tâm, mặt đất chung quanh đóng rất nhiều cọc gỗ, các cọc gỗ sắp hàng ngay ngắn, gồm bảy vòng cọc gỗ bao bọc chung quanh huyệt mộ. Toàn thể phần mộ nhìn như một mặt trời thu nhỏ. Nơi này từng có văn hóa thờ cúng mặt trời?
“Tóm lại, quần thể cổ mộ có đến mấy chục huyệt mộ, cũng có mấy chục mặt trời như vậy. Nhìn qua rất hoành tráng. Sau khi rà soát sơ bộ, có một vạn cọc gỗ đóng ngầm.”
“Ngày 5 tháng 5, sau hai ngày thăm dò quan sát, chúng tôi quyết định đến gần một huyệt mộ ở trung tâm quần thể cổ mộ.”
“Sau khi xác nhận được hướng chủ mộ, tìm được cửa mộ, đi qua một hành lang, chúng tôi đi vào một mộ thất. Mộ thất có bảy quan tài. Phỏng đoán chủ nhân mộ thất là công chúa Lâu Lan, cùng sáu thị nữ chôn cùng. Bảy thi thể đều nằm ngửa thẳng người, hướng xoay đầu chân có sự khác biệt lớn so với văn hóa chôn cất Trung Nguyên.”
Đoạn Dịch nhăn mày lại, ngay sau đó thấy được trọng điểm.
“Ngày 6 tháng 5, mở nắp quan tài đá, nhìn thấy công chúa Lâu Lan, dung nhan xinh đẹp vô song, làm người ta lóa mắt. Da trắng như tuyết xuân, môi hồng như chu anh, đôi mắt phượng nhắm chặt. Nếu đôi mắt ấy mở ra, sóng mắt lưu chuyển, yểu điệu đưa tình, bốn chữ chim sa cá lặn khó có thể miêu tả vẻ đẹp này.”
“Công chúa mặc áo cưới, như là chết đêm đại hôn, mày hơi nhăn lại, làm người ta khó tránh khỏi tâm sinh than tiếc.”
“Dáng người công chúa cao gầy, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, huyết thống cần được nghiên cứu kỹ hơn.”
“Kinh ngạc bởi mỹ mạo công chúa, đám đàn ông đội khảo cổ đều ngây dại, bây giờ mới bắt đầu thảo luận vì sao xác chết ngàn năm không mục nát.”
……
“Ngày 10 tháng 5, lão Lý thế mà dám làm loại chuyện đó! Lão bị vẻ đẹp của công chúa Lâu Lan mê hoặc, mang nàng rời khỏi quan tài đá, chạy ra ngoài mộ! Cả đám chúng tôi đuổi theo, lại thấy lão Lý ngồi giữa sa mạc hoang vắng khóc rấm rứt. Trong lòng ngực lão, công chúa Lâu Lan nháy mắt hoá thành một xác khô, không còn thấy mỹ mạo ngày xưa.”
“Mộ thất công chúa bất ngờ sụp xuống, bị bão cát vùi lấp. Rơi vào đường cùng, tôi và lão Bạch quyết định chọn phần mộ khác, an táng cho công chúa. Nhưng đội trưởng Vương nói, nên đem thi thể công chúa về làm đối tượng nghiên cứu văn vật.”
“Tôi bỗng có dự cảm xấu… Chúng tôi mạo phạm cô ấy, sẽ gặp báo ứng.”
Nhật ký đến đây kết thúc.
Thông qua nhật ký, Đoạn Dịch đã biết một phần của đội khảo cổ: Người viết nhật ký, lão Lý trộm thi thể, lão Bạch có suy nghĩ giống người viết nhật ký, và đội trưởng họ Vương.
Như lời Ổ Quân Lan vừa nói, sau khi đọc bút ký, câu chuyện trở nên cực kỳ quái lạ.
Đầu tiên, nhật ký nhắc tới “mộ mặt trời”.
Nhưng đám Đoạn Dịch trực tiếp đi vào huyệt mộ qua một cửa mộ bị vùi dưới cát vàng, chứ không thấy cái gọi là “mộ mặt trời”.
Tiếp theo, theo nhật ký, nhóm người này mở cửa mộ, đi qua một đoạn đường, liền thấy quan tài công chúa Lâu Lan hoặc Tân Nương Lâu Lan.
Nhưng đám Đoạn Dịch đi đến một mộ thất vẽ tranh tứ đại kim cương. Sau khi phá giải cơ quan, mở cửa một thất, mới đến được chủ mộ có bảy quan tài.
Cuối cùng kỳ quái nhất là, Đoạn Dịch nói: “Người viết nhật ký nói, Tân Nương Lâu Lan bị lão Lý mang ra ngoài mộ thất. Sau đó mộ thất bị bão cát vùi lấp, cho nên bọn họ không thể trả thi thể tân nương về quan tài. Người viết nhật ký và lão Bạch muốn tìm một chỗ khác an táng tân nương, đội trưởng Vương muốn đem tân nương về nghiên cứu…”
“Về cách xử lý tân nương, dù bọn họ quyết định chọn cách nào, tân nương đều không trở lại mộ thất này, mà ở trên mặt đất. Nếu câu thơ “mai táng ta một lần nữa” ám chỉ phương pháp qua màn, thế thì không dễ làm. Bởi vì theo nhật ký, tân nương không thể nào hồi phục lại được.”
“Chúng tôi ở trong mộ, không thể đi ra ngoài tìm tân nương. Nếu không chúng ta sẽ vi phạm quy định.”
Dương Dạ đi tới đọc nhật ký, cũng nhíu mi. “Sổ tay ghi quần thể cổ mộ dự đoán xây dựng từ 4000 năm trước, là khoảng thời kỳ Hạ Thương Chu. Nhưng Phật giáo được truyền giáo tại Trung Nguyên vào thời kỳ Đông Hán. Lâu Lan là một quốc gia cổ nơi Tây Vực, có thể tiếp xúc văn hóa Phật giáo sớm hơn nhiều so với Trung Nguyên. Nhưng không đến mức 4000 năm trước đã có tứ đại kim cương, một văn hóa Phật giáo quan trọng.”
“So sánh nhật ký, chỗ chúng ta đang ở nhiều hơn một mộ thất – tranh vẽ tứ đại kim cương. Mà mộ thất chủ quan tài vốn nên bị cát lùi lấp cũng không thấy bão cát gì. Đúng là kỳ quái.”
Tân Nương Lâu Lan mất biến, mộ thất miêu tả trong sổ tay không trùng khớp, tranh vẽ kim cương Phật giáo, các pháp bảo có thể di chuyển trên vách tường…
Tất cả các sự kiện kỳ lạ tạm thời đều không thể giải thích.
Mọi người bàn bạc không ra cái gì, chỉ có thể tiếp tục điều tra rồi bàn sau.
Quơ đèn pin chung quanh đi một vòng chủ mộ, Đoạn Dịch đi tới chỗ đối diện cánh cửa bị mở ra.
Chỗ này có một cái lỗ chó cực kỳ hẹp, miễn cưỡng đủ cho một người thành niên chui vào.
Đoạn Dịch cúi thấp xem xét, sau đó lập tức che miệng mũi, phía trong lỗ hổng tỏa ra mùi tanh tưởi nồng nặc.
Xé một cái áo thun, biến nó thành khẩu trang che miệng mũi, Đoạn Dịch mới cắn đèn pin trong miệng, tay bám vào cửa lỗ chui đầu vào ngó bên trong… Bên trong là một lối đi nhỏ, không biết thông đến nơi nào. Dọc đường nhỏ phủ kín xương trắng, không biết bao nhiêu người đã chết trong đó.
Không tùy tiện thâm nhập, Đoạn Dịch tạm thời lui ra.
Sắp đến buổi tối 10 giờ, các người chơi khác lục tục về lều trại nghỉ ngơi.
Quay về mộ thất tứ đại kim cương, Đoạn Dịch không vào lều số 7 nghỉ ngơi, mà đi xuyên qua con đường dài bọn họ từng đi qua lúc mới vào mộ, đứng nhìn cửa mộ.
Thử đẩy cánh cửa, Đoạn Dịch phát hiện cửa mộ không thể di chuyển.
Anh cứ tưởng nếu người chơi muốn rời đi quay về trạm xe từ cửa này sẽ vi phạm quy định và biến mất.
Nhưng hiện tại xem ra, người chơi muốn vi phạm quy định cũng không làm được, bọn họ hoàn toàn không thể đi ra ngoài.
Cửa vào đã bị khóa, chẳng lẽ cách duy nhất rời khỏi nơi này là… Chui qua lỗ chó đầy xương cốt, tìm một cánh cửa khác?
·
Trở lại mộ thất tứ đại kim cương, Đoạn Dịch đến chỗ nghỉ ngơi tập trung.
Tạm thời không vào lều trại, Đoạn Dịch ngồi ở cửa lều gặm bánh quy lấy từ balo.
Dương Dạ và Ổ Quân Lan đã vào lều nghỉ ngơi, Đoạn Dịch tranh thủ thời gian này đánh giá các người chơi khác.
Vừa lên xe buýt liền bắt chuyện Dương Dạ là Hồ Tấn, và hai cô gái một cao một thấp lên cùng hắn ta, giờ phút này ba người đang thấp giọng nói chuyện, không biết đang thương lượng cái gì.
Hai cô gái chọn số 2 số 3, Hồ Tấn là số 6.
Bên kia, Phương Đông Vũ ngồi một mình ở cửa lều ăn đồ ăn.
Cô gái nhỏ là người nhận ra tứ đại kim cương, nói pháp bảo tương ứng với từng người. Nhưng không biết vì sao, hình như cô bị nhóm của mình bài xích, luôn ở một mình.
Cô lên xe buýt cùng hai người nam.
Hai người nam lần lượt lấy số 8 và số 9. Phương Đông Vũ lấy số 4, cách bọn họ rất xa.
Hai người nam này một béo một gầy.
Người gầy là số 8, đeo mắt kính, đôi mắt hẹp dài, cơ thể như cây gậy trúc.
Người mập mạp bên cạnh là số 9, thể tích hắn ta to bằng ba số 8, vẻ mặt đôn hậu, không biết bản tính như thế nào.
Nhóm cuối cùng lên xe buýt đang ngồi cùng nhau. Họ chọn liền ba số 10, 11, 12.
Nhóm này gồm hai nữ một nam, đều rất trẻ, mặt mũi cũng không tồi, là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ.
Mà kỳ ở chỗ, số thứ tự ba người này khá lạ: nam số 11 ở giữa, hai cô gái số 10 số 12 ngồi bên trái bên phải. Lúc nói chuyện, hai cô đều cố ý vô tình dựa vào người giữa.
Cô gái bên trái thỉnh thoảng vén tóc, lộ cần cổ trắng tuyết mềm mại, cô gái bên cạnh thấy thế liền kéo mép váy, để đùi lộ thêm hai phân.
Đoạn Dịch vốn dĩ không thích quan sát hành cử chỉ ăn nói con người, cũng không am hiểu xem mặt đoán ý.
Nhưng có lẽ vì trò chơi này giỏi rèn luyện người ta, anh lưu ý nhóm người chơi này vài lần, cảm thấy mình đoán được lờ mờ tình tay ba gút mắt phức tạp.
Vừa đúng 10 giờ, Đoạn Dịch vào lều.
Lúc cúi đầu xem màn hình thiết bị, anh xuyên qua vải lều nhìn phía bên ngoài.
Bên ngoài có một ít người chơi đang vào lều trại, vì thế Đoạn Dịch nhìn thấy bóng dáng bọn họ chiếu lên tấm vải lều.
Ở trong phó bản này chơi Ma Sói, dù là người sói hay người tốt, muốn ban đêm trò chuyện riêng đều không dễ chút nào.
Ai ở ban đêm đi tìm ai, đều sẽ bị đèn tường chiếu sáng không sót một ai.
Người tốt muốn đi tìm người tốt, bị nhìn thấy, có lẽ sẽ bị ngộ nhận là người sói.
Mà người sói cũng rất khó trắng trợn đi tìm đồng đội thương lượng.
Dù có chờ đến đêm khuya tĩnh lặng, việc này cũng rất khó làm. Lều trại không giống phòng khách sạn có hiệu quả cách âm tốt. Mộ thất trống trải, tiếng động đi lại rất lớn. Mặc cho ai hoạt động ban đêm đều rất khó để người khác không chú ý.
Lần này người sói phải trao đổi bằng ánh mắt à?
Đoạn Dịch lắc đầu, lấy thiết bị, thấy thân phận của mình là【 người yêu thầm 】.
Hệ thống yêu cầu anh chọn đối tượng “Yêu thầm” trong vòng 10 phút.
Ánh mắt Đoạn Dịch lướt qua chân dung của 11 người chơi, tự hỏi mình nên theo phe ai.
Ổ Quân Lan và Dương Dạ không nằm trong phạm vi suy xét.
Đối với Ổ Quân Lan, bọn họ đã đủ tín nhiệm lẫn nhau; mà đối với Dương Dạ, cứ việc Đoạn Dịch thường xuyên mỉa mai anh ta, nhưng trong lòng vẫn xem anh ta là người nhà. Dưới loại tình huống này, dù bọn họ có khác phe nhau, cuối cùng vẫn có thể nắm tay vượt ải
Cho nên Đoạn Dịch chủ yếu suy xét những người khác.
Đối với người chơi khác, Đoạn Dịch hiểu biết thật sự rất có hạn, không rõ sau khi lấy được thân phận người sói họ sẽ chơi như thế nào.
Đoạn Dịch chỉ có thể căn cứ một số thông tin trước mắt có được để quyết định.
Anh quyết định chọn số 11… Số 10 số 12 có vẻ đều thích số 11, sẽ tranh giành tình cảm vì hắn ta, đến lúc đó thông qua hành vi và cách nói chuyện của hai cô, anh có thể đoán được thân phận số 11.
Làm Người yêu thầm, chọn đối tượng thầm mến rất quan trọng, bởi vì chỉ cần phe đối tượng thầm mến chiến thắng, Người yêu thầm sẽ thắng theo.
Như vậy muốn giúp đối tượng thầm mến giành thắng lợi, cần phải xác định đối tượng thuộc phe người tốt hay người sói.
Trong lều có trang bị dụng cụ tắm rửa đơn giản, chọn xong “Đối tượng thầm mến”, anh tắm rửa rồi đi ngủ.
Trừ việc chọn đối tượng, lá bài người yêu thầm chẳng khác gì người chơi nhắm mắt.
·
Sáng sớm ngày kế, Đoạn Dịch bị mùi cháo đánh thức.
Rửa mặt đi ra ngoài lều, anh phát hiện người nấu cháo là Dương Dạ.
Dương Dạ quả là người sở hữu một kỹ năng thần kỳ, trong hoàn cảnh mộ địa, nguyên liệu nấu ăn đơn sơ, vẫn nấu được một nồi cháo thơm nức mũi.
Thấy Đoạn Dịch, Dương Dạ mời anh tới uống cháo.
Trong lúc đi qua đó, Đoạn Dịch nghe thấy Dương Dạ nói chuyện với Ổ Quân Lan bên cạnh.
“Đúng vậy, tôi kết hôn 5 năm rồi.”
“Ha ha ha, đúng đúng đúng, chúng tôi một ngày so với một ngày càng mặn nồng hơn.”
“Được, khi nào ra ngoài tôi giới thiệu Lương Lương cho cô.”
“Cái gì? Hai người bọn họ dây dưa lâu vậy?”
“Ừ ừ, Tiểu Dịch không ổn tí nào.”
“Nhớ năm đó, tôi chấm được Lương Lương liền hành động. Theo đuổi người ta là phải dồn dập vào. Vạn nhất chạy theo người khác thì toi à? Coi trọng người ta, lập tức xuất kích, nhanh tay hốt lấy, đeo nhẫn kết hôn, thế là xong! Tình yêu nào có phức tạp như vậy?”
Đoạn Dịch đi đến trước mặt Dương Dạ, nhận bát cháo anh ta đưa, liếc anh ta một cái, ngồi xuống rồi nói: “Không phải anh khoe mình được anh tôi theo đuổi hả? Sao bây giờ lại sửa miệng?”
Dương Dạ: “Ờ… Tôi nói “hành động”, ý là tôi trêu chọc Lương Lương. Sau đó em ấy thích tôi, nhanh tay hốt tôi.”
Đoạn Dịch: “… Nể bát cháo này, tôi không bắt bẻ anh.”
Dương Dạ vỗ vai anh. “Uống ít thôi. Phỏng chừng tí nữa phải chui lỗ chó bò qua cả đống xương trắng hếu. Đừng uống cho đã rồi phun ra đấy.”
Đoạn Dịch: “Thiệt tình, cháo hết cả thơm.”
Mười lăm phút sau.
12 người chơi ăn xong bữa sáng, đi vào mộ thất đặt bảy quan tài, đứng trước lỗ chó tỏa mùi thối.
Do dự một chút, số 6 Hồ Tấn dẫn đầu hỏi: “Ai vào trước?”