Đêm dài trên đại mạc vốn lạnh lẽo tận xương, không biết sân này bị phù phép thế nào lại ấm áp như xuân; hai thi thể đẫm máu lẽ ra nên tỏa mùi máu tươi, nhưng không biết các ngọn đèn vây quanh bờ ao làm bằng chất liệu gì, chỉ có mùi thơm thoang thoảng chui vào mũi.
Ban đêm quỷ dị, sân viện kỳ quái, hình ảnh hai thi thể nằm giữa Trì Táng Thi ấm áp đã đủ đáng sợ, thế mà biểu tình bọn họ còn quá mức an tường, càng làm bầu không khí thêm quái quỷ sởn tóc gáy.
Nhìn thấy thi thể, phản ứng đầu tiên của Đoạn Dịch là rút thiết bị.
Bây giờ là buổi tối 11 giờ rưỡi.
Anh lấy hết đồng hồ chảy ngược thời gian mà mình có ra. Chủ yếu anh dùng đồng vàng để mua dù chắn công kích, loại đồng hồ này mua không nhiều. Sau khi tái thiết lập dòng thời gian, anh có 4 đồng hồ, có thể quay ngược tổng cộng 40 phút.
Nhìn động tác của anh, Minh Thiên nói: “Em cưỡi ngựa mang anh đến đây, nhanh nhất cũng cần 30 phút. Bây giờ anh quay ngược thời gian, trở lại 10 giờ 50 phút, chờ chạy tới đây cũng đã 11 giờ 20. Xem tình trạng bọn họ, thời gian chết chắc chắn trước 11 giờ 20 phút. Không kịp.”
“Chưa chắc không kịp. Tôi muốn thử lần cuối.” Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên, nói, “Hoặc dù tôi không kịp cứu Đồng Niệm, ít nhất có thể mượn cơ hội này hiểu thêm về các đồng đội. Thời điểm bọn họ vote số 3, do chơi theo phe, kết cục của cô ấy không nằm trong phạm vi suy xét. Tôi muốn xem lựa chọn lần này của bọn họ.”
Minh Thiên nhanh chóng hiểu mục đích của Đoạn Dịch.
Tiến lên nắm tay Đoạn Dịch, hắn nói: “Xin lỗi, việc này em không thể can thiệp…”
Đoạn Dịch ngắt lời hắn: “Em đừng có nói vậy. Cô ấy chết không liên quan đến em.”
Nếu Minh Thiên dùng thân phận NPC can thiệp cốt truyện, phá hỏng tiến trình phó bản, chắc chắn sẽ cực kỳ nguy hiểm. Nếu hắn bại lộ, liên lụy kế hoạch Minh Nguyệt thất bại, kết quả có lẽ là tất cả người chơi không ai được quay về hiện thực.
Dùng sức nắm ngược bàn tay Minh Thiên, Đoạn Dịch sử dụng liên tiếp bốn đồng hồ, quay ngược thời gian về 10 giờ 50 phút.
10 giờ thảo luận kết thúc; 10 giờ 10 phút, kết thúc thời gian “Di ngôn”, Đồng Niệm đã rời lều.
10 giờ 50 phút, Đoạn Dịch rời lều thảo luận, vừa mới vào lều người chơi nam.
Lúc này đa phần người chơi còn đang thảo luận. Hồng Hiền xốc rèm đi vào, đi hướng phòng tắm. “Hôm nay tôi tắm trước…”
“Tôi có chuyện muốn nói.” Đoạn Dịch không đợi hắn ta nói xong, chạy vào lều thảo luận, cắt ngang mọi người, “Tôi đã dùng bốn đồng hồ quay ngược thời gian. Tôi về trở về từ 11 giờ rưỡi. Trước đó tôi xuất phát từ khoảng 11 giờ, 11 giờ rưỡi tới Đài Thiên Táng, thấy thi thể Đồng Niệm và tiểu thương. Tôi muốn cứu cô ấy hoặc ít nhất biết cô ấy chết như thế nào, nên tôi quay về đây.”
“Có ai đồng ý cho tôi đồng hồ chảy ngược thời gian không? Tôi biết mọi người không muốn thay đổi kết quả vote, nhưng ít nhất chúng ta có thể quay ngược thời gian về 10 giờ 10 phút. Chúng ta lặng lẽ theo dõi Đồng Niệm đi Đài Thiên Táng, xem có thể cứu cô ấy lúc cô ấy bị giết hay không.”
Đoạn Dịch nói xong, số 2 Đậu Sương hưởng ứng đầu tiên.
Chẳng qua mới vừa hưởng ứng, sắc mặt cô liền trắng bệch. “Nhưng tôi… Tôi không có đạo cụ đó.”
Nghe cô nói vậy, Ổ Quân Lan ngồi bên cạnh lập tức nói: “Tôi có…”
Lời còn chưa dứt, Ổ Quân Lan phát hiện Đoạn Dịch đưa mắt ra hiệu, vì thế dừng một chút rồi nói nốt: “Tôi có thể góp một cái.”
“Tốt. Ổ Quân Lan giúp chúng ta tranh thủ 10 phút. Còn ai không?” Đoạn Dịch vừa hỏi vừa nhìn về phía các người chơi còn lại.
Số 9 Vân Hạo hào phóng lấy ra một đồng hồ. “Tôi có.”
Theo sát lấy đồng hồ ra là số 5 Bạch Tư Niên. “Tôi cũng góp.”
“Tốt. Tổng cộng là 30 phút.”
Đoạn Dịch vừa dứt lời, Phương Đông Vũ cũng lấy ra một cái, “Tính cả tôi một cái. Đủ 40 phút. Có thể quay ngược 40 phút, vừa đúng 10 giờ 10 phút.”
Thư Dung Dung nghe đến đó bật cười.
Giơ lên một đồng hồ, cô ta nói: “Thật ra tôi cũng có thể cống hiến. Nhưng tôi cảm thấy… Hơi bị lãng phí đạo cụ nha. Cô ấy đã trúng bẫy rập tử vong. Dù mọi người ngăn cản một lần, chẳng lẽ có thể ngăn cản lần hai?”
“Thật ra đạo cụ này có tác dụng tự cứu rất nhỏ, bởi vì ở rất nhiều thời điểm, ngay khi chúng ta kích phát điều kiện tử vong, chúng ta đã là người chết, căn bản có đạo cụ cũng không có cơ hội cứu. Ngoài ra, dùng nó để tranh thủ thời gian thu thập manh mối cũng không có nhiều tác dụng, vì một món đạo cụ chỉ cho chúng ta nhiều lắm là 10 phút thời gian.”
Nhìn về phía Thư Dung Dung, Đoạn Dịch nói, “Đạo cụ này chủ yếu có hai tác dụng. Thứ nhất, chơi Ma Sói không cẩn thận bị lỗi, sử dụng nó quay ngược thời gian, sửa lại lời nói; thứ hai, dùng để cứu đồng đội.”
“Dùng công cụ cứu đồng đội sẽ phát huy giá trị của nó ở mức độ cao nhất. Nó sẽ là Thần Khí thay đổi sinh tử đúng nghĩa. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ, liệu có ai chịu dùng đạo cụ cứu người hay không.”
“Tôi biết cô và Hồng Hiền tự cho là thông minh, thông thạo ít thủ đoạn ti tiện sống tạm đến bây giờ, hai người có lẽ sẽ sử dụng đạo cụ cứu đối phương. Nhưng về sau… còn ai sẽ chịu cứu hai người không?”
Nụ cười pha chút trào phúng, Đoạn Dịch nói tiếp: “Dựa thông minh nhỏ sống được nhất thời, không sống được cả đời. Trò chơi này thiết kế ra đạo cụ như vậy… Có lẽ là để khảo nghiệm. Không phải xem chúng ta chém giết nhau tới mức nào, mà là xem chúng ta rốt cuộc có thể tin tưởng lẫn nhau, hợp tác cùng thắng hay không. Ví dụ như, chúng ta có thể bất chất trả giá sử dụng đạo cụ quý báu vì đồng đội.”
Nhanh chóng nói xong, Đoạn Dịch lùi thời gian về 10 giờ 10 phút.
Vì tốn thời gian nói chuyện, hiện tại Đồng Niệm đã bị tiểu binh dẫn ra ngoài lều, cách lều một khoảng.
Đoạn Dịch vén rèm nhìn bên ngoài, phát hiện Minh Thiên đã tới.
Minh Thiên đang cúi đầu nói gì đó với nhóm lính. Nghe hắn nói xong, nhóm lính bỏ đi chỗ khác.
Sau khi bọn họ rời đi, Minh Thiên quay đầu lại, trong bóng đêm giơ tay ra hiệu với Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nhìn hắn gật đầu, nhanh chóng trở lại lều thảo luận, nói với những người khác: “Xin phép cắt ngang mọi người thảo luận. Tôi có lời muốn nói.”
Đoạn Dịch khái quát đơn giản sự tình vừa trải qua. Các người chơi kiểm tra đạo cụ của mình, phát hiện thiếu đồng hồ chảy ngược, nên bọn họ biết Đoạn Dịch không nói dối.
Cuối cùng Đoạn Dịch nhìn bọn họ hỏi: “Ai đồng ý đi cùng tôi?”
·
20 phút sau.
Các người chơi chia hai người một tổ, lặng lẽ đuổi kịp Đồng Niệm.
Hai binh lính đi phía trước Đồng Niệm, người chơi thì khom lưng nhẹ chân lén lúi bám đuôi.
Lúc này là theo dõi, tất nhiên Đoạn Dịch không cưỡi ngựa, mà đi đầu nhóm người chơi.
Thật ra lúc thấy tất cả mọi người đều muốn đi, anh có hơi giật mình.
Ba người Hồ Tấn, Thư Dung Dung, Hồng Hiền, ban đầu anh nghĩ sẽ không đi.
Nhưng anh lập tức nhận ra nguyên nhân họ muốn đi.
Ngoại trừ bày tỏ thái độ bên ngoài, họ cũng muốn biết Đồng Niệm sẽ như thế nào. Thông tin này sẽ giúp bọn họ phân tích cốt truyện phó bản và điều kiện vượt ải.
Bọn họ chỉ tới xem cốt truyện, chứ không vì cứu Đồng Niệm. Nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ là người bỏ chạy trước tiên, Đoạn Dịch tin chắc không nghi ngờ.
Trong ba người, Thư Dung Dung là đặc biệt nhất. Cô ta có trúng bẫy giống Đồng Niệm hay không, cực kỳ đáng nghi. Nếu cô ta không trúng bẫy, vì sao cô ta giả bộ mình bị trúng bẫy, nguyên nhân phía sau khỏi nói cũng biết, càng nghĩ càng thấy ớn.
Suy đoán theo hướng tệ nhất, tình huống của Đồng Niệm đều do Thư Dung Dung tạo thành, hoặc nói là cố ý thiết kế.
Nếu thật là như vậy, tất nhiên Thư Dung Dung muốn đến xem Đồng Niệm rốt cuộc chết như thế nào.
Sau 10 phút các người chơi đi theo Đồng Niệm, biến cố xảy ra.
Đoạn Dịch đi trước đội ngũ, chứng kiến rõ ràng toàn cảnh.
Lúc này bọn họ đang ở trên một sườn núi nhỏ.
Ánh trăng chiếu cát vàng thành màu bạc trắng. Hai binh lính dẫn Đồng Niệm đi dọc theo sườn núi hướng về phía trước, lưu lại từng hàng dấu chân trên mặt cát trắng bạc.
Ngay khi bọn họ đi đến lưng chừng sườn núi, Đồng Niệm bỗng dừng bước chân, ngửa đầu lên, mặt hướng phía tây, quỳ xuống lạy ba cái.
Động tác của cô không chút cẩu thả, cnhìn từ sau lưng cũng có thể cảm giác được sự thành kính, như thể bái lạy thế giới Phương Tây cực lạc mà cô theo đuổi suốt đời.
Sau đó cô giơ cao đôi tay, dưới ánh trăng có thể rõ trong tay cô cầm một vật ngắn sắc nhọn, ánh sáng phản quang lạnh cả người.
Đoạn Dịch nghe thấy Ổ Quân Lan kìm nén tiếng hét. “Này, đó là thứ cô ấy từng dùng để giết Đậu Sương! Cô, cô ấy muốn…”
Không cần Ổ Quân Lan nói hết câu, Đoạn Dịch đã biết cô muốn làm gì: Cô cầm nó đâm vào ngực.
Ánh trăng soi rõ động tác.
Động tác dứt khoát lưu loát, không chần chừ chút nào, giống như đã luyện tập trăm ngàn vạn lần. Mà động tác này cũng tỏ rõ quyết tâm của cô, vô luận như thế nào đều sẽ làm vậy, không ai có thể thay đổi quyết định này.
Vật sắc nhọn đâm vào ngực, bị chính Đồng Niệm rút ra. Ánh trăng chiếu sáng mũi nhọn như tuyết, cũng chiếu sáng tia máu bắn tung tóe.
Hoa máu nở rộ trên ngực cô rồi rơi xuống sa mạc, tựa như ảo giác hoa bỉ ngạn trải dài trên đại mạc mà Đồng Niệm đã thấy.
Một lát sau, Đồng Niệm ngã xuống đất.
Hai binh lính hình như không ngờ sẽ phát sinh sự tình này, sững sờ tại chỗ, thương lượng với nhau nên làm gì bây giờ.
Đúng lúc này có người quentừ trên sườn núi đi xuống… Là hai lạt ma Đoạn Dịch đã gặp ở sân viện, nhị sư huynh và tiểu sư đệ.
Thanh âm nhị sư huynh không xa không gần truyền đến: “Sư huynh tính nơi đây sẽ có người qua đời, đặc biệt sai chúng ta đến nhặt xác. Cô ấy là tín đồ thành kính của bổn giáo, sư huynh sẽ đưa linh hồn cô ấy lên Thiên giới.”
Một binh lính cảm khái nói: “Có thể tính ra chuyện này? Thời gian địa điểm chuẩn xác như vậy? Đại sư Đạt Quang không hổ là cao tăng!”
Thế là hai binh lính xoay người rời đi.
Hai sư huynh đệ đi tới nâng thi thể Đồng Niệm đi hướng khác.
Thấy binh lính đi về, Đoạn Dịch lập tức nói: “Chúng ta mau đi vòng qua, tạm thời đừng để bọn họ thấy. Ai biết bọn họ có mật báo với Đạt Quang hay không.”
Hồng Hiền nhìn Đoạn Dịch, làm động tác buông tay: “Anh nhìn đi, chúng tôi đâu nói sai câu nào? Trước khi vào tù cô ấy đã chết, chúng ta vote cô ấy không có nghĩa đưa cô ấy vào chỗ chết! Dù chúng ta có vote hay không, cô ấy đều sẽ tự sát!”
Đoạn Dịch quay đầu nhìn hắn ta, mặt mày rét lạnh. “Trước khi quay ngược thời gian nhìn thấy tận mắt, không ai dám khẳng định kết luận đúng không?”
Hồng Hiền ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi nói này, anh đề nghị làm lãng phí rất nhiều đạo cụ của mọi người. Anh thấy mất mặt chứ gì, anh…”
“Câm miệng chó của cậu vào!” Đoạn Dịch lạnh lùng nói, quay đầu nhìn về phía thi thể Đồng Niệm trên đại mạc hoang vắng. Ngũ quan cứng rắn lạnh lùng hiện ra chút bi thương, chợt khôi phục nghiêm túc kiên định.
Dùng thanh âm nặng nề, Đoạn Dịch nói: “Dưới tình huống tự bảo vệ được mình, không mù quáng hy sinh, dốc hết sức lực cứu người khác, trả giá nhiều bao nhiêu, đều không gọi là lãng phí. Có lẽ kết quả không luôn như mong muốn, có lẽ cuối cùng chúng ta không thay đổi được gì, nhưng ít nhất không thẹn với lòng.”
“Không cầu nghịch thiên sửa mệnh, nhưng không thẹn với lương tâm. Đây là thái độ sống của Đoạn Dịch tôi. Tin tôi, tất cả rồi sẽ qua.”
Nói xong câu đó, Đoạn Dịch đi nhanh lên phía trước, chạy vòng về hướng doanh trại.
Còn một câu vừa rồi anh chưa nói. Người nên cứu anh sẽ cứu. Riêng kẻ khác… Có thù oán báo thù, có oán báo oán.
·
Kết cục đã định, Đoạn Dịch chỉ đành thuyết phục mình đừng băn khoăn nữa. Hiện tại việc anh cần làm là nghỉ ngơi dưỡng sức, ứng đối nan đề kế tiếp.
Sau khi lộn trở lại doanh trại, anh tắm rửa nhanh lẹ, ép mình đi ngủ.
Bình minh ngày kế, các người chơi lục tục tỉnh lại. Chuyện thứ nhất bọn họ muốn làm đều nhất trí với nhau: Đi Đài Thiên Táng xem tình hình.
Thật ra sẽ nhìn thấy cái gì ở đó, các người chơi dự đoán ra được.
Vì thế số 2 Đậu Sương tỏ vẻ cự tuyệt đầu tiên.
Đồng Niệm chết đã là đả kích rất lớn, cô trăm triệu không muốn nhìn Đồng Niệm bị phanh thây, cho kền kền ăn.
Thấy thế, Phương Đông Vũ ở lại cùng cô, miễn cho phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Cứ như vậy, trừ hai cô gái, người chơi còn lại đều rửa mặt xong liền đi Đài Thiên Táng.
Đoạn Dịch vốn tưởng mình sẽ thấy một hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn. Không ngờ sân viện bốn mùa như xuân vô cùng yên tĩnh.
Cây tùng sừng sững, Trì táng thi trong suốt thấy đáy, mặt nước hiện ảnh ngược cổ thụ và trời xanh. Bên cạnh cách đó không xa, trong phòng truyền đến tiếng lạt ma niệm kinh, làm người ta cảm thấy yên bình, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hồ Tấn bật thốt: “Má nó, nơi này bị sao vậy? Đừng nói tối hôm qua là chúng ta ảo tưởng ra?”
“Không phải. Mọi người nhìn kỹ đi, đèn đã được thắp qua, đài nghi thức nặng mùi máu hơn. Mọi người nhìn tường xương khô đi…”
Đoạn Dịch biểu tình nghiêm túc chỉ hướng góc tường xương khô, nói, “Chỗ cuối cùng kia, hôm qua trống không. Hiện tại có nhiều hơn hai đầu lâu.”