Đọc truyện Full

Chương 35: C35: Trợ lý

Dịch: LTLT

Chiếc nhẫn Giải Lâm tháo ra đang nằm trong tay Trì Thanh, bởi vì còn đang tiến hành “chữa trị” nên một tay của Trì Thanh vẫn bị Giải Lâm nắm lấy, muốn trả nhẫn lại nhưng lúc cầm nhẫn bằng một tay lại không cầm được, chiếc nhẫn ánh lên ánh sáng bạc trượt vào trong đầu ngón trỏ của anh.

Ngón tay của Trì Thanh mảnh khảnh, trong quá trình trượt vào, chiếc nhẫn chẳng gặp phải cản trở nào, thuận lợi trượt xuống hết ngón tay: “…”

Giải Lâm: “Cậu đeo cái nhẫn này to quá, nếu như cậu thích, tôi hỏi nhân viên cửa hàng kiểu này có còn hàng không.”

Ngón tay Trì Thanh nhỏ, quả thực đeo vào lộ ra khe hở.

Trì Thanh nói thầm, ai rảnh giống anh chứ, tự mua nhẫn cho mình đeo.

Trì Thanh: “Tôi không thích.”

Trì Thanh chưa từng đeo nhẫn, cũng chưa từng đeo bất cứ trang sức dành cho tay nào, dù sao thì trang sức sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rửa tay của anh.

Với lại bình thường đeo găng tay cũng không tiện, càng chưa nói đeo nhẫn của người khác… Ngay cả người anh còn không muốn đụng thì càng không thể nào đi đụng đồ vật của họ.

Trì Thanh co co ngón tay lại, rất khó chịu tháo nhẫn ra: “Tự nó không cẩn thận trượt vào.”

Giải Lâm cũng không nói nhiều, nhận lại nhẫn, tiện tay đeo vào ngón áp út.

Chủ đề đột ngột về chiếc nhẫn này nhanh chóng qua đi, hai người không nói nhiều nữa. Cơn buồn ngủ vừa rồi bị Trì Thanh quên mất lại kéo đến, đầu ngón tay của anh tì vào trong lòng bàn tay của Giải Lâm, phát hiện chút khó chịu kia cũng đã dần nhạt đi, thậm chí còn cảm thấy lúc ở trong nhà Giải Lâm… còn thoải mái hơn nhiều so với lúc ở nhà của mình.

Trì Thanh dựa vào sô pha ngủ một hồi, không nằm mơ thấy gì cũng không nghe thấy giọng nói nào, cũng chẳng cần lo lắng ngủ được một chốc thì bị giọng nói của ai đó làm tỉnh giấc, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng lật hồ sơ của người đàn ông bên cạnh.

Đến khi Trì Thanh ngủ bù xong thức dậy đã là đêm khuya.

Dù anh không muốn để ý đến Giải Lâm nhưng vẫn phải thừa nhận là mình như này quả thực rất làm phiền hắn nghỉ ngơi.

Thế là lúc Giải Lâm tiễn Trì Thanh đến cửa, anh dừng lại, đứng ở cửa một hồi: “Tối mai anh có rảnh không?”

Giải Lâm nhìn Trì Thanh, hỏi ngược lại: “Rảnh, cậu vẫn muốn về nhà với tôi à?”

“…”

Trì Thanh: “Mời anh ăn cơm.”

Advertisement

“Cậu chắc chứ?” Giải Lâm nói bằng giọng điệu nghi ngờ, “Nếu như ăn ở nhà thì rửa chén y như muốn đòi mạng cậu, ra ngoài ăn cậu lại chê nhiều người.”

Chuyện rửa chén mà Giải Lâm nói là chỉ dáng vẻ không muốn đụng vào dụng cụ ăn uống mà người khác đã cầm nhưng lại phải bưng chén dĩa đi rửa sau khi ăn xong của Trì Thanh lúc ở nhà anh trước đây.

Trì Thanh nghĩ một lát, cảm thấy đúng là như thế thật: “Vậy thì thôi đi.”

Giải Lâm dựa cửa: “Tốc độ từ bỏ của cậu cũng nhanh ghê.”

Trì Thanh: “…”

Giải Lâm lại nói: “Thực ra không cần phiền phức như thế, nếu như cậu muốn trả công thì đúng lúc có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”

Sau khi về thì Giải Lâm đã cởi áo khoác ra, trên người còn lại một cái áo len sẫm màu, cổ áo rộng trượt xuống, cộng với gương mặt này trông giống như mới thức dậy.

“?”

“Chắc cậu cũng nghe nói tôi về lại tổng cục rồi.” Giải Lâm ngừng một chút nói, “Vụ án rất phức tạp, cho nên thiếu một trợ lý.”

Trì Thanh nằm trên giường, giờ này, giọng nói ở trong tòa nhà không nhiều.

Có một người thức khuya cày phim, đang bị bộ phim Hàn ngược đến khóc sướt mướt: [Không! Cô quay đầu lại nhìn anh ấy đi!]

“…”

[Thực ra anh ấy lừa cô đó! Anh ấy không yêu người phụ nữ kia, anh ấy mắc bệnh hiểm nghèo, không muốn để cô đau khổ mà thôi. Hai người nói rõ ràng đi, đừng chia tay mà QAQ! Đoạn đường cuối cùng của đời người không thể đi cùng nhau sao?]

[…]

Trì Thanh vừa nghe mấy tình tiết phim lộn xộn khiến người ta không hiểu nổi vừa nhớ đến câu nói vừa rồi của Giải Lâm.

Trước khi Giải Lâm nói, Trì Thanh từng nghĩ đến hắn sẽ đưa ra những yêu cầu gì, nghĩ ra rất nhiều, chỉ không nghĩ rằng hắn sẽ mời mình làm “trợ lý của cố vấn tổng cục.”

Màn hình điện thoại chợt sáng lên.

Trên màn hình là một dòng tin nhắn mới.

– Cậu suy nghĩ đi, ngày mai cho tôi câu trả lời.

Trì Thanh thật sự đang suy nghĩ.

Nếu như nửa tháng trước Giải Lâm nói câu này thì chắc chắn anh sẽ không do dự bảo hắn lắc nước trong đầu của hắn đi, sau đó bảo hắn đến từ đâu thì về lại nơi đó đi.

Nhưng mà, so với mỗi ngày đều trốn trong tòa nhà, ngày ngày không thể từ chối mà nhận lấy các loại giọng nói… anh thừa nhận ở bên cạnh Giải Lâm giống như có “một nút tắt âm”, đối với anh mà nói thật sự rất có sức hấp dẫn.

Kinh nghiệm làm việc của Trì Thanh trước đây rất đơn giản, có quay phim, tuy vai rất nhỏ, lời thoại cũng chỉ mấy câu, những thời gian còn lại chỉ cần anh muốn thì có thể đi tham gia các chương trình làm nền… nhưng mà anh chê nhiều người, có đi cũng không vui vẻ với người ta, cách các khách mời khác ba mét, vì thế thường xuyên bị người khác chỉ trích.

Anh không thấy hứng thú với người khác, dù trước đây biết gần nhà xảy ra hung án thì anh cũng không có cảm giác gì.

Anh rất khó thấy đồng cảm với người chết hoặc là thấy sợ hung thủ.

Nhưng anh thừa nhận, bỏ những thứ khác đi thì quả thực anh có hơi hứng thú với bản thân vụ án.

Nếu không thì vào hôm mưa ấy anh sẽ không nổi hứng dính vào trong vụ án giết mèo, cũng sẽ không đi theo tên Đầu Đinh ở trên đường.

Cho nên anh không bài xích tính chất công việc này lắm.

Cộng thêm anh cần Giải Lâm giúp “chữa trị”…

Sau khi cân nhắc, thái độ của Trì Thanh có hơi dao động.

“Cậu muốn mang theo trợ lý à?” Sáng hôm sau, Võ Chí Bân không kìm được mà tăng âm lượng trong điện thoại, nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không, “Ai, Trì Thanh sao?”

Giải Lâm không phủ nhận, chuyển chủ đề: “Anh ăn cơm chưa, đừng ỷ sức khỏe mình bây giờ không có bệnh vặt thì gộp hai bữa làm một ăn.”

Võ Chí Bân cắt ngang vấn đề ăn uống: “Cậu nói trước có phải cậu ta không đã.”

Giải Lâm: “Là cậu ấy, ngoài cậu ấy thì còn có thể là ai chứ?”

Võ Chí Bân: “…”

Võ Chí Bân không biết hai người Giải Lâm với Trì Thanh thân thiết quá rốt cuộc có phải chuyện tốt hay không.

Giải Lâm bắt lấy sự im lặng ngắn ngủi của Võ Chí Bân: “Anh Bân, lần trước lúc nhắc đến cậu ấy, phản ứng của anh không đúng lắm.”

Võ Chí Bân sờ mũi: “Chỉ là tôi cảm thấy cậu ta… có vẻ rất nguy hiểm.”

Một lát sau, Võ Chí Bân nghe Giải Lâm nói: “Em cũng rất nguy hiểm.”

Câu nói này khiến Võ Chí Bân không biết nên nói gì lúc này.

Biểu hiện thường ngày của Giải Lâm khiến người khác buông lỏng cảnh giác, hắn không khác gì người bình thường, thậm chí còn dễ dàng có được sự tín nhiệm của người khác hơn rất nhiều người… Chuyện này khiến Võ Chí Bân thường quên mất báo cáo đánh giá tâm lý năm ấy của Giải Lâm.

“Vì sao là cậu ta?”

Cuối cùng Võ Chí Bân hỏi ngược lại: “Cậu hiếm khi để người khác bên cạnh.”

Giải Lâm nghĩ một lát, đưa ra câu trả lời: “Cậu ấy thật sự có thể giúp đỡ phá án.”

Tuy hắn có chút ý đồ riêng nhưng cũng không phủ nhận nguyên nhân khách quan: “… Cậu ấy rất thông minh.”

Thậm chí thông minh đến mức thường xuyên khiến người ta cảm thấy Trì Thanh làm nhầm nghề. Ngoài gương mặt xinh đẹp quá mức kia có đôi khi khiến mọi người liên tưởng đến hai chữ “người nổi tiếng” ra thì Trì Thanh chẳng hợp với nghề diễn viên này, điều tra vụ án rõ ràng càng thích hợp hơn.

“Còn một điều nữa, hiện tại chưa phát hiện cậu ấy có gì đáng nghi.” Giải Lâm nói, “Nhưng mà có thể là trực giác… em luôn cảm thấy trên người cậu ấy có cất giấu bí mật gì đó.”

Giải Lâm thừa nhận hắn tò mò về Trì Thanh.

Võ Chí Bân lẩm bẩm: “Người đó chưa chắc muốn đến.”

Đêm đã khuya, Giải Lâm đứng ở cửa sổ, bên ngoài cửa sổ sát đất rộng lớn ấy tối om một vùng, hắn đứng một hồi, nói: “Chưa chắc cậu ấy không muốn.”

Bởi vì dường như tử huyệt của Trì Thanh chính là “chữa trị”. Bình thường Trì Thanh dù khó nói chuyện đến đâu, chỉ cần nhắc đến chữa trị thì sẽ miễn cưỡng từ “cực kỳ khó nói chuyện” chuyển sang “không khó nói lắm”, tuy đều là khó nói chuyện nhưng mức độ đã giảm xuống.

Nếu không thì vừa rồi Trì Thanh cũng sẽ không nói lại lần nữa với chủ hộ ở tầng dưới.

Cho nên Giải Lâm đoán, nếu như tiền đề là vì chữa trị thì chưa chắc Trì Thanh sẽ không đồng ý.

Sáng hôm đó, bên cạnh hàng xe cảnh sát ở cổng tổng cục có một chiếc xe tư nhân bắt mắt đang đậu, trải qua khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều biết tổng cục có một “cố vấn” mới đến, cho nên đã không thấy lạ gì với chiếc xe màu đen bóng loáng đó từ lâu.

Sau khi hạ cửa xe xuống, có nhân viên đi ngang qua chào hỏi với hắn: “Cố vấn Giải, chào buổi sáng.”

Giải Lâm cười đáp lại: “Chào buổi sáng, hôm nay chắc bận lắm.”

Nhân viên kia vừa định nói “vì dân phục vụ” nhưng chưa kịp nói ra thì nhìn xuyên qua cửa xe phát hiện hôm nay cố vấn Giải không đến một mình, trên ghế phụ còn có một người đang ngồi. Anh ta nhìn thoáng qua không rõ người kia trông thế nào, nhưng lại để ý thấy trước khi người này xuống xe thì lấy ra đôi găng tay màu đen ở trong túi áo, ngón tay thon dài cầm mảnh vải màu đen, thong thả đeo găng tay.

Trong cục.

Từ sau khi Giải Lâm về lại tổng cục, trong cục không xảy ra tin tức mới gì nữa, kết quả hôm nay lại có thêm chuyện: “Người bên cạnh… cố vấn Giải là ai thế?”

Vài người bàn tán xôn xao: “Ai cơ?”

“Đồ đen, đeo găng tay, trông rất đẹp.”

Từ “đẹp” này rất ít khi dùng để miêu tả nam giới, nhưng mà dùng với người đàn ông lạ mặt kia thì không ai phản bác được.

Có người nhớ ra: “Lần trước tôi từng nhìn thấy anh ta, anh ta từng đến đây một lần, tôi nhớ là anh ta ngồi ở hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn rất lâu.”

Cũng có người vừa mới nghe ngóng tin tức xong quay về: “Nghe nói là trợ lý mà cố vấn Giải tìm.”

“Trợ lý cố vấn?” Có người nói, “… Vậy tính là cố vấn thứ hai đi, tổng cục chúng ta thế mà mời hai cố vấn, thật sự hiếm thấy.”

Ở vị trí chính thức, thực ra không có cách nói trợ lý cố vấn, nếu như cùng giúp đỡ phá án dựa theo quy chế thì đồng nghĩa là cố vấn thứ hai.

Người bị bọn họ bàn tán lúc này đang ngồi trong phòng họp.

Xung quanh chiếc bàn dài đều là cảnh sát hình sự mặc đồng phục, người ngồi ở kia khác biệt hoàn toàn với bọn họ từ một đã biến thành hai.

Đôi tay đeo găng tay màu đen của Trì Thanh đan vào nhau, đặt trên bàn, cụp mắt nhận lấy ánh nhìn đánh giá của những người còn lại.

Hai tiếng trước, Trì Thanh mới thức dậy, rửa mặt xong thì nước trên mặt làm ướt tóc mái trước trán, anh đang định lau mặt thì nhìn thấy Giải Lâm gửi qua một câu: “Suy nghĩ thế nào rồi?”

Trì Thanh chớp mắt, ép giọt nước trên lông mi trượt xuống theo động tác này.

Anh giật lấy chiếc khăn treo trên tường rồi lau khô ngón tay, gửi đi bốn chữ.

– Thời hạn bao lâu?

Giải Lâm trả lời rất nhanh.

– Vậy phải xem thời gian chữa trị của cậu bao lâu.

[Đừng mà, hai người từng hẹn cùng nhau xem trận tuyết đầu tiên của mùa đông, sao anh có thể đi trước được QAQ… Vì sao ung thư muốn hai người rời xa?]

Một đêm trôi qua, cô gái cày phim trong tòa nhà này cuối cùng cũng coi đến đoạn cuối của bộ phim bi kịch này, khóc càng ngày càng chân thật.

[Mình thà người chết kia là mình cũng không muốn couple mình ship không thể ở bên nhau!]

[…]

Trì Thanh trải qua một tối đau khổ, ma xui quỷ khiến đồng ý.

Nhưng mà lúc ngồi trong phòng họp thật rồi, nghe thấy một đống giọng nói xung quanh, anh bắt đầu suy nghĩ có phải quyết định của mình võ đoán quá rồi không.

Chuyện tổng cục có thêm một cố vấn nhanh chóng truyền đi. Các cảnh sát làm việc chăm chỉ trong đồn cảnh sát Vĩnh An cũng nhận được tin tức này rất nhanh: “Nghe nói tổng cục có một vị cố vấn thứ hai.”

Quý Minh Nhuệ vừa đi làm đã nghe được một tin hóng hớt thật to: “Cố vấn thứ hai, đỉnh thế à?”

Anh ta tràn ngập phấn khởi, tưởng rằng tổng cục đặc biệt mời cao thủ tâm lý học tội phạm: “Kể rõ hơn nào.”

“Kể rõ hơn chính là người trông rất đẹp.” Người nắm chắc nguồn tin đầu tiên nói.

Quý Minh Nhuệ rất biết tâng bốc: “Trai đẹp à?”

Chủ tin tức tiếp tục: “Nghe nói tuy đẹp trai nhưng dáng vẻ không dễ tiếp cận.”

“Người lợi hại hơi có cá tính.” Quý Minh Nhuệ chép miệng, “Có thể hiểu được.”

“Còn thích đeo găng tay, nghe nói bị bệnh ám ảnh sạch sẽ.”

“…?”

Quý Minh Nhuệ ngơ ngác, tin này càng nghe sao lại cảm thấy hơi quen thuộc nhỉ?


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full