Dịch: LTLT
Bác sĩ Ngô: “Alo? Cậu Trì, là tôi.”
“Cậu không sao chứ? Vừa rồi tôi nghe thấy giọng cậu là lạ…”
Nửa tiếng sau, bác sĩ Ngô lại gọi một cuộc điện thoại đến để xác nhận thời gian hẹn với Trì Thanh. Ông thông minh né qua chủ đề vừa rồi ai bắt máy, hỏi thăm: “Tôi xác nhận lại một lần nữa với cậu, hôm nay cậu còn đến tư vấn không?”
Khi đó Trì Thanh đã vùng ra khỏi sự ép sát của Giải Lâm và bức tường, vùng đỏ trên tai mất rất lâu mới miễn cưỡng biến mất.
Sau khi vào nhà thì Giải Lâm không đi nữa, lúc thả Trì Thanh ra còn nói: “Nếu đã muốn thử vậy thì tôi ở lại đây ăn cơm với em không quá đáng đâu nhỉ?” Sau đó hắn bước vào nhà bếp, chuẩn bị bữa sáng hai người.
Lúc này, Trì Thanh đang đeo tạp dề, cắt miếng bánh mì sandwich nóng hổi mới lấy ra khỏi lò.
Con mèo kia thỏa mãn ăn uống xong, tâm trạng sung sướng “meo” một tiếng với Trì Thanh, sau đó lại vòng đến chỗ người không được chào đón ở trong nhà bếp nhe răng ra: “Meo méo meo.” (Cái đồ đáng ghét nhà anh khi nào mới đi?)
Giải Lâm liếc nhìn cục lông bên chân: “Thằng nhóc này, mắng tao à?”
Hắn vừa nói chuyện với mèo, vừa để ý đến nội dung đối thoại của Trì Thanh ở bên cạnh.
Hắn cầm dao huơ huơ, ra hiệu với Trì Thanh: Đừng hòng đồng ý.
Sau mấy ngày Giải Lâm thỉnh thoảng qua cho mèo ăn, Trì Thanh thế mà đã thích ứng với cảnh tượng náo nhiệt có độ ấm lúc này. Anh nhận được động tác uy hiếp nhưng không có chút sức uy hiếp nào của Giải Lâm xong thì dời tầm mắt, trả lời bác sĩ Ngô: “Xin lỗi, tôi không đến nữa.”
Bác sĩ Ngô ở đầu dây bên kia “ờ” một tiếng.
Ông làm tư vấn tâm lý nhiều năm không hề uổng phí, mặc dù gặp phải hai nỗi khó khăn trong nghề là Giải Lâm với Trì Thanh.
Ông chợt hỏi: “Tìm thấy đáp án rồi sao?”
Giải Lâm nghe không hiểu đoạn đối thoại mã hóa này, hắn cũng không nghe thấy, sau khi nghe thấy Trì Thanh từ chối thì hắn dời sự chú ý đi.
Nhưng Trì Thanh lập tức nhận ra câu nói này của bác sĩ Ngô có ý gì.
Không lâu trước đó, anh còn vì cảm giác phức tạp đối với Giải Lâm ở trong lòng mà đến phòng tư vấn tâm lý, nói với bác sĩ Ngô gần đây bản thân rất khác thường. Khi ấy bác sĩ Ngô nói với anh: “Chuyện này e rằng cần cậu tự đi tìm đáp án.”
…
“Vâng.” Trì Thanh nhìn người ở trong nhà bếp, “Có lẽ tìm thấy rồi.”
Trong nhà bếp, một người một mèo còn đang giao lưu vượt giống loài.
Con mèo kiên trì chờ, muốn đuổi người: “Meo meo.”
Giải Lâm: “Tâm trạng tốt, không tính toán với mày.”
Mèo: “Méo!”
Giải Lâm liếc nó: “Bàn về quan hệ, lý do tao ở lại đây chính đáng hơn mày rất nhiều đó. Chủ nhân căn nhà này là bà xã tao. Còn mày thì sao? Mày chỉ là em ấy nuôi tạm.”
“…”
Trì Thanh mới cúp điện thoại thì nghe thấy từ “bà xã” còn quá đáng hơn “cục cưng”. Biểu cảm không chút gợn sóng nứt ra một chút.
Vừa rồi anh không nên để hắn tự do phát huy.
Con mèo tức giận vô cùng, xù lông giống như bị đạp vào đuôi, gầm lên: “Méo!!!”
Nhưng giọng của nó lại nũng nịu, nghe không hung dữ chút nào.
Giải Lâm: “Em ấy chẳng thích mày, em ấy thích tao cơ.”
Toàn thân con mèo run lên.
Mặt mày Giải Lâm đều là ý cười, trong mắt tràn đầy gió xuân tháng ba, tình cảm dịu dàng như nước nhìn cục lông nhỏ kia, nhưng lời nói ra lại cực kỳ tàn khốc: “Có vài lời tao vốn không muốn nói, mày thấy em ấy cho mày đụng vào không?”
Mèo giận muốn điên rồi.
Loài người kia! Anh! Rất! Kiêu! Ngạo! À?
Nó chỉ là một con mèo nhỏ vô tội.
Vì sao muốn đến tổn thương nó như thế?
Thoát ế thì ghê gớm lắm sao?
Với lại cái người này trông cười tủm tỉm nhưng sao trong miệng lại chẳng có câu này hay ho hết?
Trì Thanh ngồi trên sô pha, nghe đoạn đối thoại này chỉ cảm thấy đau đầu.
Bình thường Giải Lâm đều sống một mình nên khả năng nấu nướng cũng tạm, ngang tài ngang sức với Trì Thanh. Bữa sáng hắn nấu hai phần bánh mì sandwich với trứng gà và dăm bông, hâm nóng hai ly sữa, trong một cái dĩa khác thì đổ chút quả kiên.
Trì Thanh rửa tay, uống một ngụm sữa, độ ấm vừa vặn: “À này.”
Một tay Giải Lâm trả lời tin nhắn trong công ty, tay còn lại cầm sandwich: “Hửm?”
Trì Thanh định nói rõ với hắn: “Vừa rồi anh gọi tôi là gì?”
Giải Lâm: “Gì cơ?”
Trì Thanh: “Thì lúc anh nói chuyện với nó.”
Con mèo đáng thương này đến bây giờ vẫn chưa có tên, không phải gọi nó là “này” thì dùng thẳng “nó” để gọi nó.
Giải Lâm nhớ ra, hắn tắt điện thoại cười khẽ: “Nếu em muốn nghe tôi gọi lần nữa thì không cần phiền phức thế đâu… Bà xã.”
“…” Hỏi anh chứ không có bảo anh gọi lại.
Trì Thanh tuyên bố từ này chắc chắn vào danh sách cấm: “Cái này cũng không được.”
Trì Thanh không biết nói thế nào, cuối cùng chỉ nói: “Nếu tôi gọi anh bà xã anh rất sung sướng sao?”
Anh quên mất.
Cái tên Giải Lâm này không phải người bình thường, hắn là tên điên.
“Sung sướng chứ.”
“…”
“Tuy tôi càng muốn nghe em gọi tôi bằng một xưng hô mang chữ “xã” khác hơn.” Giải Lâm cười tủm tỉm, không chút hình tượng nói, “Nhưng nếu em thích, gọi tôi là bà xã tôi cũng không có ý kiến.”
Trì Thanh suýt nữa bóp nát quả kiên trong tay.
Trình độ co được dãn được của người này vượt xa dự đoán của anh.
Anh đã đặt kỳ vọng không nên có vào tên điên có thể lái xe đụng vào xe người khác.
Giải Lâm đúng là không để ý.
Đối với hắn mà nói, có một xưng hô thân thiết chỉ thuộc về hai người là đủ rồi, còn về phần là cái gì xã thì sau này có thể bàn lại.
Giải Lâm còn rất muốn nghe Trì Thanh gọi thử: “Hay là bây giờ em gọi một tiếng cho tôi nghe đi?”
Trì Thanh cố gắng nhịn: “Anh ăn sáng xong thì cút về chỗ của mình đi.”
Giải Lâm nhìn thấy phản ứng này của Trì Thanh, cầm sandwich cười cả lúc lâu.
Tuy tên này hay cười nhưng bây giờ hắn nhìn Trì Thanh cười rõ ràng có sự khác biệt, càng chân thực hơn, không có cảm giác khoảng cách mông lung, mập mờ như trước đây.
Trì Thanh bị nụ cười của hắn làm cho toàn thân cứng đờ: “Anh đừng ăn nữa, cút luôn đi.”
Lát nữa Giải Lâm quả thực có chút việc, phải đến công ty làm việc. Hắn báo cáo tình hình chung công ty của mình cùng với việc hôm nay mình đến đó làm gì, đại khái phải ở bao lâu, khi nào về một cách chi tiết cho Trì Thanh.
“Thư kí và tài xế bên cạnh tôi dù là nam hay nữ thì tuổi đều trên 40.” Giải Lâm nói, “Em còn muốn hỏi gì không?”
Trì Thanh: “Không có.”
Muốn đi thì đi mau lên.
Nhưng Giải Lâm đứng ở cửa một hồi, nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác, không có ý muốn đi.
Trì Thanh với Giải Lâm nhìn nhau một hồi.
Anh nói thầm, sao tên này còn chưa đi?
Lại qua thêm mấy giây, anh tự suy đoán có phải Giải Lâm đã báo cáo xong rồi, đang chờ anh báo cáo với hắn hôm nay mình sẽ làm gì không?
Trì Thanh lại liên tưởng đến bộ phim tình cảm không biết tên mà mình xem tối qua, hình như cặp đôi nhân vật chính bị tình yêu làm mờ đầu óc cũng thường như thế.
Thế là Trì Thanh không thành thạo nói: “Tôi… ở nhà, không có gì để nói.”
“…”
“Không hỏi em chuyện này.” Giải Lâm dở khóc dở cười nói, “Tôi lo rằng sau khi tôi đi, có khi nào em lại trở mặt không nhận người thân không.”
Tính không chắc chắn của Trì Thanh quá cao.
Trì Thanh còn khó hầu hạ hơn con mèo trong nhà kia nữa, không chừng hắn mới đi thì lại nói với hắn “hay là vẫn nên đến tư vấn tâm lý đi”.
Trì Thanh nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Giải Lâm muốn nói chuyện này.
Một lát sau, anh nói: “Không đâu.”
“Thật sự sẽ không.” Anh lặp lại.
Nhưng Giải Lâm vẫn chưa đi.
Trì Thanh vừa định nói “lại sao nữa” thì Giải Lâm vươn tay ra, Trì Thanh không chút đề phòng nhìn Giải Lâm bỗng nhiên ép sát về phía anh. Đầu ngón tay mới rửa chén xong có hơi lạnh của hắn khẽ đặt vào sau gáy anh, tạo nên cảm giác rùng mình như có dòng điện chạy qua.
Tay Giải Lâm đè trên cổ Trì Thanh, đẩy cả người Trì Thanh vào trong lòng mình: “Trước khi đi để tôi ôm em một lát.”
Trì Thanh dựa vào lòng hắn, chớp mắt cực kỳ chậm rãi.
Trước mắt là tóc mái rủ xuống và cả hầu kết nhô lên của hắn, nhiệt độ của đối phương dần dần truyền đến qua lớp vải quần áo, trong hơi thở đều là mùi vị trên người Giải Lâm.
Nếu như hôm qua Giải Lâm nắm tay anh, nói mấy lời ấy với anh qua việc đọc suy nghĩ rất không chân thực, buổi sáng qua đây nấu bữa sáng, ngồi ăn sáng cùng nhau cũng không đủ chân thực, thì cái ôm tràn ngập hơi thở của đối phương này đã khiến Trì Thanh tìm thấy cảm giác chân thực rồi.
Trì Thanh: “Một lát là bao lâu.”
Giải Lâm: “Ba, năm phút đi.”
“…”
Sau ba, năm phút.
Trì Thanh: “Đến giờ rồi.”
Giải Lâm: “Vừa rồi nói ít quá, có thể ôm thêm một lát không?”
…
“Meo…”
Hình như con mèo ở đằng sau không hiểu vì sao hai người lại dựa gần nhau đến thế, nó phát ra một tiếng kêu yếu ớt.
Giải Lâm nhìn thẳng vào mắt con mèo kia, một lát sau, hắn nhướng mày với nó giống như khiêu khích, dường như đang nhắc lại quan điểm tranh luận lúc cãi nhau với nó: Người này là của tao, tao có thể chạm vào, mày cút qua một bên.
Cái đuôi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của con mèo lại xù lên: “…!”
Bình thường Giải Lâm không hay đến công ty, hắn thuộc kiểu sếp được đồn thổi trong công ty, đẹp trai, số lần gặp mặt cũng ít. Tin đồn thần kỳ nhất là hắn còn có nghề tay trái rất không bình thường, nghe nói đa số thời gian hắn đều giúp đỡ phá án ở tổng cục công an.
Người nào ở trong công ty khi nhắc đến ông chủ nhà mình đều sẽ cảm thán giống hệt nhau: Là người phi phàm.
Hôm nay lúc Giải Lâm bước vào công ty, tiếp tân không kiềm được mà thảo luận với nhau: “Đẹp trai quá đi, nhìn lần nào là bị cái sự đẹp trai làm choáng váng đến lần đó.”
Đủ loại bàn tán cuối cùng biến thành một câu: “… Không biết bà chủ của chúng ta sẽ là người thế nào.”
Giọng nói của tiếp tân không nhỏ, cô vừa dứt lời, không phát hiện Giải Lâm đã đi qua được hai bước thì khựng lại, hiếm thấy quay lại để chào hỏi với cô: “Chào buổi sáng.”
Tiếp tân: “… Chào buổi sáng.”
Giải Lâm nhìn bảng tên trên người của cô, cười nói: “Bảng tên đeo lệch rồi, tuy cô gái giống như cô đeo thế nào cũng đẹp nhưng bình thường vẫn nên chú ý nhiều hơn.”
Tiếp tân vội vàng chỉnh bảng tên ngay ngắn, bị nụ cười của Giải Lâm làm cho chân sắp đứng không vững: “Vâng, ngại quá.”
“Không sao, cô uống cà phê không? Đúng lúc tôi mua dư một ly.” Giải Lâm thuận tay đưa ly cà phê vừa mới mua bên ngoài cho cô. Ngay sau đó hắn lại “lơ đãng” trả lời câu hỏi cảm thán vừa rồi của tiếp tân, “Bà chủ của các cô da rất trắng, có chứng ưa sạch sẽ, bình thường thích đeo găng tay, ngón tay cũng thon, trông rất đẹp, tính cách cũng rất đặc biệt.”
Tiếp tân: “…?”
Giải Lâm còn muốn báo luôn số chứng minh nhân dân của Trì Thanh: “Lần sau có thể thảo luận cụ thể hơn.”
Trì Thanh không biết số chứng minh nhân dân của mình suýt nữa bị tiết lộ, anh vẫn đang ở nhà tiếp tục xem bộ phim tình cảm tối qua chưa xem hết. Chỉ là lần này anh không thể tập trung xem giống như tối qua, bởi vì dù Giải Lâm đã đi rồi cũng không quên thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho anh.
Ban đầu Trì Thanh còn trả lời vài chữ.
Nhưng tin nhắn Giải Lâm gửi càng ngày càng nhiều, cuối cùng anh quyết định không muốn trả lời nữa, bày tỏ rõ ràng thái độ không muốn nói chuyện.
– Ăn trưa chưa?
– Không đói.
– Đang làm gì thế?
– Thở.
– …
Trong tivi, phim đã sang tập tiếp theo, mở màn là tình tiết hai nhân vật chính hẹn hò. Nhân vật chính A hẹn nhân vật chính B đến công viên trò chơi. Hai người bám dính nhau mua một cây kẹo bông gòn. Nội dung không có gì hay, thậm chí còn hơi nhàm chán.
Hẹn… hò…
Trì Thanh rơi vào suy nghĩ với nội dung này.
Yêu đương hình như đều phải hẹn hò.
Giải Lâm giống như đang xem cùng bộ phim với anh, một lát sau gửi đến một câu: Ngày mai em có rảnh không?