Đọc truyện Full

Chương 34: Câu Chuyện Thứ Hai 17

Ngày hôm sau hai người Nhiếp Lăng Vân và Đồ thần y trò chuyện với nhau gần hết một buổi sáng, sau đó quyết định tìm một thi thể nữ tuổi xấp xỉ y ngụy trang thành Nhiếp Linh Vân đã bị sát hại, mai táng chung với các đệ tử Đoạn Nhạc môn đã chết ở nghĩa trang môn phái.

Còn y thì lại cải trang thành “con trai của một người bà con xa mới được Nhiếp chưởng môn thu làm hạ nhân”, phải lấy lí do là cùng Giang Thành đi đến điền trang tư nhân của Nhiếp gia xử lý chuyện vặt trước khi huyết án xảy ra, hai người mới tránh được một kiếp.
Trong lòng Thần Sáng Thế Từ biết làm vậy hẳn là vì để phòng ngừa ma giáo tiếp tục truy đuổi đòi giao bí tịch và mật lệnh, có điều lần quay ngược thời gian trở về này hắn không được nghe đôi Tả Hữu hộ pháp ma giáo nói ra mục đích của chúng, cho nên hắn cũng chỉ đành giả bộ không biết, xem như Nhiếp Lăng Vân thoát nạn là nhờ giết được đôi Tả Hữu hộ pháp kia.
Cũng may lần này Nhiếp cựu nữ chính cũng không định giấu diếm hắn quá lâu.
Sau khi Nhiếp Lăng Vân đã có thể đi lại được, Từ Trạch và Đồ Trọng Tư cùng theo y trở về Đoạn Nhạc môn, làm đám ma vào ngày đầu thất [1], lại đi một chuyến đến võ lâm minh [2] nửa thật nửa giả giải oan, lên án ma giáo.

Đợi đến khi làm xong tất cả những việc này, hai người bọn họ mới chia tay với Đồ thần y, đi tới điền trang riêng của Nhiếp gia để Nhiếp Lăng Vân tiếp tục dưỡng thương ở đó.

Sau đó hơn nửa tháng trôi qua, vết thương trên người Nhiếp Lăng Vân cơ bản cũng đã khỏi hẳn.

Đêm hôm đó y ôm Từ Trạch cùng nằm ở trên giường, không nói gì hồi lâu, nhưng khi đến lúc người trong ngực sắp ngủ thiếp đi thì y bỗng nhiên thốt ra một câu: “Thật ra, mẫu thân ta chính là con gái của cựu giáo chủ ma giáo, còn ta là cháu trai duy nhất của ông.”
Thần Sáng Thế Từ đang mơ màng liền lập tức tỉnh hẳn, giật mình một cái, nói: “Sao có thể như vậy? Sư mẫu không phải…”
“Năm ta lên bảy tuổi, mẫu thân ta liền giấu phụ thân dạy ta thêm một loại võ công khác, còn bắt ta phải thề không được nói với phụ thân.

Khi còn bé ta không hiểu gì, mãi đến năm mười tuổi, trước khi lâm chung mẫu thân giao cho ta một bản bí tịch và một khối mật lệnh, ta mới biết rõ thân thế của bản thân mình” Nhiếp Lăng Vân dừng lại một lát, mới tiếp tục nói: “Trong lòng ta vô cùng hoảng loạn, nhưng cũng không dám nói với phụ thân, chỉ hi vọng mẫu thân qua đời rồi thì sẽ không có ai phát hiện thân phận của bà nữa, ai ngờ…!Đoạn Nhạc môn gặp phải họa diệt môn, e là do tên giáo chủ ma giáo hiện tại và quyển bí tịch mà mẫu thân đưa cho ta gây ra.”
Hóa ra hai món đồ ấy thật sự ở trong tay của ngươi, khó trách ông đây tìm lâu như vậy mà không thấy!
Họ Nhiếp nhà ngươi còn muốn diễn tử tế phần kịch bản của nữ chính nữa không thế? Tại sao lần nào ngươi cũng đều cướp đất diễn và đồ vật nên thuộc về nam chính vậy?!
Tuy rằng đó là thứ do mẹ ngươi để lại, nhưng trong tiểu thuyết gốc người luyện thần công ma giáo là nam chính Giang Thành cơ mà —— Mẫu thân của Nhiếp Linh Vân không đành lòng khiến con gái phải chịu khổ cực dày vò, chuyện gì cũng giấu diếm nàng, trước khi chết còn đi chôn hết bí tịch và mật lệnh —— Trong thế giới này sinh ra được một đứa con trai thì lại nỡ lòng nào nhẫn tâm như vậy?!
Nam nữ sinh ra đều giống nhau, bà không thể trọng nữ khinh nam, thiên vị con gái như vậy được không?!
Để cho đứa con thơ mới mấy tuổi đầu đã phải gánh trên vai nhiều ân oán như vậy, bà không đau lòng, nhưng ta thì đau lòng lắm!
Thần Sáng Thế Từ gào thét trong lòng một trận, Nhiếp Lăng Vân thấy mặt hắn không có biểu cảm gì cũng không lên tiếng, y liền hiểu lầm, vành mắt cũng hơi đỏ bừng lên, buồn bã nói: “Ta cũng không phải muốn giấu gạt ngươi, nhưng ta sợ ngươi biết thân phận của ta rồi thì sẽ hối hận, không cần ta nữa.

Ta trước đây vẫn luôn oán hận mẫu thân lừa dối phụ thân, nhưng mãi đến gặp được ngươi, ta mới biết bà làm vậy là vì điều gì!”
Thứ Từ Trạch không nhìn nổi nhất là gương mặt tuấn tú của y khóc lê hoa đái vũ [3], cho dù hiện tại người này còn cao hơn mình, lại đã khôi phục thân phận nam nhi, nhưng nhìn y thế này hắn vẫn không kìm được mềm lòng.

Huống hồ hắn còn đang đau lòng cho cảnh ngộ của nữ chính chuyển giới nhà mình, vội vàng giải thích: “Lăng Vân ngươi đừng khóc, ta không phải oán hận ngươi, ta chỉ là nhất thời kinh ngạc, đang suy nghĩ ngươi cố gắng vượt qua những năm này như thế nào.”

Nhiếp Lăng Vân vừa nghe thấy hắn nói như thế, lập tức nín khóc mỉm cười, nhưng rất nhanh y thu lại nụ cười, ôm người trong ngực càng chặt hơn rồi nói: “Ta vốn dĩ không nghĩ đến chuyện báo thù cho ngoại tổ phụ, cũng không muốn quản chuyện ma giáo.

Nhưng ta phải vì sáu mươi tám mạng người của Đoạn Nhạc môn báo thù, càng phải diệt trừ giáo chủ ma giáo đương nhiệm và thủ hạ của gã, nhưng chỉ sợ sau này bắt buộc phải liên lạc với thế lực trung thành của ngoại tổ phụ năm đó, thậm chí…!Thậm chí có thể sẽ bị cuốn vào tranh đấu trong ma giáo.

Ngươi nếu như…!Ngươi nếu như…”
Y nói lặp đi lặp lại ba chữ “Ngươi nếu như” nhiều lần, cuối cùng vẫn cắn răng nói thẳng ra: “Ngươi nếu như không muốn ở bên một người như vậy, thì cứ nói, ta sẽ thả ngươi đi!”
Từ Trạch thấy y nói như vậy, cánh tay đang ôm chặt mình không buông tựa hồ như đang dùng hết toàn bộ sức lực của y, không khỏi bật cười, trêu ghẹo nói: “Ngay cả việc ngươi học theo những thủ đoạn thấp hèn của ả dâm tặc kia ta cũng nhẫn nhịn bỏ qua, làm sao vì ngươi muốn báo thù thâm cừu đại hận mà rời đi?!”
“Làm sao ngươi biết?” Nhiếp Lăng Vân lập tức ngây người ra.
Tuy Thần Sáng Thế Từ bị lừa cả một năm, cách đây không lâu mới đoán ra chân tướng nhờ Đồ thần y, nhưng hắn vẫn cố gắng cứu vớt tôn nghiêm của mình, nói: “Ta biết từ lâu rồi, chẳng qua không muốn vạch trần ngươi thôi.”
Kết quả hắn mạnh miệng như vậy, Nhiếp cựu nữ chính nghe được thì rất vui vẻ: “Hóa ra Giang lang đã sớm biết rồi! Ngươi vẫn luôn ăn đồ ta đưa không hề phòng bị gì, lẽ nào…!Ngươi lúc ấy đã luôn mong đợi được hoan hảo cùng ta, chẳng qua là ngượng ngùng không dám nói thẳng.”
Tên này ngừng lại một lúc, trên mặt liền làm ra vẻ tự trách, “Sau khi bản thân ta bị thương, ngươi và ta đã hơn nửa tháng không…!Giang lang sợ là nhịn gần chết rồi, đây thực sự là lỗi của ta, hôm nay ta nhất định sẽ bù đắp tất cả những lần nợ trước đây!”
Tên này nói xong liền bắt đầu lột quần áo Từ Trạch, đâu còn vẻ đau thương ủ dột, điềm đạm đáng yêu trước đó.
Thần Sáng Thế Từ ba năm qua sớm đã quen thuộc với tuyệt chiêu lật mặt nhanh như chớp của y, mắt thấy phòng tuyến khó giữ được, ngay cả quần lót cũng đều nhanh chóng bị lột ra, hắn liền thở dài, ngoan ngoãn nằm ngửa xuống mặc y muốn làm gì thì làm.
Nhiếp Lăng Vân thấy hắn như vậy càng trở nên hưng phấn, ngay cả quần áo trên người mình cũng không kịp cởi hết, chỉ trực tiếp vạch quần lót ra, kéo quần trễ xuống một chút, đỡ lấy phân thân sưng to đâm vào bên trong hậu huyệt của hắn.
Tuy rằng một năm qua Từ Trạch làm tình với y không ít, nhưng dù sao cũng đã hơn nửa tháng chưa mây mưa, hắn không khỏi khẽ giọng kêu lên: “A…!Ngươi nhẹ chút…”
“Tối nay muốn bù lại nửa tháng, nhẹ thì không đủ đâu.” Khi Nhiếp Lăng Vân đang nói chuyện thì đã cắm thịt vật dưới thân đi vào hơn phân nửa, y banh rộng hai chân của Từ Trạch ra hết cỡ, ưỡn eo nhắm thẳng điểm sâu nhất trong mật huyệt mà thọc mạnh dương v*t vào.
“A a a…” Tuy rằng thành ruột khô khốc bị căng mở vẫn chưa thích ứng được, nhưng nơi mẫn cảm nhất trong hậu đình bị phân thân thô to đâm chọc, mài xát va chạm, Từ Trạch mới bị y giã mấy lần đã thấp giọng rên rỉ.
Người đang thao hắn càng thêm hung ác, cắm rút luật động bên trong huyệt động hắn vừa nhanh vừa mạnh, mỗi một lần ra vào đều thúc hăng đến mức thân thể của hắn không ngừng nhích về phía trước.

Từ Trạch bị làm dữ dội như vậy, không bao lâu sau cả người liền mềm nhũn, chỉ có phân thân dưới bụng là cứng rắn ngẩng cao đầu.
Bí động được dương v*t to dài nhồi đầy, ma sát thọc ngoáy huyệt thịt đến mức bên trong không ngừng co giật thít chặt, phân thân cũng cương cứng nhưng không có ai đến chăm sóc, Từ Trạch bèn vô thức thò một tay xuống dưới bụng định vuốt ve nó, ai ngờ lại bị người trên thân bắt lấy.
“Tối nay ta muốn bồi thường ngươi, làm sao có thể để ngươi mệt nhọc.” Nhiếp Lăng Vân nói xong liền duỗi tay ra nắm lấy phân thân của hắn chậm rãi vỗ về xoa nắn.
“Ưm ha…!Mau lên…!Hô…” Thịt vật tuy được người âu yếm nhưng lại nhẹ nhàng quá mức, Từ Trạch không kìm thở dốc thúc giục.
Nhưng người trên thân hắn giả vờ không biết, tỏ ra ngờ vực, nói: “Mau lên? Giang lang là muốn ta thao ngươi nhanh hơn nữa sao? Chiều ngươi hết!”
Nói xong, kẻ này liền đâm rút dương v*t bên trong hậu đình của Từ Trạch càng nhanh hơn càng ác hơn, mỗi lần y đều dùng hết sức giã trọn cả căn đi vào, túi tinh va chạm với mông của hắn phát ra tiếng “đùng đùng” vang vọng.
“Ngươi chậm một chút…!A a a…!Sắp bắn rồi…” Phân thân được vuốt ve xoa nắn, mật huyệt bị tính khí nam nhân đâm xuyên lấp đầy, hung mãnh thọc vào điểm mẫn cảm nhất, người đã hơn nửa tháng chưa làm tình rất nhanh liền bắn tinh ra ngoài.
– —————————————————————-
Chú thích
[1] Đầu thất: Trong phong tục tang lễ của người xưa, “đầu thất” là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế.

Mọi người đều tin rằng vào ngày “đầu thất”, linh hồn người chết sẽ trở về nhà.
[2] Võ lâm minh: Liên minh trong giới võ lâm.
[3] Lê hoa đái vũ (Hoa lê ở trong mưa): Xuất phát từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, miêu tả khi Vệ Thiếu Quân khóc, sau này dùng để chỉ vẻ đẹp yêu kiều của người phụ nữ khi khóc..

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full