Edit: 1kiss
————————————————–
Cửu Thiên Kiếm tông nằm ở phía tây bắc đại lục Thần Châu, mà tiên đảo Quỳnh Châu lại nằm ở ngoài biển phía đông nam đại lục, hai vị trí cách nhau tận hàng ngàn dặm, ngay cả với tốc độ của pháp bảo bản mệnh – kiếm Linh Phong mà Sở Tùy Phong đang sử dụng, cũng ít nhất phải bay mất mười ngày mới có thể tới nơi.
Sở Tùy Phong sau khi rời khỏi Lạc Vân Phong liền không dám dừng chân một giây phút nào, mãi cho đến mặt trời hoàn toàn lặn xuống núi mới tùy tiện tìm một thôn trấn nhỏ để nghỉ ngơi.
Trước đó Sở Tùy Phong sợ Tiếu Vân vốn có khứu giác thính như chó mèo sẽ phát hiện ra điều gì khác thường, cho nên hắn cũng không dám chuẩn bị nhiều nhiều đồ ăn để ăn dọc đường. Mà chuyến hành trình ngự kiếm phi hành hơn nửa ngày này của hắn, ngoại trừ một chút hoa quả ra hắn vẫn chưa có cái gì bỏ miệng, bây giờ bụng đã đói cồn cào, hắn vừa bước vào thôn trấn nhìn thấy một quán rượu, liền lập tức đi thẳng vào.
Quán rượu này hiển nhiên chủ yếu là mở cửa cho dân chúng bản địa bình thường, thực đơn treo trên tường cũng đều là các món cơm canh đơn giản đạm bạc. Sở Tùy Phong không để ý gì nhiều, sau nhìn qua một chút thì nói với tiểu nhị: “Ta gọi ba lạng thịt kho, một bát mì nước, một bình trà!”
Kết quả vị tiểu nhị kia còn chưa kịp mở miệng vâng dạ, đã có một người ở phía sau hắn ngắt lời.
“Không gọi thịt và mỳ nữa, chỉ cần mang một bình trà ngon nhất và một vò rượu ngon nhất quán các ngươi là được.” Người kia chẳng những thay Sở Tùy Phong quyết định một cách rất tự nhiên, mà còn tùy ý lấy một khối bạn vụn ném cho tiểu nhị quán trọ, xem như thanh toán tiền trà và tiền rượu, nói “Không cần thối lại tiền thừa, cứ cho là ta và hắn thưởng cho các ngươi chút tiền.”
“Cảm tạ khách quan, cảm tạ khách quan! Hai vị chờ một chút, tiểu nhân sẽ nhanh chóng mang trà và rượu cho các ngài!” Tiểu nhị kia chưa bao giờ gặp một khách hàng chi tiền hào phóng như vậy, cũng mặc kệ Sở Tùy Phong muốn nói gì, liền vội vội vàng vàng nhận lấy bạc vụn, sau đó như sợ khách hàng đổi ý lấy lại tiền, hai chân chạy như bay về phía quầy hàng thì thầm với chưởng quỹ chốc lát, rồi đi ra sau bếp.
“Ngươi…”
Sở Tùy Phong quay đầu lại muốn xem thử cái người đột nhiên chen ngang hắn này là ai, nhưng đối phương không chào hỏi gì đã ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, nói năng càng không khách khí: “Ta cái gì mà ta! Ngươi là người tu chân còn muốn ăn đồ ăn của người phàm? Ngoài việc cái lấp đầy bụng đói của ngươi ra thì chỉ vừa tai hại vừa vô dụng thôi.”
Sở Tùy Phong nhất thời nghẹn họng, nhưng cũng không phải bởi vì hắn ngay trong một thôn trang nhỏ như thế này lại gặp được một vị đại năng giả tu vi cao hơn hắn rất nhiều, mà bởi vì nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh, hắn đột nhiên sinh ra ảo giác Tiếu tiên tôn đã tỉnh rượu rồi rượt đuổi theo hắn.
Gương mặt của nam nhân này thực sự giống y hệt như Tiếu Vân.
Nhưng nếu nhìn kỹ vẻ bề ngoài, hai người bọn họ vẫn có nhiều điểm khác nhau.
Tiếu Vân vẻ ngoài trông đã ngoài ba mươi, khí chất lạnh lùng trầm ổn, trưởng thành chín chắn; người trước mặt lại có vẻ cũng mới chỉ khoảng độ hai mươi mấy tuổi như Sở Tùy Phong, phong thái cũng ngập tràn vẻ dương dương tự đắc, cao ngạo tự phụ.
Nhưng nếu gương mặt của Tiếu Vân biến thành trẻ hơn một chút, không còn quan tâm cái gọi là “thể diện của một vị đại năng giả Đại Thừa kỳ” mà bộc lộ ra tính cách thật sự của mình, e là sẽ không khác vị đang đứng trước mặt Sở Tùy Phong là mấy.
Vị này và Tiếu Vân không chỉ giống như một đôi song sinh cách nhau mấy tuổi, mà càng giống như hai con người bị tách ra từ một linh hồn do hoàn cảnh khác biệt.
Sở Tùy nhìn người trước mặt sững sờ hồi lâu, mãi cho đến khi đối phương nhìn thấy bộ dáng ngu ngơ của hắn không nhịn được cười ra tiếng, hắn mới phục hồi lại tinh thần, dè dặt nói “Xin hỏi các hạ là…”
Nghe thấy Sở Tùy Phong hỏi như vậy, trên mặt người kia bỗng nhiên lên vẻ hơi thất vọng, nhưng ngay lúc đó lại nhếch môi nở nụ cười, “Ngươi không nhận ra ta là ai, nhưng ta lại biết ngươi. Sở Tùy Phong, hiện tại đang là đệ tử duy nhất của Tiếu…Tiếu Vân ở Cửu Thiên Kiếm tông.”
Sở Tùy Phong mất một năm kết đan, ba mươi năm liền chỉ còn cách ngưỡng cửa đột phá một bước, bây giờ sư tôn Tiếu Vân nhà hắn lại đang gặp nguy hiểm, theo lý thuyết mà nói, bị một cao thủ xa lạ có tu vi chí ít đang Nguyên anh kỳ nhận ra thân phận thật, thậm chí có lẽ đã sớm âm thầm theo dõi hắn suốt dọc đường, hắn phải thấy cực kỳ cảnh giác mới đúng.
Nhưng nhìn bộ dáng của đối phương như một phiên bản trái ngược của sư tôn nhà mình, trong lòng Sở Tùy Phong không hiểu sao cũng không cảm thấy đề phòng hay phản cảm, chỉ có thể chắp tay bất đắc dĩ nói: “Xin thứ lỗi cho tại hạ ngu ngốc, xin hỏi cao danh của vị tôn giả đây.”
Người kia bật cười một tiếng, lại giả vờ thở dài xong mới tỏ vẻ ung dung bình thản đáp lại: “Cao danh thì không dám nhận. Bổn công tử họ Mẫn, tên hai chữ Thu Nguyệt.”
Hóa ra người này họ Mẫn tên Thu Nguyệt, Mẫn Thu Nguyệt… Sở Tùy Phong thầm đọc qua cái tên này ở trong lòng một lần, sau đó dừng lại mấy giây, lập tức trợn to hai mắt, buột miệng thốt lên: “Mẫn Thu Nguyệt? Mẫn Thu Nguyệt của tiên đảo Quỳnh Châu?!”
“Chứ ai nữa?” Vị công tử có bối cảnh hùng hậu, bề ngoài điển trai, tu vi xuất sắc hơn người kia… khẽ mỉm cười, “Cõi đời này còn có mấy người tên Mẫn Thu Nguyệt?”
Sở Tùy Phong “cạch” một tiếng đứng vụt dậy, chiếc ghế ngã sõng soài ra đất hắn cũng không thèm quan tâm. Hắn tay run run chỉ vào vị kiếp trước đã từng là đạo lữ của hắn, kiếp này lại học theo “Nga Hoàng” Tiếu Vân Nhi, từ “Nữ Anh” biến thành “Nam Anh” (*), kinh ngạc tột độ hét lên: “Ngươi, ngươi tại sao cũng biến thành nam rồi?!”
Mẫn Thu Nguyệt không biết tại sao kiếp này cũng biến thành một người đàn ông, hắn ta siết chặt bàn tay đang chỉ vào mình của Sở Tùy Phong, hừ lạnh một tiếng, nói “Thì sao nào? Chỉ cho phép gã sư phụ chiếm hời kia của ngươi được biến thành nam, còn bổn công tử thì không được hả?!”
Nhìn người một đời trước là đạo lữ chân chính của mình, đang dùng gương mặt cực kỳ giống Tiếu Vân bày ra dáng vẻ châm chọc, Sở Tùy Phong không khỏi cũng cảm thấy hơi chột dạ, vội vàng cười cười lấy lòng hắn ta nói: “Sao có thể, chỉ là… Ấy?!”
Hắn đang vừa định nói vài câu an ủi Mẫn Thu Nguyệt, lại bỗng nhiên phát hiện ra điều bất thường trong lời của đối phương —— Người trước mặt hình như cũng nhớ được chuyện kiếp trước giống như hắn!
“Thu Nguyệt ngươi… Ngươi cũng nhớ được chuyện kiếp trước?” Sở Tùy Phong hạ tông giọng xuống mức thấp nhất, vừa có chút mong đợi vừa có chút bất an xác nhận với người bên cạnh.
“Ngươi quả nhiên xem mọi thứ là kiếp trước…” Mẫn Thu Nguyệt liếc mắt nhìn hắn như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1], không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ đứng lên lôi kéo hắn đi ra khỏi quán rượu, “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, ngươi đi theo ta.”
Sở Tùy Phong rất ngoan ngoãn theo sau Mẫn Thu Nguyệt ra bên ngoài quán rượu, sau đó nhanh chóng đi thẳng đến một nơi không người ở bên ngoài thôn trấn.
Mẫn Thu Nguyệt dừng lại ở khu sườn núi hoang vắng này, vung tay áo lên, một chiếc thuyền Ô Bồng [2] nhỏ trông rất bình thường bỗng nhiên nổi lên khỏi mặt đất.
“Du thuyền Thiên Phương Thần.” Sở Tùy Phong vừa nhìn thấy chiếc thuyền pháp bảo này đã lập tức biết được tên của nó, trong lòng càng thêm khẳng định Mẫn Thu Nguyệt quả thật cũng có ký ức của kiếp trước giống như hắn —— Chiếc du thuyền này đáng lẽ phải vào ba trăm năm sau mới được hai người bọn họ tìm thấy ở trong một cổ mộ nào đó, Sở Tùy Phong dùng máu tươi để khiến nó thức tỉnh và nhận chủ. Bây giờ Mẫn Thu Nguyệt có thể lấy pháp bảo trước thời hạn, thì cũng chỉ có lời giải thích kia là hợp lý nhất.
Mẫn Thu Nguyệt gật gật đầu, sau đó mở lối vào của du thuyền Thiên Phương Thần, đẩy Sở Tùy Phong đi vào, sau đó chính mình cũng nối gót chui vào trong đó.
Du thuyền giống như một chiếc Ô Bồng nhỏ sau khi đóng khoang cửa lại liền lẳng lặng bay lên trên trời, sau đó phóng về hướng đông nam như một mũi tên lao vun vút.
——————————————
Chú thích
(*) Giải thích cho một số bạn chưa hiểu, đời này Sở Tùy Phong muốn cưới cả Tiếu Vân Nhi và Mẫn Thu Nguyệt làm vợ giống như đế Thuấn lấy cả hai chị em Nga Hoàng và Nữ Anh thời xưa (có giải thích ở những chương trước). Vì quen Tiếu Vân Nhi trước nên Sở Tùy Phong xem Tiếu Vân Nhi là “Nga Hoàng” (cô chị) còn Mẫn Thu Nguyệt là Nữ Anh (cô em). Vậy nên mới có câu ở trên.
[1] Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (bản gốc 恨铁不成钢): Một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là đang rất đặt kỳ vọng vào một người nào đó, mong muốn họ có thể làm tốt hơn thế nhưng cuối cùng họ lại không làm được.
[2] Thuyền Ô Bồng: Là một phương tiện di chuyển độc đáo ở vùng Giang Nam thời xưa, thuyền được làm bằng những lát tre hoặc ván gỗ sơn màu đen, thân hẹp, mái thấp, trên ván thuyền có trải rơm để ngồi hoặc nằm. (Ảnh minh họa)