Đọc truyện Full

Chương 159: Chúc Mọi Người Giáng Sinh Vui Vẻ

Khi Giải Dương và Cừu Hành lái xe ra khỏi bệnh viện, rất nhiều phóng viên đang chầu chực ở bên ngoài lập tức vây quanh họ với vẻ kích động
“Giải Dương! rốt cuộc là Cừu Hành thế nào rồi?”
“Giải Dương, cậu có định đến Vinh Đỉnh để tham dự đại hội cổ đông không?”
“Giải Dương, Giải Dương, nói gì đó đi!”
Âm thanh hỏi thăm dồn dập và âm thanh tách tách từ bên ngoài cửa xe, vệ sĩ và an ninh bệnh viện vội vàng tiến lên đuổi đám phong viên đi, Chu Miểu nhân cơ hội này thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên, bẻ tay lái lên đường, đạp ga tăng tốc.
Giải Dương dặn dò: “Lái xe cẩn thận một chút.”
“Được.” Chu Miểu đáp lại, giảm tốc độ một chút.
Từ khi nhìn thấy đám phóng viên, biểu cảm của Cừu Hành không tự chủ được trở nên khó coi, hỏi: “Ngày nào họ cũng đuổi theo em như thế này à?”
“Không, tại hôm nay có đại hội đồng cổ đông nên họ đến thôi.” Giải Dương giơ tay quay mặt Cừu Hành lại để anh ấy nhìn thẳng vào mình “Chờ anh xuất hiện rồi bọn họ sẽ không chặn em như thế này nữa.”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, lông mày vẫn cau lại, anh vươn tay ra ôm Giải Dương vào lòng, xoa đầu cậu đáp: “Tý nữa đến công ty thì em cứ ngồi đấy, để tôi lo mọi việc cho.”
“Vậy thì anh không được tức giận.” cậu cũng ôm anh “Bác sĩ Kirkman nói, cảm xúc thăng trầm quá lớn không có lợi cho việc hồi phục.”
“… Tôi không tức giận.” Cừu Hành lại đè đầu cậu, không cho cậu nhìn khuôn mặt của anh ấy.

Giọng điệu và biểu cảm của anh ấy hoàn toàn khác nhau, “Tôi hứa là tôi sẽ không tức giận.”

Sau khi đến Vinh Đỉnh, hai người họ tránh đám đông và đi thang máy lên lầu.

Hà Quân đã đợi bên ngoài thang máy từ sớm, sau khi nhìn thấy Cừu Hành, anh ta phấn khởi bước tới: “Chủ Tịch!”
Cừu Hành gật đầu, “Trong khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi.”
“Không vất vả gì cả!” Hà Quân liếc nhìn vết sẹo do phẫu thuật để lại trên đầu Cừu Hành, nghiêng đầu đè nén cảm xúc, giở ra một danh sách và đưa nó rồi nhanh chóng nói: “Ông chủ, đây là danh sách người tham dự cuộc họp đại hội đồng cổ đông hôm nay.

Tốt hơn so với dự đoán ban đầu.

Chỉ có chưa đến 1/5 cổ đông và giám đốc điều hành cấp cao đến từ chi nhánh nước ngoài.

Trong số đó, Giám đốc Rebecca hôm qua đã đến gặp Phó Giám đốc Cừu ngay cô ấy đến và bày tỏ ý kiến của mình.

Đại hội đồng cổ đông đã phản đối.”
“Rebecca luôn luôn có lý.” Cừu Hành cầm danh sách và xem lại, chế nhạo “Thật sự thổi bay nhiều cá nhỉ, Thù Đức với Lưu Giang, tôi không ngờ hai người đó hợp tác được với nhau luôn.”
Giải Dương đến gần Cừu Hành, xem qua danh sách, sau đó nhìn Cừu Hành và nhướng mày.
Vẻ lạnh lùng vừa mới tụ lại trên mặt Cừu Hành ngưng trệ một lúc vẻ mặt trầm xuống, nói: “Tôi không tức giận.”
Giải Dương gật đầu “Em biết, anh chỉ là hơi cau có tí thôi.”
“…” Vẻ mặt của Cừu Hành càng lúc càng dịu dàng, nắm lấy tay Giải Dương, giọng nói cũng dịu đi “Tôi cũng không gay gắt với em.”
Giải Dương vỗ vai Cừu Hành: “Cứ tiếp tục phát huy biểu cảm như này nhé!”
Hà Quân: “…”
Cuộc họp bắt đầu lúc 9 giờ và bây giờ mới đến 8 giờ rưỡi, một vài người đã ngồi xuống phòng họp.

Hà Quân rót trà, sau đó báo cáo tình hình công ty cho Cừu Hành trong thời gian này, Giải Dương ở bên cạnh bổ sung.
Trong khoảng thời gian này, Cừu Kinh Vĩ tới muốn nói chuyện với Giải Dương, cậu bảo thư ký bên ngoài đuổi luôn lão đi.”
Cừu Hành lạnh lùng nhìn cửa văn phòng một lúc đến khi Giải Dương dặn dò thư ký xong rồi quay lại mới giả vờ bình tĩnh rồi tiếp tục nghe Hà Quân báo cáo.
Hà Quân, người nhìn cận cảnh sắc mặt của Cừu Hành thay đổi: “…” Đột nhiên anh có chút lo lắng cho sự an toàn của Phó giám đốc Cừu.

Lúc 8:55, Cừu Hành đặt tài liệu báo cáo mà Hà Quân đã biên soạn xuống, đứng dậy nhìn cậu và đưa tay về phía cậu.
Giải Dương mỉm cười và nắm tay Cừu Hành.
Cừu Hành kéo Giải Dương dậy, dẫn cậu đến cửa văn phòng, mở cửa rồi bước ra ngoài.
Các thư ký trong phòng thư ký đang cùng nhau nói chuyện, vẻ mặt không giấu giếm cùng lo lắng.

Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả đều nhìn sang, sau đó họ ngây người sau khi nhìn thấy Cừu Hành, một trong thư ký đó đang uống nước thậm chí còn nghiêng tay đổ hết nước lên váy.
Giải Dương ho khan một tiếng.
Các thư ký lần lượt định thần lại, nhìn chằm chằm Cừu Hành, mở miệng, đồng thanh nói: “Chủ tịch?!”
Cừu Hành dừng bước bên ngoài, nhìn qua các thư ký đàn mất bình tĩnh rồi cau mày: “Quỷ gọi là gì, đi làm đi.”
A, mặt đen quen thuộc mà khiển trách.
Các thư ký đang trong trạng thái hoảng hốt.
“Tất cả đi làm đi, nhớ thay quần áo nếu bị ướt.” Giải Dương nói, rồi cùng Cừu Hành rời phòng thư ký, bước ra hành lang bên ngoài đi về phía phòng họp lớn.
Đã đến giờ tan sở, bên ngoài có rất nhiều nhân viên ra vào, trên đường đến phòng họp, Giải Dương thành công nhìn thấy các loại biểu cảm sững sờ và không tin.

Cậu càng nhìn càng cảm thấy thoải mái, cậu tiến lại gần Cừu Hành và nói: “Em thấy anh thật dọa người.

Mọi người nhìn thấy anh đều ngu luôn rồi.”
Cừu Hành cau mày: “Tất cả đều quá không ổn.” Nói xong, anh giơ tay lên và chạm vào đuôi mắt của Giải Dương vì đuôi mắt cậu hơi cong lên mang theo nụ cười, đôi lông mày đang cau lại của anh lại dãn ra.
Hai người nhanh chóng đến phòng họp lớn, Cừu Hành hạ vẻ mặt, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Những người đang nói chuyện ồn ào trong phòng dừng lại khi nghe thấy động tĩnh và nhìn về phía cửa.

Quay lưng về phía cửa, Cừu Kinh Vĩ quay đầu lại và lớn giọng nói: “Giám đốc Giải, cuối cũng thò mặt ra –” Giọng lão dừng lại một cách hài hước, cái cổ bị vẹo nửa người của lão đông cứng lại.

Cừu Hành xoay người đóng cửa lại, nhìn Cừu Kính Vĩ với ánh mắt đầy sát khí, lạnh lùng hỏi: “Thò cái gì?”
Cừu Kính Vĩ sững sờ, rồi đột ngột đứng dậy: “Cừu Hành?!”
Căn phòng im lặng đến đáng sợ.

Những người vẫn đang nói cười nhìn Cừu Hành hoài nghi, giống như gà mắc nghẹn trên cổ, cơ thể cứng đờ, ướn cổ về phía trước, đôi mắt khẽ nhìn chằm chằm.
Giải Dương thưởng thức mọi người biểu tình, thoải mái mà cười.
Phải mất rất nhiều thời gian để đạt được buổi biểu diễn hay như này, phản ứng rất tốt.
Cừu Hành dẫn Giải Dương về phía trước trong ánh mắt ngờ vực của mọi người, ấn Giải Dương ngồi xuống vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, đứng trước mặt anh, nhìn mọi người một cách trịch thượng, rồi lạnh lùng nói: “Tôi nhớ đại hội cổ đông.

Cứ sáu tháng một lần Sao thế? Sao giờ đã tổ chức rồi?”
Mọi người định thần, thay đổi vị trí ngồi của họ, ngạc nhiên nhìn nhau.

Lưu Giang, người đang ngồi ở cuối ghế, đang đối mặt với Cừu Hành với vẻ mặt như thấy quỷ.
Người phụ nữ nước ngoài tóc vàng duy nhất có mặt là người đầu tiên lên tiếng, vẻ mặt không giấu được sự phấn khích, cô ấy hỏi “Cừu, anh có sao không?”
“Rebecca.” Cừu Hành nhìn người bên kia, với vẻ mặt nhẹ nhàng hơn và giải thích cho mọi người rằng “Không sao đâu.

Tôi đã phẫu thuật cách đây một thời gian và hôm nay tôi chính thức được xuất viện.”
Mọi người như bị sét đánh.
Phẫu thuật? Phẫu thuật gì? Điều đó có nghĩa là gì? Có thể là Cừu Hành… Nhiều người nhận thấy vết sẹo trên đầu Cừu Hành và biểu cảm của thay đổi đáng kể.
Rebecca cũng nhận thấy vết sẹo trên đầu Qiu Xing, liền xác nhận và hỏi: “Phẫu thuật? Ý anh là cơ thể anh đã khoẻ mạnh trở lại sao?”
“Đúng vậy, cơ bản tôi đã bình phục, sau đó tôi chỉ cần nghỉ ngơi.”
Cơ bản là đã hồi phục.
Vẻ mặt của đám đông trở nên hào hứng hơn, nhiều người thậm chí còn ngả lưng ra ghế một cách êm ái.

Cừu Hành đã hồi phục, hồi phục … làm sao anh ấy hồi phục được? không chết vì bị thương nặng trong một vụ tai nạn xe hơi và bị treo cổ mãi mãi sao?
Sau khi trả lời câu hỏi của Rebecca, Cừu Hành nhìn lướt qua mọi người có mặt một lần nữa và nói với giọng trầm: “Bây giờ có thể cho tôi biết tại sao lại tổ chức cuộc họp cổ đông này? Ngoài ra, anh nhìn Lưu Giang “Bác, sao bác lại ở đây? Tôi nghe nói bác cũng đưa phóng viên tới bệnh viện, muốn làm gì thế?”
Sắc mặt Lưu Giang co quắp, hai tay nắm chặt nạng không nói được.
Cừu Hành nhìn Cừu Kính Vĩ vẫn đang đứng: “Còn có chú của tôi ơi.

Tôi nghe nói trong thời gian tôi điều trị, chú đã đưa người đến bệnh viện hai lần để quấy nhiễu? Tôi đã sắp xếp quyền chủ tịch trước.

Thăng chức cho hai vị đại biểu mà ngươi bầu ra, quyền chủ tịch của tôi thậm chí vừa mới giúp công ty có được một dự án lớn, có thể nói Vinh Đỉnh đều ổn cả, vậy có chuyện gì khiến chú không yên lòng mà thường xuyên đến bệnh viện làm phiền vậy?”
Cừu Kính Vĩ không thể trả lời, gã đã hoàn toàn bối rối từ lúc nhìn thấy Cừu Hành.
Làm thế nào mà điều này xảy ra được? Điều gì xảy ra với Cừu Hành thế? vẫn khỏe mạnh như vậy? !
Lão bất giác nhìn Giải Dương đang ở phía sau Cừu Hành.
Giải Dương thấy lão nhìn sang, liền chậm rãi cong môi, nhướng mày cười với lão.
Cừu Kính Vĩ như bị đánh mạnh, đại não hỗn loạn đột nhiên tỉnh táo lại.

Lão nhanh chóng nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, lão liếc nhìn Cừu Hành đang lạnh lùng và vẻ mặt nhợt nhạt nhưng tràn đầy sức sống, lão cũng liếc nhìn xung quanh trong khoảng thời gian này.

Các giám đốc điều hành và các cổ đông, lúc đó trông xám xịt, thả lỏng chân và ngồi xuống ghế.
Bị lừa rồi.
Mọi người đều nhìn Giải Dương.
Một đoạn theo dõi hình ảnh, làm cho bọn họ tin tưởng không nghi ngờ Cừu Hành ra tai nạn xe cộ.

Giải Dương tiều tụy, về sớm phong tỏa bệnh viện, khiến họ càng khẳng định chắc chắn rằng Cừu Hành có vấn đề lớn.

Sau đó đến những bức ảnh Cừu Hành nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt … từng bước một,bọn họ rõ ràng cái gì thật chùy cũng chưa bắt được, lại bắt đầu tin tưởng không nghi ngờ Cừu Hành bệnh tình nguy kịch!
Giải Dương chỉ là chế tạo một ít mây mù dày đặc biểu hiện giả dối mà thôi, bọn họ lại dễ dàng thượng bộ, nhưng bọn họ lại dễ dàng tự nguyện dùng át chủ bài, sa chân vào cạm bẫy của tai họa muôn đời!
Một nhóm trong số họ bị một thanh niên chơi vòng vòng.
Thật nực cười.
Cừu Kinh Vĩ lại nhìn về phía Cừu Hành
Cừu Jafnh vẫn ổn, Cừu Hành sẽ không chết, thậm chí còn phải phẫu thuật khi mọi người nghĩ rằng Cừu Hành sắp chết, còn đã hồi phục hoàn toàn.
Hoàn toàn bình phục, điều này có nghĩa là Cừu Hành sẽ ở vị trí chủ tịch Vinh Đỉnh mười năm rồi hai mươi năm … Vậy thì họ còn có thể tung hoành cái gì nữa chứ?Cừu Hành chính là Vinh Đỉnh Định Hải Thần Châm, người quản lý đáng tin cậy nhất trong tất cả các cộng tác viên, là nhà giao dịch triển vọng nhất cho các nhà đầu tư … Không có chỗ cho sự đấu tranh … Không, bạn không thể thua.
Cừu Kinh Vĩ khó ổn định sắc mặt, cố gắng giải thích: “Ta đến bệnh viện không phải để làm phiền cháu mà là cháu bị tai nạn, tôi lo lắng cho sự an toàn của cháu.

Còn giám đốc Giải cứ ậm ừ nói không rõ về vấn đề sức khỏe của cháu, ta chỉ là muốn gặp cháu thôi.”
Cừu Hành chế nhạo: “Ậm ừ? Tôi không tin Giải Dương không nói với ông rằng tôi ổn và không muốn ai thăm hỏi gì hết.

Hiện tại trên trang chủ weibo của Giải Dương vẫn treo cái bài viết bảo tôi ổn kìa.

Về vụ tai nạn xe cộ thì tôi nhớ lúc đó cảnh sát thông báo trong đó có ghi rõ ràng là tôi không bị thương gì hết! Chú, giấy trắng mực đen chú xem không hiểu sao?”
Hiểu chứ, nhưng ai biết rằng những điều đó thực sự là sự thật!
Cừu Kinh Vĩ muốn nói gì đó, nhưng bị Cừu Hành cắt ngang.

Cừu Hành lần nữa nhìn qua tất cả các giám đốc điều hành cấp cao và các cổ đông có mặt, hỏi: “Tôi sẽ hỏi lại lần cuối, tại sao lại muốn triệu tập tạm thời đại hội cổ đông đa quốc gia này sau khi tôi mới đi chưa đầy một tháng, muốn kháng nghị cái gì?”
Tất cả cổ đông ma quái đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng Cừu Hành.

Khi thấy điều này, Rebecca đã thay mặt trả lời: “Họ muốn loại bỏ chức vị của giám đốc Giải và bầu lại chủ tịch.”
“Loại bỏ chức vị?” Cừu Hành cau mày, “Lý do? Lý do bỏ là gì? Công ty có quy định là trừ khi chủ tịch có lỗi lớn, nếu không sẽ không có quyền điều động tôi thay thế phó chủ tịch.

Giải Dương có mắc lỗi gì lớn không? Em ấy vừa giúp đỡ công ty giành được một dự án lớn?”
Không một ai nói, vẫn còn Rebecca lớn tiếng, cô nói: “Họ nghĩ rằng Giải Dương không có khả năng quản lý Vinh Đỉnh, hơn nữa cậu ấy vắng mặt dài ngày và thiếu trách nhiệm.”
“Tiền nhiệm nửa tháng nói tiếp theo cái đại hạng mục, này năng lực không đủ?” Cừu Hành chống hai tay lên bàn hội nghị và nghiêng người nhìn vào đám cổ đông.

“Khi nào thì Vinh Đỉnh chú ý hình tượng nhiều hơn là tiêu chí lựa chọn thế? tại sao tôi lại không biết? Tôi biết em ấy vắng mặt, nhưng nhớ rằng em ấy đã giải quyết công việc qua online, hơn nữa còn Hà Quân giúp xử lý nhiều việc vặt vãnh.

Tôi cũng bổ trợ hai phó phòng rồi, vậy tôi hỏi, lúc em ấy vắng mặt đã làm trì hoãn công việc gì của Vinh Đỉnh không?”
Không dám ai nói.
Cừu Hành càng tức giận hơn: “Năm trước tôi không đến công ty được một tháng vì mẹ tôi bị ốm.

Lúc đó tôi cũng đang xử lý việc qua online.

Theo tiêu chuẩn của mấy người, tôi có nên nhận lỗi và từ chức, đúng không?”
Trong nhà lúc này kim rơi xuống cũng nghe thấy, mọi người ngay cả hô hấp cũngnhẹ đi.
Giải Dương đột nhiên đưa tay ra và vỗ nhẹ vào lưng Cừu Hành.
Cơn giận của Cừu Hành ngưng trệ, anh điều chỉnh nhịp thở để ổn định cảm xúc, dùng tay trái nắm tay Giải Dương, sau đó đứng thẳng dậy và đưa tay về phía Hà Quân.
Hà Quân nhanh chóng gửi tập tài liệu đã sắp xếp đến tay Cừu Hành.
“Trò đùa trẻ con của mấy người khiến tôi mở rộng tầm mắt.” Cừu Hành đập hết đống tài liệu trên bàn, trước tiên cầm một cái lên rồi nhẹ nhàng lật xem.
“Tháng này, ở Vinh Đỉnh hình như giữa tôi và chủ nhiệm diễn có đã có rất nhiều thay đổi nhân sự và dự án trong tình hình.

Phó Giám đốc Cừu, người phụ trách chi nhánh của công ty được thay thế, có phụ trách không?”
Bắt đầu thanh toán
Giọng Cừu Kinh Vĩ đanh lại và trả lời: “Thay đổi nhân sự là kết quả của cuộc thảo luận của mọi người.”
“Mọi người? là ai?”
Cừu Kinh Vĩ nhìn những người cổ đông ở đây, nhưng họ lần lượt tránh tầm mắt của lão.
Cừu Hành cũng liếc nhìn các giám đốc điều hành cấp cao mà Cừu Kính Vĩ đang nhìn, đóng tài liệu lại, quay lại nhìn lão và nói tiếp: “Việc loại bỏ người đứng đầu chi nhánh là một vấn đề lớn như vậy, nhưng tôi đã không làm.

Đề nghị chủ tọa thảo luận và ký tên
Cừu Kinh Vĩ trong lòng lại lãnh lại cấp, tái nhợt giải thích: “Lúc ấy chúng ta đều không liên hệ được cho giám đốc , cho nên ——”
“Hà Quân, anh có thể liên hệ với giám đốc Giải không?”
Hà Quân trả lời: “Có thể.”
“Phó giám đốc Cừu có đem đơn xin thay đổi nhân sự, bảo cânu chuyển giao cho giám đốc Giải không?”
“Không có.”
Cừu Hành nhìn Cừu Kính Vĩ: “Không liên lạc được à?”
Cừu Kính Vĩ cứng họng.
Cừu Hành bỏ văn kiện này và lấy một cái khác lên mắt vẫn nhìn Cừu Kính Vĩ: “Trong hoạt động của tôi, ba dự án đã thay đổi các đối tác và người phụ trách, Ai cho ông quyền thay đổi như vậy?”
Lão tự tin hơn, trả lời: “Tôi không biết về những thứ này.”
“Đúng vậy.

Phó giám đốc Long, Phó giám đốc Cừu có biết không?”
Phó giám đốc Long ngồi ở vị trí bắt đầu của Cừu Kính Vĩ trả lời: “Tôi biết, những thứ này đều là do Phó giám đốc Cừu sắp xếp.”
Cừu Kính Vĩ sửng sốt, sau đó không tin nhìn Phó giám đốc Long, lập tức hiểu ra cái gì nói” Anh– ” nói được nửa chừng, nhưng bị Cừu Hành chặn miệng.
“Biết, đó là cố ý và cố phá hoại quy tắc và quy định của công ty, làm gián đoạn hoạt động bình thường của công ty.

Phó Giám đốc Cừu, tôi nghĩ giờ ông không phù hợp để ngồi ở vị trí hiện tại của ông, ông nghĩ gì?”
Cừu Kính Vĩ đang bối rối quay đầu lại nhìn Cừu Hành, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cừu Hành, trong lòng co rút lại liếc nhìn những cổ đông cấp cao khác đang đờ như gỗ, cuối cùng nhìn về phía phó giám đốc Long; người đã không còn nhìn lão, cuối cùng hiểu rằng chuyện không cứu được nữa, vẻ mặt của lão hoàn toàn suy sụp.

Mọi người trong phòng họp cũng học được điều gì đó của Phó giám đốc Long, họ nhìn hai đại biểu được bầu bằng cách bỏ phiếu, nhìn vẻ mặt ung dung, cuối cùng, ánh mắt họ rơi vào xấp tài liệu trên tay Cừu Hành.

Hoảng sợ… Cuộc họp cổ đông biến thành cuộc sử phạt.

Sau hơn hai giờ, cuộc họp dẫn đến việc miễn nhiệm Cừu Kinh Vĩ, Thù Đức và một số giám đốc điều hành cấp cao, một số cổ đông bị tước quyền hạn, một số dự án bị kiểm tra, và Lưu Giang bị khai trừ khỏi hội đồng quản trị Vinh Đỉnh, ngừng hợp tác với các công ty dưới tên Lưu Giang.
Đồng thời, Hà Quân đã sử dụng blog chính thức của Vinh Đỉnh để đăng thông báo rằng đã tái bổ nhiệm thành công chủ tịch của Vinh Đỉnh sau khi hoạt động thành công.
Ngay sau khi tin tức được đưa ra, tất cả các bên rúng động.
Sau khi trở về văn phòng sau cuộc họp, Cừu Hành vẫn tiếp tục bận rộn.

Lần đầu tiên là gặp Rebecca, nói chuyện bí mật với bên kia, sau đó đưa ra một loạt mệnh lệnh thông qua Hà Quân.

Sau đó, các giám đốc và cổ đông không tham dự được cuộc họp cổ đông này đã tổ chức một cuộc họp video trong văn phòng nội bộ và ở nước ngoài.
Giải Dương đã ngồi yên lặng trong khi Cừu Hành bận rộn, trong khi sử dụng dị năng để xoa dịu cơ thể Cừu Hành, và chỉ huy từ xa sư phụ Liêu và những người khác chuẩn bị cho sinh nhật bất ngờ của Cừu Hành.
12 giờ 30 phút, cuộc họp video cuối cùng cũng kết thúc, Cừu Hành ra khỏi văn phòng bên trong và tiễn Rebecca đi.
Giải Dương thấy Cừu Hành quay đầu lại đứng dậy đón anh rồi nói: “Bây giờ ăn cơm, ăn xong thì phải ngủ trưa.”
Cừu Hành nhanh chóng xua tan bầu không khí căng thẳng lạnh lùng, vừa nắm tay cậu nói: “Ừm”
Cơ thể trong khoảng thời gian này, anh vẫn cần phải ăn kiêng, bữa trưa do Sư phụ Liêu giao cho bảo mẫu của gia đình và đó là những món nhạt nhẽo quen thuộc.
Cừu Hành nhíu mày, anh chuyển hết đĩa thịt cho Giải Dương, sau khi ăn hai miếng, anh đột nhiên nói: “Một tháng sau tôi không cần phải ăn kiêng nữa.”
“Nhưng vì cơ thể và dạ dày của anh.

Tốt hơn là anh nên ăn một chế độ ăn nhẹ hơn trong vòng ba tháng đến sáu tháng.” Giải Dương mỉm cười với Cừu Hành, “Nhưng trong dịp Tết Nguyên đán, em có thể cho phép anh ăn lẩu với em, hơi cay một chút.”
Cừu Hành nhấp môi, rồi gắp đồ ăn cho Giải Dương và nói “Chúng ta sẽ hẹn hò sau khi ngủ trưa.

Em có việc gì muốn làm hay muốn đi đâu không?”
“Có, em muốn làm **”
Cừu Hành bị mắc kẹt với sự ấm áp trên khuôn mặt của mình.
“Nhưng thể chất của anh dường như không được phép.” Giải Dương lấy ra hai tấm vé như làm ảo thuật và lắc nhẹ “Bác sĩ Kirkman nói rằng anh không thích hợp với môi trường ồn ào, vì vậy em đã mua hai vé xem nhạc.

Em đã xem các bản nhạc, tất cả đều là những bản nhạc rất thư giãn và nhẹ nhàng, anh có muốn nghe nó không? “
“…”
Giải Dương nhướng mày: “Anh vẫn muốn làm-ừm.”
Cừu Hành cúi người móc cổ Giải Dương, cẩn thận cắn chặt môi cậu, đứng thẳng dậy nói: “Đừng nói nhảm! Em….

Đợi lát nữa tôi rủ Kirkman… ăn cơm! Đừng nói nữa.”
Giải Dương cười cười, đột nhiên đứng dậy ngồi bên cạnh Cừu Hành, lấy điện thoại ra mở camera giơ lên và hỏi: “Họ của em là gì?”
Cừu Hành nhìn khuôn mặt của hai người họ trên màn hình điện thoại di động, bóp đũa, nhíu mày, nhẹ nhàng đáp: “Giải”

Vài phút sau, Weibo.
[Giải Dương: Món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất, anh ấy đang khỏe hơn.

Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ.

]
Dưới là một bức ảnh của hai người gần nhau.
Trong giây tiếp theo, Weibo của Cừu Hành, vốn đã im lặng bấy lâu nay, đã náo động.
Cừu Hành ấn like bài viết này của Giải Dương.
ó thể ngồi ở vị trí hiện tại của ông, ông nghĩ gì?”
Cừu Kính Vĩ đang bối rối quay đầu lại nhìn Cừu Hành, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cừu Hành, trong lòng co rút lại liếc nhìn những cổ đông cấp cao khác đang đờ như gỗ, cuối cùng nhìn về phía phó giám đốc Long; người đã không còn nhìn lão, cuối cùng hiểu rằng chuyện không cứu được nữa, vẻ mặt của lão hoàn toàn suy sụp.

Mọi người trong phòng họp cũng học được điều gì đó của Phó giám đốc Long, họ nhìn hai đại biểu được bầu bằng cách bỏ phiếu, nhìn vẻ mặt ung dung, cuối cùng, ánh mắt họ rơi vào xấp tài liệu trên tay Cừu Hành.

Hoảng sợ… Cuộc họp cổ đông biến thành cuộc sử phạt.

Sau hơn hai giờ, cuộc họp dẫn đến việc miễn nhiệm Cừu Kinh Vĩ, Thù Đức và một số giám đốc điều hành cấp cao, một số cổ đông bị tước quyền hạn, một số dự án bị kiểm tra, và Lưu Giang bị khai trừ khỏi hội đồng quản trị Vinh Đỉnh, ngừng hợp tác với các công ty dưới tên Lưu Giang.
Đồng thời, Hà Quân đã sử dụng blog chính thức của Vinh Đỉnh để đăng thông báo rằng đã tái bổ nhiệm thành công chủ tịch của Vinh Đỉnh sau khi hoạt động thành công.
Ngay sau khi tin tức được đưa ra, tất cả các bên rúng động.
Sau khi trở về văn phòng sau cuộc họp, Cừu Hành vẫn tiếp tục bận rộn.

Lần đầu tiên là gặp Rebecca, nói chuyện bí mật với bên kia, sau đó đưa ra một loạt mệnh lệnh thông qua Hà Quân.

Sau đó, các giám đốc và cổ đông không tham dự được cuộc họp cổ đông này đã tổ chức một cuộc họp video trong văn phòng nội bộ và ở nước ngoài.
Giải Dương đã ngồi yên lặng trong khi Cừu Hành bận rộn, trong khi sử dụng dị năng để xoa dịu cơ thể Cừu Hành, và chỉ huy từ xa sư phụ Liêu và những người khác chuẩn bị cho sinh nhật bất ngờ của Cừu Hành.
12 giờ 30 phút, cuộc họp video cuối cùng cũng kết thúc, Cừu Hành ra khỏi văn phòng bên trong và tiễn Rebecca đi.
Giải Dương thấy Cừu Hành quay đầu lại đứng dậy đón anh rồi nói: “Bây giờ ăn cơm, ăn xong thì phải ngủ trưa.”
Cừu Hành nhanh chóng xua tan bầu không khí căng thẳng lạnh lùng, vừa nắm tay cậu nói: “Ừm”
Cơ thể trong khoảng thời gian này, anh vẫn cần phải ăn kiêng, bữa trưa do Sư phụ Liêu giao cho bảo mẫu của gia đình và đó là những món nhạt nhẽo quen thuộc.
Cừu Hành nhíu mày, anh chuyển hết đĩa thịt cho Giải Dương, sau khi ăn hai miếng, anh đột nhiên nói: “Một tháng sau tôi không cần phải ăn kiêng nữa.”
“Nhưng vì cơ thể và dạ dày của anh.

Tốt hơn là anh nên ăn một chế độ ăn nhẹ hơn trong vòng ba tháng đến sáu tháng.” Giải Dương mỉm cười với Cừu Hành, “Nhưng trong dịp Tết Nguyên đán, em có thể cho phép anh ăn lẩu với em, hơi cay một chút.”
Cừu Hành nhấp môi, rồi gắp đồ ăn cho Giải Dương và nói “Chúng ta sẽ hẹn hò sau khi ngủ trưa.

Em có việc gì muốn làm hay muốn đi đâu không?”
“Có, em muốn làm **”
Cừu Hành bị mắc kẹt với sự ấm áp trên khuôn mặt của mình.
“Nhưng thể chất của anh dường như không được phép.” Giải Dương lấy ra hai tấm vé như làm ảo thuật và lắc nhẹ “Bác sĩ Kirkman nói rằng anh không thích hợp với môi trường ồn ào, vì vậy em đã mua hai vé xem nhạc.

Em đã xem các bản nhạc, tất cả đều là những bản nhạc rất thư giãn và nhẹ nhàng, anh có muốn nghe nó không? “
“…”
Giải Dương nhướng mày: “Anh vẫn muốn làm-ừm.”
Cừu Hành cúi người móc cổ Giải Dương, cẩn thận cắn chặt môi cậu, đứng thẳng dậy nói: “Đừng nói nhảm! Em….

Đợi lát nữa tôi rủ Kirkman… ăn cơm! Đừng nói nữa.”
Giải Dương cười cười, đột nhiên đứng dậy ngồi bên cạnh Cừu Hành, lấy điện thoại ra mở camera giơ lên và hỏi: “Họ của em là gì?”
Cừu Hành nhìn khuôn mặt của hai người họ trên màn hình điện thoại di động, bóp đũa, nhíu mày, nhẹ nhàng đáp: “Giải”

Vài phút sau, Weibo.
[Giải Dương: Món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất, anh ấy đang khỏe hơn.

Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ.

]
Dưới là một bức ảnh của hai người gần nhau.
Trong giây tiếp theo, Weibo của Cừu Hành, vốn đã im lặng bấy lâu nay, đã náo động.
Cừu Hành ấn like bài viết này của Giải Dương.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full