Đọc truyện Full

Chương 57: C57: Chương 57

110.

Tôi muốn suy luận tiếp mối liên hệ giữa mấy chuyện này nhưng dạ dày rỗng tuếch, hình như trên xe ngựa cũng chẳng có đồ ăn thức uống gì, tôi chỉ biết nuốt nước miếng liên tục, thầm nghĩ tỉnh lại vừa đói vừa lạnh, thà ngất xỉu còn hơn.

Đi thêm nửa khắc, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

Nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng tôi chấn động, vội vàng nhích mông lùi vào trong, sợ lát nữa một kẻ hung thần ác sát thò đầu qua màn xe.

“Tỉnh rồi à?” Y vén một góc màn, giọng nói nghe rất trong trẻo.

Tôi ngước mắt lên, trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy chiếc mặt nạ chim bằng kim loại sáng bóng kia, sống lưng lạnh toát, nín thở tập trung tinh thần, nhất thời không lên tiếng trả lời y.

Tôi và đôi mắt đen nhánh của y nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên bụng sôi ùng ục khiến tôi xấu hổ vội vã cúi đầu xuống.

“Ta có mang theo ít lương khô đây,” y tươi cười ném cho tôi một cái túi, “Ăn đi.”

Túi kia được nhiệt độ trên người y ủ nóng hổi, tôi lấy ra một miếng thịt khô và bánh hấp, chắc vì đói quá nên ăn thứ này cũng thấy ngon lạ kỳ.

“Đa tạ.” Tôi bắt chước người giang hồ chắp tay thi lễ, nghĩ thầm âm điệu và giọng điệu của y khác xa Khương Nhược Châu lần trước mình gặp, nhưng y cũng đeo mặt nạ chim nên tôi buột miệng hỏi, “Ngươi có biết Khương đại hiệp không?”

“Tại hạ chính là Khương Nhược Châu.” Y khom người chui vào xe, sau khi vỗ đầu tôi như dỗ trẻ con thì tháo mặt nạ bằng đồng xuống, “Tiểu hồ ly, ngươi còn nhớ ta không?”

Tôi trố mắt ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú chính trực kia.

Khuôn mặt này giống hệt Khương Nhược Châu mà tôi thấy trong mơ.

Trẻ trung, thân thiện, đôi mắt đen sáng ngời, sinh ra là người chính đạo có tấm lòng rộng mở.

Y huơ tay trước mặt tôi rồi cười hỏi: “Sao lại ngây ra thế? Không ngờ ta sẽ đến à?”

Tôi im lặng một lát rồi hỏi: “Đây là mơ sao?”

Trên khuôn mặt trắng nõn của y hoàn toàn chẳng có chút ưu tư nào, cầm tay tôi cười nói: “Ngủ mơ à? Vốn dĩ ta định tới Nghiêm trang tìm ngươi, kết quả nửa đường nhặt được ngươi nằm mê man trong bụi cỏ, ta đoán ngươi mới trốn ra khỏi Nghiêm trang kia……”

Tôi chớp mắt mấy cái rồi đưa tay véo má y.

Xúc cảm mềm mại ấm áp, hình như là thật thì phải.

Khương Nhược Châu giả bộ xuýt xoa rồi nắm cổ tay còn lại của tôi, y nói: “Doãn Hoàn Từ, ngươi không véo mình mà véo ta làm gì?”

Giọng y vừa nhẹ nhàng vừa có vẻ hài hước, nghe y nói vậy tôi cũng không nhịn được cười: “Gần đây ta hay nằm mơ nên cứ tưởng ngươi cũng là người trong mơ.”

Cười một hồi tôi sực nhớ ra chuyện quan trọng, vội vàng thu lại nụ cười rồi lí nhí nói: “Khương đại hiệp, ta để khóa định tình của ngươi ở Nghiêm trang rồi…… Hôm đó lừa ngươi là lỗi của ta, ngươi đừng giận ta nhé.”

“Lần này ta tìm ngươi đâu phải để đòi khóa,” Khương Nhược Châu nói, “Sợ ngươi vào Nghiêm trang gặp chuyện ngoài ý muốn, ta không yên tâm nên muốn tới xem thử thôi.” Y dừng một lát rồi lại nói, “Bọn họ đều nói trang chủ Nghiêm Thù Lân có bệnh điên, làm phu nhân hắn chẳng có gì tốt lành cả.”

Y không hỏi tại sao tôi muốn bỏ trốn, cũng không nhắc đến “Khương Nhược Châu” kia, cứ như thật sự nhặt được tôi ở ven đường vậy, vì có lòng tốt nên mới đem tôi theo.

Khương Nhược Châu này hoàn toàn không biết gì về cốt truyện, cũng khiến tôi thấy dễ gần hơn.

Y không vội quay lại đánh xe mà ủ ấm bàn tay lạnh ngắt của tôi một lát rồi nói: “Ta nghĩ ngươi cũng không thích bị nhốt một chỗ, Nghiêm trang đối với ngươi mà nói là đầm rồng hang hổ, lần này ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi mau đi về phía Bắc đi.”


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full