Kỷ Thương Hải dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn nhẹ vào trán, lắng đi một chút, dập tắt mọi sự hoảng loạn và khó chịu trong lòng, sau đó cởi cà vạt của áo sơ-mi ra ném lên bàn trà, thở một hơi dài.
Lăng Vân Phàm nhìn vào cà vạt, rồi từ từ thu hồi tầm mắt lại.
Kỷ Thương Hải ngồi xuống bên cạnh Lăng Vân Phàm, vươn tay muốn nắm lấy tay Lăng Vân Phàm, nhẹ giọng hỏi: “Vân Phàm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Kể tôi nghe đi.”
Lăng Vân Phàm vung tay, hất lòng bàn tay của Kỷ Thương Hải ra.
Kỷ Thương Hải chưa bao giờ bị Lăng Vân Phàm đối xử như vậy, đứng như bị hóa đá.
Lăng Vân Phàm nhìn vào Kỷ Thương Hải, nhìn thẳng vào mắt hắn mà không hề e sợ: “Hôm nay tôi đến tòa nhà của tập đoàn Tung Hoành.”
Biểu tình trên khuôn mặt của Kỷ Thương Hải thay đổi.
Lăng Vân Phàm tiếp tục nói: “Tôi thấy cậu thân mật với một Omega. Tôi nhớ cậu gọi cậu ta là Dung Trạm. Mọi người trong trường từng nói rằng cậu và cậu ta là một đôi, và nhân viên của công ty nói rằng cậu ta là thư ký hành chính cá nhân của cậu, đã bị cậu đánh dấu.”
Cậu nói ra lời này với sự bình tĩnh, trông rất là bình thản. Nhưng thực tế, mỗi từ, như một chiếc kim nhọn phản ánh ánh sáng bạc, mạnh mẽ đâm vào trái tim cậu, không thương tiếc hút hết máu của cậu.
Đau lắm, quá đau.
Như một miếng thịt bị cắt ra bằng một con dao cùn.
Cuối cùng Lăng Vân Phàm cũng nhận ra rằng tình yêu của mình đối với Kỷ Thương Hải đã thấm vào xương máu, không biết từ bao giờ. Nếu phải tách rời, cậu sẽ trở nên đẫm máu và không thể lành lại như lúc đầu.
Lăng Vân Phàm có lòng tự trọng rất cao, chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ một mình đợi từ trưa chiều đến khuya tối, chỉ vì một lời giải thích của Kỷ Thương Hải.
Cậu giống như một người đấu tranh trong bước đường tuyệt vọng, cầu nguyện cho sự sống tồn.
Nhưng điều mà Lăng Vân Phàm không ngờ đến là, khi Kỷ Thương Hải mở miệng, cậu lại bị trách móc: “Tại sao cậu lại rời khỏi nhà?”
“Gì?” Lăng Vân Phàm nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Kỷ Thương Hải nhăn mày: “Không phải đã đồng ý với tôi là sẽ ngồi yên ở nhà không ra ngoài sao, cậu ra khỏi nhà làm gì? Gặp ai?”
Trong nháy mặt, lời cầu nguyện trong tuyệt vọng được thay thế bằng tiếng kêu thảm thiết, như cơn gió lớn và sóng to đập vỡ con tàu đang lơ lửng trên biển sâu, động đất làm sụp đổ nhà cửa và nén trọng lượng đè nén lên thân xác, như đất khô nứt nẻ bị cháy trong ngọn lửa.
Lăng Vân Phàm không thể kiềm chế nổi, nắm chặt cà vạt của Kỷ Thương Hải, nhấc hắn lên khỏi ghế sofa, mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Giờ là lúc để nói những điều này à?!”
Kỷ Thương Hải vươn tay, không ngăn cản Lăng Vân Phàm nắm chặt cà vạt của mình, mà nắm chặt cổ tay cậu như một cái kẹp sắt: “Vậy bây giờ cậu muốn rời bỏ tôi à?”
Lăng Vân Phàm hét lên, trong từng từ, có thể nghe thấy nỗi đau buồn cực kỳ trong lời nói của cậu: “Tôi muốn cậu nói rõ hết! Liệu có hiểu lầm gì không? Nếu có hiểu lầm thì giải thích! Đơn giản thế mà, cậu không hiểu à?!”
Kỷ Thương Hải ngẩn người.
Hắn thực sự không hiểu.
Hắn biết cách giải thích, đối với một người đã học được kỹ năng đàm phán và luôn có logic rõ ràng thì hành vi này không những không khó mà thậm chí còn đơn giản.
Nhưng hắn không biết Lăng Vân Phàm muốn một lời giải thích.
Giải thích có ích lợi gì chứ?
Khi còn nhỏ, hắn thường giải thích.
Mẹ hắn nói với hắn: “Càng lớn mày càng giống gã, rất kinh tởm.”
Hắn khóc và giải thích với mẹ: “Con không giống ông ta, con không phải ông ta, xin mẹ đừng ghét con.”
Khi bị bạo lực học đường, họ nói: “Nó tối tăm, sẽ khiến người khác trở nên đen đủi, không nên nói chuyện với nó, đừng tiếp xúc với nó.”
Hắn giải thích: “Tôi không đen đủi, tôi chưa từng làm việc xấu.”
Nhưng hắn chưa bao giờ nhận được tình yêu và sự hài lòng chỉ vì giải thích.
Hắn đã nghĩ đến vô số cách để ngăn Lăng Vân Phàm không rời xa mình, nhưng trong đó không có giải thích.
Vì vậy, Kỷ Thương Hải cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhìn thấy Kỷ Thương Hải im lặng mãi, Lăng Vân Phàm không thể kiềm nén được nước mắt trong mắt.
“Được.” Lăng Vân Phàm chấp nhận số phận, từ bỏ giãy giụa, thả cổ áo của Kỷ Thương Hải ra, “Tôi vừa mới tin tưởng rằng tình yêu của cậu dành cho tôi là thật, tôi thực sự là một tên ngốc…”
Cậu cúi xuống lấy balo, đi về phía cửa, lạnh nhạt nói: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng trả tiền cho cậu.”
Thấy Lăng Vân Phàm chuẩn bị rời đi, Kỷ Thương Hải bất ngờ tỉnh lại, hắn nắm lấy cánh tay của Lăng Vân Phàm, kéo cậu vào lòng, hai tay ôm chặt không chịu buông ra: “Vân Phàm, tôi thật sự, rất thích cậu, rất yêu cậu.”
Lăng Vân Phàm bị Kỷ Thương Hải kéo khiến cậu loạng choạng, đâm vào lòng Kỷ Thương Hải, đang chuẩn bị mắng mỏ, lại nghe thấy Kỷ Thương Hải nhỏ giọng van nài: “Nếu cậu muốn nghe giải thích, tôi sẽ giải thích, tôi sẽ kể cho cậu biết tất cả, đừng đi, xin cậu đừng rời xa tôi.”
Lăng Vân Phàm im lặng trong giây lát, đặt balo xuống đất và đẩy Kỷ Thương Hải ra, nhìn chằm chằm vào hắn, dù bộ dạng lạnh lùng nhưng rõ ràng là muốn nghe hắn nói.
Kỷ Thương Hải loay hoay một lúc, rút điện thoại ra và gọi điện thoại.
Lăng Vân Phàm nghi hoặc: “Lúc này cậu gọi cho ai?”
Kỷ Thương Hải trả lời: “Dung Trạm.”
Lăng Vân Phàm: “???”
Lăng Vân Phàm ngả người ra sau một cách chiến thuật.
Cậu vốn đã cân nhắc Kỷ Thương Hải sẽ kịch liệt khẳng định chuyện xảy ra giữa hắn và Dung Trạm chỉ là hiểu lầm.
Cậu đã cân nhắc rằng Kỷ Thương Hải sẽ rơi nước mắt buộc tội người khác vì đã lầm tưởng rằng có chuyện gì đó đang xảy ra giữa một Alpha và Omega chỉ vì làm việc cùng nhau.
Nhưng dù có vắt óc đến đâu, cậu cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được Kỷ Thương Hải sẽ trực tiếp gọi điện cho Dung Trạm.
Điều này thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của Lăng Vân Phàm.
Điện thoại rất nhanh đã có người trả lời, có mặt của Lăng Vân Phàm, Kỷ Trường Hải ấn nút loa ngoài.
“Tổng giám đốc Kỷ.” Giọng nói trong trẻo của Dung Trạm vang lên, có vẻ hơi hoảng hốt, “Có chuyện gì sao?”
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào giờ muộn như vậy,” Kỷ Trường Hải nói với giọng điệu lãnh đạm “Vấn đề là hôm nay Vân Phàm nhìn thấy cậu thắt cà vạt cho tôi, tôi muốn cậu giúp giải thích một vài chuyện.”
Dung Trạm sửng sốt: “A?”
Lăng Vân Phàm cũng sững sờ: “A?” Chẳng lẽ đây thật sự là một động thái trong phạm vi nhận thức của sinh vật dựa trên carbon sao?
Nhưng Dung Trạm rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Tổng giám đốc Kỷ, tôi hiểu rồi. Cậu muốn tôi nói bao nhiêu?”
Kỷ Trường Hải: “Không cần quá nhiều chi tiết, nói ngắn gọn thôi.”
Dung Trạm: “Được rồi, đưa điện thoại cho cậu Lăng đi.”
Kỷ Trường Hải đưa điện thoại ra trước mặt Lăng Vân Phàm đang đứng ngơ ngác.
“Cậu Lăng, chào buổi tối.” Dung Trạm lịch sự chào hỏi.
“A? Ồ, à, chào buổi tối.” Lăng Vân Phàm thực sự không nói nên lời, lắp bắp trả lời.
Dung Trạm: “Tôi chắc chắn hôm nay cậu đã nghe rất nhiều tin đồn về tôi và tổng giám đốc Kỷ ở công ty. Nhưng đó đều là bịa đặt, giữa tôi và tổng giám đốc Kỷ, mọi thứ đều trong sạch. Chúng tôi buộc phải liên kết với nhau do sự áp bức về quyền lực tài chính.”
Lăng Vân Phàm: “…”
Dung Trạm: “Cậu có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào mà cậu nghĩ có thể chứng minh rằng tôi và Tổng giám đốc Kỷ có mối quan hệ tình cảm, tôi sẽ dốc hết sức để chứng minh mình trong sạch.”
Lăng Vân Phàm: “Chờ chút, ý áp bức về quyền lực tài chính mà cậu vừa nói là gì?”
Kỷ Thương Hải lên tiếng: “Tôi sẽ kể cho cậu chuyện này sau, cậu muốn hỏi chuyện gì nữa không?”
Lăng Vân Phàm phiền lòng vuốt tóc bên cạnh trán, hướng điện thoại hỏi: “Cậu và cậu ấy từ trước đến nay… không phải là người yêu sao?”
“Không phải.” Dung Trạm cắt ngang, “Thời đi học tôi đã biết tổng giám đốc Kỷ thích cậu rồi, cậu ấy đã thích cậu từ rất lâu, luôn luôn nỗ lực để có thể ở bên cậu.”
Lăng Vân Phàm: “…”
Dung Trạm: “Lăng Vân Phàm, mặc dù tôi là Omega, nhưng tôi không thích Alpha, tôi rất ghê tởm cái ảnh hưởng Phoremone của Alpha đến với tôi.”
Lăng Vân Phàm: “Cậu là Omega mà lại không thích Alpha sao?”
Dung Trạm cười: “Đúng vậy, giống như Alpha có thể thích Alpha mà, phải không?”
“Ah… đúng…” Lăng Vân Phàm cảm thấy có lỗi vì lời nói không suy nghĩ vừa rồi, “Xin lỗi đã làm phiền cậu, để Kỷ Thương Hải giải thích những chuyện khác cho tôi nghe.”
Dung Trạm: “Lăng Vân Phàm, có lẽ cậu không nhớ, nhưng lúc trước tôi bị mắc kẹt trong một tình huống nguy hiểm ở trong trường, dù là Alpha nhưng cậu không tấn công tôi, và còn định giúp đỡ tôi nữa. Tôi luôn muốn chính thức cảm ơn cậu về điều đó, tôi…”
“Đủ rồi.” Kỷ Thương Hải cảm thấy khó chịu, gián tiếp gián đoạn lời nói của Dung Trạm.
Dung Trạm lập tức im lặng.
Kỷ Thương Hải nói vào điện thoại: “Dung Trạm, Kỷ Phi đã biết về sự tồn tại của Vân Phàm rồi, tôi nghĩ việc này không thể giấu được nữa, tôi sẽ chuẩn bị ra nước ngoài, cậu nên tự mình suy nghĩ về lối thoát cho mình.”
m thanh của kính vỡ trên sàn nhà truyền ra từ phía điện thoại, Dung Trạm mất một lúc lâu mới trả lời, giọng nói run lên không giống vẻ bề ngoài của y: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”
Kỷ Thương Hải tắt máy, nhìn vào Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm cũng đang nhìn hắn.
Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng nói: “Đây là một câu chuyện rất dài, sẽ mất rất nhiều thời gian để kể.”
“Vậy à.” Lăng Vân Phàm nhìn vào đồng hồ, “Vậy tôi đi pha cà phê.”
Kỷ Thương Hải nắm lấy tay Lăng Vân Phàm, nhẹ nhàng hôn lòng bàn tay cậu: “Để tôi pha cho.”
Không mấy lâu sau, mùi hương cà phê thơm ngát lan tỏa từ phòng ăn ra, tràn ngập từng góc nhỏ trong căn nhà.
Kỷ Thương Hải đưa cốc cà phê nóng cho Lăng Vân Phàm, Lăng Vân Phàm nhận lấy và uống một ngụm, cảm nhận vị sữa và đường ngọt ngào vừa đủ, chính là mức độ cậu thích nhất.
Kỷ Thương Hải cũng nắm cốc cà phê, ngồi xuống bên cạnh Lăng Vân Phàm, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn bắt đầu kể từ những ngày đầu tiên hắn biết về cha mình.
Kỷ Thương Hải không che giấu một chút nào và kể tất cả những khổ đau và sự thương tâm của mẹ, sự tàn bạo và độc đoán của cha, sự bất lực của Dung Trạm, cũng như việc hắn và Dung Trạm bị buộc phải liên kết với nhau vì không muốn trở thành con cờ của Kỷ Phi cho Lăng Vân Phàm nghe.
Kỷ Thương Hải không tiết lộ cho Lăng Vân Phàm biết về sự ghét bỏ của mẹ đối với mình, cũng như những vết thương trên cơ thể do bị Kỷ Phi đánh đập trong căn hầm dưới đất. Hắn kể chuyện một cách bình tĩnh, không muốn gắn kết quá nhiều cảm xúc và cảm nhận vào lời nói.
Đúng là một câu chuyện rất dài.
Kỷ Thương Hải đem hết sự việc nói ra, kim đồng hồ chậm chạp quay về con số hai, tạo ra một thang đo có thể đo lường được nỗi khó chịu của những người mất ngủ trong đêm tối.
Nghe Kỷ Thương Hải tiết lộ về tình hình gia đình của mình, Lăng Vân Phàm đã tìm được câu trả lời cho nhiều câu hỏi từ trước đây.
Ví dụ như tại sao khi còn nhỏ, Kỷ Thương Hải luôn một mình ngồi trong bóng tối chỗ bồn hoa, tại sao Kỷ Thương Hải không đến tìm cậu sau khi cãi nhau hồi học cấp 2, và tại sao Kỷ Thương Hải nghỉ học cả năm cuối cấp.
“Vì vậy, chúng tôi và Dung Trạm đã diễn một vở kịch cho tất cả mọi người từ đó đến giờ.” Kỷ Thương Hải kết thúc bằng câu này.
Lăng Vân Phàm nhăn mày, từ khi Kỷ Thương Hải đề cập đến hoàn cảnh đau khổ của mẹ hắn, khi Kỷ Thương Hải kể xong, một nét chữ S sâu đã xuất hiện trên trán Lăng Vân Phàm.
Kỷ Thương Hải thấy Lăng Vân Phàm không nói một lời, vươn tay nắm lấy tay của Lăng Vân Phàm: “Vân Phàm, tôi thề, tất cả những gì tôi nói đều là thật, từ đầu đến cuối, người duy nhất mà tôi yêu là cậu.”
Lăng Vân Phàm không nói gì, nhấc tay ra khỏi lòng bàn tay Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải cảm thấy dây thừng tên “lý trí” trong tâm trí mình căng cứng trong khoảnh khắc đó.
Nhưng trong giây tiếp theo, Lăng Vân Phàm mở rộng cánh tay, cậu nói: “Đến đây đi.”
“Cái gì?” Kỷ Thương Hải bất ngờ.
Trong đêm dài vô tận, lạnh lẽo và gió lạnh, Lăng Vân Phàm nói với Kỷ Thương Hải: “Tôi nghĩ cậu cần một cái ôm.”