“Cái gì?” Lo lắng nói chuyện điện thoại trong bếp sẽ làm phiền Dung Trạm, Kỷ Thương Khung rời khỏi bếp bước đến phòng khách, nhanh chóng bảo vệ sự trong sạch của mình và Dung Trạm: “Em ấy không phải em dâu của tôi, không đúng, trên danh nghĩa thì em ấy là em dâu của tôi, nhưng em ấy không có quan hệ như vậy với em trai tôi, nên tuy em ấy là em dâu của tôi nhưng thực ra em ấy không phải là em dâu của tôi. “
Đường Vận: “?”
Đường Vận: “Ông nói mà ông có hiểu những gì ông đang nói không thế? Ông đang nói tiếng người đấy à?”
Kỷ Thương Khung lời lẽ chính đáng mà nói: “Tóm lại, hai đứa tôi không vi phạm đạo đức gì cả, chúng tôi thích nhau, yêu nhau thì sẽ sống hạnh phúc bên nhau!”
Đường Vận ít khi nghe thấy Kỷ Thương Khung nói dứt khoát như vậy, ngạc nhiên một lát rồi suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “À, vậy chúc mừng ông nhé, không dễ đâu, sau ngần ấy năm, em dâu đã thành vợ rồi.”
Kỷ Thương Khung: “Hả?”
Đường Vận: “Sao còn ngạc nhiên vậy?”
Kỷ Thương Khung ngơ ngác gãi đầu: “Bởi vì không ngờ lại được người ta nói chúc mừng.”
Đường Vận: “Đây là chuyện đáng mừng.”
Kỷ Thương Khung: “Đúng vậy, đáng mừng.”
Đường Vận thở dài như một người cha: “Chỉ cần đáng được hạnh phúc thì có phải là em dâu của ông hay không cũng không quan trọng, không tồi không tồi, ông nhất định phải hạnh phúc.”
Kỷ Thương Khung đột nhiên nhận ra rằng Đuờng Vận là người đầu tiên gửi lời chúc phúc đến mình.
Kỷ Thương Khung vốn muốn nghe lời chúc phúc này từ cha mình, bởi vì anh hy vọng mối quan hệ của anh và Dung Trạm sẽ được gia đình chấp thuận.
Nhưng anh có thể sẽ không bao giờ nghe thấy sự chấp thuận của cha mình nữa.
Nhưng đúng như Đường Vận đã nói, chuyện này đáng vui, đáng chúc mừng, những chuyện khác không còn quan trọng nữa, quan trọng là anh và Dung Trạm phải trở nên hạnh phúc.
Kỷ Thương Khung cười nhẹ, đây là lần đầu tiên anh cười kể từ khi nhập viện: “Anh Vận, cảm ơn anh.”
Đường Vận: “Chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy, còn cảm ơn tôi cái gì? Để tôi tìm cơ hội cho ông chúc mừng tôi nhá. Đúng rồi, khi nào thì ông quay lại Studio?”
Kỷ Thương Khung: “Ngày mai tôi sẽ bắt đầu đi làm lại bình thường!”
Đường Vận: “Được.”
“Không, chờ đã.” Trong đầu Kỷ Thương Khung đếm thời gian, nghi hoặc hỏi: “Tôi đã hơn mười ngày không đến studio rồi, sao không có ai liên lạc với tôi vậy?”
Đường Vận: “Ông là sếp, ai dám chất vấn sếp chứ?”
Kỷ Thương Khung: “Vậy sao hôm nay anh lại nhớ mà gọi điện cho tôi?”
Đường Vận: “Ngày mai là ngày trả lương.”
Kỷ Thương Khung: “…Được.”
Cúp máy, Kỷ Thương Khung cất điện thoại trở lại phòng bếp, liếc nhìn đã thấy Dung Trạm cẩn thận đổ súp bí đao, sò điệp và sườn heo từ nồi cơm điện vào một chiếc bát sứ lớn.
Khi Kỷ Thương Khung bước vào bếp, Dung Trạm cầm chiếc thìa sứ dùng để uống canh lên và nói với anh: “Anh Thương Khung, anh đến nếm thử vị của súp xem.”
“Được.” Kỷ Thương Khung đi tới, cầm lấy thìa sứ trong tay Dung Trạm, múc một thìa canh.
Vẻ mặt Dung Trạm có chút khẩn trương: “Anh Thương Khung, cẩn thận nóng, trước khi uống nhớ thổi.”
“Ừm.” Kỷ Thương Khung gật đầu, trong lòng có rất nhiều cảm xúc: Trước khi để Dung Trạm ở cùng mình, vốn dĩ anh muốn chăm sóc Dung Trạm, nhưng sau khi sống cùng nhau, Dung Trạm vẫn luôn chăm sóc anh một cách rất tỉ mỉ.
Kỷ Thương Khung thổi canh hai lần rồi đưa vào miệng.
Dung Trạm hỏi: “Thế nào?”
Kỷ Thương Khung cười nói: “Ăn ngon lắm.”
Dung Trạm nhìn nụ cười của anh, không khỏi sửng sốt, một lúc sau mới tỉnh táo lại, cúi đầu sờ vành tai nóng rực của mình: “Chỉ cần ăn ngon là được.”
Kỷ Thương Khung cảm kích nói: “Tiểu Trạm, cám ơn em, bữa trưa anh sẽ ăn nhiều một chút.”
“Ừm.” Nghe Kỷ Thương Khung nói mình sẽ ăn nhiều hơn, Dung Trạm vui vẻ gật đầu, tiếp tục múc canh vào bát sứ, thản nhiên hỏi: “Vừa rồi là ai gọi tới vậy?”
Kỷ Thương Khung trả lời: “Anh Vận.”
Dung Trạm hơi giật mình: “Anh Vận?”
Kỷ Thương Khung: “Ừ, anh Vận là bạn học cấp ba kiêm anh em tốt của anh, là một anh chàng rất giỏi lập trình. Khi anh nói muốn thành lập studio của riêng mình, anh ấy đã dứt khoát từ chức ở một công ty Internet nổi tiếng để tới hỗ trợ anh đó.”
Dung Trạm nhìn vẻ mặt vui mừng của Kỷ Thương Khung khi nói về Đường Vận: “…”
“Vậy… sao vừa rồi anh ấy lại gọi cho anh?” Dung Trạm bất an gãi gãi tay.
Kỷ Thương Khung trả lời: “Anh bảo ngày mai sẽ quay lại studio làm việc, anh cũng nên quay lại rồi.”
Dung Trạm: “Nhưng vết thương của anh còn chưa lành.”
Kỷ Thương Khung sờ sờ miếng gạc trên trán mình: “Anh không sao, anh không đau cũng không chóng mặt.”
Dung Trạm khuyên nhủ: “Em nghĩ anh Thương Khung nên nghỉ ngơi thêm vài ngày sẽ tốt hơn.”
Kỷ Thương Khung: “Thật sự không sao đâu, anh đã nghỉ ngơi đủ lâu rồi, không thể cứ bỏ bê công việc trong studio mãi được.”
Dung Trạm cúi đầu, vẻ mặt bối rối, ngập ngừng nói: “Vậy… cái đó…”
“Hử?” Thấy Dung Trạm chần chờ không nói nên lời, Kỷ Thương Khung liền kiên nhẫn chờ đợi.
Dung Trạm cuối cùng không nhịn được nói: “Vậy… Studio của anh có thiếu người không?”
Kỷ Thương Khung sửng sốt, hỏi y: “Em muốn làm việc ở studio của anh sao?”
Dung Trạm gật đầu.
Kỷ Thương Khung: “Hử? Làm sao vậy?”
Giọng Dung Trạm vang lên như muỗi kêu: “Anh đi làm rồi, ở nhà một mình em sẽ rất cô đơn.”
Kỷ Thương Khung vỗ vào trán mình.
Dung Trạm giật mình: “Nhẹ, nhẹ chút.”
Kỷ Thương Hải: “Là anh không nghĩ kỹ, Vậy Tiểu Trạm, ngày mai tới studio làm việc cùng anh nhé. Nhưng mà, vì em là bạn trai của anh, có thể sẽ gây sự tò mò và chú ý từ mọi người trong phòng làm việc, nhưng mọi người trong phòng đều rất tốt, không có ý gì xấu đâu.”
Câu nói “Em là bạn trai của anh” khiến Dung Trạm không khỏi cong môi nói: “Không sao đâu.”
“Ừm.” Kỷ Thương Khung đưa tay chạm vào đầu Dung Trạm, “Ăn đi.” Anh cười nói rồi bưng bát sứ đựng canh sườn heo đến bàn ăn.
–
Ngày hôm sau, khi Kỷ Thương Khung và Dung Trạm cùng nhau xuất hiện ở Studio, mọi người trong studio đều lộ ra tâm lý mạnh mẽ, trong lòng chấn động, bên ngoài bình tĩnh.
Kỷ Thương Khung đưa Dung Trạm đi một vòng studio, giới thiệu ngắn gọn từng bộ phận, sau đó đưa Dung Trạm vào phòng làm việc của mình.
Khi Dung Trạm bước vào, y thấy căn phòng tràn ngập hoa, có vài bông hoa hướng dương bắt mắt và một giá vẽ màu trắng sữa bên cạnh cửa sổ sáng sủa.
Dung Trạm sững sờ tại chỗ vì cách trang trí văn phòng của Kỷ Thương Khung gần giống hệt phòng vẽ tranh thời trẻ của anh.
“Có giống phòng vẽ cũ của anh không?” Kỷ Thương Khung mỉm cười hỏi Dung Trạm.
Dung Trạm gật đầu: “Giống, giống lắm.”
Kỷ Thương Khung thấp giọng nói: “Em tới rồi, nó liền trở nên hoàn thiện.”
Tim Dung Trạm chợt nhảy lên rồi nặng nề rơi xuống.
Vài tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, Đường Vận mặc áo sơ mi kẻ sọc đỏ đen, râu ria xồm xoàm đứng ở cửa.
“Anh Vận.” Kỷ Thương Khung mỉm cười chào người.
“Cuối cùng sếp cũng chịu xuất hiện rồi.” Đường Vận trêu chọc, ánh mắt rơi vào một bên trán của Kỷ Thương Khung, không khỏi giật mình.
Mái tóc vàng xinh đẹp và tao nhã vốn có của Kỷ Thương Khung bị cắt lộn xộn, một bên trán dán một miếng gạc dày cỡ lòng bàn tay.
“Ông bị sao vậy?” Đường Vận cau mày, quan tâm hỏi.
Kỷ Thương Khung cười nói: “Không sao đâu, tôi bị ngã ấy mà.”
“Sao có thể bị ngã như thế này?” Đường Vận bước tới nhìn kỹ vết thương của Kỷ Thương Khung, nhưng không ngờ, có người bước tới, đứng trước mặt hắn.
“Anh, chào anh.” Dung Trạm lắp bắp nói, “Lần đầu gặp anh, anh là anh Vận phải không? Anh Thương Khung luôn nhắc đến anh.”
“Hô? Xin chào, xin chào.” Đường Vận kinh ngạc, trong lòng cảm thán: Đúng là một Omega xinh đẹp.
Hai người vừa chào hỏi thì chị nhân sự cũng xuất hiện ở cửa: “Sếp, anh đang tìm em phải không?”
Kỷ Thương Khung: “À đúng, phòng kinh doanh cần người đúng không? Tôi muốn để tiểu Trạm thử xem, cô dẫn em ấy đến phòng kinh doanh để tìm hiểu công việc đi.”
Chị nhân sự đồng ý ngay lập tức: “Được, để em lo.”
Kỷ Thương Khung quay đầu nhìn Dung Trạm, dịu dàng nói: “Tiểu Trạm, em đi báo cáo tới bộ phận trước, anh sẽ đến tìm em sau.”
“Được.” Dung Trạm gật đầu.
Đường Vận: “Vậy tôi cũng trở lại chỗ làm trước đây.”
“Từ từ.” Kỷ Thương Khung gọi Đường Vận, “Anh Vận, chờ một chút. Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Dung Trạm: “…”
Dung Trạm nhìn Đường Vận rồi lại nhìn Kỷ Thương Khung, mím môi dưới, cuối cùng không nói gì, theo chị gái nhân sự ra khỏi phòng làm việc của Kỷ Thương Khung.
Văn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn lại Kỷ Thương Khung và Đường Vận.
Đường Vận nhìn Kỷ Thương Khung, đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “A, đúng rồi, tôi cũng có chuyện muốn nói với ông đây, suýt chút nữa là quên mất.”
Kỷ Thương Khung: “Hả? Chuyện gì, anh nói truớc đi.”
Đường Vận không khách khí với Kỷ Thương Khung, nói thẳng: “Lăng Vân Phàm, ông còn nhớ không?”
Kỷ Thương Khung: “…”
Tôi nhớ rõ hơn anh đấy!
Kỷ Thương Khung: “Nhớ, có chuyện gì sao?”
Đường Vận: “Tháng 6 tới cậu ấy sẽ tốt nghiệp và đang chuẩn bị đi làm. Lần trước cậu ấy gọi điện cho tôi và nói muốn trở thành nhân viên chính thức của studio chúng ta. Kỷ Thương Khung, tôi nói thật với ông, đứa trẻ đó thật sự có tương lai tươi sáng, và với học thức của cậu ấy, không gia nhập công ty chúng ta đúng là việc lãng phí tài năng. Nếu ông không muốn tuyển cậu ấy, không thể nói là không biết nhìn người, chỉ có thể nói là ông không có não.”
Kỷ Thương Khung: “Tuyển! Nhanh chóng chiêu mộ!”
Trước đây anh đã hiểu lầm Lăng Vân Phàm, nhưng bây giờ hiểu lầm đã được xóa bỏ, đương nhiên anh sẽ không còn thành kiến nữa.
“Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện nói cho cậu ấy biết.” Đường Vận thở phào nhẹ nhõm, “Ông muốn nói với tôi cái gì?”
“Ừm… anh Vận, chính là như vậy.” Kỷ Thương Khung cân nhắc lời nói của mình, “Tôi muốn đổi tên studio.”
“Hả? Đổi tên?” Đường Vận sửng sốt, “Sao đột nhiên muốn đổi tên?”
Kỷ Thương Khung: “Không có thay đổi gì lớn, chỉ muốn thay ‘Niệm Dung trong tên thành ‘Bao Dung’ thôi, thực ra từ khi tôi thành lập studio, tôi đã muốn dùng chữ này rồi.”
(*) 念融 (Niệm Dung) → 包容 (Bao Dung)
+) Niệm Dung: Niệm[念] là nhớ nhung, Dung[融] là Hòa lẫn.
+) Bao Dung: Bao[包] chỉ hành động bao bọc, bao phủ, Dung[容] là khoan dung.
融 và 容 đều là ‘Dung’ phát âm là Róng. Còn tên Dung Trạm là ‘容湛’.
Đường Vận: “Tuy rằng studio của chúng ta còn chưa nổi tiếng, nhưng việc đổi tên cũng sẽ liên quan đến rất nhiều việc, bao gồm cả việc ra mắt và quảng bá trò chơi. Ông suy nghĩ lại đi.”
Kỷ Thương Khung cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Đường Vận nói có lý: “Đúng vậy, để tôi suy nghĩ lại.”
“Ừ, suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định, tôi quay lại chỗ làm của mình đây.” Đường Vận nói xong, rời khỏi văn phòng của Kỷ Thương Khung, hắn vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, không hiểu tại sao Kỷ Thương Khung lại đột ngột muốn đổi tên Studio.
Khi Đường Vận trở lại phòng ban, tình cờ gặp chị nhân sự dẫn Dung Trạm đi chào hỏi.
Đường Vận đột nhiên ý thức được điều gì đó, tiến lên hỏi Dung Trạm: “Cậu tên là gì?”
Dung Trạm lễ phép trả lời: “Dung Trạm, Dung trong khoan dung, Trạm trong trong suốt.”
Đường Vận: “…”
Đuma, tư duy của người có tình yêu.