Giang Sở Dung nghe thấy câu này của Văn Lăng, hàng mi dài của cậu run lên, trong đôi mắt đào hoa nổi lên cảm xúc mất mác.
Thở dài một hơi, cậu lại nhanh chóng viết một câu lên không trung.
“Lúc trước gã lợi dụng ta như vậy đã khiến trái tim ta tan nát rồi. Bây giờ ta chỉ thích chàng.”
Văn Lăng:…
Mà lúc này, Giang Sở Dung lại viết ra một câu khác làm Văn Lăng chú ý.
Giang Sở Dung viết: “Tính mạng của chúng ta đã gắn kết với nhau, chàng tin ta đi, ta sẽ không hại chàng đâu.”
Văn Lăng hơi cau mày khi đọc xong câu này, rồi lại nhìn chằm chằm vào Giang Sở Dung.
Nhưng khuôn mặt hơi tái nhợt của Giang Sở Dung lúc này rất bình tĩnh ung dung, Văn Lăng không thể nhìn ra điều gì bất thường.
Văn Lăng dần dần rơi vào trạng thái cân nhắc.
Giang Sở Dung cũng không vội, chỉ im lặng đợi hắn.
Một lúc sau, bên ngoài lại truyền đến tiếng động Bạch Liễu Tư muốn xông vào.
Văn Lăng lấy lại tinh thần, ánh mắt trầm xuống, suy xét một lát, cuối cùng cũng buông bàn tay đang che miệng Giang Sở Dung ra, tay kia lại chậm rãi nắm chặt bả vai Giang Sở Dung, thấp giọng nói: “Cho gã vào.”
Giang Sở Dung cảm nhận được áp lực từ bàn tay Văn Lăng đặt trên vai mình, biết Văn Lăng vẫn còn nghi ngờ cậu.
Nhưng Giang Sở Dung cũng hiểu rõ, không dễ gì giành được sự tin tưởng của một đại phản diện như Văn Lăng, vì vậy cậu không hề tỏ ra bất mãn, chỉ ngước mắt lên ôn tồn nói với Bạch Liễu Tư ở ngoài cửa: “Sư huynh, lúc nãy ta đang trị thương, sợ người khác xông vào mới hạ cấm chế, nếu là sư huynh tới thì ta sẽ bỏ cấm chế ngay.”
Tiếng động muốn cưỡng chế xông vào ở bên ngoài quả nhiên dừng lại.
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, lần này hắn mới hoàn toàn thả tay ra, sau đó hắn liền biến thành ma khí màu đỏ đen rồi chui vào cổ áo của Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung cảm thấy xương quai xanh hơi ớn lạnh, cúi đầu nhìn cổ áo, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Một lúc sau, Giang Sở Dung kết ấn trong khoảng không, từ xa gỡ bỏ cấm chế trên cửa.
“Mời sư huynh vào.”
Bạch Liễu Tư đi vào.
•
Giang Sở Dung ở trong phòng tu luyện vẫn chưa thay quần áo, cả người bê bết máu đứng đối diện với Bạch Liễu Tư một thân đồng phục đệ tử sang trọng không dính hạt bụi.
Bạch Liễu Tư nhã nhặn dịu dàng, phong thái công tử, dáng người cao gầy như trúc, chỉ đứng đó thôi đã toát ra một loại khí chất hiền hòa ấm áp.
Hoàn toàn không giống một kẻ có thể làm loại chuyện hèn hạ tìm thế thân dám làm không dám nhận.
Giang Sở Dung đã xem ký ức của nguyên chủ, biết được người trước mặt này phải chịu một nửa trách nhiệm trong chuyện nguyên chủ quậy phá ở môn phái bị nhốt lại.
Bởi vì mặc dù những người khác đều coi nguyên chủ là thế thân, nhưng tốt xấu gì cũng chưa từng phủ nhận hoặc thừa nhận, chỉ có Bạch Liễu Tư, chính miệng nói với nguyên chủ, gã không coi nguyên chủ là thế thân, lại còn cực kỳ dịu dàng kiên nhẫn.
Điều này mới khiến cho nguyên chủ ảo tưởng.
Kết quả có một ngày nguyên chủ từ trong miệng người khác biết được Bạch Liễu Tư đã đánh cược với các đệ tử khác— gã chẳng qua chỉ đem nguyên chủ làm thế thân cho Cố Minh Tiêu để mua vui thôi, hơn nữa gã còn cam đoan trong vòng ba tháng sẽ khiến cho nguyên chủ không thể kiềm nén mà ở trước mặt mọi người thổ lộ muốn kết làm đạo lữ với gã.
Tiền đặt cược, là một pháp khí cấp Địa.
Tất nhiên nguyên chủ không tin, liền đi tìm Bạch Liễu Tư, nhưng Bạch Liễu Tư lại tránh mặt không gặp, sau đó nguyên chủ lại đi tìm mấy đệ tử khác chứng thực chuyện này, thứ nhận được chỉ có ánh mắt giễu cợt, quanh co, hoặc là đồng tình.
Nguyên chủ suy sụp hoàn toàn, muốn trực tiếp đến Thanh Tĩnh Phong nơi Cố Minh Tiêu ở để xin Cố Minh Tiêu chủ trì công đạo.
Lại bị ngăn cản.
Nguyên chủ bị chặn lại vừa bi phẫn vừa bất lực, dưới sự tức giận và đau khổ, cậu ta còn bắt đầu hoài nghi Cố Minh Tiêu cùng một giuộc với đám người kia, lại gây náo loạn ở Thanh Tĩnh Phong một trận.
Sau đó, cậu ta bị trưởng lão ném vào Rừng Cấm ở núi Vô Vọng với tội danh ác ý vu khống đồng môn.
Từ đầu đến cuối, mấy tên tra công và Bạch Liễu Tư không hề xuất hiện.
Nguyên chủ không điên mới lạ.
Cho đến thời điểm này thì vẫn không có gì to tát, nhưng cố tình nguyên chủ tâm như tro tàn, cả người bày ra dáng vẻ thiếu tình thương đã tạo cơ hội cho Thiên Ma Văn Lăng lừa gạt cậu ta phá phong ấn, hiến tế máu.
Khi đó, Giang Sở Dung đọc xong chỉ cảm thấy thổn thức trong lòng, nhưng khi nhìn thấy con người thật của Bạch Liễu Tư, dường như trong lồ,ng ngực của cậu vẫn còn sót lại một tia ý thức của nguyên chủ, không hiểu sao lại trở nên kích động giận dữ.
Sự đau buồn và phẫn nộ cực độ này tựa như chim quyên khóc ngày khóc đêm khóc đến ra máu vậy, khiến cho Giang Sở Dung hoảng hốt trong giây lát.
“Sư đệ, đệ chịu khổ rồi.” Bạch Liễu Tư nhìn chằm chằm vết máu bê bết trên người Giang Sở Dung, trầm mặc hồi lâu, giống như có chút không đành lòng mà lên tiếng.
Nhìn thì dịu dàng như nước, nhưng thực chất là đạo đức giả đến cực điểm.
Nghe giọng nói của Bạch Liễu Tư, Giang Sở Dung từ trong cảm xúc của nguyên chủ phục hồi lại tinh thần, trong lòng cũng đưa ra quyết định.
Nếu cậu đã kế thừa thân thể của nguyên chủ, vậy thì cậu cũng nên làm chút chuyện cho nguyên chủ.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung nhìn Bạch Liễu Tư, lông mi dài rung rinh, đột nhiên cậu cười nhạt một tiếng: “Không chịu khổ, làm sao biết được sư huynh cá cược với người khác chứ?”
Lúc này vẻ mặt của Giang Sở Dung rất bình tĩnh, đôi mắt đào hoa trong veo sáng ngời, như thể đã biết tất cả mọi chuyện.
Bạch Liễu Tư bất giác giật mình khi đối diện với ánh mắt của Giang Sở Dung.
Nhưng dù sao gã cũng là người giỏi ngụy trang, gã liền lập tức lộ ra vẻ mặt hổ thẹn và khổ sở, nhẹ giọng nói: “Ta biết sư đệ đã hiểu lầm ta, lần này đệ bị tiểu ma đầu kia đả thương đã chịu nhiều khổ cực, trách ta cũng là chuyện thường tình.”
“Sư huynh nói mình trở về liền biết được ta bị nhốt, vậy tại sao lại không xin trưởng lão thả ta ra?” Giang Sở Dung lẳng lặng nhìn Bạch Liễu Tư, trong mắt hiện ra vẻ thất vọng và hoài nghi.
Bạch Liễu Tư nghe vậy trong lòng lại chùng xuống, nhận ra Giang Sở Dung không còn dễ bị lừa nữa.
Nhưng gã trước giờ há miệng liền nói dối, chỉ suy tư một chút, gã liền bất đắc dĩ cười khổ nói: “Sư đệ không biết đó thôi, ta cũng đã cầu xin sư tôn, nhưng sư tôn nói chấp pháp trưởng lão thiết diện vô tư, ông ấy cũng không có cách.”
Nghe thấy lời này, Giang Sở Dung hơi sửng sốt, sau đó như bừng tỉnh mà lẩm bẩm: “Thật sao? Không ngờ chuyện là như thế, ta cũng không biết…”
Bạch Liễu Tư nhìn mặt đoán ý, thấy Giang Sở Dung đã có phần buông lỏng, liền sử dụng hết thủ đoạn trên người, bắt đầu dịu giọng dỗ dành Giang Sở Dung.
Quả nhiên, Giang Sở Dung dường như rất tin tưởng gã, sau khi nghe gã giải thích nhiều lần, vẻ mặt của cậu cũng dần dịu đi.
Nhưng bỗng nhiên, Giang Sở Dung sắc mặt tái nhợt vươn tay ấn vào trán của mình, cau mày yếu ớt nói: “Sư huynh, ta mất quá nhiều máu, đầu có hơi choáng, huynh có thể đỡ ta ngồi xuống trước không?”
Bạch Liễu Tư ước còn không được, vội vã đưa tay ra đỡ lấy Giang Sở Dung, dìu cậu ngồi xuống.
Khi hai người đến gần nhau hơn, Bạch Liễu Tư đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Dưới ánh sáng mờ ảo, hàng mi dài của Giang Sở Dung rũ xuống, ánh mắt của Bạch Liễu Tư dừng lại trên làn da tái nhợt và đường cong mặt nghiêng duyên dáng xinh đẹp.
Xuống chút nữa, cổ áo hơi mở rộng thấp thoáng xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, gầy nhưng không quá xương xẩu, khiến cho hầu kết của Bạch Liễu Tư không khỏi trượt lên xuống.
Chỉ là ánh nến hình như có chút chập chờn, ở cổ áo xuất hiện một bóng đen, khiến Bạch Liễu Tư không thể nhìn rõ hơn được.
Tâm tình của Bạch Liễu Tư có chút dao động, tưởng tượng xa vời.
Mặc dù Giang Sở Dung bình thường rất xinh đẹp nhưng lại quá ngu ngốc, đến nỗi Bạch Liễu Tư mỗi khi ở chung đều phải nhăn mũi, chỉ nhìn vào gương mặt giống Cố Minh Tiêu của Giang Sở Dung mà bỏ qua những lời nói ngu ngốc của Giang Sở Dung.
Nhưng bây giờ, dáng vẻ yếu đuối mà kiên cường của Giang Sở Dung lúc này lại mang đến cho cậu một sức hút khác hẳn Cố Minh Tiêu.
Người đẹp vì bệnh, quyến rũ theo một cách khác.
Nhìn Giang Sở Dung như vậy, Bạch Liễu Tư nhịn không được nghĩ, nếu Giang Sở Dung đã dễ mắc lừa, gã cũng có có thể mượn cơ hội chữa thương mà lừa cậu song tu vài lần.
Cứ như vậy, ánh mắt Bạch Liễu Tư lại dán chặt vào làn da trắng nõn trên cổ Giang Sở Dung, nhẹ giọng nói: “Sở Dung, để ta chữa thương cho đệ nhé.”
Giang Sở Dung đang định giơ tay sờ cổ áo, nhưng khi nghe thấy xưng hô và ngôn từ của Bạch Liễu Tư, cậu lại tỏ ra hơi ngạc nhiên, qua một lúc mới từ tốn mỉm cười: “Bạch sư huynh thực sự muốn trị thương cho ta sao?”
Nụ cười của Giang Sở Dung có chút kỳ lạ.
Nếu là Bạch Liễu Tư lúc bình thường, nhất định sẽ phát hiện có điểm không đúng, nhưng gã bây giờ lại làm ngơ trước sự kỳ quái này.
Dù sao Giang Sở Dung hiện tại quá yếu ớt, danh tiếng cũng rất tệ, cho dù gã có cưỡng bức cậu thì sau này cũng có thể đổ thừa Giang Sở Dung dụ dỗ mình.
Vì vậy Bạch Liễu Tư cười cười, dịu giọng nói: “Đương nhiên rồi, nhìn thấy đệ bị thương, ta cũng rất đau lòng.”
Giang Sở Dung im lặng một lúc, cũng mỉm cười: “Vậy thì làm phiền sư huynh rồi.”
•
Giang Sở Dung và Bạch Liễu Tư ngồi đối diện nhau, hai tay chạm vào nhau.
Lòng bàn tay của Bạch Liễu Tư tràn ra chân khí màu vàng nhạt dày đặc, cuồn cuộn rót vào cơ thể Giang Sở Dung.
Mặc dù chân khí màu vàng nhạt này cũng khá là ôn hòa đậm đặc, nhưng là thuộc tính Canh Kim, sắc bén và lạnh lùng, ít nhiều cũng có phần khắc chế với chân khí Ất Mộc êm dịu trong cơ thể Giang Sở Dung.
Tuy nhiên, Giang Sở Dung từ đầu đến cuối vẫn không hề thể hiện bất kỳ biểu hiện khó chịu nào, tiếp nhận toàn bộ chân khí Bạch Liễu Tư truyền cho mình.
Một lúc sau, Bạch Liễu Tư rốt cuộc cũng không kìm nén được suy nghĩ đồi bại của mình, lòng bàn tay của gã khẽ di chuyển, đầu ngón tay bắt đầu chạm vào đầu ngón tay mềm mại của Giang Sở Dung, thậm chí còn vuốt nhè nhẹ.
Giang Sở Dung chậm rãi mở mắt ra.
Bạch Liễu Tư cảm giác được, gã bình tĩnh di chuyển lòng bàn tay trở lại vị trí ban đầu, cùng Giang Sở Dung bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt gã vẫn thản nhiên, cứ như những hành động suồng sã vừa rồi không phải do tay gã làm vậy.
Thấy Bạch Liễu Tư thản nhiên đến vậy, Giang Sở Dung đột nhiên mỉm cười: “Sư huynh muốn làm gì vậy?”
Bạch Liễu Tư ngạc nhiên: “Sở Dung, đệ đang nói chuyện gì vậy?”
Thấy Bạch Liễu Tư còn giả vờ, Giang Sở Dung cười cười, sau đó cụp mắt xuống như vô tình mà nhìn vào cổ áo của mình, giọng nói bình tĩnh rõ ràng: “Phải rồi, sư huynh có biết không? Lúc đó, ta bị tiểu ma đầu lấy máu, thật sự rất đau.”
Bạch Liễu Tư nghe Giang Sở Dung đột nhiên đề cập đến vấn đề này, vẻ mặt gã có chút vi diệu, muốn nói lại thôi.
Bất quá gã biết Giang Sở Dung trước giờ có chút điên, cũng tạm thời nhẫn nhịn cậu, nghĩ dỗ cậu ngủ rồi mới ra tay.
Nhưng giây tiếp theo, Giang Sở Dung lại bùi ngùi lạnh nhạt nói: “Nhưng đến lúc này rồi mà sư huynh vẫn một mực nói dối, chỉ nghĩ cách lừa gạt ta lên giường.”
Bạch Liễu Tư lập tức cảnh giác.
Nhưng lúc này, đã muộn rồi.
“Ngươi nói xem, ngươi có đáng chết không?”
Giang Sở Dung ánh mắt sắc bén, trở tay giữ chặt bàn tay của Bạch Liễu Tư, chân khí của hai người lập tức đan vào nhau, quấn lấy nhau!
Bạch Liễu Tư dưới sự kinh hãi muốn thoát khỏi lại chậm mất một giây.
Chỉ trong một giây đó, luồng ma khí dày đặc màu đỏ đen xông ra từ cổ áo hơi mở rộng của Giang Sở Dung, hóa thành nhiều sợi xích dữ tợn siết chặt lấy cổ và tứ chi của Bạch Liễu Tư!
Bạch Liễu Tư bị xiềng xích siết mạnh đến mức không thở được, hai mắt gã trừng to, trên mặt nổi lên những đường gân gớm ghiếc.
Gã chẳng kịp nổi giận, chỉ có thể cố hết sức vươn tay kéo xiềng xích ra!
Giang Sở Dung lại ra tay.
Cậu nghiêng người về phía trước, dùng toàn bộ chân khí trong cơ thể, bao gồm cả chân khí mà Bạch Liễu Tư vừa truyền cho cậu, không chút do dự đấm một cú thật mạnh vào l,ồng ngực Bạch Liễu Tư!
Ánh sáng lóe lên, Bạch Liễu Tư bị đấm mạnh đến mức văng vào tường, trong lồ,ng ngực truyền ra tiếng xương cốt vỡ vụn.
Bạch Liễu Tư không hề phòng bị ngẩng đầu phun ra một ngụm máu tươi, cố gắng thẳng người dậy một chút, sau đó liền hoàn toàn bất tỉnh dưới sự trói buộc của xiềng xích.
Giang Sở Dung chậm rãi đứng dậy, hô hấp phập phồng, cậu thu tay về, trên trán đã chảy ra mồ hôi lạnh.
Lúc này, cậu yên lặng nắm chặt nắm đấm, cổ tay khẽ run rẩy, đốt ngón tay trên mu bàn tay cậu đã nhễ nhại máu —— Bạch Liễu Tư đã tu luyện được kim thân, nếu cú đấm đó của cậu không dùng hết sức lực sẽ không thể làm trọng thương Bạch Liễu Tư.
Đây là lần đầu tiên cậu dùng sức đả thương người trong thế giới này, nói không hồi hộp là nói dối.
Chợt, xiềng xích do ma khí đỏ đen hóa thành vẫn luôn quấn quanh cổ Bạch Liễu Tư lại quấn thêm vài vòng nữa.
Mắt thấy xiềng xích ma khí còn muốn tiếp tục quấn nữa, lông mi dài của Giang Sở Dung run lên, đột nhiên khàn giọng nói: “Không thể giết gã.”
Xiềng xích dừng lại một lúc.
Giang Sở Dung bình phục lại hơi thở, giải thích: “Bạch Liễu Tư là một nhân vật ưu tú ở Kiếm Phái và Bạch gia, Đệ Tử Đường của Kiếm Phái có đèn hồn của gã, lão tổ của Bạch gia cũng để lại ấn ký trên người gã. Giết gã chúng ta sẽ bị bại lộ.”
Xiềng xích hơi dừng lại, rồi đột nhiên trở nên hung bạo!
Chỉ thấy xiềng xích ma khí trói chặt toàn thân Bạch Liễu Tư, rồi ném mạnh Bạch Liễu Tư xuống đất! Bộp bộp bộp mấy tiếng, gân cốt toàn thân Bạch Liễu Tư vỡ vụn, gã đau đến tỉnh dậy, phun ra một ngụm máu rồi lại ngất đi.
Khóe mắt Giang Sở Dung giật giật.
Không hổ là Thiên Ma, ra tay quả nhiên ác độc.
Nhưng như thế cũng tốt, bị thương đến vậy, ít nhất trong vòng ba ngày Bạch Liễu Tư sẽ không thể tỉnh lại.