Nhìn thấy hạt giống ma màu xanh sẫm, đám công tử ma tu hiểu biết sâu rộng kinh ngạc kêu lên: “Hạt giống ma có màu này, gã là Yểm Ma!”
“Yểm Ma? Đó không phải là Ma tộc thần bí năm đó luận đạo với Ma Thánh khiến cho trời đất giáng dị tượng sao?”
“Yểm Ma là hỗn huyết… Hèn gì nhiều năm như vậy Ma vực không có Yểm Ma thứ hai!”
“Tần Lâu Nguyệt giấu kỹ thiệt đó! Chắc bởi vì thân phận giấu diếm này của gã, nên gã mới dám cả gan khiêu chiến với Phạn Thần Âm, sao một Ma tộc hạ đẳng như gã lại có thể may mắn như vậy chứ?!”
Lúc này, đám công tử ma tu đều nhìn Giang Sở Dung bằng vẻ mặt ghen tị lẫn ao ước, mang theo chút thăm dò và áng chừng.
Có một vài tên đã rục rịch hành động, lặng lẽ đi đến, muốn đến gần nhìn kỹ Giang Sở Dung hơn, một Yểm Ma còn hiếm lạ hơn cả Thiên Ma.
Nhưng bọn họ không hề biết, dị tượng trời đất do chấn động của ánh sáng màu xanh gây ra cũng kinh động đến sự tồn tại mạnh mẽ của vị kia ở sâu trong Ma cung, cùng với các vị Thần Vương đang ẩn nấp ở khắp nơi trong Đế Đô.
Trước khi bọn họ có thể đến gần Giang Sở Dung vừa tiến cảnh, mấy đạo ánh mắt mạnh mẽ thấy được nhưng không thể sờ được đã quét qua lỗ thủng trên nóc Thần Tàng Lâu!
Nháy mắt, uy áp trong Thần Tàng Lâu trở nên hỗn loạn! Đám công tử ma tu bất chấp quy tắc không thể sử dụng vũ lực trong Thần Tàng Lâu, tất cả bọn họ đều triệu ra Ma Hồn Binh của mình để chống lại!
Văn Lăng còn phản ứng nhanh hơn đám ma tu ấy, toàn thân hắn bùng lên ánh sáng đỏ, vững vàng bảo vệ hắn và Giang Sở Dung.
Những giá sách bằng bạch ngọc và những bức họa trên tường trong Thần Tàng Lâu căn bản không chịu nổi ánh nhìn chằm chằm mạnh mẽ như vậy, giá sách lập tức “bụp” “bụp” “bụp” nổ tung, mảnh vụn bay đầy trời!
Vô số hộp ngọc chứa công pháp cấp Địa bay ra!
Tấm gỗ trầm treo tranh cũng nứt toác, nhưng chẳng biết bản thân bức tranh được làm từ loại giấy gì, vậy mà vẫn có thể phấp phơ trong không trung mà không hề hấn gì.
Lúc này, có công tử ma tu xui xẻo, chậm một bước không kịp chống lại uy áp của những ánh mắt kia liền hộc máu ngay tại chỗ, ngã đập vào tường té xỉu.
Thần Tàng Lâu đại loạn!
Nhìn thấy cảnh này, Văn Lăng quyết định thật nhanh, hắn cúi người ôm lấy Giang Sở Dung đang rung mi mắt muốn mở mắt ra, vác cậu lên vai, nhún người bay lên ——
Giang Sở Dung mới định thần bị vác trên vai Văn Lăng gục đầu xuống đất:?
Thấy Văn Lăng muốn mang Giang Sở Dung đi, có vài công tử ma tu trở nên nóng nảy: “Tần Lâu Nguyệt và tiểu Thiên Ma muốn chạy trốn!”
Giang Sở Dung đang định nói chuyện, lại thấy tình thế không ổn, cậu lập tức nhắm mắt lại, lệch đầu sang một bên, bám vào vai Văn Lăng, giả bộ bất tỉnh.
Giây tiếp theo, uy áp của vô số Thiêu Hầu quét về phía Văn Lăng——
Nháy mắt đã phong tỏa không gian trên đỉnh đầu Văn Lăng!
Văn Lăng kiễng chân thắng gấp lại, bay lơ lửng giữa không trung.
Sau đó ánh mắt hắn tối sầm lại, ma khí đỏ như máu ngưng tụ trong lòng bàn tay, hắn tung ra mấy chưởng, đóng đinh mấy tên công tử ma tu sắp xông tới lên tường!
Mấy công tử ma tu sắp đuổi tới:…
Nhưng sự phong tỏa của uy áp vẫn chưa gỡ bỏ— vẫn có người thừa nước đục thả câu lợi dụng lúc này xông lên!
Bọn họ đều biết, cục diện bây giờ hỗn loạn, cho dù sau này Ma Tôn truy cứu, thì nhiều người như vậy cũng đâu thể truy cứu từng người được phải không? Nếu có thể thừa dịp hỗn loạn bắt Văn Lăng đi hoặc đả thương Giang Sở Dung thì được nhiều hơn mất!
Văn Lăng liếc mắt cái liền nhìn thấu tâm tư của đám công tử ma tu này, vài chưởng đã đánh bay mấy tên ma tu vừa nhào đến, sau đó hắn giơ tay vỗ Giang Sở Dung ở trên vai, lạnh lùng nói: “Tỉnh dậy làm việc.”
Giang Sở Dung:…
Không thể giả bộ nữa rồi.
Tuy nhiên, Giang Sở Dung trước giờ rất khôn ngoan, lúc này cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, khí phách hào hùng nói: “Cứ để phía sau cho ta, chàng xử lý phía trước—”
Lời còn chưa dứt, Văn Lăng đã xoay chân, vác Giang Sở Dung ở trên vai đá một vòng thật lớn, tung cước liên tục, bịch bịch bịch đá bay một đám người!
Giang Sở Dung cháng váng đầu, suýt nữa thì nôn mửa.
Vừa mới hoàn hồn lại mở mắt ra, Giang Sở Dung đã thấy một ma tu bổ nhào tới, giơ tay muốn bắt lấy cậu!
Giang Sở Dung sửng sốt, trừng mắt nhìn ma tu đó nói cứ như thật: “Cẩn thận phía sau!”
Thấy Giang Sở Dung thành khẩn chân thật như vậy, ma tu thực sự kinh ngạc quay đầu nhìn ra sau lưng.
Giang Sở Dung nhanh tay lẹ mắt, “bộp” một tiếng ném thứ gì đó vào mặt hắn ta!
Ma tu chỉ cảm thấy có một thứ gì đó nhớp nháp nhúc nhích che kín mặt mình, ngăn trở tầm nhìn của mình, còn cảm thấy đau rát một trận…
Một tên cuồng sạch sẽ như hắn ta lập tức hét thảm một tiếng, bụm mặt từ trên trời rơi xuống!
Nhưng tai họa không bao giờ đến một lần, khi hắn ta ngã xuống, lại bị mấy ma tu đang xông lên giẫm cho mấy đạp, hắn ta nằm ngửa mặt lên trời, không ngừng co giật.
Giang Sở Dung ở trên vai Văn Lăng liếc mắt nhìn thảm trạng của tên ma tu bị ngã xuống đất, khẽ hít một hơi, thì thầm: “A Di Đà Phật.”
Niệm Phật xong, Giang Sở Dung lại nhìn dây leo khát máu đang nhanh chóng thu nhỏ lại trong lòng bàn tay mình, không khỏi có chút vui mừng — Ma Hồn Binh tùy thân mà Văn Lăng cho cậu thật sự rất hữu ích!
Lần đầu tiên đã chuẩn xác trúng đích như vậy!
Lại có thêm vài công tử ma tu lao tới!
Giang Sở Dung lại làm theo cách cũ.
Nhưng những công tử ma tu đó đã học khôn rồi, nhanh gọn tránh được đòn tấn công của Giang Sở Dung, cậu thấy tình thế không ổn, lập tức hét lên: “Nô nhi cứu mạng!”
Văn Lăng “vèo” một cái xoay người lại, tung vài cú đá bịch bịch, đá bay mấy tên ma tu đang mặt mũi vui mừng tưởng mình đã sắp thành công!
“Ngay bây giờ!”
Giang Sở Dung may mắn thoát chết đầu cũng khôn ra, vừa nghe thấy câu này của Văn Lăng, cậu quyết đoán từ trong nhẫn trữ vật móc ra đủ loại ám khí phù chú mà Tần Lâu Nguyệt đã cung cấp họ, ào ạt ném ra ngoài!
Phù chú và ám khí bạo tạc cùng một lúc, sức công phá cực lớn!
Trong nhất thời, cả tòa Thần Tàng Lâu liên tiếp vang lên những tiếng kêu cứu, rên rỉ và chửi bới, triệt để loạn thành một đoàn.
Cuối cùng cũng không còn ai dùng uy áp để trấn áp Văn Lăng nữa!
Văn Lăng khiêng Giang Sở Dung trên vai bay ra khỏi cái lỗ thủng lớn trên trần nhà Thần Tàng Lâu!
Những ánh mắt mạnh mẽ quét qua lúc nãy thấy Văn Lăng trốn thoát, rốt cục cũng nhận ra tình thế bất lợi, lập tức rút lui.
Cuối cùng, chỉ còn lại một đạo ánh mắt uy nghiêm bức người nhất dừng lại ở phía trên Thần Tàng Lâu.
Ánh mắt này chứng kiến toàn bộ quá trình.
Nhưng nó không hề có ý định đi ngăn cản cuộc ẩu đả này.
Màn đêm xanh u, sao xa vạn dặm, gió đêm cuồn cuộn.
Gần như cùng lúc đó, Văn Lăng tựa hồ cũng cảm giác được gì đó, từ phía xa xa quay đầu lại, hắn nhìn về phía ma cung tràn ngập ma khí màu tím cách đó không xa.
Nhưng tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy chỉ là một màu đen dày đặc không thể tan biến.
Văn Lăng thản nhiên thu hồi tầm mắt, không nhìn nữa.
•
Sau khi rời khỏi Thần Tàng Lâu, Văn Lăng cũng không chạy trốn hay ẩn nấp.
Hắn vẫn khiêng Giang Sở Dung trên vai, trở lại nơi ở trước đây của họ trong tầng một của Thần Tàng Lâu.
Sau khi đóng cửa lại và hạ cấm chế, Văn Lăng đặt Giang Sở Dung xuống, Giang Sở Dung đột nhiên chống xuống thành ghế dài, khom người nôn khan một lúc.
Sắc mặt Văn Lăng khẽ biến: “Ngươi bị thương hả? Bị thương lúc nào?”
Giang Sở Dung nôn khan hai tiếng, nhưng không nôn ra được gì, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Lúc nãy chàng đè vào bụng ta.”
Văn Lăng:…
Khóe miệng giật giật một lúc, sắc mặt Văn Lăng trầm xuống, trách mắng: “Không phải đã nói với ngươi đừng quá nhập tâm khi lĩnh hội tranh sao? Hôm nay suýt chút nữa ngươi đã làm lớn chuyện rồi.”
Giang Sở Dung sau khi nôn xong sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, tuy rằng bị Văn Lăng trách mắng không dễ chịu gì, nhưng cậu cũng tự biết mình đuối lý, bèn nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết, lúc đầu ta cũng định như vậy, nhưng nhìn một hồi liền mắc kẹt trong đó…”
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, không nói nữa.
Hắn cũng biết những lời Giang Sở Dung nói là sự thật — dù sao thì những bức tranh đó cũng là lĩnh ngộ của Ma Thánh, một con gà cảnh giới Động Uyên như Giang Sở Dung rất dễ bị tâm trí mạnh mẽ của Ma Thánh lôi kéo vào trong.
Nhưng Văn Lăng im một lúc, vẫn cảnh cáo nói: “Lần sau không được cậy mạnh như vậy, ngươi có thể ngộ đạo mà đột phá cảnh giới thì đã là may mắn lắm rồi. Nếu xảy ra sai sót, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thần hồn trực tiếp dung nhập vào trong bức tranh, chỉ còn lại cái xác không hồn.”
Giang Sở Dung giật mình: “Đáng sợ như vậy sao?”
Văn Lăng lạnh lùng liếc cậu một cái: “Ngươi nghĩ xem?”
Giang Sở Dung ít nhiều cũng hơi xấu hổ cụp mắt xuống, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, cậu không khỏi nhíu mày nói: “Giờ chúng ta quay về lộ liễu như vậy, có khi nào gặp phiền phức không? Hay là chúng ta nhân lúc trời còn tối bỏ chạy đi?”
Bây giờ thân phận Yểm Ma của cậu đã bị bại lộ, lại tiến cảnh phá hủy Thần Tàng Lâu, thậm chí còn đánh một trận với rất nhiều công tử ma tu.
Bọn họ đều là nhi tử của các vị Thần Vương, dòng dõi quý tộc Thiên Hoàng, không thua kém gì thân phận Tần Lâu Nguyệt giả của cậu.
Mặc dù lúc đó Giang Sở Dung đánh sướng cả tay, nhưng nghĩ đến những vị Thần Vương đã ra lệnh cho đám công tử ma tu làm điều đó, chỉ một ánh mắt đã khiến toàn bộ Thần Tàng Lâu không thể chịu nổi, ít nhiều cậu cũng có phần sợ hãi…
Văn Lăng nhìn vẻ mặt của Giang Sở Dung, ý tứ không rõ nhếch khóe môi: “Bây giờ mới biết sợ?”
Giang Sở Dung không nói nên lời: “Chẳng phải chàng ra tay trước sao?”
Ánh mắt Văn Lăng trở nên lạnh lùng, hắn dời tầm mắt đi, nhàn nhạt nói: “Ngươi cảm thấy đám Thần Vương vì cái gì lại không ra tay mà chỉ nhìn thôi, chẳng lẽ bọn họ không muốn sao? Một Thiên Ma, một Yểm Ma, còn không đáng để bọn họ phải ra tay sao?”
Tim Giang Sở Dung đập thình thịch: “Ý của chàng là —— Ma Tôn cũng đến sao? Cho nên đám Thần Vương mới không dám làm gì. Mà Ma Tôn đến rồi lại không hiện thân, điều này cũng có nghĩa, Ma Tôn đối với chuyện này cũng không hề tức giận, càng không truy cứu trách nhiệm của chúng ta.”
Văn Lăng nhướng mày: “Cũng đồng nghĩa, ông ta nhìn trúng ngươi rồi.”
Giang Sở Dung giật thót, sởn cả tóc gáy.
Cậu lập tức ôm cánh tay chà sát, nhíu mày nói: “Nửa đêm rồi, chàng đừng có kể chuyện ma.”
Văn Lăng ngoài cười nhưng trong không cười, cảnh cáo: “Bây giờ chúng ta đã hoàn toàn cùng hội cùng thuyền rồi, ngươi tốt nhất là nên giúp ta một tay. Nếu còn cản tay cản chân, ngày mai ta sẽ giao ngươi cho Ma Tôn hầm thịt ăn.”
Giang Sở Dung:…
Giang Sở Dung ỉu xìu cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run, có chút tủi thân.
Người này không thể nói chuyện tử tế sao? Hở một chút là đòi hầm đòi giết, nghe đáng sợ lắm biết không.
Có lẽ Văn Lăng thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế cảm giác được gì đó, ánh mắt hắn khẽ động, ngữ khí có chút dịu đi: “Nếu ngươi có thể đột phá rồi, chắc chắn đã thu hoạch không ít, cho ta xem thành quả của ngươi đi.”
Khi Giang Sở Dung nghe Văn Lăng yêu cầu như vậy, cậu uể oải ngước mắt nhìn Văn Lăng.
Văn Lăng mặt không biểu tình nhìn cậu.
Giang Sở Dung thở dài, cũng biết đây là chính sự, cậu bèn thu hồi bộ dạng bơ phờ trước đó, đứng dậy đi đến giữa tấm thảm, khoanh chân ngồi xuống.
Không lâu sau, hai bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cậu kết thành một ma ấn hình hoa sen trước ngực, hạt giống ma màu xanh đậm từ từ hiện ra trước ngực cậu, rơi vào ma ấn trong lòng bàn tay.
Nhìn theo cách này, hạt giống ma giống như hạt sen của đóa hoa sen trong lòng bàn tay Giang Sở Dung.
Sau đó, một điều kỳ diệu hơn đã xảy ra.
Hình dạng của hạt giống ma bắt đầu thay đổi, ở chính giữa hạt bay ra một tia ma khí, giống như hạt sen đang nảy mầm.
Sau đó, hạt sen nảy mầm bắt đầu lớn lên, từ từ đâm ra thân rễ, mọc ra một ít lá sen, cạnh những chiếc lá sen bắt đầu kết thành nụ hoa.
Nụ hoa bung nở, một đóa hoa sen màu xanh sẫm tỏa ra ánh sáng mờ nhạt xuất hiện trước mặt Văn Lăng.
Những giọt sương trên hoa sen giống như thật, thậm chí nó còn khẽ rung rinh theo gió, ngoại trừ màu sắc, mọi thứ khác đều sống động như thật.
Văn Lăng hơi nhướng mày – hắn chưa từng thấy loại ma công nào lại kỳ diệu và đặc biệt như vậy.
Đóa sen lại cử động, cánh hoa nở to nhất bắt đầu héo rũ, điêu tàn, sau khi cánh hoa rơi xuống liền hóa thành đốm sáng rơi vào trong lòng đất, biến mất.
Sau khi những cánh hoa rơi hết, trong lòng bàn tay của Giang Sở Dung chỉ còn lại một đài sen nhỏ.
Bấy giờ thịt của đài sen lại bong ra từng mảnh, cuối cùng chỉ còn lại một hạt sen.
Nó lại biến thành hình dạng của hạt giống ma, lơ lửng trong lòng bàn tay của Giang Sở Dung.
Nâng hạt giống ma màu xanh sẫm trong tay, Giang Sở Dung nói với Văn Lăng: “Đây là công pháp mà ta đã thấy vị tiền bối Ma tộc kia biểu diễn trong tranh của Ma Thánh, nhưng ta không biết tên của công pháp này.”
Văn Lăng trầm ngâm một lúc: “Chẳng trách Sở Thiên Khuyết lại nói Yểm Ma có thể chữa khỏi thương thế của y.”
Giang Sở Dung nở nụ cười hiếm hoi: “Chàng thật thông minh, nhìn thoáng qua đã có thể nhìn ra bí ẩn sâu xa của công pháp này.”
“Đúng vậy, vị tiền bối Yểm Ma đã nói, công pháp của ông ấy có thể phân tích nhân quả của vạn vật trên thế giới. Chỉ cần phân tích thấu đáo, ông ấy có thể khống chế vạn vật. Chỉ cần ta có thể sử dụng công pháp này đi phân tích nguyên lý vận hành của mắt Ba Tuần, tự nhiên cũng có thể tìm ra cách chữa trị vết thương cho Sở Thiên Khuyết.
Văn Lăng nhìn thấy nụ cười xinh đẹp trên gương mặt của Giang Sở Dung, trái tim hắn đập lỡ một nhịp.
Nhưng rất nhanh hắn liền dời mắt đi, nói: “Nói cách khác, chỉ cần ngươi muốn, ngươi sẽ có thể phá giải tất cả công pháp, và cũng có thể sao chép tất cả công pháp.”
Giang Sở Dung câm nín, sau đó lắc đầu bất lực: “Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó ta mới biết không phải vậy. Nếu ta muốn phân tích một thứ gì đó, ta phải nắm rõ bản chất của thứ đó. Giống như hoa sen này —— Trước kia ta đã từng trồng hoa sen, mới có thể biết rõ từng quá trình sinh trưởng của nó, nên mới có thể hiện ra một cách nhuần nhuyễn như vậy.”
“Thứ như công pháp, ta phải có đầy đủ cả bộ mới có thể phân tích và phá giải chúng. Hơn nữa, phải cùng cảnh giới mới làm được, rất khó để phân tích và giải mã những công pháp vượt quá cảnh giới của ta. Cho nên công pháp này trông có vẻ lợi hại đó, nhưng thực tế lại có chút vô bổ, cảnh giới cao mới có thể phát huy sức mạnh thực sự của nó.”
Điểm chú ý của Văn Lăng không nằm ở chỗ này: “Ngươi trồng hoa sen?” Một thế gia công tử không có việc gì đi trồng hoa sen làm gì?
Giang Sở Dung im lặng, một lúc sau mới đáp: “Rảnh rỗi trồng chơi thôi.”
Nói xong câu này, Giang Sở Dung lại có chút lo lắng: “Nếu là như vậy, muốn trị thương cho Sở Thiên Khuyết thì ít nhất cũng phải đợi ta đến cảnh giới Thiên Hầu…”
Văn Lăng thản nhiên nói: “Chuyện này ngươi không cần lo nữa, ta đã đổi điều kiện giao dịch với y rồi.”
Giang Sở Dung kinh ngạc: “Chàng đổi thành gì thế?”
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung: “Bí mật.”
Giang Sở Dung:…
Im lặng ngắn ngủi qua đi, Văn Lăng nói: “Ngươi tiến cảnh tiêu hao không ít sức lực, nghỉ ngơi sớm đi.”
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu ngước mắt nhìn Văn Lăng: “Còn chàng thì sao?”
Văn Lăng liếc cậu một cái: “Ta cũng nghỉ ngơi.”
Giang Sở Dung lúc này mới nở nụ cười: “Được, ngủ ngon.”
Ánh nến trong phòng đã tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.