Đột nhiên, trên đường cái vang lên một tiếng thét chói tai.
“Có Ma tộc! Có Ma tộc trà trộn vào Đoàn Kim Thành!”
“Mọi người mau đến đây bắt Ma tộc đi!”
“Tại sao Ma tộc lại xuất hiện ở Đoàn Kim Thành vào lúc này? Chẳng lẽ Ma tộc định tấn công Đoàn Kim Thành thật sao? Ôi đáng sợ quá, ngày mai ta phải rời khỏi thành!”
Văn Lăng nhìn những ánh đuốc đang nhanh chóng sáng lên xung quanh mình, sắc mặt hắn trầm xuống lạnh tanh, thầm chửi một tiếng “Chết tiệt”, nhoáng một cái liền đá bay hai tu sĩ đang xông tới bắt hắn, sau đó phi thân lên, vội vàng hóa thành ma khí bỏ chạy…
Người sống trong Đoàn Kim Thành đa số là tán tu, tu vi của họ kém xa Văn Lăng, đương nhiên không thể ngăn được hắn.
Đợi đến khi đội hộ vệ của các tu sĩ Đoàn Kim Thành đến thì Văn Lăng đã bỏ trốn không còn thấy bóng dáng.
Lúc này, tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng mặc đồng phục của Bạch gia lạnh mặt hỏi tình hình của những tán tu cư trú ở xung quanh, sau đó đưa ra kết luận.
“Ma tộc xâm nhập không phải là cao thủ, cùng lắm là cảnh giới Tu La, bằng không cũng sẽ không lập tức bỏ chạy khi biến hình bị mắc lỗi. Mọi người cứ yên tâm đi, với tu vi của đội hộ vệ bọn ta, bắt một Ma tộc cảnh giới Tu La là chuyện dễ như trở bàn tay, chậm nhất là ba ngày, ta sẽ cho mọi người một đáp án thỏa đáng.”
Vị tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng có tướng mạo sáng sủa đường hoàng, nói chuyện cũng có trật tự liền mạch, đám tán tu còn đang hoảng hốt đều bị thuyết phục, không ồn ào nữa mà trở về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi đám tán tu rời đi, tu sĩ Pháp Tướng trầm mặc một lát, nhỏ giọng dặn dò vài câu với các tu sĩ Bạch gia ở bên cạnh, những tu sĩ đó lập tức tản ra, tạm thời bao vây các con đường ở đây.
Sau khi làm xong, ánh mắt tu sĩ Pháp Tướng trở nên sáng quắc, quét mắt nhìn quanh một lượt, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, vì vậy hắn ta quay về phủ Thành chủ để báo cáo.
Chẳng qua khi hắn ta rời đi đã không phát hiện ra, ở trên mặt đất có một tia ma khí màu đỏ nhỏ bé tựa như khói bụi đã nhanh chóng bám vào mũi giày của hắn ta, rồi “vèo” một cái chạy dọc theo tà áo chui vào…
•
Sảnh phụ phủ Thành chủ.
Cho dù chỉ là sảnh phụ, nhưng trong phòng cũng không dùng đèn nến tầm thường mà tán tu hay dùng, mà toàn dùng đá đom đóm và dạ minh châu để chiếu sáng.
Cả một sảnh phụ to như vậy lại được thắp sáng như ban ngày.
Tu sĩ Pháp Tướng vừa mới đi tuần tra ngoài đường giờ đang đứng báo cáo tình hình trước mặt một người đàn ông trung niên anh tuấn uy nghiêm. Một tia ma khí bay ra từ mũi giày của hắn ta, lặng lẽ bám vào một góc bàn cách đó không xa.
Người đàn ông trung niên nghe tu sĩ Pháp Tướng nói xong liền cau mày vuốt ria mép, hỏi: “Tại sao lại có Ma tộc gây sự vào lúc này? Lẽ nào cháu trai của ta muốn cầu cứu người ngoài sao?”
Tu sĩ Pháp Tướng nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức trầm giọng nói: “Thành chủ yên tâm, Lăng Vũ nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Nghe cách xưng hô của Bạch Lăng Vũ, không ngờ người đàn ông trung niên này lại là đương kim gia chủ của Bạch gia, và cũng là Thành chủ của Đoàn Kim Thành —— Bạch Vân Hạn.
Nghe vậy, Bạch Vân Hạn khẽ gật đầu: “Đi đi, chuyện này trọng đại, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của đại ca ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Bạch Lăng Vũ đáp lời, hành lễ xoay người rời đi.
Sau khi Bạch Lăng Vũ rời đi, Bạch Vân Hạn trầm ngâm một lúc, sau đó đứng dậy với vẻ mặt u ám, đi đến một góc, mở một cánh cửa nhỏ ở sảnh phụ, đi về phía một tiểu viện khuất nẻo không người…
Ma khí màu đỏ lại theo sau.
•
Trong tiểu viện cỏ dại mọc um tùm, cực kỳ hoang tàn, nhưng lúc này lại bị hạ vô số cấm chế để ngăn chặn những ánh mắt rình mò ở bên ngoài.
Khắp nơi đều lộ ra vẻ kỳ lạ.
Bạch Vân Hạn mặt vô biểu tình bước vào sân, xuyên qua vô vàn chướng ngại vật và cấm chế, cuối cùng cũng đến trước một căn mật thất.
Ông ta dùng máu tươi mở ra cửa mật thất, các cơ quan tinh vi trên cửa mật thất chuyển động, kẽo kẹt mở ra từng chút một.
Ma khí ở phía dưới có thể nhìn thấy rõ ràng, căn mật thất này được làm từ vật liệu luyện chế tiêu chuẩn cao nhất, Tử Kim Huyền Thiết.
Cho dù là cường giả cảnh giới Khuy Thiên tới đây mà không có pháp khí đủ mạnh thì cũng không thể phá cửa xông vào ngay lập tức.
Ma khí vừa nghĩ liền biết trong đó chỉ sợ đang cất giấu một âm mưu to lớn, liền âm thầm đi theo.
Cửa mật thất mở ra rồi đóng lại.
Bạch Vân Hạn bước từng bước đi xuống một con đường bí mật.
Cuối cùng, nhìn thấy một bóng người ở phía trước.
Ánh mắt ông ta khẽ động, giơ tay búng một cái, ánh nến xung quanh tường đều ứng tiếng sáng lên.
Một thanh niên mặc bạch y gương mặt khôi ngô tuấn tú nhưng vô cùng xanh xao yếu ớt đang bị vô số sợi xiềng xích huyền thiết thô to trói chặt vào tường. Mà bên dưới, là một ao nước tản ra hơi lạnh.
Trên người y không có vết thương, nhưng dựa vào khí tức của y, hẳn là đã bị trọng thương.
Ma khí nhìn thấy người thanh niên ấy, vậy mà không kiềm chế được khẽ run một cái.
Bạch Vân Hạn:?
Ông ta nghi ngờ quay đầu nhìn ra sau, nhưng ánh nến xung quanh vẫn ổn định không có gì bất thường.
Bạch Vân Hạn đè nén sự kỳ lạ trong lòng, nhìn chàng thanh niên bị trói trên tường.
Giọng điệu của ông ta đều đều, nhàn nhạt nói: “Thần Băng, nếu cháu còn tiếp tục ngoan cố như vậy, ta buộc lòng phải dùng biện pháp mạnh.”
Hóa ra người thanh niên bị trói trên tường chính là Bạch Thần Băng!
Bạch Thần Băng bị đồn là đã bị đầu độc khi luyện pháp khí lại không hề bị trúng độc, mà là bị thúc thúc ruột của mình nhốt ở đây!
Nếu người ngoài biết được chắc chắn sẽ sốc toàn tập.
Bạch Thần Băng cười lạnh: “Thúc thúc muốn Kiếm Quyết, sao không trực tiếp sưu hồn giết ta đi, cần gì phải tra tấn người như vậy?”
Bạch Vân Hạn lạnh mặt đáp: “Chỉ cần ngươi tự nguyện nói cho đại ca ngươi biết hai chiêu cuối cùng của Bạch Hồng Kiếm Quyết, ta sẽ giữ mạng ngươi.” Bạch Hồng Kiếm Quyết quá kỳ diệu, ngay cả khi sưu hồn cũng chưa chắc có được toàn bộ, mà làm theo cách đó thì mất nhiều hơn được.
Bạch Thần Băng bình tĩnh lại thản nhiên nói: “Trước khi gia chủ qua đời ta đã thề chỉ truyền lại Bạch Hồng Kiếm Quyết cho thế hệ sau của Bạch gia khi người đó có thiên phú và huyết mạch cao hơn cả ta. Huyết mạch và thiên phú của đại ca không bằng ta, thứ lỗi cho ta không thể nghe theo.”
Bạch Vân Hạn cười lạnh một tiếng: “Không bằng ngươi? Chỉ là không bằng ngươi một chút mà thôi. Hiện giờ ngươi là Pháp Tướng hậu kỳ, đại ca của ngươi cũng là Pháp Tướng hậu kỳ, nó không hề kém cạnh ngươi!”
Bạch Thần Băng khẽ cười: “Thúc thúc cũng là Pháp Tướng hậu kỳ, vậy thúc thúc tự nghĩ xem thiên phú của ông kém gia chủ năm đó bao nhiêu?”
Bạch Vân Hạn cả giận: “Thằng khốn!”
Lời vừa dứt, xiềng xích trói buộc trên người Bạch Thần Băng đột nhiên thả xuống, “rào” một tiếng, Bạch Thần Băng rơi ùm vào ao nước lạnh phía dưới, y lập tức rên lên một tiếng, nhưng sau đó liền cắn chặt hàm răng.
Bạch Vân Hạn nhìn Bạch Thần Băng đang cực lực chịu khổ trong ao nước, u ám nói: “Ao nước này chứa một phần nghìn hàn độc của Huyền Băng, ngâm vài lần, hàn độc sẽ thấm sâu vào trong xương tủy. Nếu không có ai trừ độc giúp ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng thành phế nhân, còn không mau cầu xin tha thứ.”
Bạch Thần Băng từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: “Đừng hòng.”
Bạch Vân Hạn tức đến không giữ được biểu cảm trên mặt nữa, ông ta cười khẩy một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Không hề có ý định kéo Bạch Thần Băng ra khỏi ao nước.
Thấy vậy, ma khí hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bỏ lại Bạch Thần Băng đi theo Bạch Vân Hạn ra khỏi mật thất…
•
Khi Văn Lăng quay về phòng trọ, sắc mặt hắn âm trầm, tâm trạng rất là không tốt, hắn muốn tìm Giang Sở Dung và mắng cậu một trận —— suýt chút nữa cậu đã phá hư chuyện của hắn.
Nhưng đến khi hắn trở về, Giang Sở Dung đã không còn ở sau bức bình phong mà đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc thu dọn một vài đồ vật.
Ánh nến chiếu lên gương mặt xinh đẹp thanh tú của Giang Sở Dung, chiếu ra cho cậu một tia khí chất tao nhã đoan trang, có chút mùi vị của một quý công tử.
Văn Lăng chần chừ giây lát, cũng không tiện đi mắng người nữa.
(Ý là vợ đẹp quá anh không nỡ mắng em:)))))
Thế là hắn hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Giang Sở Dung thấy Văn Lăng trở lại, cậu cười cười cầm một tấm lệnh bài truyền tin lên ném qua cho Văn Lăng.
Văn Lăng tiện tay bắt lấy.
Giang Sở Dung nói: “Sở Thiên Khuyết truyền tin đến. Y và Sở Thiên Tuyệt sau khi lấy được cơ duyên của đám Thần Vương thì đã đột phá lên cảnh giới Thần Vương. Sau khi hai người gặp Ma Tôn, Ma Tôn đã trực tiếp phong cho Sở Thiên Khuyết chức vị Thần Vương Phạm Thiên, Sở Thiên Tuyệt cũng nhận được lãnh địa của một vị Thần Vương.”
“Quả nhiên, phụ tử không thể hận nhau lâu, chắc Sở Thiên Khuyết cũng đã biết Ma Hậu không phải bị Ma Tôn giết, bây giờ có hai huynh đệ Sở Thiên Khuyết bên cạnh, địa vị của Ma Tôn sẽ càng thêm vững chắc. “
Văn Lăng: “Không tồi.”
Giọng điệu lạnh nhạt.
Nhận thấy vẻ mặt của Văn Lăng có chút không vui, Giang Sở Dung cứ tưởng hắn không vui vì vừa bị cậu cách không gian quăng cho một bức xuân cung đồ nóng bỏng mắt.
Chớp chớp mắt, Giang Sở Dung bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Sở Thiên Khuyết còn nói lần này Ma Tôn có giữ lãnh địa của một Thần Vương chưa phong cho ai, ông ấy nói để dành cho thần dân có công, có phải giữ lại cho hai chúng ta không nhỉ? Nếu vậy thì chúng ta lời to rồi.”
Văn Lăng lập tức phủ nhận: “Chắc là không phải, với trí thông minh của ông ta thì ắt hẳn đã biết thân phận của ngươi từ lâu rồi.”
Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, bĩu môi: “Ta cũng đoán là vậy.”
Chỉ cần tốn một hạt giống Thiên Ma Tâm đã có thể giết gần hết mười hai vị Thần Vương, còn chẳng tốn công bỏ sức tìm được người kế vị, sự thông minh và mưu trí của Ma Tôn thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Đáng sợ hơn chính là, ngoại trừ Thần Vương Tử Quang nằm vùng trong đám Thần Vương giữ được vị trí của mình, các vị trí còn lại đều đã được Ma Tôn tính toán, mà còn tính rất chính xác.
Một Ma Tôn như vậy làm sao có thể không tính ra được thân phận thực sự của cậu chứ?
Đúng lúc này, Văn Lăng đột nhiên thấp giọng nói: “Ma Tôn không chỉ là một nhân vật trí dũng kiệt xuất.”
Giang Sở Dung thắc mắc: “Sao chàng lại nói như vậy?”
Văn Lăng trầm mặc chốc lát: “Ông ta đã sớm biết tình cảnh của Nhân tộc, nhưng cũng không cố ý khơi mào chiến tranh, mà lại ẩn náu nhiều năm để chờ một thời cơ tốt như vậy mới ra tay, điều này chứng tỏ ông ta vẫn quan tâm đến con dân Ma tộc và hòa bình của ba chủng tộc.”
Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, thì thầm nói: “Không sai, trong hỗn loạn thực sự rất dễ giành được chiến thắng.”
Nhưng sau khi nói xong, Giang Sở Dung lại mỉm cười, chống cằm: “Nhưng thủ đoạn giết Thần Vương của ông ta cũng quá là tàn nhẫn.”
Văn Lăng: “Không nhẫn tâm không nắm được đại quyền.”
Giang Sở Dung cảm thấy Văn Lăng có chút kỳ lạ, vì vậy cậu không khỏi nhìn kỹ Văn Lăng hơn.
“Chàng sao vậy?” Sao tự nhiên lại khen ngợi Ma Tôn?
Chuyện này không bình thường nha.
Văn Lăng nhìn biểu tình của Giang Sở Dung, lặng im một lúc, sau đó kể cho Giang Sở Dung nghe những gì hôm nay hắn đã thấy và nghe được ở phủ Thành chủ.
Giang Sở Dung nghe xong, khóe miệng giật giật: “Chuyện này… đúng là một sự so sánh thê thảm.”
Nhưng nghĩ một hồi, cậu lại nói: “Tu vi của Bạch Vân Hạn còn không bằng Thần Vương, ông ta thiển cận cũng là chuyện bình thường, dù sao Thần Vương Phạn Thiên cũng là một tên ngu xuẩn.”
Văn Lăng:…
Nhất thời hắn không biết phải bày ra vẻ mặt gì.
Còn Giang Sở Dung lúc này nhìn thấy biểu cảm của Văn Lăng, cậu chủ động đứng dậy vỗ vai Văn Lăng, nói: “Không sao, Ma Tôn quả thật lợi hại. Nhưng dù sao ông ta cũng lớn tuổi rồi, ông ta ăn muối còn nhiều hơn chàng ăn cơm. Đến lúc ông ta già rồi thì chàng vẫn còn trẻ, hơn nữa chàng còn luyện hóa được hạt giống Thiên Ma Tâm, đến lúc đó lại cạnh tranh chức vị Ma Tôn, chàng vẫn có thể nắm chắc phần thắng.”
Văn Lăng:?
“Ta nói muốn vị trí Ma Tôn hồi nào?” Văn Lăng vẻ mặt kỳ quái.
Giang Sở Dung: “Hả?”
Cậu vẫn luôn coi Văn Lăng là một đại phản diện, hơn nữa nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng nâng cao tu vi của Văn Lăng, nên cậu luôn cho rằng Văn Lăng muốn vị trí của Ma Tôn, thế nên mới cảm khái Ma Tôn quá mạnh.
Nhưng bây giờ xem ra Văn Lăng không muốn thì phải?
Giang Sở Dung hơi bất ngờ, nhưng sau đó cậu lại cảm thấy có lẽ vì Văn Lăng còn quá trẻ nên vẫn chưa đạt đến bước đó, có khi sau này hắn sẽ muốn thì sao?
“Sau này ta cũng không muốn, ta không có hứng thú với vị trí đó.” Giọng điệu của Văn Lăng trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Giang Sở Dung: “Ồ, vậy à.”
Văn Lăng nghe Giang Sở Dung đáp vậy, chỉ cảm thấy có gì đó là lạ.
Lại nghĩ đến việc Giang Sở Dung vừa rồi cảm thấy đáng tiếc khi vị trí Thần Vương không có chỗ cho hai người, hắn rốt cuộc không nhịn được, ánh mắt sắc bén nhìn Giang Sở Dung nói: “Ngươi cảm thấy ta có thể đoạt được vị trí Ma Tôn nên mới đi theo ta sao?”
Giang Sở Dung sửng sốt một giây, lập tức phủ nhận: “Tuyệt đối không phải! Ta chưa từng nghĩ như vậy.”
Văn Lăng vẫn còn hơi nghi ngờ.
Giang Sở Dung giơ tay lên định thề.
Văn Lăng nhíu mày, nói: “Được rồi!”
Giang Sở Dung ngoan ngoãn bỏ tay xuống.
Văn Lăng trầm mặc chốc lát, lại liếc nhìn Giang Sở Dung: “Giúp ta làm một chuyện.”
Giang Sở Dung giật mình, vội đáp: “Mời Văn đại nhân sai bảo!”
Văn Lăng nghẹn họng một lúc, sau đó bình tĩnh nói: “Ta định đi cứu Bạch Thần Băng, nhưng ta không thể xuất đầu lộ diện, làm như vậy động tĩnh quá lớn, cho nên cần ngươi ra tay, ta sẽ yểm trợ cho ngươi.”
Giang Sở Dung:???
Văn Lăng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Sở Dung, im lặng một giây rồi giải thích: “Ngươi cứu y rồi đưa y đến Vô Vọng Kiếm Phái sẽ thuận lợi tẩy trắng cho ngươi, những điều trước kia ngươi phạm phải chẳng là gì so với công lao này.”
Giang Sở Dung nghi hoặc.
Văn Lăng: “Thành chủ đời trước của Bạch gia có ân với Kiếm Thần, về sau cũng đảm nhận chức trưởng lão ở Vô Vọng Kiếm Phái một thời gian, Bạch Thần Băng là được ông ấy đưa đến Vô Vọng Kiếm Phái học tập. Tứ đại gia tộc cũng coi như cánh tay đắc lực của Kiếm Phái, một khi chuyện này bị phanh phui sẽ liên quan đến mâu thuẫn nội bộ trong các đại gia tộc, Cố Minh Tiêu nhất định sẽ ra mặt.”
Giang Sở Dung nghe vậy có hơi động lòng, nhưng cậu vẫn do dự: “Không phải Ma Tôn đã sắp xếp thân phận cho chúng ta rồi sao? Sao chàng còn lo chuyện tẩy trắng cho ta nữa?”
Văn Lăng bất lực: “Thân phận ông ta cho ngươi, muốn ngươi dùng không được liền dùng không được, ngươi còn muốn tiếp tục bị người khác khống chế sao?”
Nghe vậy, Giang Sở Dung chống cằm lặng lẽ liếc nhìn Văn Lăng.
Văn Lăng đối mắt với cậu, cảm xúc trong mắt cực kỳ bình tĩnh.
Một lúc sau, Giang Sở Dung mím môi, cười một tiếng: “Được thôi, ta tin chàng vì tốt cho ta mới làm chuyện này.”
Tim Văn Lăng đập lỡ một nhịp.
Nhưng sau khi Giang Sở Dung nói xong câu này, cậu cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu thu dọn tất cả công pháp và Ma Hồn Binh mà Sở Thiên Khuyết đã gửi cho bọn họ, sau đó lấy ra một đống phù chú và pháp khí của Nhân tộc từ trong nhẫn trữ vật, nói: “Nào, xem xem chúng ta phải bố trí như thế nào.”
Văn Lăng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Sở Dung, cảm xúc trong ánh mắt hắn dịu đi một cách khó hiểu, nhiều hơn một phần cảm kích.
Sau đó, hắn im hơi lặng tiếng bước tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Sở Dung…
•
Ánh nến chập chờn, một đêm, cứ thế trôi qua nhanh chóng.
Đến rạng sáng, Giang Sở Dung thực sự đã quá buồn ngủ, thừa dịp Văn Lăng đi gọi bữa sáng, cậu đánh một cái ngáp, ngủ thiếp đi trên bàn.
Văn Lăng gọi một bàn thức ăn mà Giang Sở Dung thích, khi quay lại thì thấy Giang Sở Dung đang nằm trên bàn, ngủ một cách yên bình.
Lúc này, đôi mi mảnh dài xinh đẹp của cậu lặng lẽ rũ xuống, vành mắt hơi thâm đen, đó là dấu hiệu của việc thức khuya, khuôn mặt trắng nõn cũng mang theo chút mỏi mệt.
Văn Lăng lặng im chốc lát, sau đó đi tới, cúi người bế Giang Sở Dung lên, đi đến bên chiếc giường mềm mại.
Giang Sở Dung nhìn thì có vẻ cao nhưng thực ra cậu rất gầy rất nhẹ, vòng eo mảnh dẻ, trông chẳng giống một thanh niên chút nào.
Văn Lăng bất giác nghĩ: Có lẽ là do cậu ấy thăng cấp quá nhanh dẫn tới tích cốc quá sớm, nên để cho cậu ấy ăn nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, Văn Lăng nhẹ nhàng đặt Giang Sở Dung xuống.
Kết quả Giang Sở Dung vừa được đặt xuống, cậu đã cau lại đôi mày xinh xắn, nhấc lên hàng mi dài.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này Văn Lăng còn chưa buông Giang Sở Dung ra, hắn nhất thời căng thẳng, liền trực tiếp thả tay ra ——
Giang Sở Dung bị ném thẳng xuống giường, rên đau một tiếng.
Văn Lăng:…
Một lúc sau, Giang Sở Dung uể oải ngồi trên giường, vừa xoa bóp phần eo đau nhức, vừa chỉ huy Văn Lăng đưa một chiếc bánh b”ao trắng nõn, béo ngậy, xinh xẻo đến bên miệng mình.
Sau khi cắn một miếng bánh bao áp chảo ầng ậc nước, bên ngoài giòn bên trong mềm, Giang Sở Dung híp mắt hài lòng nói: “Mềm ghê nơi, chàng có muốn thử không?”
Văn Lăng không để ý tới cậu.
Giang Sở Dung ăn bánh bao áp chảo, trên môi dính dầu mỡ nhưng lại càng khiến cho đôi môi mỏng của cậu thêm hồng hào bóng loáng.
Bấy giờ cậu lại chỉ đạo: “Ta muốn uống nước mơ đó.”
Văn Lăng mang nước mơ tới.
Giang Sở Dung nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt, mát lạnh, rất sảng khoái.
Lúc này, Giang Sở Dung liếm liếm môi, liếc nhìn Văn Lăng, suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Văn Lăng, Bạch Thần Băng đó trông như thế nào?”
Văn Lăng tưởng Giang Sở Dung chỉ muốn nhận diện người, cho nên hắn cũng không miêu tả, trực tiếp chiếu hình ảnh trong đầu cho Giang Sở Dung xem.
Giang Sở Dung xem xong, lại nhướng mày suy tư, cười nói: “Người đẹp nha, còn là một mỹ cường thảm nữa chứ.”
Nghe giọng điệu này của Giang Sở Dung, Văn Lăng cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời hắn lại không biết sai ở chỗ nào.
Mà Giang Sở Dung nói xong câu này cũng không nói thêm gì nữa, chỉ duỗi cái eo lười nói: “Ta ăn no rồi, chuẩn bị xuất phát thôi.”
Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung mới chỉ ăn một nửa cái bánh bao áp chảo và một ít điểm đâm, nhíu mày hỏi: “No thật sao?”
Giang Sở Dung đứng dậy, vuốt lại vạt áo bị đè nhăn, cười nói: “Thật mà, ta cũng sợ chàng đang vội mà.”
Văn Lăng:…
Lần đầu tiên, Văn Lăng cảm thấy ý cười của Giang Sở Dung không nằm ở trong đáy mắt, hắn hoàn toàn không thể nghe hiểu được ý tứ bí hiểm của Giang Sở Dung.
Nhưng quả thực hắn đang nóng lòng muốn giải cứu Bạch Thần Băng.
Càng kéo dài, hàn độc càng ngấm sâu vào trong cơ thể Bạch Thần Băng, càng khó chữa trị, làm không tốt có khi người thừa kế đời này của Bạch gia sẽ thật sự bị phế mất.
Hắn không thể để chuyện này xảy ra được.
———–
Tác giả
– Giang Sở Dung: Mợ nó, cái lý do nhảm c*t, nói mẹ là thích người khác rồi đi!
– Văn Lăng:???