Sau khi Cố Minh Tiêu thu hồi bức tượng ngọc, hắn lại trở về trạng thái lạnh lùng đạm mạc của ngày xưa.
Giang Sở Dung bắt chuyện bị quăng cho cái mặt lạnh, trong lòng có hơi khó chịu.
Lúc này, Cố Minh Tiêu giơ tay áo lên, biến ra một luồng ánh sáng phủi đi vụn ngọc trên bàn, rồi chợt bình thản nói: “Không biết sư đệ đã phạm phải tội gì ở Ma tộc, mà đệ phải bày mưu tính kế nhiều như vậy để trở về Kiếm Phái tìm nơi ẩn náu?”
Giang Sở Dung:!
Chết tiệt, cuối cùng cũng đến rồi!
Cả người Giang Sở Dung lập tức căng cứng, cậu hơi ngồi thẳng dậy, ngoài mặt thì một bộ bình tĩnh trấn định, nhưng trong lòng thì đang điên cuồng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế nói với Văn Lăng: “Văn Lăng ơi, chàng chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa ta nói chạy chàng liền mang ta chạy đi ngay nhé!”
Văn Lăng không phát ra âm thanh, nhưng Cố Minh Tiêu lại ngước mắt lên liếc Giang Sở Dung một cái, ánh mắt lạnh lùng sáng ngời đảo qua gương mặt của cậu.
Sau lưng Giang Sở Dung âm thầm chảy mồ hôi lạnh.
Nhưng sau đó cậu lại làm như không có chuyện gì cười nói: “Sư huynh đang nói gì thế? Sao đệ nghe không hiểu?”
Cố Minh Tiêu buông xuống hàng mi dài, hình như hắn đã nở một nụ cười rất khẽ rất nhạt, nhưng cũng hình như là Giang Sở Dung đã nhìn lầm rồi.
Sau đó, hắn nói: “Thuyền bạch cốt là Ma Hồn Binh bên người của Ma Tôn. Ông ta đã sử dụng nó một lần khi cùng chưởng môn mở ra Thiên lộ, chưởng môn đã từng miêu tả nó cho ta.”
“Nếu không phải sư đệ đã có những trải nghiệm cực kỳ đặc sắc ở Ma tộc thì làm sao đệ có được thứ này?”
Giang Sở Dung:…
Được rồi, cậu biết Cố Minh Tiêu không phải đồ ngốc, bây giờ nhìn lại, hắn chẳng những không phải đồ ngốc, mà còn là một tên thâm hiểm nữa!
Đột nhiên, Cố Minh Tiêu lành lạnh nhìn vào mắt Giang Sở Dung.
Khi Giang Sở Dung bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý này, cậu lại kinh hãi: Chuyện quái gì đây! Sao cứ cảm thấy cái tên này giống như nghe được tiếng lòng của cậu vậy!
Mẹ ơi đáng sợ quá! Lần đầu tiên gặp nhau cũng là như thế này!
Chẳng lẽ dị năng của người được Trời chọn là thuật đọc tâm sao?
Khi Giang Sở Dung đang suy nghĩ lung ta lung tung, Cố Minh Tiêu ở đối diện khẽ nhướng lông mày kiếm lên, sau đó hắn hơi mím lại đôi môi mỏng, đưa tay lên đỡ trán, như thể đang kìm nén điều gì đó.
Một lúc sau, Cố Minh Tiêu lại nâng mắt lên, thản nhiên nhìn Giang Sở Dung nói: “Sư đệ, hiện tại đệ có hai lựa chọn.”
Trái tim Giang Sở Dung khẽ run lên, cậu cắn môi, vừa vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế bảo Văn Lăng chuẩn bị sẵn sàng lần nữa, vừa điềm nhiên như không có chuyện gì hỏi: “Hai lựa chọn gì ạ?”
Ánh mắt Cố Minh Tiêu khẽ động: “Lựa chọn thứ nhất, ta sẽ vạch trần thân phận của sư đệ, sư đệ hãy thay Thiên Ma đến Rừng Cấm ở núi Vô Vọng một chuyến đi.”
Mồ hôi lạnh trên trán Giang Sở Dung nhỏ xuống: “Vậy… vậy còn lựa chọn thứ hai?”
Ánh mắt của Cố Minh Tiêu có thêm vài phần sắc bén: “Lựa chọn thứ hai, từ nay về sau, sư đệ phải toàn tâm toàn ý làm việc cho Kiếm Phái, ta sẽ giúp đệ che giấu chuyện đệ song tu Chính Tà và chuyện đệ đã từng đến Ma tộc.”
Giang Sở Dung sửng sốt: “Thật sao?”
Sao cậu lại cảm thấy có cạm bẫy ở đây nhỉ?
Dường như Cố Minh Tiêu lại đọc được suy nghĩ của Giang Sở Dung, lúc này hắn lại nói: “Làm việc cho Kiếm Phái chính là làm việc cho ta. Sư đệ có hiểu không?”
Giang Sở Dung:…
Được rồi, cậu hiểu rồi.
Đơn giản chỉ là thay đổi đối tượng phải lá mặt lá trái từ Ma Tôn âm hiểm sang Cố Minh Tiêu thâm hiểm mà thôi.
Cố Minh Tiêu lạnh nhạt nói: “Sư đệ, không nên phân tâm.”
Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt có vẻ như thờ ơ nhưng thực ra lại mang theo chút cảnh cáo của Cố Minh Tiêu, trái tim cậu lại tê rần.
Hình như Cố Minh Tiêu có khả năng đọc tâm thiệt… Sợ quá đi.
Cơ mà Cố Minh Tiêu hiền lành hơn Ma Tôn nhiều, Giang Sở Dung buộc mình phải bình tĩnh lại, trầm ngâm một lúc cậu lại hỏi: “Vậy thì Cố sư huynh, khoảng thời gian này đệ cần phải làm gì? Có cần làm chuẩn bị cho hạn ngạch đi vào Cấm địa Thần Ma không?”
Với tình hình hiện tại, có vẻ như đây là vấn đề cấp bách duy nhất của môn phái?
Ánh mắt Cố Minh Tiêu dịu đi mấy phần: “Đệ cũng thông minh lắm.”
“Lần này đi Cấm địa Thần Ma, môn phái có năm chỉ tiêu, ta muốn đệ chiếm một vị trí, đệ có thể làm được không?”
Nghe thế, Giang Sở Dung cũng đoán được mục đích của Cố Minh Tiêu —— Từ sự việc của Kỳ Chân trưởng lão, trong môn phái vẫn còn rất nhiều thế lực khác không tin phục Cố Minh Tiêu, có lẽ Cố Minh Tiêu muốn mượn tay cậu để loại bỏ những thế lực này.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Giang Sở Dung lại hỏi: “Còn điều kiện tu vi để được vào Cấm địa Thần Ma thì sao?”
Cố Minh Tiêu: “Dưới cảnh giới Khuy Thiên.”
Giang Sở Dung bừng tỉnh ——Bản thân Cố Minh Tiêu không thể tham gia cuộc thi giành hạn ngạch, vì vậy rất khó để sàng lọc những người mà hắn không muốn cho vào.
Về phần những người khác, mặc dù Bạch Thần Băng có tu vi cao, lại có tấm lòng nhân hậu, nhưng thực ra là một tên ngốc bạch ngọt, yêu cầu y làm chuyện như vậy rất dễ bị lộ tẩy.
Cho nên chỉ có thể chọn một người lọc lõi đã từng sống ở Ma tộc như cậu.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung không khỏi mỉm cười, trong lòng đã nắm chắc hoàn toàn ——Có lẽ khi đó Cố Minh Tiêu cũng rơi vào tình cảnh giống như Ma Tôn, không có ai để sử dụng, chỉ có thể tìm một ngọn cỏ ven đường.
Vậy thì, bây giờ là lúc để cậu bàn về điều kiện rồi, he he.
Cố Minh Tiêu: “Có thể tham gia cuộc thi giành hạn ngạch lần này khiến đệ vui như vậy sao?”
Giang Sở Dung giật mình, nhanh chóng thu liễm cảm xúc đắc ý trong lòng, còn không kiềm được nghi ngờ vươn tay lên khẽ chạm vào khóe miệng của mình —— Không đúng nha, cậu đâu có cười đâu.
Cố Minh Tiêu nhìn thấy hành động nhỏ này của Giang Sở Dung, cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên hiểu được tại sao lúc đầu Ma Tôn lại khoan dung với Giang Sở Dung như vậy.
Mặc dù Giang Sở Dung có hơi tâm cơ, nhưng cậu lại rất đặc biệt, không hề khiến người khác cảm thấy chán ghét vì sự tính toán của cậu.
Có điều sau khi suy tính một hồi, Giang Sở Dung mạnh dạn nói: “Nhưng mà sư huynh, đệ chỉ là Ngưng Thần sơ kỳ mà thôi, các tu sĩ tham gia tranh đoạt hạn ngạch lần này ít nhất cũng phải cảnh giới Pháp Tướng phải không? Làm sao đệ có thể đảm bảo mình sẽ thắng được bọn họ đây?”
Cố Minh Tiêu: “Chuyện này ta sẽ sắp xếp, đệ không cần lo lắng.”
Giang Sở Dung nghe vậy, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Cố Minh Tiêu lại chậm rãi nói: “Nếu lần này đệ làm tốt, ta có thể giúp đệ tẩy trắng tất cả chuyện trong quá khứ, sau này đệ ở lại môn phái sẽ có tương lai xán lạn.”
Giang Sở Dung thầm nghĩ: Đúng là một cái bánh lớn!
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát, khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ta không phải Ma tộc, không biết nói dối.”
Giang Sở Dung:…
Nửa ngày sau, khóe môi Giang Sở Dung giật một cái, vội vàng đáp “Vâng ạ”, đồng thời cậu cũng không dám suy nghĩ gì thêm nữa.
Hiện tại cậu cơ bản đã có thể xác định, cho dù Cố Minh Tiêu không biết thuật đọc tâm, thì chắc chắn hắn cũng có trình độ cảm giác được tâm tình của cậu.
Thật đáng gờm! Không dễ lừa hơn Ma Tôn chút nào!
Cố Minh Tiêu ở đối diện:…
Hồi lâu sau, hắn mới khẽ thở ra một hơi, nói: “Ta cho đệ thời gian ba ngày để đả thông kinh mạch, ba ngày sau, đệ tới hành cung gặp ta, ta sẽ truyền linh lực cho đệ, chuẩn bị cho cuộc thi tranh đoạt hạn ngạch.”
Giang Sở Dung:!
Truyền linh lực sao!
Đó chẳng phải là tiêu chuẩn để nhân vật chính gian lận sao?
Hào phóng quá đi! Còn hào phóng hơn cả Ma Tôn nữa!
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung quyết đoán cười hì hì với Cố Minh Tiêu, nói: “Sư huynh đối với đệ tốt quá, sau này đệ nhất định sẽ một lòng ra sức vì sư huynh ——”
Một giây sau, Cố Minh Tiêu đẩy qua một cuộn Thiên Đạo Minh Ước.
Lời nịnh nọt của Giang Sở Dung bị nghẹn lại giữa chừng, á khẩu không nói nên lời.
Trầm mặc chốc lát, Giang Sở Dung cũng không chạm vào quyển trục, mà cẩn thận hỏi: “Sư huynh, có phải cái này là Minh Ước Thiên Lôi Định Đoạt gì đó không?”
Cố Minh Tiêu lặng im một giây: “Không phải.”
Giang Sở Dung liếc nhìn Cố Minh Tiêu, thấy gương mặt thanh lãnh kia không có gì khác thường, cuối cùng cậu vẫn đưa tay cầm quyển trục lên.
Nhưng chỉ với một cái liếc mắt, sắc mặt của Giang Sở Dung không khỏi trở nên đứng đắn nghiêm túc hơn.
Nội dung viết trong quyển trục rất đơn giản —— Chỉ cần Giang Sở Dung lập lời thề cả đời này không phản bội Nhân tộc và Vô Vọng Kiếm Phái, Cố Minh Tiêu sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.
Nếu như phản bội, Giang Sở Dung sẽ bị trục xuất khỏi lãnh địa của tam tộc vĩnh viễn, trôi giạt khắp nơi.
Sau khi đọc xong, Giang Sở Dung mím môi suy nghĩ một lúc, sau đó lặng lẽ nhìn Cố Minh Tiêu, thấp giọng nghiêm túc nói: “Sư huynh nè, bản minh ước này rất thua thiệt cho huynh.”
Theo những gì cậu biết, ngoài tam tộc ra vẫn còn một số khu vực hắc ám, chẳng hạn như sông Mê Đồ và Vĩnh Dạ Các.
Nếu cậu bội ước, cũng không phải thực sự không có nơi nào để đi.
Cố Minh Tiêu nghe thấy câu này của Giang Sở Dung, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ hỏi: “Đệ có ký không?”
Tim Giang Sở Dung đập thình thịch, lập tức đáp: “Tất nhiên đệ sẽ ký! Nhưng mà… đệ sợ sau này huynh sẽ hối hận.”
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Sở Dung lo lắng cho “nhà tư bản”.
Sắc mặt Cố Minh Tiêu bình thản như nước: “Ký đi, chẳng có gì đáng tiếc cả. Ta là Nhân tộc, không phải Ma tộc, không thèm dùng những chiêu trò đe dọa dụ dỗ.”
Giang Sở Dung oán thầm: Chẳng phải ban đầu huynh cũng đe dọa dụ dỗ đó thôi.
Chỉ có điều chuyện này… thật sự rất có lợi, cho nên cậu tự động xem nhẹ sự uy hiếp này.
Giang Sở Dung ký kết Thiên Đạo Minh Ước.
Quyển trục tỏa ra ánh sáng chói lóa, Minh Ước thành lập, Giang Sở Dung thở ra một hơi, Cố Minh Tiêu ở đối diện thấy vậy rõ ràng lông mày cũng giãn ra một chút.
Lúc này, hắn giơ tay thu hồi quyển trục, nói với Giang Sở Dung: “Không còn việc gì nữa, đệ trở về nghỉ ngơi đi.”
Giang Sở Dung không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy, nhất thời trở nên phấn khích.
Đầu tiên là cậu đứng dậy hành lễ, sau đó muốn rời đi, nhưng đi được hai bước, cậu lại nhịn không được quay đầu liếc nhìn Cố Minh Tiêu ngồi ở trước bàn ngọc, thấp giọng nói: “Cám ơn sư huynh đã hiểu cho những khó xử của ta.”
Cố Minh Tiêu: “Đi đi.”
Giang Sở Dung mặt mày rạng rỡ, mỉm cười đi ra ngoài mà không quay đầu nhìn lại.
Cậu không biết rằng, khi cậu quay người rời đi, có một đôi mắt trong veo mà lạnh lùng đã lẳng lặng dõi theo bóng lưng mảnh khảnh của cậu.
Nhìn chăm chú trong chốc lát, đôi mắt lạnh lùng ấy đột nhiên hiện ra một tia ma khí đỏ thẫm, Cố Minh Tiêu tức thì nhắm chặt hai mắt lại, giấu đi tia ma khí đó…
•
Giang Sở Dung bình an trở về nơi ở của mình.
Sau khi bước vào tiểu viện, Giang Sở Dung bất ngờ phát hiện ra đã nhiều ngày trôi qua nhưng đồ đạc trong tiểu viện của cậu chưa từng bị di dời, hơn nữa còn rất sạch sẽ và thoáng đãng.
Giống như có người tới đây quét dọn thường xuyên.
Giang Sở Dung:?
Nhưng ngay sau đó Giang Sở Dung lại cho rằng một đại môn phái như Vô Vọng Kiếm Phái sẽ định kỳ dọn dẹp thường xuyên.
Cậu liền quăng mấy điều kỳ quái này ra sau đầu.
Lúc này, vạt áo của cậu khẽ nhúc nhích, một luồng ma khí đỏ thẫm tuôn ra ngoài, đáp xuống mặt đất cách đó không xa, hóa thành dáng vẻ của Văn Lăng.
Giang Sở Dung thấy Văn Lăng đi ra thì giật mình, vội vàng đóng cửa lại: “Sao chàng lại ra ngoài thế này?”
Văn Lăng nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, chỗ ở của ngươi hẻo lánh.”
Giang Sở Dung lườm hắn một cái: “Vậy thì chàng cũng không được to gan như vậy, lỡ có người phát hiện bắt chàng đi thì phải làm sao?”
Văn Lăng không nói nữa.
Văn Lăng lúc này im lặng lâu hơn bình thường, hình như tâm trạng của hắn có hơi ảm đảm, nhưng Giang Sở Dung không nhận ra điều đó ngay lập tức.
Mà sau khi đóng cửa xong, Giang Sở Dung quay trở lại, dựa vào đầu giường, ngửa đầu nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên nhẹ giọng cảm khái: “Ta cảm thấy con người của đại sư huynh cũng rất tốt.”
Văn Lăng nghe vậy, yên lặng nhìn sang, một lúc sau mới nói: “Trước kia ngươi cũng cảm thấy Ma Tôn rất tốt.”
Giang Sở Dung: “Vậy thì không giống.”
Văn Lăng không nói gì.
Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc, nhớ lại nội dung trên quyển trục, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy hắn là một người rất chính trực, nếu hắn là Ma Tôn, chắc chắn hắn sẽ không giúp ta nhiều lần như vậy.”
“Có lần nào Ma Tôn hành động mà không có mục đích rõ ràng đâu?”
“Nhưng đại sư huynh lại không có nha, con người hắn quả thật không tệ.”
Văn Lăng nghe đến đây, thanh âm bình thản đến lạ: “Nếu ngươi cảm thấy Cố Minh Tiêu không tệ, vậy bây giờ ngươi muốn ở lại Vô Vọng Kiếm Phái rồi sao?”
Giang Sở Dung quả quyết lắc đầu: “Không muốn đâu.”
Sắc mặt Văn Lăng có chút biến hóa vi diệu, một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Tại sao? Những điều kiện Cố Minh Tiêu đưa ra không có cái nào có thể khiến ngươi động lòng sao?”
Giang Sở Dung mỉm cười: “Đồ ngốc, chẳng phải ta đã hứa sẽ ở bên chàng cả đời sao? Ta ở lại Vô Vọng Kiếm Phái thì chàng phải làm sao?”
Nghe thấy thế, Văn Lăng trầm mặc một lúc, hồi lâu sau, giọng nói của hắn trở nên khàn khàn: “Nhưng ngươi đã hứa với Cố Minh Tiêu sẽ không bao giờ phản bội Nhân tộc, bằng không ——”
Giang Sở Dung cười tủm tỉm nói: “Ta cũng đâu có nói mình muốn phản bội Nhân tộc đâu, nhưng ta chắc chắn sẽ không ở lại Vô Vọng Kiếm Phái.”
Văn Lăng: “Thực ra ngươi ở lại cũng không sao, nơi này an toàn, hơn nữa còn có tài nguyên thích hợp với ngươi nhất.”
Giang Sở Dung cảnh giác, sau đó cậu lẳng lặng liếc nhìn Văn Lăng: “Chàng lại muốn bỏ mặc ta?”
Văn Lăng kiên quyết phủ nhận: “Không có.”
Giang Sở Dung thở ra một hơi, than thở: “Thế chàng hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Văn Lăng lại nói không nên lời.
Giang Sở Dung im lặng nhìn Văn Lăng, chỉ thấy trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Văn Lăng không có chút biểu cảm nào, hàng mi mảnh lặng lẽ rủ xuống, cả người giống như một tác phẩm điêu khắc.
Giang Sở Dung có hơi lo lắng, phát hiện từ sau khi đột phá trạng thái của Văn Lăng vẫn luôn không ổn, cậu vẫn nghi ngờ Văn Lăng trong lúc thăng cấp đã bị hạt giống Thiên Ma Tâm ảnh hưởng, tâm cảnh đã bị tổn hại.
Nhưng lúc này cậu không nói gì, cậu chỉ muốn đợi đến ba ngày sau— Sau khi Cố Minh Tiêu truyền linh lực cho cậu xong, cậu sẽ tranh thủ đột phá lên cảnh giới Pháp Tướng, đến lúc đó cậu sẽ có thể truyền cho Văn Lăng Vô Vọng kiếm khí áp chế hạt giống Thiên Ma Tâm rồi.
Bây giờ cảnh giới của hai người cách nhau quá xa, Vô Vọng kiếm khí của cậu không còn hữu dụng nữa.
Nhưng lúc này, Giang Sở Dung nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến một điều, cảm thấy có thể lấy ra chọc cười Văn Lăng thư giãn một chút.
Thế là cậu nhìn về phía Văn Lăng, cười nói: “Văn Lăng, hồi nãy chàng có nhìn thấy bức tượng ngọc mà đại sư huynh điêu khắc không? Rất đẹp đó, cũng không biết là vị tiểu thư nhà quyền quý nào.”
“Hắn cũng thật là, trông thì lạnh lạnh lùng lùng vậy mà lại lén lút tự tay tạc một bức tượng ngọc của người trong lòng.”
Nghe đến đây, Văn Lăng rốt cục cũng ngước mắt nhìn Giang Sở Dung, một lúc sau hắn mới trầm giọng nói: “Ngươi không nhìn ra sao?”
Giang Sở Dung:?
Lập tức, hai mắt Giang Sở Dung sáng lên, bày ra vẻ mặt hóng hớt hỏi vội: “Nhìn ra gì cơ? Văn Lăng biết người đó là ai sao?”
Văn Lăng thu hồi tầm mắt, ngữ khí không phân biệt được: “Ta không biết là ai, nhưng quần áo trên người tượng ngọc là y phục của Ma tộc.”
Giang Sở Dung:!
Ngay sau đó, Giang Sở Dung cẩn thận nhớ lại những chi tiết mà cậu đã nhìn thấy, quả thực càng nghĩ càng thấy khả nghi— Đúng vậy, vị tiểu thư nhà quyền quý nào lại đi chân trần chứ? Lúc đầu nhìn lướt qua tà áo bay phất phới Giang Sở Dung cứ tưởng đó là tiên nữ, nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ như tiên nữ truyền thống của Nhân tộc không có ai để chân trần cả.
Vậy nên, người đó là yêu nữ của Ma tộc sao?
Giang Sở Dung mím mím môi, đánh hơi thấy mùi ngon rồi, cậu cảm thấy mình đã biết được một tin tức cực kỳ sốt dẻo!
Nghĩ tới đây, Giang Sở Dung cười trộm một tiếng: “Đại sư huynh đúng là thâm tàng bất lộ nha.”
“Hóa ra người càng thanh cao thì càng muộn tao mà.”
Vừa nói, Giang Sở Dung lại than thở: “Chẳng trách hắn lại khoan dung với ta như vậy, lẽ nào là bởi vì người trong lòng là Ma tộc nên mới thông cảm cho ta sao?”
“Nếu vậy thì ta phải cảm ơn vị tỷ tỷ ma nữ kia rồi.”
Văn Lăng:…
Một lúc lâu sau, Văn Lăng mới nói: “Tượng ngọc đó không có ngực, là nam.”
Giang Sở Dung:???
Mẹ tôi ơi, cái này còn kí/ch thích hơn nữa.
Nghĩ vậy, Giang Sở Dung không kìm được kéo Văn Lăng qua, mở to đôi mắt xinh đẹp, hỏi kỹ càng: “Chàng còn thấy gì khác không? Nói không chừng sau này chúng ta còn có thể đem chuyện này ra để xin đại sư huynh một chút lợi ích nữa đó, nếu như chúng ta biết người đó thì tác hợp một phen, cũng coi như làm một chuyện tốt.”
Nói một tràng, Giang Sở Dung lại bừng tỉnh: “Thảo nào đại sư huynh có thể song tu Chính Tà, xem ra là người trong lòng của hắn đã cho hắn công pháp, vậy chắc người đó cũng rất giỏi. Ta đoán ít nhất cũng là Thiên Hầu.”
“Là ai dạ là ai dạ? Chẳng lẽ là công tử nhà Thần Vương mà chúng ta biết sao? Văn Lăng mau giúp ta đoán một chút đi!”
Văn Lăng:……………
Cuối cùng, Văn Lăng không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên đưa tay ra bịt kín miệng Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung: “Ưm ưm!”
Cậu ngọ nguậy tới lui.
Văn Lăng mặt mày vô biểu tình, không hề có ý thả tay ra.
Một lát sau, Giang Sở Dung vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Cố ý nói: “Văn Lăng, chàng cũng không cần né tránh loại đề tài này quá. Chàng xem, đại sư huynh nhà người ta trông thì có vẻ lạnh lùng lãnh đạm, nhưng ngay cả bàn chân của người trong lòng trông như thế nào cũng biết luôn, nói không chừng đã không còn là xử nam nữa rồi. Một Thiên Ma như chàng sao vẫn còn thiếu hiểu biết như thế chứ?”
Văn Lăng:……………………
Nửa ngày sau, Văn Lăng ánh mắt sâu xa quay đầu lại, nhướng mày nhìn Giang Sở Dung.
“Ngươi cảm thấy ta thiếu hiểu biết?”
Lúc này, trong mắt hắn đã lờ mờ nổi lên ma khí đỏ thẫm.
Khi Giang Sở Dung nhìn thấy ma khí, cậu lập tức cảm thấy không ổn, cấp tốc giơ tay lên gỡ tay Văn Lăng ra, nói qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế: “Văn Lăng, ta chỉ đùa thôi, chàng lại sắp nhập ma rồi, chàng mau tỉnh lại!
Văn Lăng mặt mày lạnh tanh thả tay đang bịt miệng Giang Sở Dung ra, nhưng giây kế tiếp, hắn đã kéo mạnh vai Giang Sở Dung, đẩy cậu vào bức tường bên cạnh.
Giang Sở Dung:!
Giang Sở Dung bất giác kêu lên một tiếng, đợi khi cậu phản ứng lại, bóng dáng cao lớn của Văn Lăng đã phủ xuống, Giang Sở Dung không khỏi muốn chạy trốn, nhưng lại bị Văn Lăng đè chặt vai, khiến cậu không thể di chuyển.
Giang Sở Dung tâm loạn cào cào, cuối cùng cũng cảm nhận được điều bất ổn —— Một lần, hai lần đối tượng ma tâm của Văn Lăng xao động là cậu thì cũng thôi đi, có thể coi là trùng hợp.
Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đều là cậu chứ…
Đột nhiên, Văn Lăng giơ bàn tay với những đầu ngón tay có chút chai sạn xoa nhẹ lên đôi môi mỏng mềm mại của Giang Sở Dung, khẽ vuốt nhẹ một cái.
Cơ thể Giang Sở Dung vô thức run lên —— Trong lòng có một suy đoán sắp thành sự thật rồi.
Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung, người đang có vẻ ngơ ngác nhưng dường như sắp tỉnh ngộ rồi, một hơi thở khát máu thoát ra khỏi mắt hắn.
Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc lại mang theo chút sáng tỏ của Giang Sở Dung, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của cậu.
———-
Tác giả
– Văn Lăng: Cho em thấy sự hiểu biết của ta.
– Giang Sở Dung: Chấn động lòng người!