Giang Sở Dung nghe giọng điệu lãnh đạm của Cố Minh Tiêu, sau đó cảm nhận chân khí truyền vào cơ thể mình ngày càng phập phồng lên xuống, trong lòng cậu lo lắng không yên, cảm thấy chuyện này rất có vấn đề.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cả cậu và Cố Minh Tiêu đều sẽ không xong.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung trầm mặc một lúc, giơ ba ngón tay lên trời, vô cùng nghiêm túc nói: “Đại sư huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ không nói cho người khác biết chuyện huynh song tu Chính Tà.”
“Nếu đệ nói ra, đệ sẽ bị Thiên Lôi đánh chết.”
Giây tiếp theo, Cố Minh Tiêu nén giận lạnh giọng quát: “Câm miệng!”
Giang Sở Dung:…
Làm gì vậy, không tin cậu thì thôi đi, tự nhiên lại hung dữ với cậu như vậy?
(Anh quát em à? Nói to thế á! Em biết ngay mà anh chỉ ngọt ngào lúc đầu.)
Nhưng Cố Minh Tiêu không biết cảm kích như thế Giang Sở Dung cũng không nói được gì, chỉ đành ép bản thân đè nén lại sự lo lắng trong lòng, nhắm hai mắt lại, ra sức cân bằng dòng chảy chân khí trong cơ thể, cố gắng không để mình bị nổ tung trước Cố Minh Tiêu.
Như vậy cũng coi như đã giúp Cố Minh Tiêu một tay rồi.
Nhưng thông thường, mọi chuyện đều không như ý muốn.
Bản thân Giang Sở Dung còn chưa bị gì, Cố Minh Tiêu đã không chịu nổi nữa, đầu tiên là bàn tay đặt trên lưng Giang Sở Dung run lên, sau đó sắc mặt hắn tái nhợt, quay đầu đi phun ra một ngụm máu về phía thềm bể nước.
Máu rơi xuống gạch lát nền màu xanh lục, đỏ đến chói mắt.
Mặc dù vậy, bàn tay Cố Minh Tiêu đặt trên lưng Giang Sở Dung vẫn không thả xuống.
Giang Sở Dung hoảng sợ: “Đại sư huynh, huynh sao rồi? Có gấp lắm không? Huynh dừng lại trước đi, cho dù lần truyền linh lực này không đạt tới cảnh giới Pháp Tướng thì đệ cũng có thể tu luyện từ từ a đại sư huynh!”
Cố Minh Tiêu nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, mồ hôi lạnh túa ra trên vầng trán nhẵn mịn, sắc mặt trắng bệch, bên khoé môi còn đọng vệt máu, nhưng hắn vẫn quyết không buông bàn tay ra khỏi lưng Giang Sở Dung, hắn dùng chất giọng bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người nói khàn khàn: “Lúc này mà bỏ cuộc thì coi như ta uổng công bị thương, đệ cũng sẽ bị phản phệ, ổn định tinh thần đi.”
Lòng Giang Sở Dung rối bời.
Nhưng theo ý Cố Minh Tiêu, nếu lúc này dừng lại, việc truyền linh lực sẽ mất công toi, và cậu cũng sẽ bị phản phệ.
Thế nhưng Cố Minh Tiêu hiển nhiên đã sức cùng lực kiệt, nếu như hắn cứ kiên trì như vậy, chỉ sợ người bị phế đầu tiên sẽ là Cố Minh Tiêu…
Hít một hơi thật sâu, Giang Sở Dung cảm nhận chân khí mà Cố Minh Tiêu truyền cho mình ngày càng ngắt quãng, cậu dứt khoát đưa ra quyết định.
Sau đó cậu vận chuyển ma khí trong cơ thể, bắt đầu từ từ cắt đứt cùng áp chế chân khí Chính đạo trong người.
Khi cậu vừa hấp thụ chân khí, cũng đại khái biết được lý do tại sao cậu sẽ bị phản phệ nếu đột ngột dừng lại giữa chừng – đơn giản là chân khí của người truyền linh lực đột nhiên thiếu hụt thì người được truyền linh lực sẽ không có đủ thời gian để thích ứng, điều này sẽ gây ra sự xung đột giữa hai luồng chân khí.
Truyền linh lực đến cuối cùng phải kết thúc từ từ.
Nhưng nếu cậu từ từ cắt đứt liên hệ giữa chân khí của cậu và chân khí của Cố Minh Tiêu trước, tạm thời trong cơ thể chỉ giữ lại một loại chân khí, thì có lẽ cậu có thể dừng lại việc truyền linh lực trước thời hạn.
Hành động của Giang Sở Dung không giấu được Cố Minh Tiêu, lòng bàn tay Cố Minh Tiêu đặt trên lưng cậu khẽ nhúc nhích, sau đó hắn có vẻ tức giận mở mắt ra, khàn giọng nói: “Ai cho đệ tự ý chủ trương?”
Giọng nói của Giang Sở Dung bình tĩnh đến lạ: “Đại sư huynh, đệ biết huynh vì đệ mới không muốn bỏ dở giữa chừng, nhưng đệ không muốn nhìn thấy huynh bị thương.”
“Huynh là trụ cột của Chính đạo, nên quý trọng bản thân mới đúng.”
Một khoảng lặng ngắn ngủi.
Tại một khoảnh khắc nào đó, Giang Sở Dung cảm nhận được Cố Minh Tiêu ở sau lưng mình có cảm xúc dao động mãnh liệt, nhưng rồi lại đột nhiên yên tĩnh đến lạ.
Khi cậu còn đang ngạc nhiên thì Cố Minh Tiêu đã cất giọng lạnh lùng nhưng lại mang theo một tia xoa dịu nói: “Đệ nói đúng, tuy nhiên ta đã tìm được người tiếp sức rồi, chỉ cần chống đỡ thêm một lúc nữa là ổn thôi.”
Giang Sở Dung ngớ ra: “Là Bạch sư huynh sao?”
Cố Minh Tiêu không trả lời, hiển nhiên lúc này hắn nói chuyện đã rất tốn sức.
Thấy vậy, Giang Sở Dung khựng lại một lúc, sau đó đành phải rầu rầu rĩ rĩ ngưng lại hành động dùng ma khí cắt đứt chân khí Chính đạo.
Đồng thời, tâm tình của cậu cũng rất phức tạp —— Vì sao Cố Minh Tiêu lại đối xử với cậu tốt đến vậy?
Hắn là người thứ hai duy nhất trên đời này đối xử tốt với cậu đến vậy, người còn lại chính là Văn Lăng. Nhưng Văn Lăng là vì tài sắc của cậu.
Vậy còn… Cố Minh Tiêu là vì cái gì?
Chỉ là một người mới gặp vài lần thôi mà, hay là các nam chính Chính đạo đều có tinh thần trọng nghĩa mạnh mẽ như vậy?
Nhưng những điều này tạm thời cậu không thể có được đáp án, cho dù cậu có hỏi Cố Minh Tiêu thì chắc chắn Cố Minh Tiêu cũng sẽ không nói cho cậu biết.
Giang Sở Dung chỉ có thể mang theo sự nghi ngờ này ra sức luyện hoá chân khí trong cơ thể mình— Cố gắng không làm liên lụy đến Cố Minh Tiêu.
Đột nhiên, xa xa ngoài cung điện truyền đến một tiếng chim hạc lảnh lót, theo sau là giọng nói sốt ruột của Bạch Thần Băng.
“Đại sư huynh, huynh vẫn ổn chứ? Ta và Triều Sinh tới rồi đây!”
Khoảnh khắc Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu nghe thấy giọng nói của Bạch Thần Băng, gần như cùng một lúc, trái tim hai người đều thả lỏng.
Kết quả là, vui quá hoá buồn.
Giây phút hai người cùng phân tâm, liền sai một ly đi một dặm.
Cố Minh Tiêu trực tiếp ngẩng đầu phun ra một bụm máu tươi, sau đó run rẩy rút mạnh tay ra khỏi sống lưng Giang Sở Dung, quay đầu sang một bên hộc máu không ngừng ——
Chân khí trong cơ thể Giang Sở Dung giờ khắc này cũng trở nên rối loạn, khí huyết dâng trào trong lồng ngực, may mà cậu song tu Chính Tà, trong cơ thể đã chuẩn bị sẵn ma khí nên có thể chống đỡ giúp cậu một đoạn thời gian, tạm thời không đáng lo.
Nhưng khi cậu vội vàng quay đầu lại liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến cậu kinh hãi tột cùng.
Cố Minh Tiêu mặt mày trắng bệch nằm ở bên thềm hồ nước, phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng của hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, mái tóc dài đen nhánh ướt sũng rơi xuống hai bên mặt lẫn thềm đá cũng thấm đẫm máu…
Đôi đồng tử băng giá ngày thường không nhiễm bụi trần giờ đây lại tràn ngập ma khí đỏ như màu máu.
Ánh mắt khiến người ta phải khiếp đảm.
Giang Sở Dung nhìn thấy, trái tim cậu giật thon thót, nhưng cậu không hề có chút ý sợ hãi nào.
Cậu nghiến răng nghiến lợi cố hết sức bơi đến bên cạnh Cố Minh Tiêu, ôm lấy Cố Minh Tiêu từ phía sau, nắm bàn tay ướt lạnh của hắn, truyền cho hắn Vô Vọng kiếm khí ——
“Đại sư huynh, mọi chuyện ổn rồi, Bạch sư huynh sẽ tới đây nhanh thôi.” Giọng của Giang Sở Dung hơi khàn, liên tục an ủi Cố Minh Tiêu.
Cố Minh Tiêu được Giang Sở Dung nửa đỡ nửa ôm, cơ bắp của hắn cứng đờ trong giây lát, nhưng khi nghe thấy những lời an ủi của Giang Sở Dung, hiếm khi hắn không giãy giụa nữa, mà mệt mỏi kiệt sức cụp hàng mi đen dài ẩm ướt, chậm rãi hô hấp, để Giang Sở Dung chữa thương cho mình…
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân vội vã vang lên, Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng đã đến.
Trái tim Cố Minh Tiêu run lên, hắn ráng mở mắt ra để dặn dò hai người họ.
Nhưng hai người họ đã hiểu lầm rồi.
Bọn họ liếc mắt một cái liền nhìn thấy vũng máu đỏ tươi chói mắt bên bờ hồ, sau đó nhìn thấy Cố Minh Tiêu yếu ớt đang được Giang Sở Dung đỡ, hai người đồng thời kinh hãi.
Vẻ mặt Giang Triều Sinh chợt lạnh đi, sát khí dâng lên cuồn cuộn, Bạch Thần Băng còn chưa kịp phản ứng, Giang Triều Sinh đã bay về phía trước tung một chưởng ——
Chuyện chỉ trong một cái chớp mắt.
Một chưởng đó của Giang Triều Sinh đã sắp vỗ xuống người Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu phản ứng cùng một lúc.
Giang Sở Dung lập tức quay đầu lại nhìn, đôi mắt xinh đẹp đen láy nhìn anh ta như đang cầu cứu, hàng mi dài run rẩy, vành mắt hơi ửng đỏ.
Giang Triều Sinh nhìn thấy đôi mắt đẹp kia cùng với cảm xúc không hề có ác ý ở bên trong, anh ta chợt sững sờ, động tác hơi khựng lại một giây ——
Và chỉ trong một giây này, Giang Sở Dung nửa kéo nửa ôm Cố Minh Tiêu sang một bên, Bạch Thần Băng cũng lao lên chặn gần hết sát khí của Giang Triều Sinh.
Nhưng chưởng phong vẫn quét qua người Giang Sở Dung, đập mạnh vào bờ vai trắng ngần của cậu.
Giang Sở Dung kêu lên một tiếng, nhưng cậu không nôn ra máu, cũng không buông Cố Minh Tiêu ra.
Cố Minh Tiêu không thể nhịn được nữa, tức giận mắng: “Đồ khốn! Ta nhờ đệ đến giúp, ai bảo đệ ra tay hả?”
Nổi giận xong, hắn lại hộc ra máu.
Giang Triều Sinh nhất thời bị chặn lại, nhưng sau khi nghe những lời này của Cố Minh Tiêu, anh ta liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta sững sờ đứng tại chỗ một lúc, không biết phải làm gì.
Bạch Thần Băng là người phản ứng nhanh nhất, lập tức tiến lên đón lấy Cố Minh Tiêu từ trong tay Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung nhìn thấy tim chợt thắt lại, cậu không nhịn được nắm chặt tay Cố Minh Tiêu — Phản ứng đầu tiên của cậu chính là không thể để mọi người biết chuyện Cố Minh Tiêu song tu Chính Tà…
Bạch Thần Băng đỡ lấy, lại không thấy người qua, có hơi nghi hoặc.
Vẫn là Cố Minh Tiêu tựa như tức thì hiểu được nỗi lo của Giang Sở Dung, lúc này hắn mới im lặng nắm lấy tay Giang Sở Dung một cái, sau đó từ từ mở mắt ra.
Lúc này, hàng mi dài như lông vũ của hắn vén lên, trong đôi mắt vốn tràn ngập ma khí giờ đã trở về màu đen tĩnh lặng, chỉ là đen đến mức có hơi đáng sợ.
Cùng lúc đó, Cố Minh Tiêu thấp giọng nói: “Ta không sao, đừng sợ.”
Giang Sở Dung bắt gặp ánh mắt của Cố Minh Tiêu, cậu hơi sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng cũng thấy yên lòng hơn, đầu ngón tay co lại, từ từ thả tay Cố Minh Tiêu ra.
Nhưng tầm mắt của cậu vẫn không rời khỏi người Cố Minh Tiêu.
Bạch Thần Băng đón lấy người.
Cố Minh Tiêu được Bạch Thần Băng đỡ đứng lên khỏi hồ nước.
Sau đó, hắn tiện tay kéo chiếc áo bào trắng ở bên hồ vội vàng mặc vào, giơ tay lau đi vết máu bên khóe môi, sau đó nhìn Giang Triều Sinh đang bày ra vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, khàn giọng căn dặn: “Triều Sinh, đệ tiếp tục khơi thông kinh mạch cho cậu ấy, hẳn là kinh mạch của cậu ấy còn chưa bế tắc hoàn toàn, chờ Thần Băng trở lại, hai người các đệ cùng truyền linh lực cho cậu ấy thay ta.”
Giang Triều Sinh vừa mới làm sai, lúc này trong lòng anh ta rất hổ thẹn, vội vàng giơ hai tay lên chắp tay đáp “Vâng”.
Cố Minh Tiêu căn dặn xong liền xoay người, bước từng bước chậm đi sâu vào trong hành cung, Bạch Thần Băng vội vàng đi theo.
Giang Sở Dung lặng lẽ nhìn Cố Minh Tiêu rời đi, đôi môi mỏng hơi mím lại, vẻ mặt đầy lo lắng.
Thẳng đến khi bóng lưng của Cố Minh Tiêu sắp biến mất khỏi tầm mắt của cậu, cậu mới chợt phản ứng lại, không khỏi hô lớn lên: “Đại sư huynh hãy bảo trọng thân thể! Đừng lo lắng chuyện đệ truyền linh lực nữa.”
Bước chân của Cố Minh Tiêu hơi dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn cậu.
Ở từ xa, Giang Sở Dung đã không còn thấy rõ vẻ mặt của Cố Minh Tiêu nữa, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt sâu thẳm và lạnh giá của Cố Minh Tiêu.
Mà không hiểu vì sao, cậu luôn cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ánh mắt không nói rõ thành lời này ở đâu đó rồi…
Nhưng Cố Minh Tiêu chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi chậm rãi xoay người, rời đi cùng Bạch Thần Băng.
Giang Sở Dung thấy vậy, không biết vì sao, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác trống rỗng không thể giải thích được — Cậu cảm thấy vừa rồi ngay tại một khoảnh khắc nào đó, cậu tựa như đã biết được chuyện gì đó, nhưng cậu lại đánh mất cơ hội này…
Cậu không khỏi cụp mắt xuống, lộ ra biểu tình có hơi mất mát.