Giang Sở Dung rất nhạy bén, cậu lập tức nhận thấy sự khác thường của hai người họ, sau đó cậu lặng lẽ liếc nhìn Văn Lăng.
Đồng thời vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, thấp giọng hỏi: “Có phải ta nói sai gì không?”
Văn Lăng vốn còn đang đắm chìm trong sự xấu hổ, nhưng khi nghe thấy câu hỏi này của Giang Sở Dung, hắn định thần lại, lặng im nhìn Giang Sở Dung.
Nhìn một hồi, Văn Lăng lại nhướng nhướng mày.
Vẻ mặt của Giang Sở Dung lúc này quả thực có hơi xấu hổ, nhưng đôi mắt tinh ranh linh động kia làm gì có chỗ nào giống như cảm thấy mình đã làm sai gì đâu?
Rõ ràng là cậu cố ý mà.
Chút tâm tư nhỏ đó Văn Lăng liếc một cái liền nhìn thấy hết.
Nhưng lúc này, Văn Lăng chỉ trầm mặc chốc lát, cũng không hề tức giận mà vươn tay ra, chủ động ôm lấy vai Giang Sở Dung.
Hắn mặt mày bình tĩnh quay đầu lại nhìn Quỷ lão tiền bối đã giật đứt ba sợi râu vẫn còn đang bàng hoàng, nói: “Đúng vậy, tiểu Giang là vị hôn phu của ta, tuổi em ấy còn nhỏ, không giỏi ăn nói lắm, sau này vẫn mong Quỷ lão tiền bối lượng thứ nhiều hơn.”
Nghe những lời này của Văn Lăng, lại nhìn bàn tay đang đặt trên vai Giang Sở Dung, rốt cuộc Quỷ lão tiền bối cũng lấy lại được bình tĩnh.
Ông lập tức cười ha hả, che giấu sự lúng túng của mình, nói: “Lúc trước nghe nói Văn công tử lãnh khốc vô tình, vậy mà chẳng nói chẳng rằng đã có một vị hôn phu nhỏ như vậy, đúng là lão phu có hơi kinh ngạc.”
Giang Sở Dung vốn đã rất hãnh diện và vui sướng khi Văn Lăng chủ động thừa nhận trước mặt người quen. Nhưng sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, đầu Giang Sở Dung không khỏi đầy dấu chấm hỏi khi nhận ra bọn họ đối xử với mình như một đứa con nít ba tuổi.
Cuối cùng, sau khi Quỷ lão tiền bối nói xong, Giang Sở Dung không khỏi uyển chuyển nhắc nhẹ một câu: “Quỷ lão tiền bối, trông ta có vẻ nhỏ con, nhưng thực ra ta còn lớn hơn Văn Lăng nữa đấy.”
Quỷ lão tiền bối hơi giật mình, sau đó ông đã kịp phản ứng lại, lại cười ha ha một trận: “Thì ra là thế, đúng là thoạt nhìn bạn tiểu Giang đây có khuôn mặt non thiệt, non thiệt…”
Nói xong, ông lại liếc Văn Lăng một cái.
Vẻ mặt Văn Lăng thản nhiên, chỉ nói: “Chắc Túc huynh đã đợi lâu rồi, tiền bối, chúng ta vừa đi vừa nói nhé.”
Quỷ lão tiền bối bừng tỉnh, vội vàng nói: “Đúng rồi, hẳn là thiếu gia đã đợi lâu rồi, chúng ta lên đường thôi.”
Nói xong, ông cũng không chậm trễ nữa, quay đầu dẫn đường đi về phía trước.
Văn Lăng vỗ nhẹ vào vai Giang Sở Dung, ra hiệu cho cậu đi theo.
Giang Sở Dung:?
Cậu liếc nhìn Văn Lăng, rồi lại nhìn Quỷ lão tiền bối ở phía trước đang vội vội vàng vàng như chạy đi báo cáo chuyện gì đó, Giang Sở Dung cứ cảm thấy hai người này đang giấu mình điều gì đó.
Nhưng nếu Quỷ lão tiền bối không nói, Văn Lăng cũng không nói, lúc này Giang Sở Dung cũng không có cách nào biết được.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Giang Sở Dung cũng không có ý đi hỏi, mà cậu chỉ cười cười, lặng lẽ đưa tay ra nắm lấy tay của Văn Lăng ở bên dưới.
Văn Lăng bị Giang Sở Dung nắm lấy tay, hắn dừng lại một lúc, lòng bàn tay xoay lại, rất tự nhiên cùng Giang Sở Dung đan mười ngón tay lại với nhau, nắm thật chặt.
Ấm áp và vững bền.
Ý cười của Giang Sở Dung càng sâu hơn.
Như này là tốt rồi, cần gì phải quan tâm chàng ấy giấu giếm mình chuyện gì nữa?
•
Trên đường đi gặp Túc thiếu gia nọ, Quỷ lão tiền bối dường như rất quan tâm đến Giang Sở Dung nên đã chậm rãi kể cho Giang Sở Dung nghe về Yêu Vực.
Sau khi nghe Quỷ lão tiền bối giới thiệu, Giang Sở Dung mới hiểu ra vì sao Yêu tộc lại đứng cuối cùng trong tam tộc —— Diện tích lãnh thổ của Yêu Vực nhỏ hơn nhiều so với lãnh thổ của Ma tộc và Nhân tộc.
Toàn bộ Yêu Vực chỉ có một Thành chủ, ngoài ra không còn thành trì nào khác, tất cả đều là sinh thái nguyên thủy, tự nhiên lớn lên.
Hơn nữa, nghe theo ý của Quỷ lão tiền bối, những Yêu tộc thưa thớt ở những nơi khác trong Yêu Vực thường sẽ lập phe phái riêng, mỗi người tự xưng vương ở một vùng, đến sinh thần của Yêu Tôn mới đến tặng lễ vật.
Nó còn phân tán và nguy hiểm hơn cả hệ thống mười hai vị Thần Vương cai trị Ma tộc của Ma tôn.
Lại thêm sau sự kiện mở Thiên lộ, Yêu Tôn bị thương hôn mê, những Yêu Vương rải rác khắp nơi những năm này còn chẳng thèm đến chúc mừng sinh thần, rất có xu thế muốn thành lập một quốc gia của riêng họ.
May là trước khi Yêu Tôn hôn mê đã để lại một chiếu thư, phong cho sư đệ của mình làm Yêu Tôn tạm thời, phong cho đồ đệ của mình làm Yêu Vương của Mã Du Thành— “Mã Du” trong tiếng Phạn có nghĩa là khổng tước, Mã Du Thành chính là hoàng thành của Yêu tộc.
Chuyện này tương đương với việc chia quyền lực thành hai nửa, để bọn họ tự kiềm chế lẫn nhau.
Yêu Tôn tạm thời, sư đệ của Yêu Tôn là Khổng Phạn Thánh, có một nửa dòng máu của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, có danh vọng rất cao trong Yêu tộc; Mà đồ đệ của Yêu Tôn, Túc Tử Xuyên, là Cửu Vĩ Thiên Hồ thuần huyết duy nhất của Yêu tộc nhiều năm qua, thiên phú kinh người. Là một trong những thiên tài trẻ tuổi của tam tộc, ngoại trừ Cố Minh Tiêu, người đáng được nhắc tới chỉ có Túc Tử Xuyên.
Có hai người này tạm thời trông nom Yêu tộc, nhiều năm qua, mặc dù các Yêu Vương rải rác khắp nơi đều mạnh ai nấy làm, nhưng không ai trong số họ dám động đến Mã Du Thành. Có thể coi như tạm thời giữ được trung tâm của Yêu Vực, nhưng muốn đoạt lại những vùng khác thì khó càng thêm khó.
Mà đối tượng Quỷ lão tiền bối nguyện trung thành chính là đệ tử của Yêu Tôn, Túc Tử Xuyên.
Lần này Quỷ lão tiền bối mời Văn Lăng đến đây, hình như là muốn hòa giải mâu thuẫn giữa Túc Tử Xuyên và Khổng Phạn Thánh, nhưng Quỷ lão tiền bối lại không nói cụ thể mâu thuẫn như thế nào trước mặt Giang Sở Dung.
Nghe đến đây, Giang Sở Dung như có điều suy nghĩ — Có vẻ như bây giờ, sự bất ổn của Yêu tộc còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Ma tộc trước đây và Nhân tộc hiện tại.
Lúc trước, Ma Tôn đã dùng hạt giống Thiên Ma Tâm để dẫn dụ mười hai vị Thần Vương tự chém giết lẫn nhau, tức thì đã loại bỏ những người cũ thay máu mới, thành công chấn chỉnh cải cách nội bộ của Ma tộc.
Hành động này của Ma Tôn đã giúp Ma Vực có thể duy trì hòa bình thêm ít nhất một trăm năm nữa, hiện tại có thể nói Ma tộc là tộc tương đối ổn định nhất trong tam tộc.
Nhân tộc có Cố Minh Tiêu và Vô Vọng Kiếm tọa trấn, còn có một nhóm các trưởng lão cảnh giới Khuy Thiên cũng như các thiên tài như Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh. Cho dù nội bộ sóng ngầm biển cuộn, cũng tạm thời không ai dám động vào.
Chỉ có Yêu tộc, Yêu tâm bị ly tán, hai Nhiếp Chính Vương vẫn đang nội chiến với nhau, tình hình rất không ổn. Chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.
Lúc này Giang Sở Dung mới ý thức được Văn Lăng đã không phóng đại khi nói Yêu Vực rất nguy hiểm.
Thật sự rất nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung lặng lẽ liếc nhìn Văn Lăng.
Dường như Văn Lăng cũng cảm nhận được tâm tư của Giang Sở Dung thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế, lúc này hắn siết nhẹ tay cậu một cái, nói qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế: “Nếu em đổi ý, ta có thể nhờ Quỷ lão tiền bối đưa em trở về ngay bây giờ.”
Giang Sở Dung lập tức đáp: “Ta không có, đến cũng đã đến rồi.”
Nói xong, cậu còn cười nói: “Hơn nữa ta nghe nói Túc thiếu gia là đệ nhất mỹ nhân thế hệ trẻ của tam tộc, ta còn chưa nhìn thấy, làm sao có thể rời đi được?”
Văn Lăng:?
Im lặng một lúc, Văn Lăng mới nói với giọng điệu kỳ lạ: “Một trong những lý do khiến anh ta ưa nhìn là vì bản thể của anh ta chủ yếu tu ảo thuật, bản chất có hơi mị hoặc, vì vậy trông sẽ đẹp hơn bản thể của anh ta.”
(Ý của VL là bản thể hồ ly của anh Túc tu ảo thuật mị hoặc nên khi nhìn hình người của anh ta sẽ đẹp hơn bản thể bình thường)
Giang Sở Dung nghe thấy chút vị chua trong lời giải thích của Văn Lăng, cậu lém lỉnh chớp mắt, cố ý hỏi: “Vậy bản thể của anh ta có đẹp không?”
Trầm mặc hồi lâu, Văn Lăng mới đáp: “Quả thật cũng đứng đầu tam tộc.”
Giang Sở Dung cười tủm tỉm: “Vậy thì càng phải đi nhìn mới được.”
Văn Lăng:…
Sau đó, bầu không khí giữa hai người rơi vào một khoảng lặng ngắn.
Văn Lăng có hơi hục hặc, nhưng Giang Sở Dung lại không đi dỗ dành hắn — Nếu lúc này cậu khơi mào vấn đề, e là Văn Lăng lại muốn đưa cậu trở về.
Với lại cậu vẫn đang suy nghĩ về một vài tình tiết trong nguyên tác——
Phải biết rằng trong cuốn tiểu thuyết bán thành phẩm mà Giang Sở Dung đã đọc, nhân vật chính Tống Thanh Trần là vạn nhân mê thụ, ngoại trừ Văn Lăng là phản diện công yêu mà không có được, hai công chính còn lại chính là Cố Minh Tiêu và Túc Tử Xuyên.
Theo miêu tả của tác giả, hai người này đều có hương vị của Ánh trăng sáng và Hoa hồng đỏ.
(Ánh trăng sáng: một người yêu mà không có được.
Hoa hồng đỏ: một người có được rồi lại không biết trân trọng.)
Ánh trăng sáng thì Giang Sở Dung đã thấy rồi, đúng là siêu cấp đẹp trai nhất thế gian, bây giờ cậu rất tò mò không biết Hoa hồng đỏ trông như thế nào.
Bên cạnh đó, Giang Sở Dung cũng hiếu kỳ — Bây giờ có vẻ như trái tim của Ánh trăng sáng Cố Minh Tiêu không còn dành cho nhân vật chính thụ nữa, cốt truyện đã đi lệch so với nguyên tác.
Liệu phía bên Túc Tử Xuyên cũng sẽ thay đổi, hay là tiếp tục đi theo cốt truyện ban đầu đây?
Chẳng mấy chốc, dưới sự hướng dẫn của Quỷ lão tiền bối, hai người đã nhanh chóng tiến vào Mã Du Thành.
Mã Du Thành khác với phong cảnh ở bên ngoài, đường phố rất nhộn nhịp và sạch sẽ, hai bên đường đều là những tòa kiến trúc màu trắng, toát lên một bầu không khí thanh khiết và nhã nhặn.
Yêu tộc đi trên đường đều có dáng vẻ xinh đẹp, dung mạo phi phàm, tuy vẫn giữ hình dạng của Yêu tộc nhưng so với Ma tộc hở một tí là lộ chân lộ tay thì phong thái tốt hơn nhiều.
Quỷ lão tiền bối dẫn hai người đến gian phòng sang trọng nhất trong một tửu lâu, bảo họ nghỉ ngơi trước còn mình thì đi mời Túc Tử Xuyên.
Sau khi Quỷ lão tiền bối rời đi, cuối cùng Giang Sở Dung cũng có thể nói chuyện rồi, lúc này cậu không khỏi nhìn Văn Lăng nói: “Rốt cuộc giữa Túc thiếu gia và Khổng sư thúc có mâu thuẫn gì? Mà cần một người ngoài cuộc như chàng đến giải quyết?”
Văn Lăng trầm mặc một lát: “Đã không còn là vấn đề mâu thuẫn nữa rồi.”
Giang Sở Dung: “Hả?”
“Khổng Phạn Thánh rất tham vọng. Nhiều năm qua không thấy Yêu Tôn tỉnh lại, lòng dạ ông ta liền thay đổi. Nếu không phải trước khi hôn mê Yêu Tôn bắt ông ta lập lời thề không đấu đá với Túc Tử Xuyên, thì ông ta đã ra tay với Túc Tử Xuyên từ lâu rồi.”
“Bây giờ, ông ta muốn ép hôn Túc Tử Xuyên, muốn biến Túc Tử Xuyên thành người của mình, sau đó ngấm ngầm thâu tóm thế lực của Túc Tử Xuyên. Đương nhiên Túc Tử Xuyên không đồng ý, hai người rơi vào trạng thái căng thẳng.”
Giang Sở Dung:…
Ngay lập tức, cậu chợt nhớ tới nội dung trong nguyên tác —— Đúng rồi, trong nguyên tác, Túc Tử Xuyên là hình tượng công mang hơi hướng mỹ nhân thụ, bị sư thúc ép hôn, sau đó liền bỏ trốn với Tống Thanh Trần.
Rồi lại bị Văn Lăng đuổi theo.
Vừa rồi Giang Sở Dung cảm thấy nguyên tác đôi khi có hơi nhảm nhí, cậu không thể tin được tất cả, liền bỏ qua một vài chi tiết.
Nhưng không ngờ, tình tiết ép hôn không đổi sao?
Cơ mà… Khổng Phạn Thánh muốn ép hôn Túc Tử Xuyên, Văn Lăng tới làm cái gì?
Trong lòng Giang Sở Dung đột nhiên sinh ra linh cảm xấu.
Có lẽ nhìn ra được suy nghĩ của Giang Sở Dung, ánh mắt của Văn Lăng khẽ động, hắn nói: “Túc Tử Xuyên kiếm cớ, muốn tổ chức một cuộc tỷ thí đấu võ chiêu thân ở trong phạm vi Yêu Vực, nói rằng nếu Khổng Phạn Thánh có thể giành chiến thắng, anh ta sẽ chấp nhận cuộc hôn sự này.”
“Khổng Phạn Thánh đã đồng ý.”
Giang Sở Dung:???
Cái đề nghị chết tiệt gì vậy? Não của Túc Tử Xuyên chỉ để làm cảnh thôi hả?
Khổng Phạn Thánh là cường giả cảnh giới Khuy Thiên đó!
Văn Lăng lại nói: “Đương nhiên Túc Tử Xuyên cũng biết điều này, vì vậy anh ta đã yêu cầu nếu Khổng Phạn Thánh tham gia tỷ thí đấu võ chiêu thân, ông ta chỉ có thể quyết đấu đồng cảnh giới với người dự thi.”
Giang Sở Dung chuyển động con ngươi: “Khổng Phạn Thánh đồng ý?”
Văn Lăng: “Ừ.”
Sau một khoảng lặng ngắn.
Giang Sở Dung rùng mình một cái, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Như vậy không được, cùng lắm thì ân tình này không trả nữa, chúng ta mau chạy đi!”
Văn Lăng câm nín: “Đến cũng đến rồi, em —— “
Giang Sở Dung không nhịn được nữa, giơ tay nhéo mặt Văn Lăng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cuộc tỷ thí đấu võ chiêu thân này chắc chắn là do Túc Tử Xuyên bị ép đến cùng đường nên mới phải làm vậy. Mà nếu Khổng Phạn Thánh đã đồng ý, thì chắc chắn ông ta cũng biết Túc Tử Xuyên sẽ tìm viện trợ từ bên ngoài.”
“Túc Tử Xuyên tìm viện trợ, bộ ông ta không biết tìm sao? Nếu như chàng bị vạch trần, dưới tay ông ta có nhiều cao thủ như vậy, thay phiên nhau đánh cũng đủ đánh chết chàng rồi.”
“Ông ta chấp nhận quyết đấu công bằng, nhưng thủ hạ hoặc là viện trợ của ông ta đâu có đồng ý. Hiện tại chàng mới chỉ là Thiên Hầu sơ kỳ. Lỡ như có hơn chục cao thủ Yêu tộc Pháp Tướng hậu kỳ hay thậm chí là Khuy Thiên thì chàng phải đánh thế nào?”
Văn Lăng: “Vấn đề này ta cũng đã nghĩ qua rồi, đến lúc đó xem tình hình thế nào, nếu không được thì nhận thua thôi.”
Giang Sở Dung:…
“Nếu chàng bị bại lộ, có thể Khổng Phạn Thánh sẽ không để chàng sống tiếp.”
Văn Lăng mỉm cười: “Mười hai vị Thần Vương cũng có thể thoát được, em lại đi sợ một Khổng Phạn Thánh cảnh giới Khuy Thiên sao?”
Giang Sở Dung không nói nên lời: Tình huống này đâu có giống đâu!
Ngay khi Giang Sở Dung cảm thấy lần hành động này của Văn Lăng thực sự quá liều lĩnh, cậu có chút sốt ruột muốn thuyết phục hắn rời đi, thì đột nhiên có một mùi hương hoa tử la lan thoang thoảng đạm nhạt xộc vào mũi cậu.
Giang Sở Dung giật mình, sau đó theo bản năng hít một hơi: “Thơm quá? Hoa ở đâu vậy?”
Kết quả giờ phút này sắc mặt Văn Lăng bỗng trở nên bình tĩnh nghiêm túc hơn, hắn nói: “Người đến rồi, vừa nãy không phải em muốn ngắm mỹ nhân sao?”
“Lát nữa ngắm cho đã đi.”
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, lập tức quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, không biết từ lúc nào, ở cánh cửa đối diện đã xuất hiện một bóng người vô cùng duyên dáng động lòng người, chỉ nhìn bóng dáng tuyệt mỹ kia thôi cũng đã khiến lòng người rung động không có lý do.
Giang Sở Dung nhất thời nhìn đến ngây người.
Giây tiếp theo, hai cánh cửa lặng lẽ mở ra trước mặt Giang Sở Dung.
Trong con ngươi Giang Sở Dung ánh lên màu tím đầy mơ mộng, thoáng chốc đã sững sờ.
Lại nhìn người đến, anh ta mặc một bộ trường bào tơ lụa màu tím, vạt áo kéo dài trên đất, đai lưng vàng kim. Một nửa mái tóc đen buông xõa sau lưng bồng bềnh như áng mây, nửa còn lại được quấn trong phát quan thạch anh tím.
Đôi mắt phượng hẹp dài có đôi con ngươi màu tím trong veo tĩnh lặng, nước da trắng nõn như ngọc, ngũ quan sắc sảo diễm lệ.
Ngay khi anh ta bước vào, cậu cảm thấy cả người anh ta tựa như phát ra hào quang chói lọi vô biên.
Sang trọng quý phái, khiến người ta cho rằng anh ta được đắp nặn từ vàng ngọc.
Trái tim Giang Sở Dung đập thình thịch.
Đúng là một vẻ đẹp chấn động lòng người! Thảo nào Khổng Phạn Thánh lại muốn ép hôn! Nếu cậu còn độc thân, cậu cũng muốn ép hôn!
Đột nhiên, lòng bàn tay của Giang Sở Dung nhói lên một cái.
Cậu lập tức hồi thần lại, mới phát hiện ra Văn Lăng đang siết chặt tay cậu.
Giang Sở Dung sững sờ trong giây lát, lặng lẽ liếc nhìn Văn Lăng, người đang mặt mày lạnh tanh.
Khóe môi Giang Sở Dung hơi cong lên, vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế: “Chẳng phải chàng bảo ta ngắm cho đã sao?”
Văn Lăng:…
Đúng lúc này, Túc Tử Xuyên khẽ mỉm cười, chắp tay với hai người nói: “Văn huynh, Giang huynh, ta đến muộn, mong hai vị đừng trách.”
Nghe thấy tiếng nói, Giang Sở Dung lập tức buông tay Văn Lăng ra, nghiêm túc đáp lễ với người đẹp.
“Không trách, không trách, Túc thiếu gia đãi khách chu đáo như vậy, bọn ta còn phải cảm tạ Túc thiếu gia.”
Văn Lăng bị thả tay ra:…
Một lúc sau, Văn Lăng cũng mặt vô biểu tình giơ tay đáp lễ.
Túc Tử Xuyên nhìn thấy hết trạng thái của hai người, lại nhớ đến những gì Quỷ lão tiền bối đã nói với mình, anh ta mỉm cười, bình tĩnh nói: “Với tình hình hiện nay của Yêu tộc, Văn huynh đồng ý đến đây đã là niềm vinh hạnh của Túc mỗ rồi. “
Văn Lăng sắc mặt lạnh nhạt: “Không có việc gì, Túc huynh cứ nói ngắn gọn, ngươi có dự định gì?”
Văn Lăng thẳng thắn như vậy, Túc Tử Xuyên trầm mặc một lúc rồi liếc nhìn Giang Sở Dung đang ở bên cạnh.
Văn Lăng không dời ánh mắt, còn nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Sở Dung: “Chuyện của ta em ấy đều biết, Túc huynh cứ nói thẳng.”
Túc Tử Xuyên nhìn vào ánh mắt thản nhiên của Văn Lăng, rồi lại nhìn Giang Sở Dung có bộ dáng của một con Mị hồ xinh đẹp quyến rũ đứng bên cạnh hắn, anh ta câm nín trong giây lát, nhưng vẫn nói.
“Khổng Phạn Thánh muốn cậy đông hiếp yếu, vì vậy ta cũng muốn lấy nhiều địch ít.”
Văn Lăng nhướng mày.
Túc Tử Xuyên lại nói: “Cơ mà ngoài Văn huynh ra, ta còn mời những người khác, Văn huynh không cần quá hao tâm tổn sức.”
“Tuy nhiên, ta hy vọng Văn huynh có thể chủ động đối đầu với Khổng Phạn Thánh.”
Văn Lăng: “Ngươi là muốn ta loại bỏ Khổng Phạn Thánh, những người khác ngươi sẽ tìm người xử lý?”
Túc Tử Xuyên: “Không sai.”
Văn Lăng: “Nhưng công pháp của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả khắc chế ta.”
Túc Tử Xuyên nghe thấy câu này, anh ta lẳng lặng nhìn Văn Lăng, cười nói: “Chuyện này đối với Văn huynh mà nói có lẽ chỉ là vấn đề nhỏ.”
Văn Lăng: “Ân tình ở sông Mê Đồ không đủ.”
Túc Tử Xuyên trầm mặc một lát, đột nhiên khẽ mỉm cười: “Tại Cấm địa Thần Ma, ta sẽ tận lực bảo vệ Văn huynh an toàn.”
Khi Giang Sở Dung nghe đến đây, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Văn Lăng lại phải vất vả chạy đến đây một chuyến như vậy.
Hóa ra… vẫn còn hậu chiêu.
Quả nhiên, Văn Lăng vừa nghe thấy lời này, lập tức nói: “Thành giao.”
Túc Tử Xuyên nhoẻn miệng cười, giống như trăm hoa đua nở, ngàn sao lấp lánh.
Lúc này, anh ta giơ tay lên chỉ: “Đã như vậy, mời hai vị đi lối này.”
•
Cung điện bạch ngọc, yên tĩnh nhã nhặn.
Giang Sở Dung và Văn Lăng được Túc Tử Xuyên mời đến Yêu Vương Cung của anh ta.
Dọc đường Túc Tử Xuyên đã giới thiệu con người Khổng Phạn Thánh cho hai người Văn Giang biết.
Sau khi nghe Túc Tử Xuyên giới thiệu, Giang Sở Dung biết được Khổng Phạn Thánh cũng là một lão già đầy mưu mô.
Nhưng nếu đã như vậy, tại sao ông ta lại ép hôn Túc Tử Xuyên?
Bước đi này không phải nhược trí quá rồi sao?
Hay là “Thiên đạo” trong nguyên tác đối với nơi này ảnh hưởng quá lớn, làm cho cốt truyện và nhân vật trở nên kém thông minh?
(Ý em nó nói Thiên đạo chính là tác giả của truyện đó:)))))
Có lẽ Túc Tử Xuyên cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung, anh ta im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Sư tôn của ta trước khi hôn mê đã biết Khổng Phạn Thánh lòng lang dạ sói từ lâu, cho nên ông ấy đã nói với ta một số bí mật truyền đời của Yêu tộc.”
“Khổng Phạn Thánh muốn thành thân với ta là vì những bí mật truyền đời này.”
“Thần nhãn Khổng Tước Minh Vương mà ông ta đang tu luyện có đặc tính xuyên thấu lòng người, một khi bọn ta hợp tịch, kết thành Yêu khế, linh hồn liên thông, ông ta có thể trực tiếp dùng Khổng Tước Minh Vương Công để nhìn những bí mật trong lòng ta.”
“Bình thường ta có thể dùng ảo thuật để che giấu chúng, nhưng nếu ta lập khế ước với ông ta, vậy thì sẽ vô cùng khó khăn.”
“Đối với ông ta mà nói, ngủ với một nam nhân chẳng là gì, bí mật truyền đời của Yêu tộc mới quan trọng nhất.”
“Hơn nữa, dạo gần đây ông ta rêu rao khắp nơi ở Yêu Vực là ông ta đã yêu thầm ta nhiều năm, làm ra hình tượng mình là tình thánh, còn nói mấy lời cường cường liên hợp, Yêu Vực thái bình gì đó. Khiến cho rất nhiều tu sĩ Yêu tộc cảm thấy hôn sự của bọn ta cũng rất tốt, nếu ta còn tiếp tục từ chối sẽ khiến mọi người cho rằng ta không biết tốt xấu, không muốn Yêu tộc thống nhất.”
“Cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp này, một là trì hoãn thời gian, hai là cũng muốn xem xem bao năm qua Khổng Phạn Thánh đã tiềm tàng bao nhiêu sức mạnh, nếu thực sự không thể đấu lại, ta chỉ có thể kích hoạt cung biến, nhưng như vậy Khổng Phạn Thánh sẽ càng có lý do để thảo phạt ta.”
“Ông ta chính là muốn dùng thủ đoạn này để bức ta xài hậu chiêu, hoặc là ép ta tạo phản, vả lại nếu ta đồng ý, ông ta cũng được lợi nhiều hơn mất.”
Giang Sở Dung cau mày: Quả nhiên là lão già âm hiểm, bất kể ở đâu thì cũng đều kinh tởm như nhau.
Nhưng lúc này Văn Lăng lại đột nhiên hỏi: “Yêu Tôn thế nào rồi?”
Túc Tử Xuyên im lặng một lúc rồi nói: “Ta tiếp quản một nửa chìa khóa của Minh Vương Điện, tạm thời Khổng Phạn Thánh không thể quấy rầy sư tôn. Nhưng nhiều năm qua ông ta vẫn ra sức phá vỡ phong ấn của Minh Vương Điện…”
Vừa nói, Túc Tử Xuyên vừa cúi đầu thở dài: “Hiện tại ta phải nhượng bộ ông ta cũng bởi vì sợ nếu ông ta cứ tiếp tục phá hoại như vậy, Minh Vương Điện sẽ sụp đổ. Đến lúc đó sư tôn sẽ gặp nguy hiểm.”
Văn Lăng: “Ta biết rồi.”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Túc huynh, nếu như thuận tiện, ngươi có thể đưa ta tới Minh Vương Điện nhìn một chút không?”
Túc Tử Xuyên hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Nếu Văn huynh muốn giúp đỡ, vậy thì tốt rồi.”
Giang Sở Dung nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên thò đầu ra nói: “Ta cũng đi, ta cũng có thể giúp một tay.”
Văn Lăng:?
Túc Tử Xuyên lại mỉm cười, hoàn toàn không cảm thấy Giang Sở Dung sẽ gây rắc rối, ngược lại, anh ta còn lịch sự nói: “Vậy thì cũng làm phiền Giang huynh rồi.”
Giang Sở Dung vốn vẫn còn chút kháng cự với việc Văn Lăng giúp Túc Tử Xuyên, nhưng sau khi nhìn thấy chân thân của người đẹp, lại thấy người đẹp không hề kỳ thị thân phận “Mị hồ” của mình, thái độ đối với mình cũng tốt, thế là cậu lập tức tạo phản.
Vì vậy bấy giờ mặt mày cậu cong cong, cười nói: “Túc huynh tính tình dịu dàng, người thì xinh đẹp như vậy, ta cũng rất sẵn lòng giúp đỡ Túc huynh một tay.”
Túc Tử Xuyên sững sờ, lại mỉm cười.
Nụ cười này cũng rạng rỡ chói sáng, không thể nhìn gần.
Giang Sở Dung lại thất thần trong giây lát.
Văn Lăng ở bên cạnh:……
———–
Tác giả
– Giang Sở Dung: Người đẹp (chảy nước miếng)
– Văn Lăng bẻ gãy đôi đũa: Ta như vậy còn chưa đủ đẹp sao?
– Giang Sở Dung chọc hai đầu ngón tay: Chỉ làm quen một người bạn thui mờ…