Mà lúc này, Giang Sở Dung đã đi tuốt phía trước.
Văn Lăng thu hồi tầm mắt, nhìn dáng vẻ thong dong nhàn nhã tham quan tượng Tôn Giả của Giang Sở Dung, hắn không khỏi nở nụ cười.
Ngay sau đó hắn cũng không nhìn nữa mà đi thẳng đến bức tượng Pháp Thân của Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam tay cầm Trí Tuệ Kiếm bên cạnh Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt lĩnh hội ——
Trong tất cả Pháp Thân của các Tôn Giả, chỉ có Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam sử dụng kiếm, mà Trí Tuệ Kiếm cắt đứt phiền não chấp niệm, điều này trùng hợp với kiếm ý của Vô Vọng Kiếm “Giữ vững Đại Đạo, tâm vô tạp niệm”.
Bởi vậy nó thích hợp nhất để Văn Lăng lĩnh hội.
Giang Sở Dung đi được một lúc, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy hơi bối rối —— Bởi vì cậu nhìn vị Tôn Giả nào cũng cảm thấy rất thân thiết, nhưng họ đều cho cậu cảm giác như nhau, cậu không biết nên chọn ai nữa.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung không nhịn được muốn đi tìm Văn Lăng hỏi ý kiến .
Kết quả quay đầu lại nhìn, cậu mới phát hiện Văn Lăng đã bắt đầu lĩnh hội.
Giang Sở Dung hơi bất ngờ, lập tức tăng nhanh tốc độ lựa chọn.
Cậu cũng không thể rớt lại phía sau Văn Lăng quá xa được.
Tuy nhiên, Giang Sở Dung còn chưa kịp tìm thấy Pháp Thân Tôn Giả phù hợp để lĩnh hội, thì đã có một vị khách không mời mà đến.
Người đến chính là Yêu Tôn tạm thời, Khổng Phạn Thánh.
•
Lúc này, bên ngoài Minh Vương Điện, một nam tử trung niên mặc trường bào lông khổng tước màu xanh đậm, khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ nhưng không hiểu sao lại lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, nam tử trung niên giằng co với một thân áo tím nho nhã trước cửa cung điện.
Là Khổng Phạn Thánh và Túc Tử Xuyên.
Lúc này, Khổng Phạn Thánh nhìn thấy trong mắt của Túc Tử Xuyên cất chứa một tia hàn ý, nhưng ông ta vẫn mỉm cười: “Sư điệt, Minh Vương Điện là cung điện truyền đời của Yêu tộc chúng ta, ngươi không nên cho người ngoài vào mới phải?”
Túc Tử Xuyên mặt mày bình tĩnh, không hoảng loạn đáp: “Hai người bên trong đều là tâm phúc của ta, tư chất hơn người, đủ tư cách tiến vào Minh Vương Điện.”
Khổng Phạn Thánh: “Ồ? Đủ tư cách? Ngươi có biết khi xưa Yêu Tôn định nghĩa người đủ tư cách đầu tiên là như thế nào không?”
Túc Tử Xuyên khẽ cau mày, nhưng vẫn đáp: “Thiên tài Yêu tu trong vòng ba mươi tuổi đạt đến cảnh giới Pháp Tướng trở lên.”
Khổng Phạn Thánh nhếch môi: “Nếu ta không nhầm thì hai người bên trong chỉ có một người là Pháp Tướng sơ kỳ, còn người kia chỉ là Ngưng Thần hậu kỳ?”
Túc Tử Xuyên thản nhiên nói: “Nhưng lão Yêu Tôn cũng từng nói, có thể châm chước cho người có tư chất trác tuyệt xuất chúng.”
Khổng Phạn Thánh ánh mắt sắc bén: “Thật sao? Vậy ta muốn nhìn xem coi Yêu tu tư chất trác tuyệt xuất chúng cảnh giới Ngưng Thần trông như thế nào.”
Nói xong, cả người Khổng Phạn Thánh bùng lên ánh sáng xanh lam, trường bào lộng lẫy không gió mà bay, muốn trực tiếp xông vào Minh Vương Điện ——
Sắc mặt Túc Tử Xuyên trầm xuống, anh ta phất nhẹ tay áo, đang muốn ra tay ngăn cản thì đột nhiên, trong Minh Vương Điện truyền ra một tiếng cười khẽ biếng nhác.
“Nếu Yêu Tôn tạm thời muốn gặp ta, thiên tài tư chất trác tuyệt xuất chúng, vậy thì cứ ta đi ra để Yêu Tôn tạm thời nhìn cho kỹ.”
“Cần gì phải tay đấm chân đá với Túc Yêu Vương tổn hại hòa khí chứ?”
Ngay khi giọng nói của Giang Sở Dung vang lên, cả Túc Tử Xuyên và Khổng Phạn Thánh đều lặng thinh trong giây lát.
Ngay sau đó, cả hai đều im hơi lặng tiếng lùi lại hai bước, thu lại uy thế trên người.
Khổng Phạn Thánh nhìn lối ra của Minh Vương Điện bằng ánh mắt lạnh lùng mang theo chút dò xét.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã nhìn thấy Giang Sở Dung với đôi tai và hoa văn của Mị Hồ ung dung đi ra khỏi Minh Vương Điện, trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhã ung dung.
Khổng Phạn Thánh:…?
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Khổng Phạn Thánh không nhịn được phát ra một trận cười càn rỡ, ông ta vừa cười vừa lắc đầu: “Sư điệt ơi sư điệt, ta thấy ngươi hồ đồ lắm rồi. Mặc dù năm đó ngươi bị người ta nhận nhầm là Mị Hồ, nhưng không phải con Mị Hồ nào cũng được nhận nhầm là Cữu Vĩ Thiên Hồ đâu, ngươi đúng là cùng đường rồi thì cái gì cũng thử được sao.”
“Sớm biết như này, ngoan ngoãn gả cho ta thì có phải tốt rồi không, cần gì phải giãy chết như thế.”
Túc Tử Xuyên mặt mày lạnh tanh, nhất thời không nghĩ ra được lời gì để bác lại Khổng Phạn Thánh— Anh ta biết có lẽ Giang Sở Dung cũng đang che giấu thân phận, nhưng lần này Văn Lăng đã nói trước với anh ta, cho nên anh ta không thể bại lộ thân phận của hai người họ.
Hiện tại chỉ có thể cam chịu chấp nhận Giang Sở Dung là Mị Hồ.
Nhưng ngược lại, lúc này Giang Sở Dung lại chớp chớp mắt, không nhanh không chậm cười nói: “Yêu Tôn tạm thời, lời này của ông nói sai rồi. Rốt cuộc ông là Cửu Vĩ Thiên Hồ hay Túc Yêu Vương mới là Cửu Vĩ Thiên Hồ?”
“Ông cảm thấy, nhãn lực của ông còn chính xác hơn Túc Yêu Vương là Cửu Vĩ Thiên Hồ chân chính sao?”
Khổng Phạn Thánh bỗng dưng nghẹn họng.
Nhưng ngay sau đó, ông ta cười lạnh một tiếng, sử dụng Khổng Tước Minh Vương Thần Nhãn lạnh lùng nhìn Giang Sở Dung.
Kết quả sau khi nhìn một lượt, Khổng Phạn Thánh lại trố mắt sững sờ.
Vậy mà ông ta không thể nhìn thấu Giang Sở Dung?
Sắc mặt Khổng Phạn Thánh chợt thay đổi, nhưng ông ta lại không tiện sử dụng Thần Nhãn lần nữa, nhất thời lâm vào trầm mặc.
Khi Túc Tử Xuyên nhìn thấy Khổng Phạn Thánh sử dụng Khổng Tước Minh Vương Thần Nhãn nhìn Giang Sở Dung liền biết chuyện không hay, nhưng lúc này anh ta cách Giang Sở Dung khá xa, không thể bảo hộ cho Giang Sở Dung ngay lập tức.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ chính là —— Sau khi nhìn Giang Sở Dung Khổng Phạn Thánh lại im lặng.
Túc Tử Xuyên không khỏi sinh nghi: Chuyện gì đây? Chẳng lẽ Giang Sở Dung thật sự che giấu thân phận nào đó?
Giang Sở Dung không biết Khổng Tước Minh Vương Thần Nhãn, nhưng nhìn vẻ mặt của Khổng Phạn Thánh và Túc Tử Xuyên cậu cũng đoán ra được vài phần.
Trầm ngâm một lát, cậu khẽ mỉm cười: “Yêu Tôn tạm thời nhìn ra thân phận của ta chưa?”
Khổng Phạn Thánh im lặng một lúc, lành lạnh nói: “Mặc kệ ngươi có thân phận gì, nếu ngươi không thể chứng minh mình có tư chất xuất chúng, hôm nay, ngươi và Túc Yêu Vương sẽ bị trừng phạt theo tộc huấn của Yêu tộc.”
Giang Sở Dung nhướng mày: “Nếu như ta có thể chứng minh ta là thiên tài thì sao? Có lợi ích gì không?”
Khổng Phạn Thánh: “Nếu ngươi có thể chứng minh ngươi là thiên tài, tự nhiên ta và Túc Yêu Vương sẽ đối đãi với ngươi như một thượng khách.”
Giang Sở Dung gãi gãi lỗ tai: “Còn gì nữa không? Cái danh thượng khách sáo rỗng gì đó một thiên tài như ta không có hứng thú.”
Khổng Phạn Thánh:?
Trong nhất thời, ông ta không biết có phải Giang Sở Dung được Túc Tử Xuyên phái tới để thừa nước đục thả câu hay không.
Nhưng không dễ gì mới có cơ hội nắm được sơ hở của Túc Tử Xuyên, đương nhiên Khổng Phạn Thánh không thể bỏ qua.
Lúc này, ông ta liếc nhìn sắc mặt có chút vi diệu của Túc Tử Xuyên, cười cười, duỗi ống tay áo, hào phóng nói: “Được, nếu như hôm nay ngươi có thể chứng minh ngươi là thiên tài tuyệt đỉnh, ta sẽ phong ngươi làm Quận Vương của Yêu tộc, được hưởng đãi ngộ giống như Yêu Vương.”
“Nhưng nếu ngươi không đủ tư chất, ngươi sẽ bị nghiêm trị theo tộc huấn cùng Túc Yêu Vương, bị bắt đi diễu phố và chịu ba trăm roi linh tiên, thế nào?”
“Được thôi.” Giang Sở Dung không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay tắp lự.
Túc Tử Xuyên đang định can ngăn chợt sững người.
Lập tức, anh ta trầm giọng truyền âm cho Giang Sở Dung: “Giang huynh, ngươi quá tự mãn rồi.”
Giang Sở Dung mặt không đổi sắc đáp lại: “Không sao, ta có thể giả bộ.”
Dừng một chút, cậu lại nói: “Nếu lúc này không chặn miệng ông ta lại, chắc chắn ông ta sẽ vịn cớ này gắn cho ngươi một tội danh —— bị bắt đi diễu phố còn chịu ba trăm roi linh tiên, đánh xong thì người cũng tàn phế mất rồi. Chi bằng cứ để ta thẳng tay vả cho ông ta mấy phát, để sau này ông ta không còn dám gây hấn với ngươi nữa?”
Túc Tử Xuyên trầm mặc một lát, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn rất lo lắng: Nói thì nói như vậy, nhưng mà thực lực của Giang Sở Dung…
Thấy Giang Sở Dung sảng khoái đồng ý như vậy, trên mặt Khổng Phạn Thánh cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc — Lẽ nào Giang Sở Dung thực sự là thiên tài tuyệt đỉnh gì sao?
Nhưng Khổng Phạn Thánh nào biết được, Giang Sở Dung ở Ma tộc đã sớm gặp được cao thủ đã lĩnh ngộ được Pháp Thân Tôn Giả.
Ngoài ra, Giang Sở Dung vừa mới nếm thử một chút Thần Nhãn của Khổng Phạn Thánh, cậu cũng hiểu ra những lĩnh ngộ này chẳng qua cũng chỉ là Thần Nhãn, Bảo Tượng gì đó.
Hơn nữa cậu còn có công pháp tạo hóa của Yểm Ma, có cái gì là không thể biến ra được đâu? Giả ngầu thì cậu đứng hạng hai không ai dám đứng hạng nhất.
Mặc dù đã hứa với Văn Lăng sẽ không tùy tiện sử dụng công pháp của Yểm Ma, nhưng bây giờ tình thế ép buộc, Giang Sở Dung cảm thấy mình phải trút giận giùm Túc Tử Xuyên một phen.
Vả lại, Giang Sở Dung cảm thấy bản thân mình nhìn những Pháp Thân Tôn Giả kia rất thân thiết, nói không chừng lát nữa cậu thực sự có thể lĩnh ngộ được đại Đạo thì sao?
Cậu vẫn luôn rất may mắn đó.
Bất chợt, Khổng Phạn Thánh lại lên tiếng, giọng điệu mang theo chút châm chọc: “Vậy thì, vị thiên tài này, ngươi định khi nào thì chứng minh tư chất xuất chúng của mình?”
Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, tự tin bình tĩnh đáp lại: “Ngay bây giờ, hãy đợi một chút.”
Ánh mắt Khổng Phạn Thánh khẽ động: “Ta muốn vào cung điện xem cùng, không sao chứ?”
Túc Tử Xuyên khẽ cau mày, đang định ngăn lại, Giang Sở Dung đã cười nói: “Không sao, nhưng ta chỉ sợ Yêu Tôn tạm thời sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm sau khi nhìn thấy dáng vẻ kinh tài tuyệt thế của ta.”
Khổng Phạn Thánh:……………
– ————-
Tác giả
– Giang Sở Dung: Đến rồi, thời khắc trình diễn kỹ nghệ giả ngầu!
– Túc Tử Xuyên: Có được không đó?
– Giang Sở Dung nắm chặt tay: Hãy tin tưởng Tiểu Giang! Tiểu Giang rất được!