Cà rốt tinh chít chít kêu loạn một trận, nói rằng không thể để Giang Sở Dung đi.
Giang Sở Dung nghiêng đầu, cười khẽ một tiếng: “Ngươi yên tâm đi, ta có cách đi đến trước Yêu Vương Cung mà không bị bọn chúng phát hiện. Vả lại, ngươi không muốn đi xem náo nhiệt sao?”
Cà rốt tinh:!
Quả nhiên, chỉ với một câu nói, cà rốt tinh đã bị Giang Sở Dung thuyết phục, nó chạy bành bạch đi túm lấy trúc tinh, hai đứa cùng Giang Sở Dung đi ra ngoài.
Giang Sở Dung hơi ngạc nhiên, bật cười: Cũng được, mang theo một đứa cũng là mang, mang theo hai đứa cũng vậy thôi.
Một lúc sau, một luồng ma khí màu xanh lam lặng lẽ bay theo đường thủy trong động phủ Quỷ lão ra ngoài, bay đến Yêu Vương Cung…
Không lâu sau, ba cái đầu thò ra khỏi con hẻm cách Yêu Vương Cung không xa, từ xa nhìn về phía Yêu Vương Cung.
Một lớn hai nhỏ, chính là Giang Sở Dung, Cà rốt tinh và Trúc tinh.
Bấy giờ, đập vào mắt họ là rất nhiều xa giá (xe) của Yêu Vương, những Yêu Vương này để xa giá chặn trước cổng Yêu Vương Cung của Túc Tử Xuyên, đông nghẹt đến mức ngoạn mục.
Những xa giá này đều là pháp khí cấp Thiên, tản ra uy áp cực kỳ cường hãn, nếu bên trong cung điện có người muốn đột phá ra ngoài, chắc chắn sẽ phải ăn chút khổ.
Mà lúc này, đám Yêu Vương đã đặt một pháp khí có hình dạng tựa như đình nghỉ mát sáng lấp lánh trên khoảng đất trống trước Yêu Vương Cung.
Hiện tại, hơn chục Yêu Vương đang nâng chén đối ẩm trong đình, bộ dáng trông rất khoái trá thảnh thơi, hiển nhiên đình nghỉ mát cũng là pháp khí cấp Thiên, che mưa chắn gió cho những Yêu Vương ngồi ở trong đó, vậy mà bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu trường kỳ.
Thấy vậy, Giang Sở Dung khẽ cau mày, cậu nhận ra chuyện này thực sự khó giải quyết —— Cậu có thể lẻn vào trong, nhưng nếu cậu vào trong rồi, có khi cũng bị chặn lại.
Phải làm thế nào đây?
Đột nhiên, Cà rốt tinh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Có Thỏ Yêu.”
Trúc tinh run lẩy bẩy trước vô số uy áp, bổ sung thêm một câu: “Còn có Gấu Trúc Yêu!”
Giang Sở Dung định thần lại, theo bản năng nhìn sang, quả nhiên, cậu nhìn thấy Thỏ Yêu và Gấu Trúc Yêu mà Cà rốt tinh và Trúc tinh nhắc tới.
Thỏ Yêu Vương là một con thỏ cái, trời nóng như vậy mà vẫn mặc một chiếc áo lông trắng như tuyết, ánh lên gương mặt trắng nõn mềm mại của bà ta, trông càng thêm duyên dáng đáng yêu.
Nhưng Giang Sở Dung biết, thực lực của Thỏ Yêu Vương không tệ, bởi vì bà ta đang ngồi ở chính giữa tất cả Yêu Vương, về cơ bản đã tượng trưng cho thực lực mạnh nhất.
Có lẽ chiếc áo lông xinh đẹp trên người bà ta được hóa thành từ bộ lông của chính bà ta, có thể dùng như một món pháp khí.
Chỉ có điều bà ta có một đôi mắt hạnh trông rất vô tội, trông vẻ ngoài vô hại của bà ta khiến mọi người hạ thấp sự phòng bị đối với bà ta.
Gấu Trúc Yêu Vương là một nam nhân, bề ngoài là một thanh niên thật thà chất phác, ăn mặc như một thợ săn, nhưng hai bao cổ tay tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt của gã vừa nhìn đã biết lợi hại.
Mà nhìn những vị Yêu Vương còn lại, Giang Sở Dung mới ý thức được vì sao Túc Tử Xuyên và Quỷ lão lại trốn bên trong không dám lộ diện.
Bởi vì đám Yêu Vương này không có kẻ nào là dễ chọc vào cả.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, ở một nơi hoang vu hẻo lánh như Yêu Vực có thể tu thành cường giả Khuy Thiên, đương nhiên phải có thiên phú, thủ đoạn và tâm tính không tệ.
Giang Sở Dung mím môi, biết phương pháp mà mình vừa nghĩ ra trước đó không dùng được rồi —— Đám Yêu Vương này thoạt nhìn không giống lũ ngốc.
Vậy thì không thể dụ dỗ thuần túy, mà phải vừa đấm vừa xoa.
Cơ mà… làm thế nào để vừa đấm vừa xoa đây?
Đột nhiên, một trận run rẩy khiến Giang Sở Dung đang trầm ngâm hồi thần lại.
Khi cậu nhìn xuống, cậu thấy hai con tiểu yêu tinh đã bị uy áp của những vị Yêu Vương và pháp khí cấp Thiên làm cho sợ run.
Ngạc nhiên trong chốc lát, Giang Sở Dung yên lặng cười cười, đầu tiên là xoa đầu hai tiểu yêu tinh nói: “Nếu sợ thì các ngươi đi về trước đi.”
Cà rốt tinh vừa run vừa nói: “Ngài đưa bọn ta về sao?”
Trúc tinh cũng lộ ra ánh mắt mong đợi.
Giang Sở Dung:…
Cuối cùng, Giang Sở Dung chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Ta không thể đưa các ngươi trở về vào lúc này.”
Cà rốt tinh lập tức rũ xuống mấy phiến lá trên đầu, trở nên héo úa, lá của trúc tinh cũng rũ theo.
Giang Sở Dung ngẩn ra, nhưng suy nghĩ một chút, cậu lại cười nói: “Nhưng ta có thể đem các ngươi giấu ở một nơi trước, tạm thời cách ly khỏi đám uy áp này.”
Cà rốt tinh và Trúc tinh lập tức hớn hở nhìn Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung để chúng biến nhỏ lại, còn bản thân thì âm thầm triệu hồi Động Uyên ma tu, đem tụi nó nhét vào Động Uyên có hình núi Vô Vọng.
Không ngờ có thể nhét vào được.
Giang Sở Dung không khỏi bật cười khi nhìn thấy Cà rốt tinh và Trúc tinh chạy lung tung trong Động Uyên hình ngọn núi của mình.
Bởi vì cậu đã từng thấy một số ma tu cất giấu pháp khí của mình ở trong Động Uyên, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng chúng làm đòn sát thủ, nên Giang Sở Dung mới đoán ra Động Uyên cũng có công dụng trữ vật.
Nhưng cậu chưa từng thử cất giữ vật sống, hôm nay thử một cái vậy mà có thể được?
Giang Sở Dung có chút kinh hỉ.
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này, đem hai tiểu yêu tinh cất đi, Giang Sở Dung lại suy nghĩ một hồi, ước chừng qua thời gian một tách trà, trong đầu cậu nảy ra một chủ ý làm thế nào để “vừa đấm vừa xoa”.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Giang Sở Dung mỉm cười, cậu thay đổi diện mạo thành Khổng tước yêu, cất bước đi về phía đình nghỉ mát…
Khi Giang Sở Dung đến gần đình, hàng chục Yêu Vương vẫn đang uống rượu, nhưng ở khoảng cách này đã đủ để Giang Sở Dung vừa được kiếm cốt tôi luyện có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
Quả nhiên, đám Yêu Vương này không nói chuyện về những bức thư tình, mà nói về truyền thừa trong Minh Vương Điện, và cuộc đấu đá nội bộ giữa Túc Tử Xuyên và Khổng Phạn Thánh.
“Khổng Yêu Tôn đã hứa với ta, chỉ cần ta có thể khiến Túc Yêu Vương chịu thiệt, ông ta sẽ cho ta đến Minh Vương Điện lĩnh hội ba ngày.” Một Gấu chó Yêu Vương bộ dạng tục tằng thô lỗ mặc áo choàng đen lộng lẫy thản nhiên lên tiếng.
Bên cạnh gã ta là Xà Yêu Vương diện mạo tuấn mỹ hung ác nham hiểm, trên mặt có vảy đen, đôi con ngươi thẳng đứng màu đỏ, trên người mặc giáp mỏng vảy rồng màu đen tuyền, hắn ta lạnh lùng nói: “Khổng Phạn Thánh có bao giờ thực hiện lời hứa của mình đâu?”
Gấu chó Yêu Vương thong dong nói: “Không sao, ta cũng biết lão già đó rất keo kiệt, cho nên mới mời mấy vị ca ca tỷ tỷ đến pháp bảo của ta trao đổi, bàn cách hạ bệ lão già này.”
“Hạ bệ Khổng Phạn Thánh thì ai sẽ đảm nhận vị trí này?” Thỏ Yêu Vương dáng vẻ thanh tú đáng yêu, chống cằm cười hỏi.
Gấu chó Yêu Vương liếc nhìn mấy chục Yêu Vương ở đây, cười nói: “Ta có một ý này, không biết các ca ca tỷ tỷ có đồng ý hay không?”
“Gấu đệ cứ nói.”
“Vị trí của Yêu Tôn là một củ khoai lang nóng phỏng tay, người nào đụng vào người đó xui xẻo. Tại sao chúng ta không diệt trừ Túc Yêu Vương và Khổng Yêu Tôn trước, sau đó lại thỉnh Yêu Tôn phong tước cho chúng ta, đồng thời chia đều thời gian đến Minh Vương Điện, mọi người thấy thế nào?”
Gấu chó Yêu Vương vừa nói ra những lời này, những Yêu Vương khác đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều rơi vào suy ngẫm.
Tuy nhiên, có Yêu Vương thì mỉm cười, có kẻ thì mặt mày u ám, số khác lại khá là bình tĩnh.
Rõ ràng mọi người đều có ý tưởng của riêng mình.
“Gấu ơi là gấu, người thì nhỏ mà gan lại lớn nhỉ.” Bạch hạc Yêu Vương một thân bạch y, anh tuấn nho nhã, có bộ dáng giống như thư sinh đột nhiên cười nói.
Gấu chó Yêu Vương cười hắc hắc: “Không dám không dám, ta cũng chỉ là không muốn làm mất tình hữu nghị với các ca ca tỷ tỷ thôi mà, có phải không?”
Khi Giang Sở Dung nghe đến đây, lòng cậu chợt động — Đám Yêu Vương này quả thực không ngu ngốc, nhưng… Tại sao bọn chúng lại dám quang minh chính đại nói loại chuyện này ở đây chứ?
Bộ không sợ bị người ngoài nghe thấy sao?
Nhưng Giang Sở Dung không biết rằng cậu có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của những vị Yêu Vương này hoàn toàn là do thể chất của cậu đã được cải tạo kinh thiên động địa sau khi được kiếm cốt tôi luyện.
Nếu là yêu tu cảnh giới Pháp Tướng bình thường đến đây, cho dù đứng trước đình viện cũng không nghe được những nội dung này.
Yêu tu cảnh giới Khuy Thiên muốn nghe được cũng phải tốn chút sức lực.
Nhưng cho dù biết được phương pháp mà những Yêu Vương này đang thảo luận thì cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch “vừa đấm vừa xoa” của Giang Sở Dung.
Thế là, cậu chậm rãi đi tới trước đình, hành lễ với các Yêu Vương trong đình: “Xin hành lễ với các vị Yêu Vương.”
Ngay khi Giang Sở Dung vừa xuất hiện, sắc mặt của các Yêu Vương trong đình đều khẽ thay đổi, sau đó bọn họ nhìn Giang Sở Dung đang đứng đoan trang trước mặt với vẻ mặt kỳ lạ.
Chỉ là một yêu tu Pháp Tướng trung kỳ hèn mọn, vậy mà vừa rồi không một ai trong số họ cảm nhận được sự tồn tại của Giang Sở Dung.
Điều này cho thấy sức mạnh đằng sau Giang Sở Dung cực kỳ phi thường.
Những Yêu Vương này đã lăn lộn ở Yêu Vực bao nhiêu năm mới có được địa vị như ngày hôm nay, đương nhiên bọn họ biết rõ mức độ nặng nhẹ của tình thế, nên dù cho một chiêu của bọn họ cũng có thể tùy tiện bóp ch.ết Giang Sở Dung thì bọn họ cũng không động thủ.
Đúng như Giang Sở Dung dự đoán —— Yêu Vương càng thông minh thì càng phán đoán được tình thế, đương nhiên sẽ không dám tùy tiện động vào cậu.
Hơn nữa, lúc nãy khi Giang Sở Dung biến hình, cậu đã cố ý mô phỏng theo Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, sau đó lại thêm một chút chỉnh sửa.
Lúc này cậu mặc bộ trường bào màu xanh lam, trên đầu đeo chuỗi ngọc, trên tay đeo vòng vàng, giữa lông mày điểm một chiếc lông khổng tước màu xanh vàng. Vạt áo màu hồng xanh khẽ đung đưa theo làn gió.
Làn da trắng nõn, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt đã được tôi luyện bởi kiếm cốt trở nên anh tuấn và uy nghiêm hơn, vậy mà có thêm một chút cảm giác của thần thánh.
Không ngờ lại có thể hù được đám Yêu Vương này.
Có một vị Yêu Vương cực kỳ nhạy bén, liếc mắt nhìn Giang Sở Dung một cái, chợt lên tiếng: “Ngươi chính chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả trong lời đồn sao?”
Giang Sở Dung khẽ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Người trong lời đồn chính là ta, nhưng có phải là chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả hay không thì ta cũng không biết.”
Thỏ Yêu Vương ngồi ở chính giữa cười rất chi là thích thú: “Vậy tiểu Tôn Giả đến đây có gì chỉ dạy?”
Giọng nói mềm mại đáng yêu, kèm theo một chút trêu chọc.
Giang Sở Dung điềm tĩnh nói: “Ta đến truyền khẩu dụ của Tôn Thượng.”
Mấy chục Yêu Vương liền biến sắc.
Thỏ Yêu Vương khẽ nhíu mày liễu, một lát sau, bà ta lạnh nhạt nhìn về phía Giang Sở Dung nói: “Tiểu Tôn Giả, giả mạo sứ giả của Tôn Thượng là đại tội, sẽ bị chém đầu.”
Giang Sở Dung: “Ta biết, vì vậy ta có bằng chứng.”
Đám Yêu Vương mỗi người một biểu tình, nhưng trên mặt chúng đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
Giang Sở Dung bình tĩnh nói: “Nhân chứng là Túc Yêu Vương, vật chứng là toàn bộ truyền thừa của Bảo tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả.”
Thỏ Yêu Vương cười xùy một tiếng: “Tiểu Tôn Giả, không phải những truyền thừa đó đều do tự ngươi lĩnh ngộ sao? Mà Túc Yêu Vương cũng cùng phe với ngươi.”
Giang Sở Dung không hề hoang mang, cậu mỉm cười nhìn Thỏ Yêu Vương ở đối diện: “Nhưng nếu ta còn có truyền thừa của Kiếm Thần thì sao?”
Đám Yêu Vương lập tức biến sắc!
Vẻ mặt Thỏ Yêu Vương càng thêm vi diệu, cuối cùng bà ta lạnh giọng nói: “Chuyện này liên quan gì đến Kiếm Thần? Nhân tộc cũng xen vào chuyện của Yêu tộc chúng ta sao?”
Giang Sở Dung: “Tôn Thượng và Kiếm Thần là sư huynh đệ, Túc Yêu Vương cũng được tính là nửa đệ tử của Kiếm Thần, hiện tại Túc Yêu Vương đang bị các vị ép bức, tại sao Kiếm Thần lại không được ra tay giúp đỡ?”
Thỏ Yêu Vương mặt mày lạnh tanh: “Tiểu Tôn Giả, ngươi càng nói càng thái quá rồi đó. Được thôi, ta trước tiên không tranh cãi với ngươi chuyện này, ngươi nói cho ta biết, khẩu dụ của Yêu Tôn là gì?”
Giang Sở Dung chắp tay nói: “Bẩm mỹ nhân Yêu Vương, Tôn Thượng nói —— Yêu Vương tạm thời Khổng Phạn Thánh tâm thuật bất chính, kêu gọi các vị Yêu Vương hiệp trợ Túc Yêu Vương diệt trừ Khổng Phạn Thánh, nếu thành công, tất cả các vị Yêu Vương sẽ nhận được cơ hội lĩnh ngộ tượng Thần ở Minh Vương Điện.”
Thỏ Yêu Vương sửng sốt, sau đó không khỏi bật cười thành tiếng.
Những Yêu Vương khác liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được cười ra tiếng.
Giống như đang chế giễu Giang Sở Dung mất trí rồi, ngay cả lời nói dối sứt sẹo như vậy cũng có thể bịa ra được.
Mà cười một hồi, sắc mặt của một vài Yêu Vương đã tăng thêm vài phần lạnh lùng khát máu, có chút rục rịch muốn giết Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung nhìn thấy hết sát ý của đám bọn họ, nhưng cậu không hề hoảng sợ, đột nhiên, cậu nói: “Các vị Yêu Vương đã cười đủ chưa? Ta còn chưa nói hết khẩu dụ của Tôn Thượng.”
Bầu không khí trong đình thoáng chốc trở về im lặng, sát ý càng bùng lên dữ dội.
Ý cười của Thỏ Yêu Vương dần nhạt đi, bà ta nhìn thật sâu vào Giang Sở Dung, lại nhìn xung quanh, cười nói: “Tiểu Tôn Giả đang kể chuyện cười với chúng ta đấy, chi bằng nghe cậu ta kể cho xong đi. Nếu kể không hay, các ca ca tỷ tỷ ra tay cũng chưa muộn.”
Quả nhiên, Thỏ Yêu Vương vừa dứt lời, sát khí trong đình liền lặng lẽ tiêu tán.
Nét mặt của Giang Sở Dung vẫn bình lặng như nước, không nhìn thấy một gợn sóng nào.
Lúc này, sau khi tất cả Yêu Vương đều an tĩnh trở lại, cậu lại chậm rãi nói tiếp: “Tôn Thượng còn nói —— Nếu các vị Yêu Vương không phục, có thể so tài đồng cảnh giới với ta, người thắng, đợi khi Khổng Phạn Thánh bị hạ bệ sẽ trở thành Yêu Tôn tạm thời tiếp theo. “
Trong đình vang lên một trận xôn xao.
Thỏ Yêu Vương nhướng mày, chống cằm cười: “Câu chuyện cười này càng ngày càng thú vị, tiểu Tôn Giả tiếp tục đi.”
“Chỉ có điều, một người cơ trí như Tôn Thượng, chẳng lẽ không đoán ra được bọn ta còn lựa chọn khác sao?”
Giang Sở Dung mỉm cười: “Mỹ nhân Yêu Vương thật thông minh, Tôn Thượng quả thật đoán ra được.”
“Ngài ấy đoán được các vị Yêu Vương sẽ không phục, cho nên đặc biệt ra lệnh cho ta nói cho các vị Yêu Vương biết, nếu các vị Yêu Vương không chịu tiếp nhận sắp xếp của khẩu dụ mà muốn tạo phản thì —— “
Trong nháy mắt đó, ánh mắt của tất cả Yêu Vương đồng loạt hướng về phía Giang Sở Dung, âm thầm khởi động uy áp, sát khí bập bùng dao động.
Thỏ Yêu Vương lại không thay đổi sắc mặt: “Thì sao?”
Giang Sở Dung lẳng lặng nhìn Thỏ Yêu Vương, ý cười điềm tĩnh thản nhiên: “Sẽ để cho vị thiên tài họ Cố của Nhân tộc, cầm Vô Vọng Kiếm san bằng Yêu Vực, huyết tẩy Mã Du Thành.”
Đám Yêu Vương ngồi trong đình đồng loạt biến sắc, uy áp và sát khí lại trào dâng không ngừng. Thỏ Yêu Vương chỉ cười cười, không hề ngăn cản, nhưng giờ phút này ý cười trong mắt bà ta đã hoàn toàn tắt lịm.
Đối mặt với sát ý và uy áp cuồn cuộn này, biểu tình của Giang Sở Dung vẫn không thay đổi.
Khi cậu cảm thấy đã đến lúc, đột nhiên, cậu nhẹ giọng bổ sung một câu: “Thuộc hạ không nghe lời, giữ lại để làm gì? Cứ giết sạch hết đi.”
Một câu nói nhẹ tựa lông hồng, nhưng vừa thốt ra liền kích khởi ngàn cơn sóng dữ!
Cuối cùng, có Yêu Vương không nhịn được nữa, trong đình vang “Ầm” một tiếng, một cỗ uy áp khủng bố bùng phát, hung ác đè xuống đầu Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung chỉ đang chờ đợi khoảnh khắc này.
Cậu không nhanh không chậm giơ tay lên, trong lòng bàn tay phóng ra một tia kiếm khí sáng rực tựa ánh mặt trời, vô cùng bình tĩnh đón nhận uy áp kia!
Vô Vọng kiếm khí thuần dương mang theo sức mạnh của kiếm cốt, mạnh mẽ mà uy nghiêm! Khoảnh khắc nó va chạm với cỗ uy áp kia, tức thì đã nghiền nát uy áp đó thành bột mịn, lặng lẽ tan biến!
Linh quang bay tán loạn trong không khí, kiếm khí cũng yên lặng biến mất, thu vào trong tay Giang Sở Dung.
Hiện trường im lặng một cách chết chóc!
Khóe môi mang theo ý cười xem náo nhiệt của Thỏ Yêu Vương từ từ hạ xuống, từng chút một mím thành một đường.
Mấy chục Yêu Vương khác đứng xung quanh, sắc mặt khác nhau, nhưng đều có chút sợ hãi.
Bọn họ nhận ra Vô Vọng kiếm khí…
Nhưng trăm triệu lần bọn họ cũng không ngờ được, sự tình lại biến thành như thế này.
Giang Sở Dung quan sát sắc mặt, sau khi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt những Yêu Vương này, cậu nở nụ cười hài lòng.
Đúng lúc này, cậu ngẩng mặt lên, đối mặt với ánh mặt trời chói chang, chậm rãi nói với các Yêu Vương trong đình đã không còn vẻ oai phong lúc ban đầu: “Nếu các vị Yêu Vương nhất quyết tạo phản, muốn giết ta ngay tại đây, vậy thì Vô Vọng Kiếm Phái cũng sẽ biết ngay lập tức.”
“Các vị Yêu Vương, còn muốn ra tay sao?”
Trong đình, lặng ngắt như tờ.
Lúc này, trong Động Uyên của Giang Sở Dung.
Cà rốt tinh và Trúc tinh không hề hay biết chiêu trò giả ngầu kinh động lòng người vừa rồi của Giang Sở Dung, chúng nó đang chạy loạn trong Động Uyên của Giang Sở Dung.
Chúng chưa bao giờ nhìn thấy một nơi nào như vậy, nơi mà từng bông hoa, ngọn cỏ, nhành cây đều sống động như thật, giống như một thế giới nhỏ thực sự, nhất thời chúng hân hoan vui vẻ chạy khắp nơi.
Chạy một hồi, cà rốt tinh thích đào lỗ đột nhiên phát hiện ra một chỗ lạ, sau đó nó kích động chui ra khỏi đất, hô to: “Có kho báu!”
Trúc tinh nghe thấy lập tức chạy tới.
Cà rốt tinh lùi ra khỏi cái lỗ mà mình vừa tạo ra, để cho Trúc tinh nhìn vào trong.
Trúc tinh nhìn vào, chỉ thấy một mảnh ánh vàng rực rỡ, bên trong hình như có rất nhiều văn tự kỳ diệu đang trôi nổi, nó nhất thời kích động nói: “Là kho báu!”
Cà rốt tinh hỏi: “Có đào lên không?”
Trúc tinh cuống quít gật đầu.
Nói làm liền làm, tiểu Trúc tinh dẫn đầu nhảy vào trong hố trước, Cà rốt tinh cũng nhảy theo sau nó.
———-
Tác giả
– Giang Sở Dung: Lại giả thành một người.
– Văn Lăng: Cũng tạm thôi, thực ra người này ta cũng giả được.
– Giang Sở Dung: Nhưng chàng không được tự nhiên bằng ta.
– Văn Lăng:…………….