Quỷ lão sực tỉnh lại, lập tức tóm lấy Túc Tử Xuyên muốn đi tìm Giang Sở Dung để xác nhận chuyện này.
Nhưng Túc Tử Xuyên đột nhiên nghĩ tới gì đó, anh ta trầm giọng nói: “Quỷ lão chậm đã.”
Quỷ lão buồn bực: “Sao vậy?”
Túc Tử Xuyên im lặng một lúc rồi nói: “Nếu cậu ấy thực sự là tiểu Tống, nhưng bây giờ cậu ấy không nhận ra ta.”
Quỷ lão không để tâm lắm: “Lúc đó cậu còn nhỏ, cậu ấy còn nhỏ hơn cả cậu, lại thêm bây giờ cả hai đã trưởng thành hết rồi, dung mạo cũng thay đổi, không nhớ ra cậu cũng là chuyện bình thường thôi.”
Túc Tử Xuyên: “Nhưng rõ ràng cậu ấy không có chút ấn tượng gì với Yêu Vực và sư tôn cả. Quỷ lão không thấy điều này rất lạ sao?”
Quỷ lão hơi sửng sốt, cũng ý thức được điều này.
Túc Tử Xuyên trầm mặc một lát, nói: “Còn có Tâm Huyết Phong Ấn kia nữa, Quỷ lão, có khi nào vị cường giả kia cố ý phong ấn trí nhớ của cậu ấy, không cho cậu ấy nhớ lại chuyện trước kia không? Vị cường giả kia sẵn sàng sử dụng Tâm Huyết Phong Ấn, hiển nhiên không có ác ý. Cho nên, đối với cậu ấy mà nói, bị phong ấn ký ức có lẽ còn tốt hơn là tỉnh lại.”
Nghe vậy, Quỷ lão nhớ lại những chuyện đã xảy ra với tiểu Tống khi cậu còn nhỏ, ông lại rơi vào trầm mặc.
Không sai, quá khứ của Tiểu Tống thật sự quá thê thảm, quá lận đận.
Có lẽ Tâm Huyết Phong Ấn đang bảo vệ cậu ấy.
Chỉ là, người đã ở trước mặt, nhưng lại không thể nhận nhau, than ôi…
Túc Tử Xuyên thấy biểu cảm của Quỷ lão, nhưng anh ta lại mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Quỷ lão không cần phải thấy đáng tiếc, nếu cậu ấy thực sự là tiểu Tống, ta sẽ càng cảm thấy may mắn hơn. Cậu ấy vẫn còn sống, còn tìm được người thương của mình, lại đạt được nhiều cơ duyên lớn như vậy. Tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta.”
Quỷ lão lấy lại tinh thần, thở dài nói: “Cũng phải…”
Chỉ là có chút đáng tiếc.
Có điều câu này Quỷ lão sẽ không nói ra vào lúc này——Rõ ràng Giang Sở Dung đã chọn Văn Lăng rồi, có nói những điều này cũng không còn ý nghĩa nữa.
Nhưng Túc Tử Xuyên đã nhận ra điều gì đó, anh ta bình tĩnh nói: “Quỷ lão không cần thấy tiếc cho ta. Ta cũng không định tìm bạn đời trong thời buổi này, ta chỉ muốn chăm chỉ tu luyện, đợi một ngày nào đó Thiên lộ mở ra lần nữa, ta sẽ lên Thượng giới tìm dòng tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ của bọn ta.”
“Nếu lúc đó ta thật sự muốn tìm bạn đời, ta sẽ chỉ chọn đồng tộc của mình, công pháp mà bọn ta tu luyện quá đặc thù, đối với bạn đời ngoại tộc mà nói thật không công bằng.”
Quỷ lão lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Như vậy cũng tốt, cậu chọn đồng tộc càng có lợi hơn!”
Túc Tử Xuyên cười nhạt một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa rạng sáng, cửa Yêu Vương Cung đã bị người bên ngoài gõ hai cái.
Sau hai lần gõ, liền dừng lại.
Bốn người còn đang ăn sáng ở trong sân, Cà rốt tinh nhàn rỗi không có việc gì nên tò mò chạy ra cửa xem thử.
Mở cửa ra, nó nhìn thấy một chiếc hộp bằng vàng rất lộng lẫy đặt ở cửa.
Nó hiếu kỳ, đang định đưa tay sờ thử, thì đột nhiên đối diện truyền đến một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.
“Cà rốt nhỏ, đem cái này cho thiếu gia của ngươi xem đi. Cứ nói Yêu Vương bọn ta ở đây đợi hắn.”
Cà rốt tinh vừa nghe thấy tiếng nói thì giật mình, nó vội ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mái đình ngày hôm qua lại xuất hiện, hơn chục Yêu Vương đang đứng hoặc ngồi trong đình, quan sát từ xa.
Thỏ Yêu Vương cầm đầu mỉm cười, đang nhìn chằm chằm nó.
Cảm giác bị kẻ thù không đội trời chung nhìn chằm chằm thật sự rất khó chịu, Cà rốt tinh hốt hoảng gật đầu, sau đó cầm chiếc hộp vàng lộng lẫy chuẩn bị chuồn mất tăm.
Ai ngờ đúng lúc này Thỏ Yêu Vương lại chậm rãi nói: “Đúng rồi, nói cho thiếu gia nhà các ngươi biết, kiên nhẫn của bọn ta có hạn, chỉ cho hắn thời gian chải chuốt nửa canh giờ. Nếu hắn chậm chạp, đừng trách bọn ta xông vào.”
Cà rốt tinh:!
Ngay lập tức, nó ôm chặt lấy chiếc hộp trong tay, “vèo” một cái lách vào cửa rồi đóng cửa lại.
Đám Yêu Vương nhìn thấy liền bật cười ha hả.
Bốn người đang ăn sáng thì Cà rốt tinh ôm hộp vàng đùng đùng xông vào trong sân.
Bữa sáng hôm nay rất tinh tế, Giang Sở Dung đang bưng một bát cháo gà xé với hạt sen, ăn kèm với dưa muối chua chua, ăn đến là ngon miệng.
Bất thình lình, Cà rốt tinh ôm một hộp vàng sắp to hơn cả người nó lộn nhào xông vào.
Nếu không phải Giang Sở Dung nhanh tay lẹ mắt phóng ra một tia linh lực đỡ lấy Cà rốt tinh, thì nó đã cùng hộp vàng ngã sóng soài xuống đất.
Cà rốt tinh được linh lực đỡ đứng vững, sau khi lấy lại chút hơi sức, nó vội vàng chít chít chít nói một mạch với mọi người.
Nhưng tốc độ nói quá nhanh, trật tự từ lộn xộn nên mọi người nghe không rõ.
Giang Sở Dung bật cười: “Làm sao vậy? Đứng vững rồi nói từ từ thôi, đừng làm rơi đồ của thiếu gia nhà ngươi.”
Túc Tử Xuyên kinh ngạc: “Ta không có đưa cho nó thứ này.”
Giang Sở Dung:?
Quỷ lão: “Cũng không phải của ta, ngươi nhặt được cái hộp này ở đâu, trông giống như một món pháp khí.”
Cà rốt tinh lúc này mới lấy lại được chút tinh thần, cuối cùng nói: “Là Thỏ Yêu Vương đưa tới!”
Mọi người lập tức biến sắc.
Cà rốt tinh còn lặp lại câu uy hiếp vừa rồi của Thỏ Yêu Vương.
Túc Tử Xuyên trầm mặc chốc lát, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút, sau đó nói: “Đưa hộp cho ta.”
Cà rốt tinh đưa hộp vàng đến trước mặt Túc Tử Xuyên.
Túc Tử Xuyên đưa tay mở chiếc hộp vàng ra một chút, lập tức có một mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mặt anh ta.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua một cái, đồng tử hơi co rụt lại, “bộp” một tiếng, anh ta đóng lại hộp vàng.
Quỷ lão ngồi gần Túc Tử Xuyên nhất, thường xuyên ăn huyết khí nên vừa ngửi thấy mùi này mặt ông liền biến sắc: “Chẳng lẽ bên trong là —— “
Lông mày Túc Tử Xuyên bất giác giật hai cái, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Chờ Giang huynh và Văn huynh ăn xong rồi nói.”
Quỷ lão triệt để hiểu được, sắc mặt ông cũng thay đổi.
Đám Yêu Vương này… không ngờ lại ra tay nhanh đến vậy!
Mặc dù Khổng Phạn Thánh không tính là quá thông minh, nhưng bản thể khổng tước của ông ta thật sự mạnh đứng đầu.
Nhưng bây giờ lại bị đám Yêu Vương này chặt đầu, bỏ vào trong hộp vàng, gửi đến đây.
Mấu chốt là, chỉ trong một đêm, đám Yêu Vương này đã gi.ết chết Khổng Phạn Thánh!
Thậm chí bọn chúng còn không thèm lên kế hoạch gì, hơn nữa hiện tại bên ngoài còn không có một chút tin tức gì, thật là kinh khủng!
Túc Tử Xuyên lúc này mới bình tĩnh nói: “Bọn chúng làm như vậy, ắt hẳn là không muốn cho chúng ta thời gian chuẩn bị.”
Nghe vậy, sắc mặt Quỷ lão chợt trở nên nghiêm túc —— Đúng vậy, ngày hôm qua bọn họ đã thống nhất một số cơ quan phải đến Minh Vương Điện mới bố trí được.
Nhưng bây giờ đám Yêu Vương này đã trực tiếp giế.t chết Khổng Phạn Thánh rồi dồn ép đến tận cửa, rõ ràng là bọn chúng không định để cho họ chuẩn bị.
Giang Sở Dung đang uống dở bát cháo gà xé, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, dù hai người không nói gì thì cậu cũng đoán được.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Giang Sở Dung chậm rãi húp thêm một ngụm cháo, nói ra lời kinh người: “Bản thể của Khổng Phạn Thánh lợi hại đến vậy, Quỷ lão luyện hóa ông ta có khi sẽ tăng lên một chút tu vi đó?”
Túc Tử Xuyên:?
Quỷ lão:…
Văn Lăng ở một bên yên lặng đặt bát cháo trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng vi diệu.
Nhưng thành thật mà nói, đề xuất của Giang Sở Dung đúng là… rất có tính khả thi.
Nếu Giang Sở Dung không nói, mấy người bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến điều này, sẽ chỉ biết chấn kinh trước sức mạnh của đám Yêu Vương mà thôi.
Hiện tại, nâng cao thực lực bảo mạng mới quan trọng nhất, cho nên dù có hơi xấu hổ nhưng Quỷ lão cũng nhận lấy hộp vàng trong tay Túc Tử Xuyên, đi vào gian phòng bên cạnh.
Không lâu sau, một mùi máu tanh tưởi tràn ngập căn phòng đó.
Ba người trong sân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không người nào lộ ra biểu tình khác thường.
Khi Quỷ lão luyện hóa xong, cũng đã gần đúng nửa canh giờ mà đám Yêu Vương đã giao hẹn.
Và sau khi Quỷ lão luyện hóa xong đầu của Khổng Phạn Thánh, khí lực và năng lượng của cả người ông rõ ràng đã được cải thiện rất nhiều, mái tóc cũng không còn một màu hoa râm nữa.
Dù sao cũng là cái đầu có huyết mạch của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả mà!
Lúc này, Giang Sở Dung vẫn còn thò tay gom hết bánh ngọt, cá khô, đậu phộng và những thứ đồ khô tương tự trên bàn vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Ba người còn lại cũng không ngăn cản, bởi vì họ cũng ý thức được họ thực sự cần một người có tâm lý như Giang Sở Dung.
Nhưng điều họ không biết chính là, Giang Sở Dung lấy những thứ này hoàn toàn không chỉ vì thèm ăn.
Thời gian vừa đến, đám Yêu Vương bên ngoài bắt đầu náo động.
Đúng lúc này bốn người họ cũng từ từ bước ra khỏi cửa.
Đám Yêu Vương nhìn thấy họ, nét mặt mới dịu đi, Thỏ Yêu Vương lúc này mới nở nụ cười, quan sát bốn người bọn họ ăn mặc trang phục bình thường, nói: “Chỉ ăn mặc như vậy mà tốn nhiều thời gian đến thế, thiếu chút nữa ta đã tưởng Túc Yêu Vương đổi ý rồi chứ?”
Túc Tử Xuyên khẽ cau mày, vừa định trả lời, Giang Sở Dung ở bên cạnh đã chậm rãi cười nói: “Không phải vì mặc quần áo mà lâu như vậy, mà bởi vì mỹ nhân Yêu Vương tặng cho bọn ta một cơ duyên quá lớn, tốn một khoảng thời gian mới có thể luyện hóa xong.”
Đám Yêu Vương nghe thấy liền biến sắc, vẻ mặt nhìn bốn người bọn họ càng thêm kiêng dè.
Ý cười trên môi Thỏ Yêu Vương giờ phút này cũng tắt lịm.
Vào lúc này, người bình thường e rằng sẽ bị đầu của Khổng Phạn Thánh làm cho sợ mất mật, hoặc là dứt khoát không dám ra ngoài gặp bọn chúng.
Vậy mà mấy người này lại có thể bình tĩnh luyện hóa đầu của Khổng Phạn Thánh, một là bọn họ có một tâm lý mạnh mẽ, hai là bọn họ đã nắm chắc phần thắng.
Mà cho dù là cái nào đi nữa, thì cũng cực kỳ khó đối phó.
Trong lúc nhất thời, đám Yêu Vương cũng không còn dám ngạo mạn như trước nữa.
Đúng lúc này, Giang Sở Dung lại lấy ra một nắm cá khô, vừa ăn vừa cười nói: “Các vị Yêu Vương, đi chứ? Đã đến lúc lên đường rồi.”
Đám Yêu Vương:…
Cuối cùng, vẫn là Thỏ Yêu Vương ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm cá khô trong tay Giang Sở Dung, nhếch môi nói: “Đã như vậy thì xuất phát thôi, kẻo đêm dài lắm mộng.”
Đám Yêu Vương lấy lại tinh thần, lần lượt triệu ra xa giá của mình.
Một số Yêu Vương có xa giá là yêu thú trong tộc của mình, một số khác là pháp khí, còn xa giá của Thỏ Yêu Vương là một chiếc xe ngựa bằng ngọc rất lộng lẫy xinh đẹp, có thể chứa được năm sáu người.
Thấy vậy, Túc Tử Xuyên cũng định triệu ra xa giá của mình, nhưng lúc này, Giang Sở Dung lại đột nhiên bước tới mỉm cười nói: “Mỹ nhân Yêu Vương, xa giá của ngài thật đẹp, có thể cho ta đi nhờ được không?”
Thỏ Yêu Vương sắp lên xe ngựa:?
Các Yêu Vương còn lại:???
Túc Tử Xuyên và Quỷ lão:?
Chỉ có Văn Lăng sắc mặt vẫn lãnh đạm, lúc này hắn liếc nhìn Túc Tử Xuyên, truyền âm nói với Túc Tử Xuyên vài câu.
Túc Tử Xuyên sững sờ một lúc sau khi nghe Văn Lăng giải thích, sau đó sắc mặt anh ta mới bình tĩnh trở lại.
Lúc này, Thỏ Yêu Vương nhìn thật sâu vào Giang Sở Dung đang ăn cá khô, hứng thú cười một tiếng, nói: “Được thôi, tiểu Tôn Giả, mời lên xe ngựa của ta.”
Giang Sở Dung thoải mái cất cá khô đi, phủi phủi tay rồi lên xe ngựa của Thỏ Yêu Vương.
Chẳng mấy chốc, đám Yêu Vương và Túc Tử Xuyên đã lên xa giá của mình.
Phượng hoàng rực rỡ vỗ cánh bay trên bầu trời, trong khi những con voi trắng tinh và những con sư tử oai phong cất bước trên mặt đất đi về phía trước, tạo thành những tiếng động rầm rầm.
Đồng thời còn có một số xa giá lộng lẫy hào quang bốn phía được điều khiển lộc cộc chạy trên đường.
Tất cả đều hướng về Minh Vương Điện.
Mỗi một xa giá đều chở ít nhất một Yêu Vương.
Cảnh tượng nguy nga tráng lệ, rất nhiều tiểu yêu ở phía sau không khỏi lén lút nhìn theo.
Lúc này, bên trong xe ngựa.
Giang Sở Dung tìm kiếm trong nhẫn trữ vật hồi, lấy ra một đĩa bánh cà rốt rồi đưa nó cho Thỏ Yêu Vương.
Thỏ Yêu Vương nhìn những chiếc bánh cà rốt kia, hơi nhướng mày: “Tiểu Tôn Giả, từ lâu ta đã không còn ăn mấy thứ này nữa rồi.”
Giang Sở Dung thản nhiên “Ồ” một tiếng, sau đó rút tay về, tự cầm một miếng bánh cà rốt ăn một mình.
Thỏ Yêu Vương đảo tròng mắt: “Tại sao tiểu Tôn Giả lại lên xe của ta?”
Giang Sở Dung mỉm cười: “Đương nhiên là vì cảm thấy mỹ nhân Yêu Vương hiền lành, người lại tốt.”
Thỏ Yêu Vương cười cười: “Nói dối.”
Giang Sở Dung bị vạch trần cũng không hoảng sợ, lúc này cậu cắn một miếng bánh cà rốt rồi nói: “Ta đang nghĩ, lát nữa khi cuộc chiến khơi mào thì mỹ nhân Yêu Vương sẽ tự bảo vệ mình như thế nào.”
“Mỹ nhân Yêu Vương mới đến cảnh giới Khuy Thiên trung kỳ, bản thể lại khá là gầy yếu, uầy, ta thật lo lắng a…”
Ánh mắt Thỏ Yêu Vương chợt lạnh đi, nhưng rất nhanh, bà ta lại chống cằm cười nói: “Nhưng mà, thỏ chạy rất nhanh.”
Giang Sở Dung một câu chọt trúng nỗi đau: “Chạy nhanh hơn mãng xà và diều hâu sao?”
Thỏ Yêu Vương khẽ nhướng mày: “Tiểu Tôn Giả muốn tới đây nhiễu loạn lòng quân sao?”
Giang Sở Dung cười dài, một chút cũng không sợ hãi: “Bị mỹ nhân Yêu Vương nhìn ra rồi.”
Ánh mắt Thỏ Yêu Vương chuyển động, bất chợt bà ta lại nở nụ cười, sau đó đem cơ thể nhỏ nhắn của mình dựa vào tấm đệm trắng như tuyết ở sau lưng, rồi nói: “Vậy tiểu Tôn Giả nói ta nghe xem điều kiện của ngươi đi?”
Giang Sở Dung đã sớm dự liệu được Thỏ Yêu Vương sẽ không từ chối cậu qua lời nói, lúc này cậu ăn hết miếng bánh cà rốt trong miệng, rồi nói: “Một lần tẩy kinh phạt tủy lên cảnh giới Nhập Thánh, mỹ nhân Yêu Vương thấy thế nào?”
Trong mắt Thỏ Yêu Vương chợt lóe lên một tia sắc bén, nhưng rất nhanh, bà ta lại hỏi: “Tiểu Tôn Giả dựa vào cái gì để hứa hẹn với ta điều này? Nếu ngươi không thực hiện được thì sao?”
Giang Sở Dung mỉm cười: “Dựa vào ta là người duy nhất có thể thực hiện được lời hứa này trong số những người mà mỹ nhân Yêu Vương đã kết giao.”
Sắc mặt của Thỏ Yêu Vương chợt thay đổi.
Giang Sở Dung quan sát nét mặt của Thỏ Yêu Vương rồi nói: “Mỹ nhân Yêu Vương bây giờ trông thật oai phong, nhưng những Yêu Vương kia chỉ đang cố lợi dụng trí tuệ của mỹ nhân Yêu Vương để ám toán Khổng Phạn Thánh và sau đó là ám toán Yêu Tôn. “
“Nếu một ai đó trong số bọn họ thực sự kế vị, vậy thì mỹ nhân Yêu Vương có tu vi như ngài sẽ nhận được vị trí gì?”
“Hoặc giả như, bọn họ sẽ đố kỵ với trí tuệ của mỹ nhân Yêu Vương rồi hạ sát ngài thì sao?”
Nghe Giang Sở Dung nói vậy, Thỏ Yêu Vương trầm mặc một lát, cười nhạt nói: “Tiểu Tôn Giả, ngươi đã nghe qua câu chuyện thỏ khôn có ba hang chưa? Ta đảm bảo mười phần mình có thể thoát thân an toàn, cho nên nếu ngươi không thể chứng minh ngươi có thể thực hiện được lời hứa, ta tuyệt đối sẽ không mắc câu đâu.”
Giang Sở Dung nghe vậy, ánh mắt khẽ động, một lúc sau cậu mới cười khẽ một tiếng, chắp tay nói: “Nếu đã như vậy, ta xin cáo từ.”
Thỏ Yêu Vương:?
Bà ta mấp máy môi, đang do dự không biết Giang Sở Dung đang giở trò lạc mềm buộc chặt hay thật sự muốn rời đi, có nên gọi Giang Sở Dung lại hay không, thì Giang Sở Dung đã vén rèm lên, nhảy ra khỏi xe, rồi lại nhảy lên xe của Gấu trúc Yêu Vương ở phía đối diện.
Giọng nói du dương êm tai mang theo ý cười của Giang Sở Dung lại vang lên: “Gấu trúc Yêu Vương, có thể cho ta đi nhờ một đoạn không?”
Giọng nói của Gấu trúc Yêu Vương vang lên, một lúc sau, Giang Sở Dung chui vào trong xe.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Thỏ Yêu Vương có chút vi diệu.
Nhưng ngay sau đó, bà ta lại lui vào trong xa giá.
Khi trở vào trong, Thỏ Yêu Vương đang định ngồi xuống chỗ ngồi, thì dư quang khóe mắt chợt nhìn thấy đĩa bánh cà rốt mà Giang Sở Dung vừa mới để lại cách đó không xa.
Tim của Thỏ Yêu Vương đập lỡ một nhịp, nhịn không được chìa tay ra cầm lên một miếng bánh cà rốt…
Chặng đường đến Minh Vương Điện hơn một canh giờ, Giang Sở Dung hầu như đã lên xa giá của tất cả Yêu Vương.
Cuối cùng, cậu mới trở về xa giá của Túc Tử Xuyên.
Bốn người nhìn nhau, Túc Tử Xuyên hỏi: “Thế nào?”
Giang Sở Dung mỉm cười, chen vào ngồi bên cạnh Văn Lăng, lấy ra nắm hạt dưa cuối cùng, vừa cắn vừa bình tĩnh nói: “Có thể dùng được năm người, số còn lại đều phải giết.”
Túc Tử Xuyên đã hiểu.
Đang khi nói chuyện, Minh Vương Điện đã ở ngay trước tầm mắt mọi người.
Nằm trong núi sâu, Minh Vương Điện trang nghiêm và thanh lịch dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh hào quang trắng như ngọc, bên trong tỏa ra khí tức thật kỳ diệu và thuần khiết.
Khi các Yêu Vương đến Minh Vương Điện, ngược lại bọn họ đã thu lại nhuệ khí trên người, ngoan ngoãn xuống xa giá, đi bộ lên các bậc thang của Minh Vương Điện.
Bốn người Túc Tử Xuyên cũng lần lượt xuống theo.
Giang Sở Dung đứng bên cạnh Túc Tử Xuyên, liếc nhìn đám Yêu Vương, đồng thời phát hiện có vài cặp mắt cũng đang lặng lẽ nhìn mình, cậu không khỏi mỉm cười.
Ít nhiều gì những món bánh ngọt và đồ ăn vặt đó cũng có công lao không nhỏ.
Nhưng ngay sau đó, Giang Sở Dung lại thu hồi tầm mắt, cùng Túc Tử Xuyên đi về phía Minh Vương Điện.
Khi đến cổng cung điện, Túc Tử Xuyên trước tiên mở ra cấm chế của Minh Vương Điện, sau một tiếng ầm vang, cánh cổng đá mở ra, cảnh tượng hơn một trăm bức tượng Pháp Thân Tôn Giả tỏa ra hào quang lấp lánh tức thì đập vào mắt các vị Yêu Vương.
Rất nhiều Yêu Vương lúc này đã bắt đầu thở hồng hộc.
Bấy giờ, ánh mắt Túc Tử Xuyên khẽ động, nói: “Các vị Yêu Vương, muốn lĩnh hội các bảo tượng Tôn Giả trong cung trước, hay là đi bái kiến Tôn Thượng trước?”
Nhìn thấy những bức tượng Tôn Giả này, làm sao những Yêu Vương đó có thể nhịn được? Hết người này đến người khác nói: “Lĩnh hội! Chúng ta muốn lĩnh hội ngay lập tức!”
Chỉ có năm vị Yêu Vương nói mình muốn đi gặp Yêu Tôn.
Nhưng vì thiểu số phải phục tùng đa số nên bọn họ vẫn bị giữ lại trong Minh Vương Điện.
Túc Tử Xuyên quan sát tỉ mỉ hơn, phát hiện năm vị Yêu Vương này đúng là năm vị Yêu Vương mà Giang Sở Dung đã nói có thể dùng được. Trong lòng không khỏi cảm khái ánh mắt của Giang Sở Dung thật sắc bén, nhìn người rất chuẩn.
Tu vi của năm vị này không tính là đứng đầu, nhưng trí thông minh của bọn họ rõ ràng khá là cao.
Quả thật, nếu như bọn họ đi gặp Yêu Tôn trước, sau khi bức vua thoái vị, bọn họ có thể tùy ý sử dụng đồ vật trong Minh Vương Điện, lúc này cần gì phải nóng vội như vậy?
Nhưng những Yêu Vương khác không hiểu được chân lý này, họ chỉ nghĩ đến cơ duyên và cố gắng hết sức gia tăng thực lực của mình, nghĩ rằng sức mạnh tuyệt đối có thể đánh bại tất cả.
Loại thất phu không biết phán đoán tình thế này đúng là không thể dùng được, giữ ở bên người rất nguy hiểm, xác thật phải giết hết.
Đột nhiên, Giang Sở Dung ở bên cạnh truyền âm cho Túc Tử Xuyên: “Túc huynh, ngươi đã liên lạc được với Yêu Tôn chưa? Ông ấy còn tỉnh không? Nếu ông ấy còn tỉnh, có lẽ ông ấy có thể chỉ cho chúng ta biết điểm yếu của các Yêu Vương này, chúng ta ra tay cũng thuận lợi hơn.”
Giang Sở Dung một câu đánh thức người trong mộng, Túc Tử Xuyên vội nói: “Để ta liên hệ với sư tôn.”
Dứt lời, Túc Tử Xuyên bí mật liên lạc với Yêu Tôn, xem xem Yêu Tôn có còn tỉnh hay không.
Kết quả, Túc Tử Xuyên vừa liên lạc liền chấn động trong lòng, lập tức lấy làm may mắn vui mừng nói: “Sư tôn vừa mới tỉnh lại hai ngày nay, đang dưỡng thương.”
Giang Sở Dung cũng kinh ngạc chốc lát, sau đó liền phấn khởi nói: “Vậy mau mau hỏi ông ấy đi.”
Túc Tử Xuyên vừa định liên lạc, nhưng lại nghe thấy truyền âm của Yêu Tôn truyền đến, trầm mặc một lát, Túc Tử Xuyên nói: “Sư tôn muốn gặp Văn huynh.”
Giang Sở Dung hơi sửng sốt, nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ nói: “Hẳn là chuyện rất quan trọng, ngươi cứ đưa Văn Lăng đi đi, nhân tiện hỏi Yêu Tôn về vấn đề đó luôn.”
Thấy Giang Sở Dung săn sóc như vậy, Túc Tử Xuyên không khỏi mỉm cười cảm kích.
Giang Sở Dung cười nói: “Có ta ở đây thì cứ yên tâm đi. Hơn nữa ban ngày ở Minh Vương Điện không thể động thủ, tạm thời không sao đâu.”
Túc Tử Xuyên gật đầu.
Túc Tử Xuyên dẫn Văn Lăng đi.
Đám Yêu Vương ở trong cung đều nhìn thấy cảnh này, nhưng hầu hết bọn họ đều đắm chìm trong lĩnh ngộ mà không có thời gian để quan tâm đến.
Giang Sở Dung không sợ đối mặt với đám Yêu Vương khí thế bức người này, cậu vẫn đứng trước một cây cột bạch ngọc và lặng lẽ đặt bẫy.
Nhưng sau khi bố trí một hồi, Giang Sở Dung đột nhiên nghi ngờ xoa xoa tai.
Vừa rồi hình như có người đang nói vào tai cậu thì phải?
Nhưng tại sao, nghe giống như đang gọi… Tống Thanh Trần?
———-
Tác giả
– Văn Lăng: Đang gọi em đó.
– Giang Sở Dung:? Ta đâu có bị lãng tai?
– Quỷ lão: Là bởi vì mọi người đều biết hết rồi, chỉ có mình cậu chưa biết thôi.