Khi hai người nhìn thấy Cố Minh Tiêu đều không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Bởi vì Cố Minh Tiêu đã im hơi lặng tiếng thăng lên cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ!
Khí chất con người ấy càng thêm xuất trần tuyệt thế. Hoa lá đong đưa đổ bóng xuống gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, không một chút tỳ vết tựa như bạch ngọc, mái tóc đen xõa dài như thác nước, người chỉ yên lặng ngồi dưới tàng cây cũng đã khiến người ta cảm giác như có thể phi thăng bất cứ lúc nào——
Trong đầu Giang Sở Dung chợt lóe linh quang, cậu lập tức cười chắp tay nói: “Đại sư huynh thăng cấp rồi, chúc mừng đại sư huynh.”
Giang Triều Sinh lúc này mới hoàn hồn, cũng thật tâm thật lòng nói: “Chúc mừng đại sư huynh thăng cấp.”
Cố Minh Tiêu nâng mắt nhìn bọn họ: “Hai người cùng tới đây có chuyện gì?”
Giang Triều Sinh hơi giật mình, do dự nói: “Đại sư huynh, ta không đi cùng cậu ta.”
Cố Minh Tiêu mặt mày bình tĩnh: “Ta vừa mới xuất quan.”
Giang Triều Sinh lập tức hiểu ngay——Vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi, không phải Cố Minh Tiêu thiên vị Giang Sở Dung.
Vốn anh ta còn cảm thấy tủi thân vì mình đã quỳ một canh giờ mà Cố Minh Tiêu vẫn không triệu kiến anh ta, nhưng bây giờ xem ra, chỉ là do anh ta xui xẻo mà thôi.
Nhất thời, chút xíu không vui trong lòng Giang Triều Sinh lặng lẽ mất sạch, lúc này anh ta lại chắp tay, nghiêm túc nói với Cố Minh Tiêu: “Là chuyện liên quan đến Linh tộc, có chút việc gấp, ta tới đây muốn thông báo trước cho đại sư huynh.”
Cố Minh Tiêu: “Đệ nói đi.”
Giang Triều Sinh nói lại với Cố Minh Tiêu những gì anh ta vừa nói với Giang Sở Dung, nói xong, anh ta do dự một lúc rồi nói: “Đại sư huynh có nghĩ mục đích thực sự của bọn họ là giành lấy vị trí vào Cấm địa Thần Ma không? Ta lại thấy không giống lắm.”
Giang Sở Dung ở một bên:?
Cái tên này, không tin cậu phải không?
Cố Minh Tiêu hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
Giang Triều Sinh ngẩn ra một lúc, nhướng mày: “Nhưng Linh tộc cũng có trưởng lão của mình mà, chẳng lẽ không bày được trận pháp sao?”
Cố Minh Tiêu lạnh nhạt nói: “Trận pháp mở ra Cấm địa Thần Ma là bí mật tối cao của mỗi tộc, chỉ có tộc trưởng mới biết, tộc trưởng của Linh tộc bị trọng thương phải bế quan, có lẽ còn chưa được truyền lại.”
Giang Triều Sinh ngạc nhiên: “Cho dù bị trọng thương thì truyền lại cho một thân tín cũng đâu khó phải không?”
Cố Minh Tiêu không nói nữa.
Nhìn thấy biểu tình này của Cố Minh Tiêu, tim Giang Triều Sinh đập lỡ một nhịp, cuối cùng anh ta cũng ý thức được: “Đại sư huynh biết được nội tình phải không?”
Cố Minh Tiêu cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Chuyện này ta sẽ xử lý. Đệ cứ yên tâm tu luyện, tranh thủ đề cao tu vi của mình đến cảnh giới cao nhất trước khi tiến vào Cấm địa Thần Ma, tốt nhất là khi xuất quan có thể đột phá cảnh giới Khuy Thiên.”
Giọng điệu của Cố Minh Tiêu lúc này bình tĩnh đến lạnh lùng, trong lòng Giang Triều Sinh vốn còn chút lo lắng, nhưng sau khi nghe Cố Minh Tiêu nói lời này, lại nhìn vẻ mặt của hắn, anh ta cũng hiểu ra được mấy phần.
Phải biết rằng, nếu không nắm chắc mười phần, Cố Minh Tiêu sẽ không dễ dàng hứa hẹn như vậy.
Tạm thời uống được một viên an thần, Giang Triều Sinh nói: “Nếu đại sư huynh đã nói như vậy, thì ta yên tâm rồi.”
Cố Minh Tiêu: “Đi đi.”
Giang Triều Sinh hành lễ cáo lui.
Giang Sở Dung đứng ở một bên thấy vậy cũng muốn cùng Giang Triều Sinh rời đi, nhưng bấy giờ Cố Minh Tiêu lại ngước mắt lên nhìn cậu: “Đệ có chuyện gì?”
Giang Sở Dung đành phải thu lại bước chân.
Giang Triều Sinh đã đi rồi, Giang Sở Dung liếc nhìn bóng lưng rời đi của Giang Triều Sinh cũng không tiện gọi Giang Triều Sinh lại, cậu chỉ đành đứng yên, lại nhìn Cố Minh Tiêu, thành thật nói: “Đệ đến cũng là vì muốn nói chuyện này. Nếu biểu ca đã nói rồi thì đệ không còn gì để nói nữa”.
Cậu còn đang chờ trở về cùng Văn Lăng phân tích tình hình của Linh tộc đây, những lời vừa rồi của Cố Minh Tiêu cũng đã đánh thức cậu.
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát: “Vậy à.”
Giang Sở Dung:?
Cậu cứ cảm thấy Cố Minh Tiêu muốn nói gì đó với cậu.
Nhưng nếu Cố Minh Tiêu không nói gì, cậu cũng không tiện đi hỏi.
Nhưng sau khi Cố Minh Tiêu nói ra hai chữ này, hắn thật sự không nói thêm gì nữa, cứ một mình lặng im ở đó, giờ phút này hắn ngồi ở dưới tàng cây, toàn thân giống như một pho tượng ngọc, hào quang mờ mờ ảo ảo, lạnh lùng mà hút mắt.
Khi Giang Sở Dung đối diện với Cố Minh Tiêu, cậu luôn mang theo một chút gì đó thành kính, lúc này cũng vậy, cậu mím môi, không dám thở mạnh — Sợ một giây sau Cố Minh Tiêu sẽ cưỡi gió bay đi mất.
Cuối cùng, Cố Minh Tiêu cũng cử động, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một khối ngọc giản đưa cho Giang Sở Dung: “Cầm lấy, cố gắng tu luyện trước khi tiến vào Cấm địa Thần Ma.”
Giang Sở Dung nghiêm túc nói lời cảm ơn, cũng tiện thể nhìn lướt qua ngọc giản.
Kết quả đồng tử của cậu lập tức co rụt lại.
Mẹ tôi ơi! Toàn bộ nội dung của quyển thượng và hạ của Vô Vọng Kiếm Quyết?!
Đại sư huynh hào phóng như vậy sao?
Sau khi chấn động một hồi, Giang Sở Dung đột nhiên ý thức được một chuyện, lúc này cậu yên lặng siết chặt ngọc giản trong tay, thận trọng nói: “Đại sư huynh, huynh muốn đệ giúp huynh làm chuyện gì sao?”
Ra tay hào phóng như vậy, tất có mưu đồ.
Nghe vậy, Cố Minh Tiêu nhấc mắt liếc nhìn cậu, đôi mắt đó quá mức lạnh lùng sáng ngời khiến trái tim Giang Sở Dung khẽ run lên.
Sau đó, Cố Minh Tiêu lại thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Đệ cứ nhận đi, đi Cấm địa Thần Ma biểu hiện cho tốt.”
Giang Sở Dung không tin, do dự nói: “Chỉ vậy thôi ạ?”
Cố Minh Tiêu trầm tư chốc lát: “Còn có một chuyện.”
Giang Sở Dung vội vàng nói: “Đại sư huynh cứ nói!”
Cố Minh Tiêu: “Nếu Linh tộc thật sự đến vì danh ngạch đi Cấm địa Thần Ma, ta sẽ làm theo quy trình để bọn họ tham gia tỷ thí của môn phái. Đến lúc đó, ta hi vọng đệ biểu hiện thật tốt. “
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, lập tức đáp: “Đệ sẽ làm được, nhưng vì sao đại sư huynh không nhắc nhở biểu ca.”
Tin tưởng cậu đến vậy sao?
Cậu cũng không có tự luyến đến mức cảm thấy Cố Minh Tiêu còn coi trọng cậu hơn cả Giang Triều Sinh, vì vậy cậu luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Đương nhiên, cậu sẽ không nói ra những phỏng đoán này.
Tuy nhiên, Cố Minh Tiêu lại như cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung, lúc này hắn lại nói: “Tuyệt kỹ mà đệ đã thi triển trước mặt Kỳ Chân trưởng lão có liên quan đến Linh tộc, ắt hẳn đệ có một nửa huyết mạch của Linh tộc.”
Giang Sở Dung:?!
Cậu lập tức trở nên cảnh giác —— Không ngờ Cố Minh Tiêu đã biết thân phận của cậu từ lâu rồi, thảo nào trước kia lại đối tốt với cậu như vậy, chẳng lẽ muốn vỗ béo rồi làm thịt cậu sao?
Cố Minh Tiêu lại nói: “Linh tộc đến từ Thượng giới, công pháp và huyết mạch của bọn họ trời sinh đã áp chế tu sĩ Tu chân giới. Nếu thiếu tộc trưởng của Linh tộc muốn tham gia tỷ thí của môn phái, ta sợ khi hắn ta đối đầu với những người khác sẽ thừa cơ hội phế bỏ họ.”
Giang Sở Dung hơi giật mình, cũng hiểu ra vài phần.
“Nhưng đệ và hắn ta đều là Linh tộc, những áp chế đó sẽ không tồn tại. Nếu hai ngày tới đệ chăm chỉ tu luyện Vô Vọng Kiếm Quyết, chênh lệch công pháp cũng có thể bù đắp. Đến lúc đó chỉ cần đệ xuất thủ, thăm dò ra được sâu cạn của hắn ta, ta sẽ có cách xử trí hắn ta.”
“Nhưng nhớ kỹ, thua cũng không sao, tuyệt đối không được liều mạng, cũng không được để lộ hết đòn sát thủ.”
Giang Sở Dung cuối cùng cũng hiểu rõ, cậu lập tức chắp tay nghiêm túc nói: “Đệ biết rồi, đại sư huynh đối xử với đệ tốt như vậy, đệ nhất định sẽ tận lực kiểm chứng.”
Vẻ mặt Cố Minh Tiêu bất giác nhu hòa hơn: “Ừm.”
Giang Sở Dung do dự một chút: “Vậy đại sư huynh, đệ đi nhé?”
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát, dường như phát hiện ra thật sự không còn gì để nói nữa, hắn bèn nói: “Đi đi.”
Giang Sở Dung thở phào một hơi, nhanh chóng rời đi.
Nhưng cậu lại không biết rằng có một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn luôn lặng lẽ dõi theo bóng lưng của cậu.
Sau khi trở về nơi ở, Giang Sở Dung đóng lại cửa viện, hạ cấm chế khắp nơi rồi lập tức gọi Văn Lăng ra ngoài.
Lúc này, cậu có chút lo lắng lấy ngọc giản ra, ngả nửa người lên giường, vừa nhìn vừa rối rắm nói: “Văn Lăng, chàng nói xem ta có nên tu luyện phần còn lại của Vô Vọng Kiếm Quyết hay không? “
Văn Lăng nhìn vẻ mặt Giang Sở Dung: “Em sợ hắn động chân động tay với công pháp?”
“Đương nhiên không phải.” Giang Sở Dung bác bỏ: “Đại sư huynh không phải người như thế.”
Văn Lăng khẽ nhướng mày kiếm, giọng điệu không hiểu sao có chút vi diệu: “Vì sao em lại chắc chắn hắn sẽ không làm vậy?”
Giang Sở Dung trầm mặc chốc lát: “Cảm giác chăng?”
Văn Lăng:…
Giang Sở Dung không giải thích với Văn Lăng, chỉ nói: “Loại chuyện này ta cũng không thể giải thích rõ ràng, nhưng bây giờ ta không phải đang rối rắm chuyện này.”
Văn Lăng: “Vậy thì là chuyện gì?”
Giang Sở Dung lẳng lặng nhìn Văn Lăng: “Nếu ta hoàn toàn lên thuyền của Nhân tộc, chàng phải làm sao?”
Văn Lăng chợt sững sờ.
Hắn đã nghĩ ra hàng trăm lý do, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến lý do này.
Lúc này, Giang Sở Dung rất bất lực trước sự không nhạy bén của Văn Lăng, cậu khẽ thở dài giải thích: “Ân oán giữa Ma tộc và Nhân tộc không phải ngày một ngày hai, nếu tương lai chàng thực sự muốn có được chỗ đứng vững chắc ở Ma tộc, ta làm vậy sẽ khiến chàng rất khó xử.”
Văn Lăng nghe vậy, ánh mắt hắn khẽ động, một lúc sau, hắn chợt bật cười.
Giang Sở Dung:?
“Chàng cười cái gì? Ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng đấy.”
Nhìn vẻ mặt tức tối của Giang Sở Dung, Văn Lăng cũng không cười nữa, hắn đi tới, vươn tay nhẹ nhàng bưng lấy đôi gò má phồng lên vì tức giận của Giang Sở Dung, nghiêm túc nói: “Ta nói rồi, ta không muốn làm Ma Tôn, em không để lời nói của ta ở trong lòng sao?”
Vừa nói, hắn vừa niết mặt Giang Sở Dung.
Hai má của Giang Sở Dung bị hay tay của Văn Lăng niết phồng lên, cậu không nói nên lời vỗ vào tay Văn Lăng một cái, nói: “Chàng lại nói dối. Nếu chàng không muốn làm Ma Tôn, vậy thì chàng cần gì phải liều lĩnh tìm cơ duyên như thế?”
Văn Lăng ngẩn ra — Lời này của Giang Sở Dung thực sự có lý, nhất thời hắn không phản bác được.
Nhưng sau một hồi im lặng, Văn Lăng nghiêm túc nói: “Có một số chuyện ta không nói cho em biết, nên tạm thời em không hiểu được cũng là bình thường. Nhưng ta thật sự không muốn làm Ma Tôn, nếu em cảm thấy Nhân tộc tốt, lựa chọn giúp đỡ bọn họ ta cũng không có ý kiến.”
Giang Sở Dung nhướng mày: “Thật sao?”
Văn Lăng chậm rãi gật đầu: “Thật.”
Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Chàng muốn ta luyện hết Vô Vọng Kiếm Quyết?”
Văn Lăng: “Ừm.”
Giang Sở Dung cười nói: “Vậy được, nghe lời chàng.”
Văn Lăng lấy làm kinh ngạc, nhưng khi hắn nhìn thấy ý cười thản nhiên và rạng rỡ trong đôi mắt đào hoa của Giang Sở Dung, hắn đã hiểu ra tất cả.
Giây kế tiếp, hắn cũng không nhịn được nữa, nghiêng người tới, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại mang theo ý cười của Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung sửng sốt một giây, sau đó cũng nhắm mắt ngẩng đầu, vừa cười vừa hôn đáp lại.
Trong ba ngày tiếp theo, Giang Sở Dung chăm chỉ luyện tập khác hẳn bình thường.
Ba ngày sau, về cơ bản Giang Sở Dung đã nắm vững quyển thượng và quyển hạ của Vô Vọng Kiếm Quyết, mà Linh tộc cuối cùng cũng đã tới cửa.
Linh tộc quả đúng là bạo tay, khiêng đến mấy trăm rương sính lễ, rõ ràng có thể đựng trong nhẫn trữ vật mang theo, nhưng cố tình phải một đường rầm rầm rộ rộ khiêng từ Thanh Lăng Thành đến Vô Vọng Kiếm Phái.
Lúc đó Giang Sở Dung vừa luyện xong Vô Vọng Kiếm Quyết, cùng Văn Lăng đứng trên Đệ Tử Phong nhìn về phía xa, khi nhìn thấy đội ngũ màu đỏ dài thườn thượt đi qua con đường núi, cậu không khỏi nheo mắt nói: “Linh tộc quả thật rất dối trá thủ đoạn.”
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động: “Sao em lại nói như vậy?”
Giang Sở Dung: “Những người khiêng rương đều là tu sĩ Nhân tộc, bên trong chứa đầy linh vật, còn có phong ấn, rương sẽ không quá nhẹ. Rõ ràng Linh tộc có thể dùng nhẫn trữ vật mang những thứ này lên núi, nhưng lại cố tình phí công phí thời gian để người khiêng lên, một mặt có thể thấy được, bọn họ muốn lợi dụng chuyện này để tuyên cáo hôn ước giữa hai tộc, ép Vô Vọng Kiếm Phái phải đáp lễ; Mặt khác cũng có thể nhìn ra, Linh tộc không hề xem Nhân tộc là chủng tộc bình đẳng với mình, tự cho mình là bề trên, nếu không thì ít nhất cũng phải tìm mấy Linh tộc đến khiêng rương chứ? Vừa coi thường người ta, vừa làm ra vẻ tôn trọng người ta, không phải dối trá thì là gì?”
Văn Lăng nghe vậy bèn nói: “Em nói đúng, nhưng bọn họ vẫn nghĩ bản thân che giấu rất tốt.”
Giang Sở Dung suy nghĩ một chút, ngược lại nhếch khóe môi cười: “Nhưng như vậy thì ta yên tâm rồi.”
Văn Lăng:?
Giang Sở Dung nhướng mày: “Những kẻ cao cao tại thượng một khi ngã xuống thường rất thảm.”
Văn Lăng mỉm cười.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng hạc kêu, Giang Sở Dung giương mắt nhìn, liền thấy Cố Minh Tiêu đạp trên Vô Vọng Kiếm, ngự gió bay đến.
Hôm nay hắn mặc một bộ lễ phục thuần trắng vô cùng sang trọng, trên đầu đội phát quan hoa sen bằng bạch ngọc, tay áo và đai lưng bạc tung bay trong gió, phiêu dật như trích tiên, phong thái ấy khiến người ta mê muội lóa mắt.
Bay theo sau hắn là một đám đệ tử cảnh giới Pháp Tướng dung mạo tuấn tú nho nhã.
Giang Sở Dung nhịn không được tán thưởng: “Đại sư huynh đẹp trai quá, cũng không biết đại sư huynh tính đối phó với đám giả nhân giả nghĩa này như thế nào?”
Văn Lăng ở bên cạnh:…
Mà sau đó, Cố Minh Tiêu vừa ra tay liền khiến Giang Sở Dung sướng rơn người.
Lúc này, Cố Minh Tiêu đã ngự kiếm tới trước sơn môn, khi đáp xuống vừa khéo ngăn lại đội ngũ Linh Tộc đưa sính lễ.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía các đệ tử đi theo nói: “Lấy hết nhẫn trữ vật ra.”
Các đệ tử lần lượt đáp vâng.
Lúc này, một trưởng lão cảnh giới Khuy Thiên ở phía trước đội ngũ đang định lên tiếng thì Cố Minh Tiêu đã nói: “Linh Hộc trưởng lão, nếu Linh tộc không có đủ nhẫn trữ vật, có thể thông báo trước với Kiếm Phái. Chúng ta mấy thứ khác không có nhiều, nhưng nhẫn trữ vật có rất nhiều. Cần gì phải huy động nhân lực như vậy?”
“Đến, các đệ cất đồ vào nhẫn trữ vật giúp Linh Hộc trưởng lão đi.”
Sắc mặt Linh Hộc trưởng lão tức khắc biến thành màu gan heo, nhưng trong lúc nhất thời ông ta cũng không biết phải làm sao giải thích bọn hắn không phải vì không có đủ nhẫn trữ vật nên mới lên núi như vậy.
Các đệ tử đi theo Cố Minh Tiêu lúc này đã lần lượt tiến lên, nói với các tu sĩ khiêng rương: “Các sư huynh đặt rương xuống đi, nơi này không cần các ngươi nữa.”
Những tu sĩ khiêng rương lập tức bày tỏ cảm kích, nhanh chóng đặt rương xuống, quay người rời đi — Nói thật, nếu không phải vì số tiền lớn của Linh tộc, bọn họ cũng sẽ không đồng ý làm loại chuyện này.
Trong nhất thời, những chiếc rương màu đỏ chất đống khắp núi.
Linh Hộc trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, muốn gọi người lại những đã quá muộn.
Mà lúc này, các đệ tử do Cố Minh Tiêu mang đến đã ngự kiếm đi thu thập những chiếc rương mà các tán tu để lại trên núi.
Cố Minh Tiêu lại nói với Linh Hộc trưởng lão: “Mời trưởng lão.”
Linh Hộc trưởng lão:…
Do dự một lát, ông ta thấp giọng nói: “Thiếu tộc trưởng còn ở phía sau, ta sẽ ở chỗ này chờ thiếu tộc trưởng.”
Cố Minh Tiêu cười nhạt: “Đúng lúc, ta cũng đã lâu không gặp Ngọc Tu huynh rồi, vậy ta cũng đứng đây đợi cùng trưởng lão.”
Vẻ mặt Linh Hộc trưởng lão có chút khác lạ, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.
Các đệ tử được Cố Minh Tiêu đưa tới nhanh chóng thu hết các hòm rương, gom thành mười chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho Cố Minh Tiêu.
Cố Minh Tiêu cũng không nhận, chỉ bảo các đệ tử đưa nhẫn trữ vật cho Linh Hộc trưởng lão.
Linh Hộc trưởng lão vội vàng nói: “Đây là sính lễ liên hôn của hai tộc.”
Cố Minh Tiêu chắp tay sau lưng, thần sắc bình tĩnh: “Ngày cưới còn chưa định, sao Nhân tộc có mặt mũi nhận sính lễ trước? Linh Hộc trưởng lão vẫn nên nhận lại đi.”
Linh Hộc trưởng lão:…
Sau đó ông ta lại liếc nhìn Cố Minh Tiêu, chỉ thấy Cố Minh Tiêu hai tay chắp sau lưng, giấu kín kẽ trong tay áo trắng tuyết, căn bản không cho ông ta cơ hội nhét lại.
Linh Hộc trưởng lão trầm mặc chốc lát, chỉ có thể nín nghẹn nhận lại mười chiếc nhẫn trữ vật này.
Lúc này, mấy trăm đệ tử cảnh giới Pháp Tướng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, họ xếp thành hàng, lưng đeo pháp kiếm đứng phía sau Cố Minh Tiêu và Linh Hộc trưởng lão.
Linh Hộc trưởng lão: Cứ cảm thấy như có ai đó sắp đâm sau lưng mình…
Nhưng Cố Minh Tiêu đang đứng bên cạnh ông ta, nên ông ta cũng không thể nói gì.
Không lâu sau, xe ngựa của thiếu tộc trưởng Linh tộc cuối cùng cũng thong dong đến trễ.
Bản thân xe ngựa là một pháp khí cấp Thiên, tỏa ra linh quang rực rỡ, thân xe khảm đầy vàng ngọc, vô cùng lộng lẫy.
Nhưng khi cỗ xe ngựa đi đến chân núi Vô Vọng, lại không nhìn thấy sính lễ và đám tu sĩ khiêng sính lễ đứng đầy núi Vô Vọng, Linh Hộc trưởng lão dẫn theo đoàn người oai phong lẫm lẫm nghênh đón hắn ta như trong dự kiến.
Trái lại, lại nhìn thấy Linh Hộc trưởng lão lúng túng đứng ở bên cạnh Cố Minh Tiêu, phía sau đứng một hàng dài đệ tử cảnh giới Pháp Tướng, mỗi người lưng đeo pháp kiếm, mặt mày uy nghiêm.
Thế trận đó, giống như trao đổi con tin vậy.
Trong khi nhà người ta có đến mấy trăm người, còn Linh tộc chỉ có độc một chiếc xe ngựa lẻ loi trơ trọi, nhìn thế nào cũng có vẻ thảm hại.
Một thoáng lặng ngắt như tờ.
Người trong xe ngựa bất giác siết chặt nắm tay.
————-
Tác giả
– Giang Sở Dung: Đại sư huynh “chó” hết sức! (Đại sư huynh ngầu hết sức!)
– Cố Minh Tiêu:?
(狗”chó” ở đây có nghĩa tương tự như 牛”ngưu”, nhưng nó có hai hàm ý. Khen thì có nghĩa là ngầu, cừ khôi. Chê có nghĩa là chơi chó, xấu, tệ…)