Điều mà Linh Ngọc Tu đang chờ đợi chính là thời khắc này, hắn ta nhàn nhã giơ tay lên chưởng ra một chưởng nghênh đón đường kiếm sắc bén vô song của Giang Sở Dung!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Khói bụi bay tứ tung, trên Diễn Võ Đài bốc lên khói bụi dày đặc, bên trong phát ra tiếng giao chiến ngắt quãng cùng tiếng rê.n rỉ.
Mọi người bắt đầu đứng ngồi không yên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một thân áo lam từ trong khói bụi phóng thẳng lên trời. Giang Sở Dung đứng trên không trung, tay phải cầm kiếm, lồ.ng ngực hơi phập phồng, khóe môi có một vết máu, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp đang nhìn xuống chứa đầy hận ý và tức giận.
Không một ai phát hiện ra bàn tay phải cầm kiếm của cậu đang run nhè nhẹ.
Vừa rồi cậu chỉ tập trung tấn công Linh Ngọc Tu, không chú ý đến Linh Ngọc Tu còn có hậu chiêu, bất thình lình cậu bị quạt của Linh Ngọc Tu bổ trúng xương cổ tay phải, cơn đau thấu tim.
Lại có một thân bạch y chậm rãi bước ra từ trong khói bụi.
Linh Ngọc Tu ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mở chiếc quạt xếp ra, mỉm cười: “Binh bất yếm trá.” (chiến tranh không ngại dối lừa)
Giang Sở Dung nghiến răng cười lạnh một tiếng, bình tĩnh đổi kiếm sang tay trái: “Nếu đã như vậy, thì ngươi nên cẩn thận—”
Lời còn chưa dứt, Giang Sở Dung đã xoay thanh trường kiếm trong lòng bàn tay, “vù vù vù” mấy tiếng đã bắn hàng chục luồng kiếm khí sắc bén về phía Linh Ngọc Tu ở bên dưới!
Linh Ngọc Tu tán thưởng một câu: “Khá lắm.” Linh Nhãn trong con ngươi lại chuyển động, hắn ta nhẹ bước lên một bước ——
Nháy mắt tiếp theo, dưới chân hắn ta chợt ngưng tụ ra những đường ngân tuyến dài mảnh, bước chân trông có vẻ không nhanh không chậm, nhưng lại linh động tựa như ảo ảnh. Cứ như thế, Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận trong mắt Linh Ngọc Tu nhanh chóng hiện lên trên mặt đất bằng ngọc thạch theo nhịp bước chân của hắn ta.
Mà những đường ngân tuyến này sau khi bị Linh Ngọc Tu bước lên thì chậm rãi bay lên, lúc này, có vô số sợi bạc liên kết với linh quang tạo thành hình ngôi sao, bay lượn xung quanh người Linh Ngọc Tu từ dưới lên trên.
Mái tóc đen của hắn ta tung bay phấp phới, nhảy múa cùng tà áo trắng tuyết, hắn ta đứng trong Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận được bao quanh bởi những vì sao, toàn thân bùng nổ linh khí!
Trong nháy mắt đó, cả người Linh Ngọc Tu không có bất kỳ sơ hở nào!
Đám tu sĩ vây xem chưa từng nhìn thấy bộ công pháp nào kỳ diệu đến vậy, nhất thời nhìn đến ngơ ngác.
Trên đài cao, trưởng lão Kiếm Phái cũng bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chỉ có duy nhất Linh Hộc trưởng lão là đang vuốt râu, dương dương tự đắc, mà Cố Minh Tiêu lại không hề tỏ ra kinh ngạc trước những biến hóa của Linh Ngọc Tu, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi Giang Sở Dung ở dưới đài.
Hàng chục luồng kiếm khí mà Giang Sở Dung phóng vào Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận lập thể, đã lập tức kích hoạt Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận!
Với một tiếng “vù” khe khẽ, Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận lóe lên ánh sáng chói lóa, những đường ngân tuyến và linh quang giống như những vì sao bay nhanh với tốc độ chóng mặt, nhoáng một cái đã đập tan tất cả kiếm khí của Giang Sở Dung.
Mà giây tiếp theo, Giang Sở Dung nghiêng mình bay xuống, trước khi Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận thay đổi, cậu giơ kiếm lên đâm về phía đại trận!
Linh Ngọc Tu ở trong trận nhìn thấy Giang Sở Dung đang bay về phía mình, hắn ta khẽ mỉm cười, nâng tay bấm quyết, lại vận chuyển Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận lần nữa!
Tức thì những đường ngân tuyến và linh quang giống như những vì sao đó lại biến đổi, chúng thay đổi cách sắp xếp, biến thành một trận pháp tấn công!
Vô số linh quang bắn ra từ ngân tuyến giống như những viên đạn bay về phía Giang Sở Dung!
Trường kiếm của Giang Sở Dung nhanh chóng chuyển hướng, kiếm quang lưu chuyển, vung kiếm cắt đứt chúng——
Linh Ngọc Tu lại điều khiển Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận tấn công Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung phản kích trở lại.
Sau đó, bất kể là tấn công hay phòng thủ, Linh Ngọc Tu chỉ một mực sử dụng chiêu thức này——Thần thông đến từ đôi Linh Nhãn của chính Giang Sở Dung.
Đôi mắt của Giang Sở Dung tràn ngập hào quang xanh thẫm, cậu dùng Thần Nhãn nhìn Linh Ngọc Tu nhiều lần, nhưng vẫn mãi không thể nhìn thấu bất cứ thứ gì.
Và tiếng gọi của Linh Nhãn đối với cậu càng ngày càng khẩn thiết.
Trong lòng Giang Sở Dung khó chịu một cách vô cớ, cậu cảm thấy Linh Nhãn này thật kỳ lạ——Không hiểu sao nó cứ quấy rầy tâm cảnh của cậu.
Mặc dù cậu không muốn nghĩ xấu về nó, nhưng Linh Nhãn này dường như không biết nghĩ cho cậu…
Bất chợt, một giọng nói trầm thấp vang lên trong biển ý thức của cậu: “Nếu em không thể nhìn thấu hắn ta, tiếp tục đánh cũng uổng công, không bằng mau chóng kết thúc đi. Đừng để bị ảnh hưởng bởi khiêu khích của hắn ta.”
Là Văn Lăng.
Khi Giang Sở Dung nghe thấy giọng nói của Văn Lăng, tim cậu đập loạn nhịp, bước chân chậm lại, cậu đột nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào Linh Ngọc Tu đang ở đối diện mình.
Khi nhìn thấy ánh mắt đã tính trước mọi việc nhưng thoáng chút lạnh lùng của Linh Ngọc Tu, Giang Sở Dung bất giác âm thầm siết chặt bàn tay phải đau đớn của mình.
Ngay sau đó, cậu mỉm cười.
Linh Ngọc Tu vốn định dùng Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận tấn công Giang Sở Dung một lần nữa, nhưng khi nhìn thấy nụ cười nhạt trên khuôn mặt Giang Sở Dung, lòng hắn ta chợt chùng xuống một cách khó hiểu.
Ngay lập tức, hắn ta thay đổi cách tấn công.
Tuy nhiên, Giang Sở Dung đã giơ kiếm lao về phía trước công kích.
Lần này, Giang Sở Dung trực tiếp sử dụng Vô Vọng Kiếm Quyết, trường kiếm trong tay cậu bắn ra hào quang tứ phía, năng lượng thuần dương cuồn cuộn ngưng tụ lại!
Khí thế cả người cậu bùng nổ, thậm chí còn thu hồi lại cả phòng thủ, dồn tất cả tu vi của mình vào một kiếm này, oanh liệt tấn công vào Linh Ngọc Tu đứng trong Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận!
Thấy vậy, Linh Ngọc Tu bất giác nở một nụ cười đắc thắng, hắn ta giơ tay bấm quyết, sẵn sàng đón chiêu của Giang Sở Dung!
Cùng lúc đó, giọng nói của Văn Lăng gấp gáp vang lên trong đầu Giang Sở Dung: “Dừng tay! Đừng liều mạng!”
Tuy nhiên, linh khí đột nhiên bùng phát từ Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận đã sắp va chạm với Vô Vọng Kiếm Khí trong tay Giang Sở Dung rồi, lúc này đã quá muộn để dừng lại!
Nhưng cố tình vào một khắc cuối cùng, Giang Sở Dung khẽ cong khóe môi lên: “Chàng nói đúng, ta không có ý định liều mạng.”
Khi Giang Sở Dung nói câu này, cậu không dùng truyền âm, thậm chí còn để mọi người nghe thấy.
Đám tu sĩ có mặt ở hiện trường:???
Đột nhiên, Giang Sở Dung vung tay một cái, trường kiếm bay ra khỏi lòng bàn tay, Vô Vọng Kiếm Khí cũng bay ra theo trường kiếm, đánh ầm vào ngọn núi đối diện, trực tiếp đập nát một góc vọng lâu!
Bấy giờ Giang Sở Dung cũng mỉm cười nhắm mắt lại.
Tất cả tu sĩ:!!!
Nhìn thấy cảnh này, Linh Ngọc Tu cũng lấy làm kỳ lạ, cho rằng Giang Sở Dung còn có hậu chiêu.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Linh Ngọc Tu không thể tìm ra nguyên nhân nhưng cũng không thể dừng lại, chỉ có thể tiếp tục khởi động chiêu thức trong tay!
Năng lượng Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận lao thẳng tới Giang Sở Dung mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, nó bùng phát thành một luồng sáng trắng chói lọi vô song! Chỉ trong tích tắc, đã có thể nuốt chửng Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung vẫn mỉm cười.
Nhưng chẳng ai ngờ được, vào khoảnh khắc Giang Sở Dung sắp bị năng lượng khổng lồ của Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận nhấn chìm, có ba luồng uy áp khủng bố mang ba màu sắc khác nhau hung hãn lao ra từ lông mày, ngực và sau đầu của Giang Sở Dung! Chỉ trong nháy mắt đã nghiền nát Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận bằng một lực lượng hủy diệt, còn đâm thẳng vào Linh Ngọc Tu đứng trong đại trận!
Linh Ngọc Tu kinh hãi, không thể giữ được vẻ phong độ trên mặt, quay đầu muốn bay mất ——
Nhưng đã quá muộn, ba luồng uy áp này không hề sai một ly đánh thẳng vào người hắn ta một cách hung hãn!
Ầm một tiếng, ba luồng uy áp nhập lại thành một luồng linh quang sáng chói ba màu, đập cho Linh Ngọc Tu bay ra xa lõm vào trong vách núi đối diện!
Núi đá vỡ vụn, rừng núi rung chuyển, cây cối gãy đổ, chim chóc bay tán loạn, tiếng kêu gào cùng tiếng hú của đám yêu thú hòa làm một, đinh tai nhức óc!
Những hư ảnh ngọc bích, lam sẫm và vàng kim nở rộ trên đỉnh núi, ánh sáng rực rỡ gần như chiếu sáng cả nửa bầu trời, uy áp ầm ầm khiến tất cả những người có mặt ở đó, bao gồm các trưởng lão trên đài đều phải chấn động, không thể chịu nổi, thậm chí có người còn chảy cả máu mũi…
Người phản ứng nhanh nhất chính là Cố Minh Tiêu, hắn phất tay áo dài, triệu hồi một món pháp khí cấp Thiên bao bọc lấy Diễn Võ Đài, mới có thể ngăn cách uy áp của ba loại thần thông bảo mệnh của cường giả cảnh giới Nhập Thánh!
Sau khi mọi người hòa hoãn lại, đều không khỏi sửng sốt.
Bọn họ không ngờ lại có thể chứng kiến cảnh tượng kinh người và ngoạn mục như vậy trong cuộc so tài của môn phái.
Nhưng sau khi nhìn thấy Giang Sở Dung lúc này vẫn bình an vô sự, bình tĩnh nhàn nhã đứng trên võ đài, khóe miệng bọn họ đều giật mạnh một cái: Giang Sở Dung giành chiến thắng… hình như có hơi không phải bằng thực lực.
Cơ mà, không hiểu sao lại thấy sướng không tả nổi?!
Linh Hộc trưởng lão là người phản ứng đầu tiên, ông ta kêu lên một tiếng đau thương, không thèm nể mặt ai nữa, vội vàng bay lên ngọn núi đập loạn một trận.
Sau khi đào khoét một hồi lâu, cuối cùng Linh Hộc trưởng lão cũng đào được Linh Ngọc Tu, cả người bê bết máu đang hấp hối.
Linh Ngọc Tu ngay cả mắt cũng không thể mở ra được, xương cốt trên người gãy vỡ nhiều nơi, chỉ có thể ho ra từng ngụm máu, nhuộm đỏ cả bạch y.
Mà lúc này, các trưởng lão Kiếm Phái cũng khoan thai bay đến cứu viện (xem náo nhiệt).
Linh Hộc trưởng lão tức giận đến hai mắt đỏ bừng, tay ông ta run lên, lúc này ông ta vừa bảo vệ tâm mạch của Linh Ngọc Tu vừa lạnh lùng nói: “Kiếm Phái bọn ngươi khinh người quá đáng, muốn trở mặt với Linh tộc bọn ta sao?!”
Đạp Nguyệt trưởng lão lanh mồm lanh miệng, lập tức nói: “Ngươi nói vậy là vu khống người khác rồi, đệ tử của Kiếm Phái bọn ta có làm gì đâu, nó cũng chỉ là bị kích phát thần thông bảo mệnh mà thôi.”
Linh Hộc trưởng lão cả giận nói: “Ai lại có nhiều thần thông bảo mệnh của cường giả Nhập Thánh như vậy?!”
Đạp Nguyệt trưởng lão câm nín.
Nhưng đúng lúc này, Giang Sở Dung đang đứng trên võ đài ở phía xa xa, mở miệng nói vô cùng thiếu đánh:”Ta người gặp người thích thì phải làm sao? Ai mà chẳng có mấy vị trưởng bối yêu thương? Ta không tin trên người thiếu tộc trưởng của các ngươi không có thần thông bảo mệnh nào?”
Linh Hộc trưởng lão giận đến phát run.
Ông ta còn muốn nói gì đó nhưng đã bị người giữ lại.
“Trưởng lão… không cần nhiều lời.” Linh Ngọc Tu run rẩy mở mắt ra, lúc này hai mắt của hắn ta đỏ như máu, giọng nói khản đặc.
“Có chơi có chịu, trận này coi như ta đã thua.”
Linh Hộc trưởng lão:…
Âm trầm liếc nhìn các trưởng lão Kiếm Phái vây xung quanh và Cố Minh Tiêu đang lặng im đứng trên đài cao, Linh Hộc trưởng lão rốt cục cũng nuốt xuống lời lẽ đòi công bằng, chỉ trầm giọng nói: “Ta muốn một động phủ thanh tĩnh để trị thương.”
Các trưởng lão Kiếm Phái lập tức đồng thanh nói: “Có có có, trưởng lão mời đi theo ta.”
“Nè, chờ một chút, có phải nên dùng cáng cứu thương không? Xương cốt bị đập gãy hết rồi phải không?”
“Cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, dù sao cũng là thần thông bảo mệnh của cường giả Nhập Thánh mà. Tu sĩ cảnh giới Khuy Thiên bị một chút đã không chịu nổi —— Thiếu tộc trưởng nhà các ngươi tu kim thân tầng thứ mấy rồi?”
Linh Ngọc Tu lại bắt đầu ho dữ dội.
Linh Hộc trưởng lão phải gầm lên một tiếng!
Cuối cùng, các trưởng lão Kiếm Phái mới chịu ngừng bàn luận.
Linh Ngọc Tu cứ thế mà bị mang đi.
Quần chúng vốn cho rằng sẽ có một màn ác chiến rúng động lòng người không hiểu sao lại thấy có hơi tiếc nuối.
Có điều bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm —— Linh tộc không chiếm được suất đi là chuyện tốt.
Những trận đấu tiếp theo diễn ra vô cùng suôn sẻ, Sở Ngọc Lân không có ở đây, Linh Ngọc Tu lại bị thương nặng.
Giang Sở Dung lại phát huy vượt xa người thường như thế, những người khác làm gì dám ý kiến?
Ba người đứng đầu cứ vậy mà đúng lý hợp tình được xác định.
Xác định xong trời vẫn còn sớm.
Đúng là một cuộc thi thố quá mức sóng êm biển lặng, điều tồi tệ duy nhất chính là ngọn núi bên cạnh Diễn Võ Đài đã bị đập nát, sẽ phải tốn rất nhiều tiền để sửa chữa.
Nhưng những điều này không nằm trong phạm vi quan tâm của mọi người.
Lúc này, Giang Sở Dung đã bước xuống Diễn Võ Đài, cậu lặng lẽ vuố.t ve bàn tay phải vẫn còn đau đớn của mình, cười nhạt một tiếng.
Sớm muộn gì cậu cũng sẽ đòi lại đôi mắt đó.
Với tư cách là chưởng môn hiện tại, xảy ra chuyện này mặc dù trong lòng rất hài lòng nhưng Cố Minh Tiêu vẫn phải theo thông lệ đi thăm hỏi Linh Ngọc Tu một chuyến.
Vì vậy, sau khi cuộc thi kết thúc, Cố Minh Tiêu đã rời đi.
Nhưng trước khi đi, Cố Minh Tiêu đã truyền âm bảo Giang Sở Dung trở về phòng ngủ ở hành cung đợi hắn.
Giang Sở Dung do dự một chút rồi đồng ý.
Ba loại thần thông bảo mệnh của cậu đều bùng phát, chẳng khác nào bại lộ hết ba con át chủ bài cực mạnh. Nhưng dưới tình thế lúc đó, Giang Sở Dung không thể phá giải thần thông Linh Nhãn của Linh Ngọc Tu, tất nhiên cậu cũng không thể trơ mắt nhìn Linh Ngọc Tu đối đầu với Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng.
Bèn dứt khoát dùng cách độc đoán này để phá vỡ thế cục.
Một khi Linh Ngọc Tu bị thương nặng, tạm thời Linh tộc sẽ không thể hành động quá nhiều, còn họ cũng sẽ có thể tiết kiệm sức lực để đi vào Cấm địa Thần Ma rèn luyện.
Chỉ có điều, ba loại thần thông này còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của cậu, xem ra có hơi mạnh tay quá rồi…
Mang theo một chút thấp thỏm và bất đắc dĩ, Giang Sở Dung lặng lẽ đến phòng ngủ của Cố Minh Tiêu để đợi hắn với thái độ thừa nhận sai lầm của mình.
Phòng ngủ của Cố Minh Tiêu được bao quanh bởi những tấm màn hạt lưu ly mỏng, khi gió thổi qua sẽ phát ra âm thanh lanh lảnh êm tai, rất dễ chịu.
Trong sân còn có hoa tử đằng đang nở rộ, hương thơm tươi mát dịu dàng, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Lúc trước Giang Sở Dung không để ý những điểm này lắm, nhưng hiện tại tâm tình của cậu đã tốt hơn, cậu vô thức quan tâm đến những chi tiết này.
Nói cũng lạ, vào giây phút cậu cảm giác được Linh Nhãn của Linh Ngọc Tu thuộc về mình, cậu đã vô cùng tức giận và kích động.
Nhưng sau khi đánh trọng thương Linh Ngọc Tu, tâm trạng của cậu lại bình tĩnh trở lại một cách khó hiểu.
Cậu thậm chí còn không quá quan tâm đến đôi mắt đó nữa.
Linh Ngọc Tu lớn hơn cậu khoảng mười tuổi, còn dùng Linh Nhãn của cậu mà cũng chỉ đạt đến trình độ đó, từ điểm này có thể thấy đôi Linh Nhãn này cũng không phải hiếm lạ.
Hơn nữa, trong lúc chiến đấu, Giang Sở Dung luôn cảm thấy Linh Nhãn của Linh Ngọc Tu có chút kỳ lạ, tựa như nó có thần trí vậy, loại nhận thức này khiến cậu cảm thấy hơi bài xích.
Nhưng đã là đồ thuộc về mình, thì sớm muộn gì cũng phải lấy lại, dù là tốt hay xấu.
Giang Sở Dung đang chìm trong suy nghĩ, không hề phát hiện ra có một tia ma khí đỏ thẫm đang lặng lẽ tràn ra từ cổ áo của cậu, trôi nổi sau lưng cậu, biến thành một bóng người màu đen cao gầy.
Một giây sau, thân thể thon dài ấm áp dán lên, từ phía sau ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.
Toàn thân Giang Sở Dung lập tức căng thẳng, khi định thần lại, cậu vừa giãy giụa vừa tức giận hạ thấp giọng nói: “Chàng không có chuyện gì làm lại phát điên cái gì thế?”
Lúc này Văn Lăng ôm lấy Giang Sở Dung, bị Giang Sở Dung mắng mỏ cũng không hề khó chịu, hắn chỉ ghé sát vào tai Giang Sở Dung, cực kỳ vui vẻ cười khẽ một tiếng.
Giang Sở Dung hiếm khi được nghe thấy tiếng cười của Văn Lăng, cậu chợt ngớ cả người.
Ngay sau đó, Văn Lăng vung tay lên, ma khí bắn ra, cửa ra vào và cửa sổ trong phòng Cố Minh Tiêu đều “cạch cạch cạch” bị đóng lại.
Sau đó, hắn quay đầu hôn lên khóe môi Giang Sở Dung, cất lên chất giọng mang theo một chút yêu chiều: “Hôm nay ta thật sự rất vui, bởi vì ta phát hiện vị hôn phu nhỏ của mình quả thực rất thông minh.”
Giang Sở Dung vốn còn muốn giãy giụa, nhưng nghe thấy Văn Lăng khen mình như vậy, trong lòng cậu khẽ run rẩy, sau đó cũng mỉm cười theo, thấp giọng nói: “Phải đó, ta cũng cảm thấy mình rất thông minh.”
Trái tim hai người đều rung động, ngước mắt lên cùng lúc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai đều nhìn thấy niềm vui và sự ấm áp trong mắt nhau.
Sau đó Giang Sở Dung do dự một lúc, rồi như hạ quyết tâm, cậu dứt khoát quay đầu lại, bưng lấy mặt Văn Lăng, chủ động hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp của Văn Lăng.
Cố Minh Tiêu đi an ủi Linh Ngọc Tu cũng phải mất một khoảng thời gian, hai người tốc chiến tốc thắng là được.
Văn Lăng đại khái cũng cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung, ánh mắt hắn tối sầm lại, hắn đưa tay vu.ốt ve sườn mặt Giang Sở Dung, nhắm mắt lại, hôn đáp lại một cách mãnh liệt.
Môi lưỡi hai người quyện vào nhau, nhớp nháp và nóng bỏng.
Những gì đọng lại trong hơi thở là bầu không khí ấm áp và ẩm ướt.
Hai người hôn nhau triền miên một lúc, sau đó hơi thở hổn hển buông nhau ra, mở mắt nhìn đối phương.
Đôi mắt đào hoa của Giang Sở Dung lúc này đã hơi ươn ướt, đuôi mắt ửng hồng, đôi môi bị hôn đến sưng lên, đỏ mọng ướt át.
Lúc này cậu có hơi chần chừ: “Chúng ta trở về đi, lát nữa ta nói với đại sư huynh quay lại muộn một chút cũng được.”
Nói xong, cậu định nắm lấy tay Văn Lăng, muốn dẫn Văn Lăng đi.
Kết quả lại bị Văn Lăng giữ chặt lấy tay kéo mạnh lại.
Lần đầu tiên, Văn Lăng dùng chất giọng khàn khàn, cực kỳ bá đạo lại thâm trầm nói: “Ngay tại đây đi.”
Giang Sở Dung va vào lồ.ng ngực Văn Lăng:?!
Giang Sở Dung còn chưa kịp phản ứng lại, Văn Lăng đã ôm eo bế ngang cậu lên đi vào phòng trong.
Tay phải bị thương của Giang Sở Dung bị đụng đau, nhưng lúc này cậu đã quá mức kinh ngạc, vừa vươn tay đẩy ng.ực Văn Lăng vừa nói: “Đây là phòng ngủ của đại sư huynh!”
Văn Lăng: “Sợ cái gì?”
Giang Sở Dung hiếm thấy tức giận nói: “Nếu chàng bị huynh ấy phát hiện, cả hai chúng ta coi như tiêu đời!”
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận của Giang Sở Dung, Văn Lăng im lặng một lúc rồi chợt nói: “Ta đã bí mật để lại một tia ma khí trên người hắn, ta có thể nắm giữ việc di chuyển của hắn.”
Giang Sở Dung:?
“Như vậy, sẽ không bị phát hiện.”
Trái tim của Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp.
Mà lúc này Văn Lăng đã nhân lúc cậu chưa kịp hoàn hồn ôm cậu nhẹ ném lên giường, sau đó đè người xuống.
Giang Sở Dung cảm thấy bóng đen phủ xuống, cậu giật cả mình, theo bản năng muốn tránh né, nhưng hơi thở nóng bỏng của Văn Lăng đã phả vào tai cậu.
Lúc này, Văn Lăng sáp tới, cũng không làm ra bất kỳ hành động cưỡng ép nào, chỉ nhỏ giọng nói: “Không phải em thích kí.ch thích hơn sao?”
“Làm ở đây, sẽ kíc.h thích hơn.”
Lúc này Giang Sở Dung đang nằm trên giường của Cố Minh Tiêu, ngửi thấy hơi thở lạnh lẽo mà sạch sẽ chỉ thuộc về Cố Minh Tiêu, cậu vẫn còn chút phản kháng: “Nhưng lỡ làm bẩn giường của đại sư huynh thì sao, ưm—”
Văn Lăng lại hôn cậu, dùng hành động bịt kín hoàn toàn đôi môi mỏng xinh đẹp ấy.
Giang Sở Dung đầu tiên là vùng vẫy, nhưng vừa vùng vẫy, Văn Lăng liền hôn cậu thật sâu, hôn cho đến khi cậu không thể thở nổi.
Sau khi bị hôn như thế vài lần, Giang Sở Dung trực tiếp bị hôn đến thở hổn hển, đôi mắt mông lung mơ màng mất hết lý trí.
Bấy giờ cậu dựa vào gối đầu, quanh mũi cậu lượn lờ hơi thở đàn ông nồng đượm kí.ch thích tố của Văn Lăng và hương thơm thoang thoảng của tấm đệm giường của Cố Minh Tiêu.
Văn Lăng chăm chú nhìn dung nhan mỹ nhân ở trước mặt một hồi, sau đó ánh mắt thâm thúy nâng tay lên, nhẹ nhàng vu.ốt ve sợi tóc có chút ẩm ướt bên sườn mặt cậu, cúi người hôn nhẹ lên môi cậu, thấp giọng nói: “Bây giờ hắn vẫn đang ở trong động phủ của Linh Ngọc Tu, có điều, sắp ra rồi.”
Giang Sở Dung vốn dĩ sắp nửa buông nửa thả rồi, nhưng khi nghe thấy câu này, cậu lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu vùng vẫy lần nữa.
Nhưng Văn Lăng lại cố tình sáp tới hôn lên hàng mi dài ướt đẫm không biết là nước mắt hay là mồ hôi của cậu, vừa hôn vừa xấu xa thấp giọng nói: “Đừng sợ, từ nơi đó ngự kiếm trở về cũng phải mất thời gian một nén hương. Ta có thể làm cho em trước.”
Sau một khoảng lặng ngắn.
Giang Sở Dung cắn môi, gương mặt đỏ bừng, đột nhiên bật khóc.
————
Tác giả
– Giang Sở Dung: Xong rồi, xong rồi, mặc kệ hết đi.
– Văn Lăng: Ta rất thích.