Túc Tử Xuyên vừa nói ra lời này, những tu sĩ khác đều nghi ngờ nhìn về phía Linh Ngọc Tu.
Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, sắc mặt Linh Ngọc Tu không hề thay đổi, ngược lại hắn ta còn chắp tay nói: “Vừa rồi ta không dự đoán được sẽ bị Ma tộc tập kích bất ngờ, là lỗi của ta, đã làm liên lụy đến mọi người.”
Hắn ta vừa nói xong câu này, tất nhiên mọi người sẽ không tin, lập tức có người chất vấn: “Nếu ngươi không biết trước sẽ có Ma tộc đánh lén, vậy tại sao ngươi lại dùng Linh Nhãn mê hoặc người khác giết người?!”
“Lòng dạ của Linh huynh cũng quá độc ác rồi đó.”
“Làm sao ngươi có thể chứng minh ngươi không phải một bọn với tên Ma tộc đã đánh lén?”
Linh Ngọc Tu không nói nên lời: “Ta thực sự không có cách chứng minh ta không phải một bọn với tên Ma tộc đó. Nếu các vị khăng khăng nghĩ như vậy, ta cũng không có lời nào để biện bạch.”
“Các vị muốn thế nào?”
Túc Tử Xuyên, Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh cách đó không xa:…
Đúng là bạch liên hoa!
Linh Ngọc Tu đang lấy lui làm tiến. Thật vậy, ở đây không có ai đưa ra được bằng chứng chứng minh Linh Ngọc Tu thông đồng với Ma tộc — Suy cho cùng Ma tộc kia thực sự không có cấu kết với Linh Ngọc Tu.
Vả lại nếu bây giờ Linh Ngọc Tu liều chết không chịu thừa nhận, thì cũng chẳng có ai dám đụng đến hắn ta—— Dù gì sau lưng hắn ta còn có Linh tộc.
Mặc dù những tu sĩ khác đều là thiên tài, nhưng họ không phải là người duy nhất trong tộc, còn thế hệ của Linh Ngọc Tu hình như chỉ còn mỗi mình hắn ta, nếu hắn ta chết, chắc chắn Linh tộc sẽ không bỏ qua.
Không một ai có thể đảm bảo mình có thể hứng chịu được cơn thịnh nộ của một chủng tộc bí ẩn và mạnh mẽ như vậy.
Tình hình lại rơi vào thế giằng co.
Cuối cùng, vẫn là Linh Ngọc Tu tự mình mỉm cười, thở dài nói: “Cơ mà chuyện này chung quy cũng là do ta xử lý không ổn, nếu đã như vậy, để ta tặng cho các vị đạo hữu một đại cơ duyên nhé.”
Các tu sĩ bất giác trở nên cảnh giác hơn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Linh Ngọc Tu không thèm để ý đến ánh mắt của đám tu sĩ, hắn ta quay đầu đi đến trước kết giới, bỗng nhiên một tia chớp cắt qua lòng bàn tay hắn ta ——
Máu tươi phun ra ồ ạt!
Trước ánh mắt bất ngờ của tất cả mọi người, hắn ta bay lên, đập mạnh lòng bàn tay đẫm máu vào kết giới màu vàng!
Lần này, không ai kịp thời đề phòng để ngăn chặn.
Lòng bàn tay của Linh Ngọc Tu đánh vào trung tâm kết giới ——
Dòng máu đỏ tươi uốn lượn dâng trào, sắc mặt hắn ta lập tức trắng bệch vì mất quá nhiều máu.
Nhưng lúc này, cả người Linh Ngọc Tu lóe lên linh quang, bạch y tung bay, khóe môi lộ ra ý cười khiến người khó đoán.
Nhưng chẳng mấy chốc, không ai chú ý đến nụ cười của hắn ta nữa.
Bởi vì gần như ngay lập tức, một trận tiếng động đùng đoàng vang dội khắp nơi, trước ánh mắt bao người, kết giới màu vàng giống như một tấm gương vỡ nát dưới dòng máu uốn lượn cuộn trào của Linh Ngọc Tu!
Túc Tử Xuyên, Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng:!
Những tu sĩ khác:?!
“Răng rắc” một tiếng! Kết giới rung lên lần cuối, tức khắc vỡ vụn, hóa thành vô số linh quang từ trên trời rơi xuống.
Lúc này, Linh Ngọc Tu cũng nhẹ nhàng đáp xuống, bạch y phấp phới, tư thế uyển chuyển.
Hắn ta hơi mím đôi môi tái nhợt, gật đầu với đám tu sĩ đang trợn mắt há hốc mồm, nói: “Các vị, kết giới đã mở ra, các vị mau vào đi —— “
Hắn ta còn chưa dứt lời, đã có ma tu hóa thành một tia ma quang bay thẳng về phía ngọn núi!
Những tu sĩ khác nhìn thấy, không ai nghi ngờ mục đích của Linh Ngọc Tu, bọn họ đều dồn dập thi triển thần thông bay về phía ngọn núi——
Hàng chục luồng linh quang ma quang đan xen phóng lên trời, không ai có thể ngăn cản!
Khi Túc Tử Xuyên, Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh nhìn thấy cảnh này, trong lòng triệt để căng ra.
Linh Ngọc Tu ở một bên thấy vậy lại cười nói: “Ba người muốn giết ta, hay là muốn đuổi theo bọn họ?”
Chỉ một câu nói, hoàn toàn thức tỉnh ba người họ.
Đối mặt với ý cười thờ ơ thản nhiên của Linh Ngọc Tu lúc này, ba người họ đã hiểu rõ mục đích hành động này của Linh Ngọc Tu —— Hắn ta muốn phá vỡ cục diện của ba tộc, để những tinh anh của ba tộc giết Giang Sở Dung trước rồi tự chém giết lẫn nhau, bản thân thì ngồi không hưởng lộc.
Hiểu rõ những điều này, Giang Triều Sinh là người đầu tiên phóng ra sát khí.
Nhưng cuối cùng, anh ta chỉ nắm chặt trọng kiếm trong tay, từ xa nhìn đám tu sĩ sắp bay đến chân núi, trầm giọng nói: “Đuổi theo!”
Giang Triều Sinh là người đầu tiên ngự gió đuổi theo đám tu sĩ, hai người còn lại cũng theo sát phía sau——
Họ biết rõ nếu họ giết Linh Ngọc Tu trước, rồi đuổi theo những tu sĩ kia, có lẽ họ cũng có thể ngồi không hưởng lộc như Linh Ngọc Tu, nhưng họ vẫn không ra tay.
Đạo nghĩa không cho phép họ chùn bước.
Bởi vì trong thâm tâm họ biết rất rõ, đợi đến khi họ giết được Linh Ngọc Tu, e rằng Giang Sở Dung đã bị hàng chục tu sĩ này hạ độc thủ rồi.
Họ không thể ngồi yên trơ mắt nhìn Giang Sở Dung có thể bị người khác sát hại.
Tuy nhiên, ba người đối đầu với hàng chục người, còn đều là cao thủ thiên tài đồng cảnh giới, gần như là một ván cờ tất thua.
Mà cho dù cơ duyên mà Giang Sở Dung có được thực sự nghịch thiên, thì cậu ấy cũng không thể đột phá cảnh giới Khuy Thiên trong Cấm địa này, đến lúc đó vẫn là tử cục.
Nhưng ba người họ không hề do dự xông lên phía trước đuổi theo những tu sĩ kia.
Bởi vì đôi khi, có một số việc bắt buộc phải làm.
Đây là chuyện mà họ phải làm với tư cách là huynh trưởng và đồng môn.
Nếu họ không làm điều này, thì ngay cả khi họ lấy được đại cơ duyên, thì cũng không có nghĩa lý gì —— Họ tu Đạo, không chỉ vì cái gọi là Đại Đạo và đại nghĩa chủng tộc, mà còn vì những thứ khác.
Một thứ gì đó, một thứ gì đó mà họ phải bảo vệ.
Lúc này, Linh Ngọc Tu đang chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ, bạch y tung bay, xuất trần thoát tục.
Hắn ta từ xa nhìn bóng lưng của ba người nghĩa không từ nan đuổi theo đám người, ánh mắt hắn ta khẽ động, vẻ mặt có chút khác lạ.
Không lâu sau, một cỗ ma khí màu vàng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đáp xuống bên cạnh Linh Ngọc Tu.
Chính là Sở Ngọc Lân.
Linh Ngọc Tu biết mục đích gã đến đây, hắn ta không quay đầu chậm rãi nói: “Yên tâm đi, sớm muộn gì Thiên Ma cũng sẽ xuất hiện, chờ bọn chúng chém giết nhau đủ rồi, ngươi hãy đi cướp hạt giống Thiên Ma Tâm. “
Sở Ngọc Lân cười cười: “Linh huynh làm việc ta đương nhiên yên tâm.”
Lúc này, gã cũng giương mắt lên, từ xa nhìn thấy ba người Túc Tử Xuyên đang hỗn chiến với mấy chục tu sĩ, đột nhiên nhướng mày nói: “Biết rõ là sẽ thua, mà không hiểu tại sao bọn họ vẫn muốn đâm đầu vào?”
Linh Ngọc Tu im lặng một lúc, sau đó nhàn nhạt nói: “Có lẽ là do còn nhân tính chăng.”
Sở Ngọc Lân:?
Một giây sau, Linh Ngọc Tu đột nhiên lại mỉm cười nói: “Xin lỗi, ta quên mất Sở huynh là ma, làm gì có nhân tính.”
Sở Ngọc Lân:…
Ấn đường của gã nhíu lại, trong lòng bất giác nổi lên sát ý.
Nhưng bây giờ gã đã biết được thủ đoạn của Linh Ngọc Tu, gã rất kiêng kị Linh Ngọc Tu———Không biết Linh Ngọc Tu có còn hậu chiêu hay không, và còn có bao nhiêu chiêu nữa.
Cho nên dù giờ phút này nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Linh Ngọc Tu, gã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong vòng chiến.
Túc Tử Xuyên đã nhận được truyền thừa của Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỉ đánh lén một chiêu đã có thể hạ gục được ba người.
Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh cũng nhân lúc bọn họ không phòng bị mà tấn công bất ngờ, đánh bất tỉnh vài người.
Mà những tu sĩ khác cũng không ngồi không, thấy đám người Túc Tử Xuyên làm vậy, bọn họ lập tức tản ra tạo thành một vòng tròn, trầm giọng nói: “Các vị đánh lén lúc này là muốn làm gì?”
Túc Tử Xuyên thản nhiên nói: “Các người muốn làm chuyện gì, thì bọn ta muốn ngăn các người làm chuyện đó.”
Các tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, vẻ kiêng dè trong mắt biến thành sát khí, không biết là ai lên tiếng trước, vừa nói “Giết” một tiếng, tất cả tu sĩ lập tức xông tới, tấn công đám người Túc Tử Xuyên!
Sắc mặt Túc Tử Xuyên không hề thay đổi, toàn thân tỏa ra hào quang màu tím, sau lưng hiện ra Thánh tượng Thiên Hồ sống động như thật, Thánh tượng Thiên Hồ lắc lư chiếc đuôi bắn ra khói tím quỷ mị, đồng thời còn tỏa mùi thơm ma quái ra xung quanh…
Giờ khắc này, Túc Tử Xuyên lại sử dụng mắt Thiên Hồ, linh quang trong mắt vận chuyển, tựa như một bầu trời đầy sao. Áo bào tím phất phới, mái tóc đen tung bay, xinh đẹp chẳng khác gì thần tiên giáng trần, chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái sẽ rơi vào tay giặc ngay tức khắc.
Cùng lúc đó, Túc Tử Xuyên truyền âm cho Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh: “Hai vị, để ta ngăn cản bọn họ, hai người đi ngay đi, bảo Sở Dung rời khỏi đây——”
Ngay khi công pháp đỉnh cấp của Cữu Vĩ Thiên Hồ của anh ta xuất hiện, rất nhiều tu sĩ không thể chống lại, đều chậm lại một nhịp, Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh hiểu ý, lập tức đột phát vòng vây, hóa thành hai luồng linh quang, lao thẳng lên núi——
Túc Tử Xuyên thì bị đám người bao vây.
Tuy nhiên, Túc Tử Xuyên không trực tiếp đối đầu với những tu sĩ đó, anh ta chỉ biến ảo không ngừng, nhanh chóng chặn đường những tu sĩ đó, dùng công pháp mị thuật của Cữu Vĩ Thiên Hồ quấy nhiễu bọn họ.
Cách này có thể tạm thời giữ chân đám tu sĩ, cũng bảo toàn được lực lượng.
Nhưng suy cho cùng, những tu sĩ đến đây đều là thiên tài, mặc dù Túc Tử Xuyên có thể tạm thời ngăn cản bọn họ, nhưng anh ta không thể chặn bọn họ hoàn toàn. Chỉ sau một lúc, anh ta đã bị thương rất nhiều.
Cuối cùng, Túc Tử Xuyên phun ra một ngụm máu, hóa thành một tia sáng màu tím, không cản trở đám tu sĩ nữa, mà bay về phía ngọn núi từ một hướng khác ——
Thấy vậy, tất cả tu sĩ lập tức đuổi theo Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng!
Mà sau khi Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng lên núi, hai người phát hiện mình không thể ngự gió bay lên ở đây?!
Nếu vậy, lợi thế của họ sẽ giảm đi rất nhiều.
Không thể bay lên, một khi bị nhiều người vây công, gần như chỉ có thể chờ chết.
Nhìn thấy các tu sĩ đang dần đuổi tới, Giang Triều Sinh dứt khoát rút trọng kiếm ra chém một nhát về phía trước, khiến bụi đất bắn tung tóe, lá cây bay tán loạn.
Lúc này, anh ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn đám tu sĩ sắp đuổi tới nơi, nói: “Thần Băng đi đi, để ta ngăn bọn họ một lúc —— “
Bạch Thần Băng do dự một chút, cắn răng nói: “Được.”
Bạch Thần Băng quay đầu vừa định rời đi, một giọng nói rất quen thuộc đột nhiên trầm thấp vang lên.
“Hai người đi đi, có ta ở đây.”
Sắc mặt Bạch Thần Băng khẽ biến, y ngước mắt lên, liền bắt gặp đôi đồng tử tràn ngập ma khí màu đỏ sẫm của Văn Lăng, cùng với khuôn mặt không hiểu sao lúc này đã trở nên yêu dị tuấn mỹ hơn.
Khi Giang Triều Sinh quay đầu lại nhìn thấy Văn Lăng, anh ta cũng giật mình, trái tim như đóng băng tại chỗ, anh ta theo bản năng giơ kiếm lên chặn trước mặt Bạch Thần Băng.
Bạch Thần Băng do dự một chút, lại nói: “Không cần, hắn là… người yêu của Giang sư đệ.”
Giang Triều Sinh:???
Mà lúc này, tiếng bước chân đuổi theo càng ngày càng gần, những tu sĩ kia đã lên núi rồi——
Giang Triều Sinh chưa kịp hỏi gì thì Văn Lăng ở trước mặt anh ta đã nhắm mắt lại——
Nhoáng một cái, quang ảnh xung quanh hắn biến ảo, trong thời gian ngắn, hắn đã biến ra hơn ba mươi hóa thân!
Vừa đủ tương ứng với số lượng các tu sĩ.
Lúc này, các hóa thân của hắn lần lượt tiến lên, nhắm chính xác vào các tu sĩ đang lao tới——
Vẻ mặt của Giang Triều Sinh hơi thay đổi.
Văn Lăng sau khi biến ra hóa thân, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, lúc này hắn cũng không nhìn đến Giang Triều Sinh, mà cất bước đi qua bên người Giang Triều Sinh, nói: “Nói với em ấy, hãy chuyên tâm lĩnh ngộ. Ta sẽ ở đây đợi em ấy lĩnh ngộ xong tới tìm ta.”
Giang Triều Sinh:?
Văn Lăng: “Đi mau.”
Biểu cảm của Giang Triều Sinh có chút phức tạp, anh ta muốn hỏi điều gì đó, nhưng Bạch Thần Băng đã kéo anh ta chạy lên núi——
Thấy Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng đã rời đi, Văn Lăng không có bất kỳ sự phân tâm nào chậm rãi đi xuống.
Trên đường, hắn tình cờ chạm mặt với Túc Tử Xuyên.
Hai người nhìn nhau từ xa, không nói lời nào, Túc Tử Xuyên khẽ gật đầu với Văn Lăng, sau đó lập tức chạy thẳng lên núi ——
Sau khi Túc Tử Xuyên cũng rời đi, Văn Lăng dừng lại bước chân, nhắm mắt lại cảm nhận tình hình chiến đấu phía dưới, sau đó nói: “Chơi đủ rồi thì đi ra đi, đến lúc sử dụng các ngươi rồi.”
Lập tức, Trúc tinh và Cà rốt tinh nhảy ra từ bên cạnh, hưng phấn hò hét xung quanh Văn Lăng.
Văn Lăng: “Nghe lệnh của ta đi giết người, xác chết sẽ làm phân bón cho các ngươi.”
Trúc tinh và Cà rốt tinh hoan hô một trận!
Văn Lăng tiếp tục đi xuống núi.
Nhưng lần này, hắn đã che lại cảm ứng của Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Lúc này, Giang Triều Sinh đang tìm kiếm tung tích của Giang Sở Dung trong núi, do dự một hồi, anh ta không thể không hỏi: “Tại sao cậu ta lại yêu một Ma tộc?”
Bạch Thần Băng trầm mặc chốc lát, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Vừa rồi ngươi có thấy những hóa thân của Ma tộc đó không?”
Giang Triều Sinh: “Thấy rồi, có gì sao?”
Bạch Thần Băng: “Những hóa thân đó có bóng, cho nên chúng đều là Tâm Huyết Hóa Thân, một khi chúng chết, bản thể cũng sẽ bị trọng thương.”
Vẻ mặt của Giang Triều Sinh hơi thay đổi, một lúc sau, anh ta lẩm bẩm: “Ma tộc này… cũng coi như có tình có nghĩa.”
Bạch Thần Băng “ừm” một tiếng, lại nói: “Hơn nữa, câu nói kia của hắn có ý muốn chúng ta đừng quấy rầy Giang sư đệ lĩnh ngộ.”
Giang Triều Sinh triệt để không biết phải nói gì.
Thật lâu sau, anh ta mới nói: “Chúng ta phải mau chóng tìm được Giang sư đệ, mất cơ duyên cũng không sao, người không được xảy ra chuyện gì.”
Bạch Thần Băng: “Ừm.”
Hai người nói chuyện một lúc rồi quyết định chia nhau ra hành động.
Dù gì Văn Lăng cũng đã lên tiếng rồi, tìm kiếm Giang Sở Dung là ưu tiên hàng đầu của họ ngay lúc này.