Cuối cùng, Giang Sở Dung bất lực ngẩng đầu lên, đỏ mặt nói: “Thật xin lỗi, Trương ca.”
Thanh Long khịt mũi: “Chưa đến nỗi gì.”
Ánh sáng trong mắt Văn Lăng khẽ động, hắn nói: “Vẫn nên đi tìm nơi truyền thừa của Ma tộc trước đi, thời gian không còn nhiều, coi chừng bị người ta nhanh chân đến trước.”
Giang Sở Dung biết chắc Văn Lăng sẽ nói như vậy, thế là cậu không nhịn được len lén véo Văn Lăng một cái.
Văn Lăng mặt không đổi sắc.
Giang Sở Dung không còn cách nào khác, đành phải không vui nói: “Được rồi, đi thôi.”
Rõ ràng khi còn ở Kiếm Phái, ngay ở dưới mí mắt Cố Minh Tiêu mà Văn Lăng còn dám chơi k/ích thích, tại sao bây giờ đối mặt với Thanh Long lại sợ sệt rụt rè như vậy chứ?
Vả lại, Thanh Long cũng dễ nói chuyện mà.
Nhưng nhìn gương mặt đã quay trở về vẻ cấm dục của Văn Lăng, Giang Sở Dung không tiện nói gì nữa.
Suy nghĩ một chút, Giang Sở Dung quay đầu nhìn Thanh Long khổng lồ vẫn còn đang khá là hờn giận, nói: “Trương ca, huynh có muốn vào động phủ thu nhỏ của ta trước không? Hai chúng ta đưa huynh đi sẽ nhanh hơn. “
Thanh Long nghe vậy:?
Giây kế tiếp, anh khẽ nói: “Sao không phải là ta đưa hai người đi nhanh hơn?”
Giang Sở Dung giật mình: “Trương ca đồng ý sao?”
Thanh Long một bộ “làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết”, kiêu ngạo nói: “Để sớm ngày ra khỏi đây thì chuyện này có tính là gì.”
Giang Sở Dung muốn nói lại thôi —— Nhưng không thể không thừa nhận, Thanh Long quả thật rất nhanh.
Cứ như vậy, hai thân hình đỏ rực cuối cùng vẫn đứng trên đỉnh đầu Thanh Long, Giang Sở Dung lấy ra bản đồ trước đó đã thu thập được ở Ma tộc, cộng với bản đồ hôm nay “cướp” được từ những Ma tộc kia, chỉ cho Thanh Long bay nhanh về một hướng.
Tốc độ của Thanh Long cực nhanh, nó bay đến đâu, nơi đó liền khói bụi bay mù mịt đập thẳng vào mặt.
Giang Sở Dung bất đắc dĩ, chỉ có thể phóng ra vòng bảo hộ để che cho cậu và Văn Lăng.
Sau khi phóng ra vòng bảo hộ, Giang Sở Dung phát hiện vòng bảo hộ không chỉ ngăn chặn khói bụi, mà còn chặn được những âm thanh ồn ào ở bên ngoài.
Lúc này, ánh mắt cậu đảo qua lại, thử ở trong vòng bảo hộ gọi Thanh Long hai tiếng, nhưng Thanh Long không quay đầu lại.
Giang Sở Dung không khỏi âm thầm liếc nhìn Văn Lăng ở bên cạnh.
Hiện giờ Văn Lăng vẫn chưa thay hỉ phục ra, trên đầu vẫn đội mũ Kim long, một tay nắm hờ đặt ở trước người, trên ngón tay trắng trẻo xương khớp rõ ràng đeo một chiếc nhẫn Tường Long bằng vàng ròng, cánh tay còn lại chắp sau lưng trong ống tay áo màu đỏ thắm lộng lẫy, dáng người cao thẳng, phong thái oai phong ngạo nghễ.
Lúc này hắn hơi tập trung nhìn về phía trước, đường nét một bên mặt tuấn mỹ lạnh lùng đẹp vô cùng, từ trán đến cằm, không có chỗ nào là không hoàn mỹ.
Thứ quyến rũ nhất lại là hầu kết nhô cao lấp ló trong viền cổ cao màu đỏ nửa kín nửa hở, tương phản rõ rệt với làn da trắng như sương.
Giang Sở Dung nhìn mà trái tim lại rung động.
Thành thật mà nói, Văn Lăng rất ít khi mặc những bộ quần áo sang trọng trước mặt cậu, ngoại trừ lần Ma Tôn thu đệ tử ra, thì chính là lần mặc hỉ phục này. Ngày thường chỉ toàn mặc quần áo màu đen bó sát người của kiếm tu, đẹp thì có đẹp đó, nhưng nhìn hoài cũng dễ chán.
Dáng vẻ hôm nay thật sự quá đẹp trai.
Giang Sở Dung nhìn không chớp mắt một hồi, sau đó liền nhịn không được chầm chậm thò tay ra, dùng đầu ngón tay gãi gãi lên mu bàn tay của Văn Lăng.
Văn Lăng cảm giác được, nhưng cũng không nhìn Giang Sở Dung, yên lặng vươn tay nắm lấy tay Giang Sở Dung, dùng đầu ngón tay có chút chai sần chậm rãi vu/ốt ve lòng bàn tay mềm mại của Giang Sở Dung, nói: “Đừng quậy, ta đang xem phương hướng.”
(Xin được trích dẫn một câu của Văn Lăng: Cố Minh Tiêu có thể không muốn, nhưng vị Ma tộc kia làm sao có thể không muốn?:)))))
Giang Sở Dung bất mãn lại dùng đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay Văn Lăng, ngẩng đầu nhìn hắn, bắt đầu càn quấy: “Hôm nay ta đẹp như vậy, chàng cũng không thèm nhìn ta.”
Văn Lăng trầm mặc chốc lát: “Đợi tìm được cơ duyên rồi, em muốn ta nhìn em như thế nào cũng được.”
Giang Sở Dung không vui cho mấy.
Văn Lăng cảm nhận được điều gì đó, bèn kéo tay của Giang Sở Dung, kéo cậu đến trước mặt, vòng lấy eo cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Cảm nhận được động tác của Văn Lăng, Giang Sở Dung cong cong khéo môi, cậu tựa đầu vào vai Văn Lăng, mới cảm thấy có chút hài lòng.
Không dễ dàng gì mới có thể thành thân, kết quả người yêu của mình lại quá chững chạc đàng hoàng đi lo chính sự, ngay cả muốn ôm ôm hôn hôn cũng không được, là ai thì cũng sẽ mất hứng mà.
Mà lúc này Văn Lăng ôm Giang Sở Dung ở trong lòng, chóp mũi hơi động, chợt nhận ra điều gì đó, sau đó hắn cúi đầu xuống, kề vào tóc mai của Giang Sở Dung ngửi một cái, một mùi rượu thoang thoảng bay tới.
Văn Lăng đột nhiên hiểu ra vì sao lần này Giang Sở Dung lại khác bình thường như vậy, nhớ lại cảnh tượng Giang Sở Dung phóng khoảng uống rượu hồi nãy, hắn không khỏi cau mày nói: “Sau này uống ít rượu thôi, thảo nào hôm nay mặt em cứ đỏ như vậy.”
Giang Sở Dung không vui: “Cứ uống đấy, tửu lượng của ta cũng đâu có tệ đâu.”
Văn Lăng:…..
Giang Sở Dung lại đột nhiên ngẩng đầu cọ cọ vào cằm Văn Lăng, bất mãn thấp giọng nói: “Ta là vì hôn lễ nên mới vui như vậy, hôm nay chàng không vui sao?”
Văn Lăng ngớ ra, nhìn Giang Sở Dung lúc này đang mím môi, đôi mắt đào hoa đỏ bừng ươn ướt, vẻ mặt có chút oán trách, hầu kết của hắn bất giác trượt lên xuống.
Ánh sáng trong mắt hắn tối đi, rốt cuộc Văn Lăng cũng không kiềm chế được nữa, hắn đưa tay lên xoa nhẹ gò má của Giang Sở Dung, nhưng đúng lúc này——
Giọng hát có chút lạc điệu của Thanh Long lại vang lên xa xôi: “A ~ Tôi nên đứng ở sau xe, không nên ngồi ở trong xe ~”
(Lời bài hát Anh Ấy Nhất Định Rất Yêu Em, câu tiếp theo là: Nhìn hai người thân mật ngọt ngào:)))))
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, lần này cậu không nhịn được nữa, cả giận nói: “Trương Viên Viên! Anh cố ý phải không?”
Thanh Long hừ lạnh một tiếng: “Gay chết tiệt, show ân ái mau chết đi.”
Giang Sở Dung:…
Được rồi, biết ngay là con rồng nào đó cố ý mà. Nếu không thì lần đầu tiên cậu thử gọi thăm dò thì Thanh Long cũng sẽ không giả vờ như không nghe thấy.
Trái lại Văn Lăng cũng không tức giận, mà chỉ im lặng trong giây lát, sau đó lại nghiêm túc xin lỗi Thanh Long.
Giang Sở Dung:?
Vẻ mặt Thanh Long lúc này mới khá hơn một chút, nghiêm giọng nói: “Làm chuyện đứng đắn đi, mặc dù ta là Bugatti Thanh Long, thì các ngươi cũng không thể xem ta như xe mà lái đâu.”
(Ý anh Long là đừng có hòng chơi xe chấn:)))))
Khóe miệng Giang Sở Dung giật giật:…
Cơ mà bị Thanh Long gây sức ép như vậy, Giang Sở Dung cũng tỉnh cả rượu, hai người cũng không còn hứng nữa.
Cũng may, sắp đến nơi truyền thừa của Ma tộc rồi, hai người thu hồi hết mấy ý nghĩ diễm tình trong đầu, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú quan sát tình hình phía bên kia.
Thanh Long vốn là một sự tồn tại vượt trên tất cả trong khu vực Cấm địa, quyền hạn của nó chỉ đứng sau chủ sở hữu là Tổ Thần, vì vậy nó có thể tự do đi vào nơi truyền thừa của Ma tộc hay bất cứ nơi truyền thừa khác.
Chỉ là lúc này Giang Sở Dung nhìn lãnh địa truyền thừa của Ma tộc bị một đám sương mù ma chướng bao phủ, do dự một chút, cậu vẫn cúi người vỗ nhẹ vào cổ Thanh Long, nói: “Ca, huynh có thể biến nhỏ lại không, như này quá bắt mắt, lỡ như lát nữa bị truy sát thì phiền lắm.”
Về bản chất, Thanh Long chỉ là một thanh niên hai bằng tiến sĩ, vốn dĩ anh vẫn còn đang khí thế hùng hồn, nhưng khi nghe những lời này của Giang Sở Dung, nháy mắt cái anh lại thấy sợ hãi.
Sau đó, anh cố gắng thử biến nhỏ lại.
Qua một lúc, anh biến trở về kích thước thật, Giang Sở Dung và Văn Lăng đều nhảy xuống khỏi người anh.
Bấy giờ Giang Sở Dung lại suy nghĩ, sau đó hỏi: “Ca, huynh có thể biến thành hình người không?”
Thanh Long sững sờ trong giây lát, nhanh chóng bắt đầu thử, nhưng sau nhiều lần thử thì vẫn thất bại.
Giang Sở Dung đành chịu, bỏ đi suy nghĩ để Thanh Long đi theo mình như vậy, cậu thương lượng với Thanh Long một hồi, sau đó để anh đi vào động phủ thu nhỏ của mình.
Mới đầu Thanh Long còn miễn cưỡng, nhưng sau khi anh được bỏ vào, anh đã bị cảnh tượng trong động phủ thu nhỏ làm cho kinh ngạc.
Ngay lập tức, anh vui vẻ chạy băng băng vào trang viên xinh đẹp trên đỉnh núi.
Thấy vậy, Giang Sở Dung có chút buồn cười.
Nhưng ngay sau đó, cậu đã lấy lại tinh thần, trao đổi ánh mắt với Văn Lăng ở bên cạnh. Ánh mắt hai người giao nhau, lập tức hiểu ý đối phương, cả hai cùng lúc hóa thành hai luồng ma khí một xanh một đỏ, quyện vào nhau bay về nơi truyền thừa của Ma tộc——
Lúc này, tại nơi truyền thừa của Ma tộc.
Sở Ngọc Lân và các cao thủ Ma tộc khác cũng đang tìm kiếm bí bảo của Ma thần Ba Tuần để lại.
Nhưng rất nhanh, trên mặt Sở Ngọc Lân lộ ra vẻ kỳ lạ quỷ dị, sau đó gã nói với các ma tu còn lại: “Tiểu Thiên Ma tới rồi, Thanh Long không đi theo hắn, mọi người chia nhau ra ẩn nấp đi.”
Sở Ngọc Lân vừa nói ra lời này, mấy tên ma tu liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng tản ra.
Giang Sở Dung và Văn Lăng không biết hai người đã bị theo dõi, vẫn còn đang đi qua đi lại trong vùng đất truyền thừa của Ma tộc, tìm kiếm bí bảo Ma thần.
Nhưng đúng lúc này, Giang Sở Dung chợt phát hiện trong chiếc nhẫn trữ vật của mình có một tấm ngọc bài truyền tin đang nhấp nháy, cậu hơi kinh ngạc — Ở đây có người quen nào ư?
Nhưng ngay sau đó, trong lòng cậu lại run lên, lập tức lấy ngọc bài truyền tin ra nhìn một chút.
Hóa ra là truyền tin của Tần Lâu Nguyệt.
Chỉ có mấy chữ.
Sở Ngọc Lân biết hành tung của hai người, hai người tốt nhất là tách nhau ra, không thì coi chừng bị bắt cả đám.
Sắc mặt Giang Sở Dung hơi thay đổi, cậu lập tức nói chuyện này với Văn Lăng qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Nói xong, cậu hỏi: “Chàng cảm thấy lời cháu trai nói là thật, hay là giả?”
Văn Lăng nhàn nhạt nói: “Là thật, cũng là giả.”
Giang Sở Dung:?
Văn Lăng: “Hạt giống Thiên Ma Tâm trong cơ thể ta đã bị động tay động chân, em lại ký kết Sư đồ huyết khế với Ma Tôn, cả hai trường hợp này Ma Tôn đều có thể để lại ấn ký đặc biệt. Nếu Sở Ngọc Lân lấy được máu của Ma Tôn luyện chế thành tín vật thì có thể dễ dàng tìm thấy chúng ta.”
“Có lẽ Ma Tôn đã biết thân phận của em từ lâu, biết nơi em ở sẽ có cơ duyên, cho nên mới bảo Sở Ngọc Lân đi theo em.”
“Em không phát hiện Sở Ngọc Lân tới đây rất nhanh sao?”
“Lúc này nếu chúng ta tách ra thì càng dễ bị bọn chúng đánh bại hơn. Có thể cháu trai có ý tốt nhưng kết quả nhắc nhở thì không tốt.”
Giang Sở Dung hiểu ra, lập tức nói: “Nhưng nếu chúng ta tìm thấy cơ duyên thì sao?”
Văn Lăng: “Thả Trương ca ra, hù dọa bọn chúng.”
Giang Sở Dung:?
“Lỡ bọn chúng phát hiện ra Trương ca không thể đánh nhau thì sao?”
Văn Lăng nhất thời trầm mặc, cau mày suy tư một hồi, nói: “Bây giờ tạm thời để cho hai tiểu yêu tinh kia dạy huynh ấy đi, tới đâu hay tới đó, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Cũng chỉ có thể làm như vậy.
Mặc dù biết làm như vậy thì hơi có lỗi với Trương ca, nhưng trong thời điểm đặc biệt thì chỉ có thể dùng cách đặc biệt.
Giang Sở Dung truyền tin cho hai tiểu yêu tinh, khi hai tiểu yêu nghe nói mình có thể làm sư phụ của Thanh Long, lập tức cảm thấy bản thân ngầu hết sức, thế là chúng nó tức tốc chạy đi tìm Thanh Long.
Chuyện này diễn ra tốt đẹp hơn mong đợi, Giang Sở Dung khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Văn Lăng ở một bên đột nhiên trầm giọng nói: “Hình như… ta cảm nhận được bí bảo của Ma thần rồi.”
Giang Sở Dung:!
Giang Sở Dung lập tức kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao?!”
Văn Lăng trầm mặc chốc lát: “Nhưng không biết vì sao, tim ta đập hơi nhanh, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”
Giang Sở Dung nghe Văn Lăng nói vậy, cậu không khỏi nhớ đến khoảng thời gian mình cảm thấy hốt hoảng ở trong hang động.
Lúc này, cậu bèn cười nói: “Không sao đâu, chàng đi trước đi, ta sẽ thủ hộ cho chàng. Nếu thật sự có vấn đề, cùng lắm thì chúng ta cắt đuôi chạy trốn, không có cơ duyên cũng không sao hết. Đánh không lại chẳng lẽ trốn không thoát sao?”
Giang Sở Dung nói những lời này một cách thoải mái, nhưng ngay lập tức đã kiềm chế được những dị thường trong lòng Văn Lăng.
Văn Lăng suy nghĩ một chút, nói: “Em nói đúng, vậy ta đi đây.”
Giang Sở Dung: “Ừm.”
Trong khi nói, ma khí của Văn Lăng “vèo” một cái tăng tốc bay về một nơi có ma khí cực kỳ nồng đậm ——
Giang Sở Dung cũng nhanh chóng bay theo.
Hai người cấp tốc bay về phía trước, phía sau tức thì có một đám bám đuôi theo.
Một số cái đuôi lúc đầu còn giấu giếm, nhưng sau đó chúng phát hiện ra Giang Sở Dung và Văn Lăng không có ý định tấn công chúng nên chúng dần trở nên kiêu ngạo, thậm chí còn không thèm che giấu hành vi rình rập của mình.
Giang Sở Dung quay lại liếc nhìn, cười lạnh.
Lập tức, cậu âm thầm vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Văn Lăng và Giang Sở Dung ở phía trước tâm linh tương thông trong giây lát, cả hai đều ngầm hiểu điều gì đó, và khi những ma tu ở phía sau tập trung lại khá đông, hai người liền ra tay trong chớp nhoáng!
Văn Lăng triệu hồi Ma Hồn Binh Ma Thánh! Giang Sở Dung sử dụng công pháp Yểm Ma!
Huyết Nguyệt Đao được bao quanh bởi những bông sen nở rộ màu xanh thẫm, chém vào những ma tu đó——
Ánh sáng bùng lên! Tất cả ma tu đều kinh ngạc, nhanh chóng tản ra bốn phía!
Nhưng như vậy càng đúng ý Văn Lăng và Giang Sở Dung, hoa sen bay ra khỏi lòng bàn tay của Giang Sở Dung có thể thay đổi phương hướng, một khi bọn chúng tách nhau ra, thì càng dễ chỉ đâu đánh đó!
Mà Huyết Nguyệt Đao của Văn Lăng gần như là Ma Hồn Binh sắc bén nhất thế gian, nó còn chưa chạm vào cơ thể của những ma tu kia, sát khí nồng đậm trên lưỡi đao đã tạo ra một lực ép đối với đám ma tu.
Mà Huyết Nguyệt Đao có thể quay đi quay lại giống như hoa sen của Giang Sở Dung, trong nhất thời, vô số hoa sen và vòng xoáy ánh trăng đỏ chém giết quay cuồng trong đám ma tu!
Có ma tu mất cảnh giác liền bị thương ngay lập tức.
Mà hai người chỉ đánh ra một đòn, sau đó lập tức rút lui khi thấy có người bị thương——
Đám ma tu tức giận chửi rủa đuổi theo.
Lợi dụng tình thế, Giang Sở Dung và Văn Lăng lại sử dụng công pháp Yểm Ma và Huyết Nguyệt Đao để đánh lén!
Đám ma tu:?!
Bọn chúng vừa né tránh vừa chửi ầm lên!
Giang Sở Dung một thân áo đỏ tung bay trong màn sương ma khí dày đặc, lúc này cậu cười to nói: “Nói cho tên họ Sở kia biết, gã biết hành tung của bọn ta cũng vô dụng, bọn ta cũng sẽ giết gã! Bảo gã mau dâng đầu đến đây!”
Sắc mặt đám ma tu hơi thay đổi.
Giang Sở Dung thừa dịp đám ma tu còn đang khiếp sợ không chuẩn bị, cậu bất ngờ đổi tay, linh quang trong lòng bàn tay hóa thành một thanh pháp kiếm, tà áo đỏ tung bay, cậu vận chuyển Vô Vọng Kiếm Khí, ầm ầm chém một kiếm vào giữa đám ma tu—
Một kiếm này của cậu không hề chính xác, nhưng kiếm quang như tuyết, kiếm khí tinh thuần sắc bén, uy áp bùng nổ!
Chỉ chém xuống một nhát, nháy mắt đã càn quét sạch sành sanh ma khí ở xung quanh!
Đám ma tu vừa nhìn thấy kiếm khí đã sợ hãi, theo bản năng bỏ chạy, kết quả liền bị Văn Lăng ở bên cạnh đợi sẵn từ lâu dùng Huyết Nguyệt Đao im hơi lặng tiếng tức tốc hái được vài đầu người!
Chỉ giao tranh ngắn ngủi trong vài chục hơi thở như vậy, Giang Sở Dung và Văn Lăng đã lấy mạng của gần mười ma tu.
Những ma tu khác có chút sợ hãi, cộng thêm lời nói vừa rồi của Giang Sở Dung, bọn chúng cũng không dám đuổi theo nữa, chỉ có thể rút lui về bẩm báo với Sở Ngọc Lân.
Giang Sở Dung thấy vậy ánh mắt khẽ động, cậu không chút do dự cùng Văn Lăng tiếp tục bay về phía bí bảo Ma Thần.
Không lâu sau.
Thứ Sở Ngọc Lân đợi được chính là đám ma tu mình đầy thương tích trở về báo cáo với gã.
Sau khi nghe đám ma tu mồm năm miệng mười kể lại, nghe thấy ma tu nọ cầu xin mình báo thù cho bọn chúng, gã đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Các ngươi nghĩ xem, vì sao ngay từ ban đầu các ngươi chỉ có thể ở bên ngoài?”
Ma tu nọ sắc mặt khẽ biến.
Sở Ngọc Lân mặt mày lạnh băng: “Bởi vì với tư chất của các ngươi, các ngươi chỉ xứng làm đá dò đường, chết thì chết, chỉ có thể trách các ngươi không cẩn thận.”
Sắc mặt của đám ma tu nhất thời trướng lên đỏ bừng.
Lúc này, Sở Ngọc Lân lại nói: “Cơ mà, thưởng cho các ngươi bản đồ, để các ngươi tiến vào trong Cấm địa làm đá dò đường cũng coi như cho các ngươi một cơ duyên rồi, các ngươi đừng có mà không biết tốt xấu. Cho dù các ngươi ở bên ngoài cả một tháng, thì cũng không vào được nơi truyền thừa của Ma tộc đâu.”
Có một ma tu không nhịn được nói: “Vậy ta rút khỏi đây là được chứ gì? Ta không cần cơ duyên ở nơi truyền thừa nữa. Trước đó Thần Vương nhà ngươi cũng không có nói rõ muốn bọn ta đi tìm chết như thế!”
Sở Ngọc Lân: “Vậy ngươi cút đi.”
Nghe vậy, ma tu sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ xoay người rời đi ——
Nhưng gã ta còn chưa đi được hai bước, đã có một luồng ma khí màu vàng vô cùng sắc bén bắn ra ở sau lưng, trực tiếp đâm xuyên qua mi tâm của gã ta!
Ma tu trợn to hai mắt, còn chưa kịp hét lên tiếng nào, toàn thân đã run rẩy, bụp một tiếng nổ banh xác!
Những ma tu khác câm như hến.
Sở Ngọc Lân quét mắt nhìn đám ma tu mặt mày tái xanh, hỏi: “Còn ai muốn rời đi không?”
Đương nhiên, không ai dám lên tiếng.
Sở Ngọc Lân cười khẽ một tiếng, lấy ra ngọc bài truyền tin.
Không lâu sau, một thân bạch y liền xuất hiện bên cạnh Sở Ngọc Lân, không ai khác ngoài Linh Ngọc Tu.
Lúc này, hắn ta chỉ hỏi ba chữ: “Đi vào chưa?”
Sở Ngọc Lân: “Sắp rồi.”
Ánh mắt Linh Ngọc Tu khẽ động: “Vậy ta cầu chúc Tôn Thượng thần công đại thành.”
Sở Ngọc Lân cười nói: “Nếu lần này hợp tác thành công, Linh huynh cũng sẽ thu hoạch được không ít.”
Linh Ngọc Tu nhàn nhạt nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến thành công.”
Sở Ngọc Lân:?
Linh Ngọc Tu liếc nhìn Sở Ngọc Lân: “Ta quan tâm đến quá trình hơn.”
Sở Ngọc Lân sửng sốt một giây, nhận ra có lẽ mình đã hiểu sai ý, gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng gã lại không chú ý tới ánh điềm tĩnh như có điều suy nghĩ của Linh Ngọc Tu ở bên cạnh.
——————
Tác giả
– Giang Sở Dung: Phiền chết đi được, giết hết đám này lại có đám khác tới.
– Văn Lăng: Bà xã yên tâm, đợi ta thành công, sớm muộn gì cũng giết sạch bọn chúng.