Giang Sở Dung làm như vậy cũng chỉ vì lòng ham vui của mình, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả — Cậu cứ tưởng Cố Minh Tiêu đang bận phong ấn Ma Thần sẽ không làm gì được cậu, cho nên mới phá lệ chơi liều một chút.
Nhưng không ngờ, Cố Minh Tiêu lại có những cách khác để trị cậu.
Chỉ thấy ánh mắt nhẫn nhịn của Cố Minh Tiêu tối sầm lại, nháy mắt tiếp theo, hắn duỗi tay ra kéo mạnh Giang Sở Dung về phía mình, ấn cậu vào trong lòng, giơ tay đánh một cái thật mạnh!
Một tiếng “bốp” vang lên lanh lảnh, mặt mũi của Giang Sở Dung lập tức trướng lên đỏ bừng, điên cuồng giãy giụa!
Đương nhiên Cố Minh Tiêu sẽ không buông tha cho cậu, cứ thế mà dùng uy áp đè cậu xuống bắp đùi, lại giơ tay lên dạy cho người nào đó một bài học.
Bị đánh đã đời một hồi, hai mắt Giang Sở Dung đỏ bừng, ánh nước lấp lánh rặc một vẻ xấu hổ, cậu chỉ biết cắn môi, nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
Cố Minh Tiêu cuối cùng cũng nguôi giận.
Lúc này Giang Sở Dung nằm trên đùi Cố Minh Tiêu, lẩm bà lẩm bẩm: “Không ngờ đại sư huynh cũng làm chuyện này, hư quá đi…”
Cố Minh Tiêu khẽ nhướng mày: “Em nói lại lần nữa xem?”
Giang Sở Dung lập tức mím chặt môi, ngừng nói cụp mắt xuống, trông có vẻ yếu đuối lắm.
Cố Minh Tiêu nhìn hàng mi dài ướt sũng, khuôn mặt ửng hồng cùng với khóe miệng hơi rũ xuống của Giang Sở Dung, hắn im lặng một lúc, cũng không làm gì cậu nữa mà nhẹ nhàng bế cậu lên đi vào trong phòng.
Giang Sở Dung được Cố Minh Tiêu ôm vào lòng, trái tim khẽ run lên, cậu lặng lẽ tựa vào lồ.ng ngực Cố Minh Tiêu, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cố Minh Tiêu mặt vô biểu tình: “Ngoan chút, nếu em còn ý đồ xấu gì, ta không chắc mình sẽ còn nhẹ tay nữa đâu.”
Giang Sở Dung:…
Cậu chỉ đành từ bỏ ý định làm nũng.
Cố Minh Tiêu bế Giang Sở Dung đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cậu xuống, để cậu nằm sấp rồi nói: “Vết thương Đại Đạo trên người em còn chưa khỏi hẳn, hai ngày này nghỉ ngơi cho tốt, đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi. Khi nào tới Linh tộc ta sẽ báo cho em biết.”
Giang Sở Dung nghe ra được hàm ý trong lời nói của Cố Minh Tiêu, cậu vội hỏi: “Ta nghỉ ngơi không thành vấn đề, nhưng chàng muốn làm gì? Chàng không nghỉ ngơi cùng ta sao?”
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát: “Lát nữa ta sẽ thần du đến Ma Vực một chuyến, xem tình trạng hiện giờ của Ma Tôn như thế nào, hai ngày nay Ma Vực quá yên bình, ta luôn thấy có chuyện không ổn.”
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, lập tức nói: “Ta cũng muốn đi!”
Cố Minh Tiêu nhíu mày: “Khế ước sư đồ giữa em và Ma Tôn quá cao cấp, em đi ông ta sẽ phát hiện ngay. Với lại, hồn phách xuất khiếu rất nguy hiểm, lỡ như động đến vết thương Đại Đạo của em thì không hay.”
Nghe vậy, Giang Sở Dung lại rũ xuống khóe môi, có chút không vui.
Cố Minh Tiêu nhìn thấy liền biết Giang Sở Dung không cưỡng cầu nữa, thế là hắn đứng dậy nói: “Em nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều, sức khỏe bình phục mới có thể từ từ lên kế hoạch cho sau này.”
Giang Sở Dung: “Ò.”
Cố Minh Tiêu đi ra ngoài.
Giang Sở Dung vội vàng nói: “Chàng không ở chung với ta à?”
Cố Minh Tiêu: “Không cần, miễn cho ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi.”
Trái tim Giang Sở Dung khẽ run lên, cậu biết mấy việc như thần du rất nguy hiểm, có lẽ Cố Minh Tiêu sợ bản thân bất cẩn sẽ ảnh hưởng đến cậu, nhưng lại nói sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu.
Nghĩ rồi nghĩ, ngay lúc Cố Minh Tiêu định đẩy cửa đi ra ngoài, Giang Sở Dung liền nói: “Đại sư huynh, chàng có thể mở Đồng Tâm Sinh Tử Khế ra không? Như vậy ta cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì. Đến lúc đó nếu có vấn đề gì ta cũng có thể đánh thức chàng ngay.”
Cố Minh Tiêu dừng lại bước chân, qua một lúc mới nói: “Được.”
Tiếp theo đó, hắn liền mở ra Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Giang Sở Dung rất vui khi lại có thể nhìn thấy biển ý thức của Cố Minh Tiêu, bấy giờ cậu ở trong biển ý thức của Cố Minh Tiêu ngó tới ngó lui.
Cố Minh Tiêu chú ý tới gì đó: “Lát nữa em đừng có gây rối đó.”
Giang Sở Dung mỉm cười: “Ừm, ta hứa sẽ ngoan ngoãn xem phim, không quấy rầy chàng đâu.”
Sau một khắc—
Thần hồn của Cố Minh Tiêu xuất khiếu, lặng lẽ đi đến Ma tộc.
Khi thần hồn ra khỏi cơ thể, nó có thể ngày đi ngàn dặm, nhưng đối với Cố Minh Tiêu người đã tiến vào cảnh giới Nhập Thánh, sau khi thần hồn xuất khiếu có thể di chuyển nhanh hơn, gần như đạt đến tốc độ vạn dặm một ngày.
Vì vậy rất nhanh, hắn đã bay đến phía trên Đế Đô của Ma Vực.
Cố Minh Tiêu đứng trên mây nhìn xuống, nhìn thấy Đế Đô trước giờ vẫn luôn náo nhiệt lúc này lại trông có hơi vắng vẻ, nhà nào cũng đóng kín cửa sổ, tựa như đang kiêng kị gì đó.
Cố Minh Tiêu khẽ cau mày.
Cùng lúc đó, Giang Sở Dung thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế nói: “Đại sư huynh, chàng cách xa một chút, dùng thuật Viên Quang nhìn trộm là được rồi, nếu ở gần quá, bị Ma Tôn ám toán sẽ phiền lắm.”
Cố Minh Tiêu cũng dự định làm như vậy, cho nên hắn không tiến lên nữa, trong lòng bàn tay biến ra một chậu nước trong, sử dụng thuật Viên Quang.
Chẳng mấy chốc, tình hình trong Ma Cung liền xuất hiện trên mặt nước sáng trong như gương.
Ma Tôn vẫn giữ nguyên sắc mặt nhợt nhạt như trước, mặc một bộ hoàng bào màu vàng sẫm, ngồi trước bàn dài trong tẩm cung của mình, tay cầm bút như đang vẽ gì đó.
Ngoài nước da hơi tái nhợt, thì ánh mắt của Ma Tôn vẫn rất bình tĩnh, không hề có dấu hiệu bị Tuệ Không đoạt xá.
Chỉ là giờ phút này, trên mặt ông ta lan tràn rất nhiều ma văn, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của ông ta có chút đáng sợ dọa người.
Nhìn hình ảnh trong gương nước, Cố Minh Tiêu khẽ cau mày, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Hôm nay rõ ràng Ma Tôn không có đại sự gì, nhưng ông ta vẫn mặc hoàng bào, tình hình này không tốt lắm.
Hoàng bào vốn là pháp khí cấp Thiên quan trọng của Ma tộc, có thể tu dưỡng thần hồn, gia tăng tu vi.
Bình thường Ma Tôn sẽ không mặc nó, nhưng hôm nay lại mặc, điều này chứng tỏ tình trạng cơ thể của ông ta không tốt cho mấy.
Nhìn vào ma văn trên khuôn mặt ông ta, gần như có thể biết mặc dù ảnh hưởng của Tuệ Không đối với ông ta trông không nghiêm trọng lắm, nhưng thực ra lại rất nghiêm trọng.
Ngược lại, điểm chú ý của Giang Sở Dung có chút khác biệt, cậu cũng nhìn thấy hình ảnh giống như Cố Minh Tiêu nhìn thấy thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế, cậu đột nhiên nói: “Ta muốn xem Ma Tôn đang vẽ gì, đại sư huynh, chàng có thể tìm cách cho ta nhìn rõ được không?”
Khi Giang Sở Dung nói ra điều này, giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, là thái độ nói chính sự, Cố Minh Tiêu không hề do dự, lại gia tăng thuật Viên Quang.
Thế là, bức tranh do Ma Tôn vẽ đã lọt vào tầm mắt của hai người.
Không ngờ lại là một bản đồ sao?
Tuy nhiên, đó là một bản đồ sao mà Giang Sở Dung chưa từng thấy.
Giang Sở Dung nhìn nó một lúc, nhưng lại không nhìn ra manh mối nào——Bởi vì Ma Tôn vẽ rất chậm, ông ta còn chưa vẽ xong.
Nhưng đúng lúc này, lại có người đến bái kiến Ma Tôn.
Ma Tôn ngừng vẽ.
Giang Sở Dung: Thiệt là không đúng lúc…
Nhưng khi nhìn thấy người tới, Giang Sở Dung hơi ngạc nhiên.
Bởi vì người tới chính là Sở Thiên Khuyết đã thăng lên cảnh giới Thần Vương.
Cách biệt với Sở Thiên Khuyết một thời gian dài, đây là lần đầu tiên Giang Sở Dung gặp lại Sở Thiên Khuyết.
Lúc này, cậu phát hiện khí chất và trạng thái của Sở Thiên Khuyết đã có thay đổi vô cùng lớn.
Hiện tại, Sở Thiên Khuyết mặc một bộ vương bào bạch kim lộng lẫy, hơi thở bệnh tật ốm yếu đã biến mất hoàn toàn, khí chất cả người từ ôn hòa biến thành trầm ổn thâm sâu. Chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy y là một cường giả không thể coi thường.
Không còn là Sở Thiên Khuyết không tranh đấu với đời của trước kia.
Lúc này, Sở Thiên Khuyết chậm rãi đi đến dưới bậc thang trước mặt Ma Tôn, hành lễ: “Phụ tôn triệu kiến, không biết có gì dặn dò?”
Ma Tôn đặt bút trong tay xuống, ngước mắt lên: “Đã an bài xong Sư Đà Điện chưa?”
Sở Thiên Khuyết: “Hai ngày đã làm xong rồi.”
Ma Tôn: “Tốt.”
Sở Thiên Khuyết do dự một chút, trầm giọng nói: “Phụ tôn, nếu hiện tại ngài vẫn có thể áp chế tàn hồn của Ma Thần, thì tại sao ngài lại muốn làm ra hành động tự mình hại mình như vậy? Tình hình bây giờ của Ma tộc không ổn định, nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng những Thần Vương mới thăng chức kia —— “
“Chẳng sao hết.” Ma Tôn thản nhiên nói.
Sở Thiên Khuyết: “Nếu đã như vậy, tại sao không mượn Vô Vọng Kiếm của Nhân tộc để chém gã ta? Ma Thần xuất thế không phải chuyện riêng của Ma tộc, mà còn là sự kiện trọng đại của cả tam tộc. Nếu chúng ta xin giúp đỡ từ Vô Vọng Kiếm Phái, chưa chắc bọn họ sẽ nhắm mắt làm ngơ.”
Ma Tôn cười lạnh: “Mượn Vô Vọng Kiếm chém tàn hồn của Ma Thần? Ta thấy ngươi muốn giết cha soán ngôi thì đúng hơn?”
Sở Thiên Khuyết mím môi im lặng.
Ma Tôn ném cây bút xuống một cái “cạch”, thản nhiên nói: “Nếu Sư Đà Điện không thể giải quyết vấn đề của bổn tôn, bổn tôn sẽ đi tìm Nhân tộc, bây giờ không phải lúc để cúi đầu khép nép.”
Sở Thiên Khuyết nhìn cây bút gãy đôi dưới chân, nhận ra tính khí của Ma Tôn càng ngày càng hỉ nộ vô thường vì ảnh hưởng của Tuệ Không, y không dám kíc.h thích ông ấy nữa, chỉ đành đáp: “Vâng.”
“Lui xuống đi.”
Sở Thiên Khuyết cáo lui rời đi.
Khi Cố Minh Tiêu và Giang Sở Dung nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của họ càng trở nên trầm trọng hơn — Họ biết Ma Tôn trời sinh đa nghi, quả thật lúc này sẽ không nhờ viện trợ từ Nhân tộc.
Nhưng nếu Ma Tôn vì vậy mà càng làm cho tàn hồn của Ma Thần phát triển nhanh hơn, thì việc giải quyết sẽ còn rắc rối hơn nữa…
Mà đúng lúc này, Ma Tôn đang ngồi trước bàn dài bất thình lình ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn vào gương nước——
Bốn mắt nhìn nhau, tâm trí của Cố Minh Tiêu khẽ xao động, hắn lập tức đậy lại gương nước, ngự phong rời khỏi Ma Vực.
Ma Tôn cảm nhận được gì đó, khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó, ông ta liền cụp mắt xuống, giơ tay ấn mạnh vào trái tim, ma khí tràn ra từ lòng bàn tay ở trước ngực tạo thành từng đạo cấm chế, bảo vệ tim mạch của ông ta.
Làm xong những việc này, Ma Tôn hơi ngửa đầu nhắm mắt lại, th,ở dốc một hồi, ma văn trên mặt cũng nhạt đi mấy phần.
Chỉ cần tàn hồn không xâm chiếm trái tim của ông ta, ông ta sẽ không sao cả.
Đến lúc đó, cho dù mất đi toàn thân huyết ma cũng không thành vấn đề, với thiên phú và tài năng của ông ta, khôi phục cơ thể huyết ma cũng không có gì khó.
Đời này ông ta luôn tính toán không bỏ sót thứ gì, nhưng lần này, Linh Toàn Anh lại tính ra cho ông một đại kiếp.
Ông ta muốn xem xem, nếu ông ta đấu với Trời đến cùng thì có thể giành chiến thắng không?
Rốt cuộc là ông ta lợi hại, hay là tàn hồn của Ma Thần lợi hại.
Khi thần hồn của Cố Minh Tiêu trở về vị trí cũ, Giang Sở Dung cũng vừa đẩy cửa phòng hắn đang đả tọa ra.
Hai người đúng lúc ngước nhìn nhau.
Ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Giang Sở Dung lên tiếng trước: “Đề nghị của Sở Thiên Khuyết rất đúng, nhưng Ma Tôn không tin chúng ta, có lẽ ông ta cũng biết trước đó ông ta tính kế chúng ta như vậy nên sợ chúng ta sẽ nhân cơ hội này giết ông ta.”
Cố Minh Tiêu: “Đúng vậy, cho nên chúng ta phải mau chóng đến Linh tộc.”
Giang Sở Dung nghe vậy, trong lòng khẽ động: “Chàng muốn mẹ ta làm thuyết khách phải không?”
Cố Minh Tiêu: “Ừm, dù sao năm xưa Linh sư cô cũng không đi mở Thiên lộ, về sau bà cũng không tham dự vào hỗn loạn của tam tộc.”
Giang Sở Dung hoàn toàn hiểu được, cậu hít một hơi thật sâu nói: “Vậy chỉ mong Ma Tôn vẫn còn nhớ một chút tình nghĩa năm xưa.”
Bởi vì biết tình huống của Ma Tôn không ổn, hai người sau đó cũng không còn ý tứ ve vã,n nhau nữa, mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lên kế hoạch cho mai sau.
Nhất định phải làm thật nhiều chuẩn bị.
Nếu Linh Toàn Anh ra mặt cũng không có tác dụng, e rằng bọn họ sẽ phải bắt đầu từ phía Sở Thiên Khuyết.
Nghĩ đến đây, trước hết Giang Sở Dung gấp con hạc giấy liên lạc, để hạc giấy liên lạc bay đến Ma Vực gửi tin tức.
Bằng cách này, Sở Thiên Khuyết có thể biết trước bọn họ sẵn lòng giúp đỡ, đến lúc đó có thể nội ứng ngoại hợp sẽ dễ dàng hơn.
Cố Minh Tiêu lại bình tĩnh nói: “Nếu tình thế cấp bách, ta sẽ sử dụng ma thể, trực tiếp đoạt ngôi là được.”
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, lẳng lặng ngước mắt nhìn Cố Minh Tiêu.
Cố Minh Tiêu cảm nhận được tâm tư khác thường của Giang Sở Dung, vẻ mặt của hắn có chút vi diệu: “Cũng chỉ là kế tạm thời bất đắc dĩ thôi, ta thật sự không có hứng thú với vị trí Ma Tôn.”
Giang Sở Dung mỉm cười: “Ta có nói gì đâu. Cơ mà nói thật, ta chưa từng nhìn thấy đại điển hôn lễ của Ma tộc, cũng không biết hỉ phục của Ma tộc trông như thế nào?”
Cố Minh Tiêu: “Đều là màu đen, có thể em sẽ không thích.”
Giang Sở Dung giật mình, lẩm bẩm: “Hình như ta mặc đồ đen trông rất bình thường, nhưng mà —— Ta chưa từng thấy chàng mặc đồ đen nha.”
Cố Minh Tiêu:…
Một lúc sau, hắn ho khan một tiếng: “Chuyện đó để sau đi.”
Giang Sở Dung cười khẽ một tiếng.
•
Sáng sớm ngày thứ tư, phi thuyền long cốt chính thức đáp xuống vị trí cách Linh tộc ba dặm.
Mà Linh tộc trước giờ vẫn luôn đề cao cảnh giác, chung quanh lãnh địa bố trí rất nhiều cấm chế, phi thuyền long cốt không thể bay thẳng vào Linh tộc.
May là Linh Ngọc Tu đã nói trước với hai người hình dạng tòa núi cao mà Linh Toàn Anh đang ở, lúc này Giang Sở Dung lặng lẽ đứng ở mũi thuyền, sử dụng Khổng Tước Minh Vương Thần Nhãn nhìn xuyên qua cấm chế, quét mắt nhìn khắp nơi trong Linh tộc tìm kiếm vị trí của ngọn núi cao kia.
Nhưng không thể không nói, nơi Linh tộc sinh sống đúng là một danh lam thắng cảnh.
Còn nguy nga tráng lệ hơn cả Vô Vọng Kiếm Phái, lãnh địa của Linh tộc giống như thế ngoại đào viên vậy.
Giang Sở Dung vận chuyển mắt Thần, liếc mắt nhìn một cái, liền nhìn thấy vô số hòn đảo trong lãnh địa Linh tộc được kết nối với nhau bằng những con đường bằng bạch ngọc, lơ lửng trong không trung bằng những trận pháp linh quang lấp lánh.
Linh khí tràn trề, trên đảo bốn mùa hoa nở, cây cối tươi tốt, bướm lượn chập chờn.
Khi gió thổi qua, sẽ có những cánh hoa xào xạc tung bay khắp nơi trên đảo.
Và dưới đảo là một hồ nước rộng lớn trong xanh màu ngọc bích, nước hồ trong vắt như gương soi, trong nước có vô số cá linh đủ màu sắc xinh đẹp tung tăng bơi lội. Thỉnh thoảng sẽ có một con cá linh nhảy lên khỏi mặt nước há miệng ngoạm lấy những cánh hoa rơi xuống.
Bầu không khí rất yên bình và dễ chịu.
Thậm chí Giang Sở Dung còn chưa bước vào lãnh địa của Linh tộc, nhưng chỉ cần đứng bên ngoài nhìn, cậu dường như cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của hoa lá…
Ngay sau đó, đầu óc cậu khẽ chấn động, trong đầu hiện lên vô số mảnh vỡ ký ức —— Đều là ký ức khi cậu còn bé, cậu ngồi trên xe gió, chạy băng băng qua các con đường bạch ngọc giữa vô số hòn đảo, vui vẻ lướt qua giữa biển hoa, mùi hoa quen thuộc thuở ấy phả vào mặt…
Giang Sở Dung bất giác mím môi im lặng.
Mãi cho đến khi Cố Minh Tiêu ở bên cạnh gọi cậu, cậu mới bừng tỉnh lại.
Ngay lập tức, Giang Sở Dung xoa nhẹ hốc mắt ửng hồng như muốn che giấu, sau đó cậu lấy lại bình tĩnh tiếp tục nhìn sâu vào lãnh địa Linh tộc.
Những hòn đảo lơ lửng hình như là nơi ở của các trưởng lão Linh tộc, còn đệ tử Linh tộc thì sinh sống ở đồng bằng xanh tươi phía sau hồ, ngoại trừ những ngôi nhà tinh xảo xinh đẹp, trên mặt đất còn có linh điền.
Lúc này, đang có những thanh niên Linh tộc thúc giục linh ngưu cày ruộng, còn có rất nhiều nữ tử Linh tộc xúm lại hái linh quả từ bụi cây bên cạnh.
Những cảnh tượng này vừa xa lạ vừa quen thuộc với Giang Sở Dung.
Cậu thổn thức trong lòng, nhưng lại cố kìm nén cảm xúc, yên lặng nhìn sâu hơn.
Mà sâu bên trong là một khu rừng rậm rạp, trong rừng có yêu thú, còn có các thanh niên Linh tộc săn bắn ở trong đó.
Xuyên qua khu rừng rậm, có một ngọn núi cao sừng sững, trên đỉnh núi, Giang Sở Dung nhìn thấy tuyết trắng xóa, và một căn nhà gỗ trơ trọi nằm trên ngọn núi cằn cỗi!
Nhìn thấy căn nhà gỗ này, tim Giang Sở Dung đập loạn nhịp, cậu cố hết sức dùng thị lực để nhìn rõ cảnh tượng trên núi hơn.
Tuy nhiên, lúc này bên môi Giang Sở Dung đã tràn ra một vệt máu —— Cậu cưỡng chế sử dụng linh lực quá nhiều, đã động đến vết thương Đại Đạo.
Nhưng Giang Sở Dung chẳng màng đến điều này, cậu vẫn tiếp tục điều động linh lực, sử dụng Khổng Tước Minh Vương Thần Nhãn——
Cố Minh Tiêu ở bên cạnh chú ý tới điểm này, hắn trầm mặc chốc lát, nhưng cũng không ngăn cản, mà vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Sở Dung, giúp cậu áp chế thương thế.
Với sự giúp đỡ của Cố Minh Tiêu, áp lực trên người Giang Sở Dung mới giảm bớt, cậu tiếp tục dùng Khổng Tước Minh Vương Thần Nhãn nhìn sâu hơn.
Lần này, cuối cùng Giang Sở Dung cũng nhìn thấy hoàn cảnh ở căn nhà gỗ.
Căn nhà tuy hiu quạnh, nhưng trước sau đều trồng linh điền, bên cạnh còn có mấy hàng rào cùng lan can, treo một ít quần áo mộc mạc.
Nhưng điều khiến hốc mắt Giang Sở Dung nóng bừng chính là dưới mái hiên của căn nhà gỗ có một con ngựa gỗ màu sắc rực rỡ.
Mọi thứ đều nhạt nhòa và cũ kỹ, nhưng chỉ có con ngựa gỗ bé nhỏ lại trông rất mới.
Mặc dù trí nhớ của Giang Sở Dung vẫn chưa khôi phục, nhưng khoảnh khắc này, cậu biết rất rõ —— Khi còn bé cậu đã từng ngồi chơi trên con ngựa gỗ nhỏ đó.
Tuy nhiên lúc này, cửa nhà gỗ đang đóng chặt, Giang Sở Dung không có cách nào để nhìn vào bên trong.
Cậu cắn môi, mang theo chút thất vọng định thu hồi tầm mắt.
Bất chợt, cửa nhà gỗ bị nhẹ nhàng đẩy ra!
Lúc này, một người phụ nữ mặc váy vải bố màu trắng từ trong nhà gỗ bước ra.
Hai bên tóc mai của bà đã nhạt màu hoa râm, gương mặt vốn xinh đẹp phóng khoáng vô cùng giờ đã có vài nếp nhăn, nhưng phong thái của bà vẫn rất ung dung điềm tĩnh.
Bà chỉ yên lặng đứng ở đó cũng đã khiến trái tim người ta trở nên thật tĩnh lặng, thật vững vàng.
Bà là mẹ của Giang Sở Dung, Linh Toàn Anh!
Đôi mắt của Giang Sở Dung lúc này đã nhòe đi.
Giờ khắc này, cậu ước gì có thể đột phá hết thảy cấm chế, bay lên đỉnh núi, nói cho Linh Toàn Anh biết, cậu đã trở về!
Cũng tại lúc này, Linh Toàn Anh vừa đẩy cửa ra tựa như ý thức được gì đó, bà cứ thế mà nhướng mắt nhìn về phía bên này.
Cách một khu rừng rậm phía xa xa, băng qua hồ nước và vô số hòn đảo lơ lửng trong không trung ở Linh tộc.
Ánh mắt của Giang Sở Dung và Linh Toàn Anh lặng lẽ chạm nhau.
Tâm trí của cả hai người đều chấn động cùng lúc.
—————
Tác giả
– Giang Sở Dung: Nhìn thấy mama rồi!
– Cố Minh Tiêu: Lập tức cứu nhạc mẫu ra ngoài!