Đọc truyện Full

Chương 38: Một Đấm

Văn Từ bình tĩnh lạ thường, cậu mím môi nói: “Mẹ, con thích ai là tự do của con. Làm sao mẹ biết được chuyện này?”

“Đều lên hotsearch rồi, mọi người đều đã biết hết, mặt mũi của nhà họ Văn mất hết rồi, vài ngày nữa ba con sẽ về, sẽ bị con làm cho tức chết. Mẹ hy vọng con có thể cho mẹ và ba con một lời giải thích hợp lý. Con có quyền tự do thích bất cứ cái gì, nhưng làm sao con có thể thích một người đàn ông? Con điên rồi sao A Từ? Trước đây con không như thế này, con rốt cuộc là bị sao vậy?”

Cậu không thay đổi, chưa bao giờ thay đổi, người thay đổi không phải là cậu, thích một người đàn ông cũng không phải là một sai lầm lớn.

Văn Từ biết rất rõ ràng chuyện này bản thân không sai, nên không bị mẹ Văn ảnh hưởng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, ý của mẹ là con thích đàn ông chính là không bình thường sao?”

“Con…” Câu hỏi này khiến mẹ Văn khựng lại, giọng điệu vô cùng bình tĩnh của Văn Từ khiến lửa giận trong lòng bà giảm đi rất nhiều, cũng bình tĩnh lại, không còn kích động giống như trước, “Con đang yên lành thì sao có thể thích một người đàn ông được chứ? Mẹ thấy con quá nửa là bị cái công việc đó làm cho lệch lạc. Con về nhà đi, về ngay bây giờ, mẹ muốn nói chuyện với con.”

“Văn Từ, nếu trong mắt con vẫn còn người mẹ này, thì về ngay. “Biết rằng Văn Từ có thể tức giận cúp điện thoại, mẹ Văn nghiến răng nghiến lợi.

“Con biết rồi, con tan làm sẽ về ngay.” Văn Từ nói: “Hiện tại con không thể đến ngay, cho dù mẹ đến công ty tìm con, con cũng không có thời gian, mong mẹ có thể hiểu.”

Cúp điện thoại, mẹ Văn bị giọng nói lãnh đạm của Văn Từ làm đau nhói.

Bà và Văn Từ thực sự càng ngày càng xa cách, không thể thân thiết như xưa được nữa.

Rốt cuộc thì đã sai ở chỗ nào? Bà không muốn làm tổn thương Văn Từ, nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân.

Thích đàn ông không bình thường sao? Không, bà có thể chấp nhận nó, nhưng bà giống như một con nhím, tìm thấy chút cơ hội có thể mắng Văn Từ liền mắng.

Điều này rất kì lạ.

Mẹ Văn che mặt, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu không nói nên lời.

Cửa phòng được mở ra, Văn Thanh lao ra với đôi mắt đỏ hoe và lo lắng: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ bị sao vậy? Mẹ có bị ốm không? Con đưa mẹ đến bệnh viện nhé.”

“Mẹ không sao.” Mẹ Văn thấy hắn vẫn lo lắng cho mình, cố nặn ra một nụ cười: “Là anh trai con, cứ để mẹ phải lo, hazz.”

“Con nghe thấy rồi… Là bởi vì anh thích đàn ông ạ?”

Mẹ Văn giật mình, “Con biết?”

“Con nhìn thấy rồi, video này rất nổi, có rất nhiều người xem, những bình luận đó cũng rất tệ. Nhưng mẹ đừng lo, cái kiểu chèo CP nam nam này đang thịnh hành, chắc là anh muốn thu hút sự chú ý nên lừa gạt người ta thôi, không phải sự thật đâu ạ.”

“Chèo?” Mẹ Văn còn tưởng rằng Văn Từ làm thật, nên bà định nói chuyện nghiêm túc với Văn Từ, nếu cậu thực sự thích đàn ông, bà chỉ có thể cố thuyết phục bản thân mình thôi, nhưng nghe thấy từ “chèo” thì đã suýt ngất xỉu, “Là giả sao? Nó vậy mà lại dùng cái chủ đề này để gây sự chú ý? Sao nó có thể như thế này, nó…”

Nói đến đó, bà gần như mất bình tĩnh.

“Mẹ, thực xin lỗi, con chỉ tùy tiện nói thôi, cũng không biết có phải thật hay không.” Văn Thanh hoảng sợ nói, “Mẹ đừng tức giận, giận quá rồi không tốt cho sức khỏe.”

Mẹ Văn xua tay, cũng không có tâm tình đi an ủi Văn Thanh, đầu óc toàn là đợi buổi tối Văn Từ tới đây, phải nói chuyện với Văn Từ như thế nào.

Bà quay trở lại tầng một, ngồi trên sô pha, suy nghĩ miên man, bắt đầu nghĩ về những thay đổi gần đây của mình.

Bà đã thay đổi từ khi nào? Hình như là từ sau khi Văn Thanh về đây.

Bà và chồng bà luôn ưu ái Văn Thanh trong vô thức và quy lỗi cho Văn Từ, sau đó mới nhận ra bản thân đã bị kích động và vô lý như thế nào.

“Mẹ.” Văn Thanh ngồi ở bên cạnh bà, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Anh về rồi, mẹ đừng trách anh vì chuyện không hợp tác, con không muốn anh với mẹ cãi nhau.”

“Mẹ hiểu rồi, sẽ không.” Mẹ Văn bối rối, đầu óc đều là Văn Từ, cũng không nói thêm gì với Văn Thanh.

Cảm nhận được sự lạnh nhạt của bà, Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi một lúc, cuối cùng lên lầu trở về phòng.

**

Khi Văn Từ về đến nhà, mặt trời đã lặn.

Đèn trong biệt thự không được bật, hơi tối tăm, Văn Từ bật đèn lên thì phát hiện mẹ Văn đang ngồi trên sô pha, bất động như một bức tượng điêu khắc.

Tim cậu như thắt lại, đau khổ bước đến, “Mẹ, sao mẹ lại ngồi đây.”

Mẹ Văn hai mắt đã đỏ ngầu, nhưng vẫn không thể nghĩ thông những chuyện không thấu hiểu được, nhìn thấy Văn Từ, bà cau mày nói: “Đến rồi à, nói cho mẹ biết, đoạn video đó là chuyện gì?”

Văn Từ ngồi sang một bên nói: “Con đã xem rồi, chắc là do fan chỉnh sửa thôi, con chỉ chơi game bình thường.”

Mẹ Văn hai mắt sáng lên, “Cho nên, con không thích đàn ông?”

Văn Từ không lên tiếng.

“Văn Từ.” Mẹ Văn vừa tức giận vừa bất lực, “Con đang dùng đề tài này để thu hút sự chú ý, hay con thật sự thích đàn ông?

Mẹ Văn bình tĩnh hơn cậu tưởng tượng, điều này khiến Văn Từ có chút ngạc nhiên, cậu còn tưởng rằng thứ mà cậu phải đối mặt là sự chất vấn và giận dữ mắng mỏ của mẹ Văn, nghe giọng điệu bất lực của mẹ Văn, cậu nheo mắt nói: “Con thích đàn ông. “

“Thằng nhóc này, con nói dối mẹ sẽ chết à?” Mẹ Văn trợn mắt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Từ hôm nay trở đi, con không được phép livestream nữa. Mẹ thấy con thích đàn ông chỉ là ảo giác của con thôi.”

“Không phải.” Văn Từ lắc đầu, nhìn mẹ Văn kiên định nói: “Con đã có người mình thích, chỉ là con chưa sẵn sàng ở bên người ấy. Mẹ, đây là lựa chọn của chính con, con sẽ không hối hận, con sẽ tự gánh chịu hậu quả. Con xin lỗi vì đã làm cho mẹ phải lo lắng, nhưng con không sai hay không bình thường gì cả. “

Mẹ Văn không nói chuyện, cả phòng khách chìm vào sự im lặng chết chóc.

Văn Từ nghĩ rằng mình sẽ chờ được sự khiển trách của mẹ Văn, nhưng không ngờ mẹ Văn sẽ đưa tay lên sờ đầu cậu, nhẹ giọng nói: “A Từ, con biết không, mẹ vẫn luôn thích tính cách dám làm dám chịu của con. Nhưng con đường này không được mọi người chấp nhận, mẹ cảm thấy con chỉ là mê muội nhất thời, không hiểu tình yêu là gì. “

“Không.” Văn Từ ánh mắt hiện lên vẻ chắc chắn, “Con rất chắc chắn, con thích người đó.”Văn Từ bình tĩnh lạ thường, cậu mím môi nói: “Mẹ, con thích ai là tự do của con. Làm sao mẹ biết được chuyện này?”

Mẹ Văn: “Người đó là ai?”

Văn Từ trầm mặc, không có ý định nói ra Trì Quan Yếm.

“Con biết không, mẹ có thể nghĩ thông, nhưng ba của con sẽ không nghĩ thông được, ông ấy bướng bỉnh, nếu biết chuyện này…” Mẹ Văn thở dài nói, cả người đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bà thậm chí còn không thể hiểu được mình trước đây tại sao lại dễ dàng bị kích động như vậy.

Trên lầu, Văn Thanh đang núp trong góc sau khi nghe xong thì trở về phòng, trực tiếp chuyển đoạn video trên hotsearch cho ba Văn, đồng thời gửi một tin nhắn cho ba Văn với giọng điệu lo lắng, “Ba, anh trai, anh ấy bị rất nhiều người mắng, ba có thể tìm người gỡ hotsearch xuống được không, con rất lo lắng cho anh. “

“Con sẽ thuyết phục ba, con còn tưởng rằng con về sẽ bị mẹ mắng.” Văn Từ nhẹ giọng nói.

“Mẹ thật sự muốn mắng con.” Mẹ Văn trừng mắt nhìn cậu: “Con nhiều ngày như vậy cũng không biết đến thăm mẹ, mỗi lần mẹ gọi thì con mới đến. Đúng rồi, chuyện hợp tác của GH rốt cuộc là như thế nào? Em trai con trở về, cả người như sắp sụp đổ đến nơi.”

Văn Từ cau mày, “Văn Thanh không nói cho mẹ biết sao? Lợi nhuận được chia từ dự án hợp tác này ban đầu là 10%.”

Mẹ Văn đầy mặt kinh ngạc, “10%?”

Nhìn thấy mẹ Văn hoàn toàn không biết gì, Văn Từ càng chắc chắn lợi nhuận thấp như vậy là bị Văn Thanh thay đổi, “Văn Thanh nói gì với mẹ?”

“Nó nói trách nó vô dụng nên không bàn được chuyện hợp tác lần này.” Mẹ Văn lắc đầu, “Nó nhạy cảm, lần nào cũng thích tự trách mình.”

Văn Từ không nói gì, cậu coi như đã hoàn toàn hiểu rõ Văn Thanh.

Thích tự trách mình chỗ nào chứ, rõ ràng là thích nhân cơ hội giả vờ đáng thương để giành được sự cảm thông, lấy sự đồng cảm của người khác để làm trò xấu mà thôi.

Mẹ Văn cười nói: “Đêm nay ngủ lại đây đi, mẹ đã kêu dì dọn phòng cho con rồi.”

“Ngày mai con đi công tác, phải về thu dọn đồ đạc. Mẹ, khi nào rảnh con sẽ đến thăm mẹ. Hôm nay con không được.” Văn Từ nhẹ giọng nói.

Mẹ Văn: “Con không dọn về được à?”

Văn Từ lắc đầu, “Ba nhìn thấy con có lẽ sẽ khó chịu, không dọn thì hơn.”

“Chuyện này tốt nhất đừng cho ba con biết, có thể giấu được bao lâu thì giấu.” Mẹ Văn lo lắng nói.

Văn Từ biết chuyện này không thể giấu giếm được ba Văn, có Văn Thanh ở đây, ba Văn dù có muốn không biết cũng không được.

Trước khi đi, Văn Từ trở về phòng mình, muốn mang theo một vài thứ.

Cả căn phòng đều không có ai động qua, giống hệt như lúc cậu rời đi, Văn Từ thở dài mở ngăn kéo, vốn muốn lấy quyển vở vẽ bên trong ra, nhưng lại phát hiện vị trí của vở vẽ đã thay đổi.

Cậu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế trong việc sắp đặt mọi thứ, thích giữ mọi thứ ngăn nắp, nhưng quyển vở vẽ này hoàn toàn bị lệch, không giống với lần trước cậu đặt nó.

Có người từng động vào.

Trong nhà này, ngoại trừ Văn Thanh, không có ai ăn no đến lục đồ của cậu.

Văn Từ mí mắt nhảy dựng, có dự cảm xấu.

Cậu mở quyển vở vẽ ra, lật xem từng trang một, đến gần cuối trái tim khó khắn lắm mới đặt xuống, khi nhìn thấy trang cuối cùng bị xé ra, cả trái tim cậu lại như được treo lên, sắc mặt đột ngột trầm xuống.

Văn Từ không thể tưởng được chính mình có thể đứng ở trước cửa phòng Văn Thanh bình tĩnh gõ cửa.

“A Từ, A Thanh, xuống ăn trái cây.” Mẹ Văn từ bên dưới hét lên.

“Lát nữa chúng con xuống ạ, mẹ ăn cơm trước đi.” Văn Từ nhẹ giọng đáp, lại gõ cửa.

Văn Thanh ra mở cửa, nói: “Có chuyện gì không anh?” Còn chưa kịp nói xong thì Văn Từ đã đẩy cửa vào phòng.

Ngay sau đó, Văn Từ vô cảm bước vào phòng, khóa trái cửa lại, nhìn chằm chằm Văn Thanh.

Văn Thanh đồng tử co rút lại, gần như vô thức hét lên một tiếng, “Anh làm gì vậy?”

“A Từ? A Thanh? Các con làm sao vậy?” Mẹ Văn lo lắng hỏi khi nghe thấy tiếng hét.

“Không sao đâu mẹ, Văn Thanh nó nhìn thấy một con chuột nên bị dọa sợ. Con sẽ giúp nó bắt chuột.” Văn Từ cười đáp.

Mẹ Văn cũng không nghĩ nhiều, thật sự cho rằng có chuột, nghĩ Văn Từ có thể giải quyết, liền tiếp tục ăn hoa quả.

Bên ngoài yên tĩnh, nụ cười trên mặt Văn Từ trong nháy mắt biến mất, ánh mắt nặng nề nhìn Văn Thanh, giơ quyển vở vẽ bị xé rách lên, lạnh lùng nói: “Tranh vẽ ở đâu?”

“Tranh vẽ gì, em không biết. Tranh mất rồi, anh tự mình tìm đi, tìm em làm gì?” Nhìn thấy vở vẽ trên tay cậu, hắn nhìn sang chỗ khác, ngây ngô nói: “Có rất nhiều chuyện em không nhớ được. Anh à, anh không phải đã biết rồi sao? Bây giờ tới hỏi em cũng vô dụng. “

Văn Từ nắm chặt sách tranh trong tay, mím môi: “Tôi hỏi lại, tranh vẽ ở đâu?”

“Em đã nói là em không biết, sao vậy? Anh muốn đánh em?” Văn Thanh chế nhạo, đưa mặt phải của hắn ra, còn cố ý châm chọc nói: “Anh dám đánh em không? Nếu đánh em, em sẽ la lên. Anh dám…… “

Văn Từ hơi nheo mắt lại, Văn Thanh chưa kịp nói xong đã trực tiếp đấm vào mặt hắn.

Văn Thanh bị đánh suýt chút nữa đứng không vững, đau đớn hét lên, hoàn toàn không ngờ Văn Từ thật sự nói đánh là đánh, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, hắn lui về phía sau vài bước, “Anh điên rồi? “

“Không phải tôi làm theo yêu cầu của cậu sao?” Chàng trai cầm vở vẽ vẻ mặt u ám, nhưng lại đột nhiên cười với hắn, vẻ mặt vô tội, “Cậu ngứa đòn như vậy, một cú đấm có lẽ là chưa thỏa mãn đâu nhỉ. hay là tôi đấm thêm cho cậu vài cú nữa?”

Văn Thanh che mặt đau xót, lại lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, “Anh dám!”

“Tại sao không dám?” Văn Từ tiến lên vài bước, lười biếng nở nụ cười, nhưng trong mắt cũng không có ý cười, lạnh lùng nói: “Tôi bây giờ không có kiên nhẫn như trước đâu, cậu tốt hơn hết là nên tìm bức tranh nhanh lên.”

Rút ra bài học, Văn Thanh không dám chế nhạo cậu đánh chính hắn nữa, nhưng sau khi bị đấm còn muốn hắn đưa tranh vẽ ra là không thể nào.

Hắn ôm khuôn mặt bị Văn Từ đấm: “Không biết, có lẽ lúc đầu nhìn thấy cho rằng vô dụng nên xé vứt đi rồi. Anh, anh chỉ vì một bức tranh mà đánh em, nếu để ba mẹ biết thì không hay đâu?”

“Vậy cậu có biết không được tùy tiện đụng vào đồ của người khác khi chưa được sự cho phép không?” Nhìn thấy bộ dạng không quan tâm của hắn, Văn Từ híp mắt lại cười.

Sau đó cậu đột nhiên bước tới, dùng một tay siết cổ Văn Thanh, Văn Thanh còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã đập vào cửa, khuôn mặt từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nhó của Văn Thanh.

“Cậu cho rằng tôi trước đây để mặc cho cậu diễn kịch là vì tính tôi tốt sao?”

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full