Nụ hôn dịu dàng khiến Văn Từ có chút choáng váng, cậu có thể cảm giác được Trì Quan Yếm đang mất kiểm soát, hoàn toàn khác với sự trầm tĩnh thường ngày.
Tất cả không khí đều bị cướp đoạt, Văn Từ không nhịn được vươn tay đẩy Trì Quan Yếm ra.
Hai má đỏ bừng, nhìn Trì Quan Yếm khẽ thở hổn hển, khi nhận ra Trì Quan Yếm lại muốn tới gần, cậu liền giơ tay ngăn cản, “Khoan đã.”
Người đàn ông dừng lại, ngoan ngoãn đứng yên.
Không biết mặt trăng đã biến mất từ lúc nào, hành lang vô cùng tối tăm, Trì Quan Yếm nhìn thẳng Văn Từ, trong mắt hiện lên tình yêu nóng bỏng không thể che giấu được, “A Từ, anh hối hận rồi, trước đó em đã đồng ý ở bên anh, vậy thì bây giờ không còn cơ hội lựa chọn nữa.”
Tim Văn Từ đập loạn xạ, cả người nóng bừng như vừa chạy lên chạy xuống tòa nhà tám mươi tầng vậy.
Một lúc sau, cậu cong môi cười, “Trì Quan Yếm, anh vừa không muốn nói cho em biết, vừa muốn ở bên em, trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như vậy? Thật không công bằng, có phải anh còn muốn nói với em, những chuyện đó vẫn không thể nói? “
Trì Quan Yếm tiến lại gần một bước, cũng không dám tiến lên nữa, sợ Văn Từ sẽ tức giận nên cẩn thận nói: “Anh sẽ nói cho em biết tất cả những gì em muốn biết.”
Văn Từ giật mình, quay mặt đi chỗ khác, trầm giọng nói: “Không cần nữa.”
Từ góc khuất ánh sáng, Trì Quan Yếm lại tiến thêm một bước, tựa hồ sợ cậu nổi giận, sau bước này cũng không dám tùy ý tiến lên nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngoan ngoãn giống như một trẻ em chờ đợi được gọi tên điểm danh.
Không ngờ có một ngày chữ “ngoan ngoãn” này lại được dùng trên người Trì Quan Yếm, Văn Từ xém nữa bị ý nghĩ chọc cười.
Cậu kìm lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không phải anh lúc trước không muốn nói với em sao? Sao bây giờ lại hối hận rồi?”
Trì Quan Yếm tiến lên vài bước, dừng lại trước mặt Văn Từ, sau khi xác định Văn Từ không có phản kháng, anh mới đưa tay ra nắm lấy tay Văn Từ, khàn giọng nói: “A Từ, anh xin lỗi, trước đây là do anh tự đánh giá bản thân quá cao, anh sai rồi. “
Anh cho rằng mình có thể nhịn được, cảm thấy chỉ cần âm thầm bảo vệ cho Văn Từ là được.
Nhưng anh vẫn thấy sợ, sợ rằng cuối cùng lại đến muộn.
Hầu kết Trì Quan Yếm cuộn lên lăn xuống, đôi mắt tối sầm lại.
Văn Từ ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, cùng lúc đó, một ít chất lỏng từ trên cánh tay Trì Quan Yếm trượt xuống, rơi xuống tay cậu.
Văn Từ nâng tay Trì Quan Yếm lên, nheo mắt nhìn kỹ.
Mu bàn tay người đàn ông đầy máu, trên mu bàn tay có một ít máu đã khô lại, hòa cùng với dòng máu vẫn đang chảy ra, nhìn mà giật mình.
Đồng tử Văn Từ co rút lại, cậu vội vàng bịt miệng vết thương của Trì Quan Yếm, lo lắng nói: “Tay anh bị sao vậy?”
“A Từ, anh sẽ không để em chịu sự bất công.” Trì Quan Yếm lẩm bẩm như không nghe thấy lời của Văn Từ, “Có một số chuyện bây giờ không phải lúc, nhưng em có thể hỏi anh một vài chuyện mà em muốn biết. Anh sẽ trả lời em. “
Văn Từ nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, thở dài nói: “Trì Quan Yếm, không công bằng cũng không sao, bởi vì em nguyện ý nhận sự không công bằng đó.”
Giờ phút này, cậu hoàn toàn buông bỏ những vướng mắc của mình.
Cho dù đến cuối cùng cậu và Trì Quan Yếm chia tay, cậu cũng không hối hận, coi như cậu đánh cược thua đi.
Văn Từ cầm chìa khóa mở cửa, lôi kéo Trì Quan Yếm vào nhà, bảo anh đi theo mình.
Sau khi xác nhận mu bàn tay không chảy máu nữa, Văn Từ giúp Trì Quan Yếm lau sạch vết máu trên mu bàn tay, ánh mắt rơi xuống những đường gân sưng tấy và lỗ kim, mím môi nói: “Anh bị bệnh sao?”
Nhìn không giống như bị ốm cho lắm.
Trì Quan Yếm im lặng nhìn Văn Từ, như thể không nhìn đủ.
Văn Từ giơ tay đung đưa trước mặt anh, “Trì Quan Yếm, anh đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn em.” Trì Quan Yếm nói, “Anh chỉ muốn tiếp tục nhìn em như thế này.”
Văn Từ ho khan một tiếng: “Không được, anh cứ nhìn chằm chằm em như vậy, chẳng phải sẽ nhìn chán nhanh hơn sao?”
“Sẽ không, vĩnh viễn cũng không chán.” Trì Quan Yếm đưa tay lên, đầu ngón tay xoa nhẹ lên mặt Văn Từ.
Xúc cảm ấm áp dịu dàng nói cho anh biết người trước mặt là thật, nhưng Trì Quan Yếm không dám buông tay, vì sợ đây lại là một giấc mơ trống rỗng khác, khi tỉnh dậy chỉ còn độc mỗi căn phòng lạnh lẽo.
Văn Từ nắm tay Trì Quan Yếm, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Trì Quan Yếm chậm rãi gật đầu.
Văn Từ: “Anh thích em rất lâu rồi là bao lâu?”
Trì Quan Yếm nói: “Rất lâu, nói ra em cũng không tin.”
Nói xong thì bật cười, như thể đến bản thân anh cũng không dám tin.
Văn Từ nhéo nhéo tay của anh: “Ai nói em không tin.”
Ngay đến chuyện huyền huyễn như cậu ở trong sách cũng có thể xảy ra, còn có chuyện thần kỳ gì không thể xảy ra được nữa chứ.
Văn Từ nhìn Trì Quan Yếm, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt anh, “Trì Quan Yếm, anh sẽ lừa em sao?”
Trì Quan Yếm lắc đầu, “Sẽ không.”
Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước.
Văn Từ giơ tay khoe chiếc nhẫn trên ngón tay mình, “Em tìm thấy nhẫn rồi, xin lỗi vì lúc trước vô ý đánh rơi mất. Trì Quan Yếm, em chọn tin tưởng anh, chờ ngày nào đó anh nói cho em biết hết tất cả mọi chuyện. “
Trì Quan Yếm không lên tiếng, nhìn chiếc nhẫn, đôi mắt thâm thúy u ám.
Văn Từ phát hiện Trì Quan Yếm không đeo nhẫn, vừa định hỏi chỉ có một chiếc nhẫn hay sao, thì Trì Quan Yếm đột nhiên đổ người lên trên người cậu.
Văn Từ bị choáng ngợp, vội vàng đỡ anh đặt lên giường trong phòng, đưa tay sờ trán anh.
Không bị sốt, chỉ là môi trông rất trắng, hơi thở cũng không ổn định lắm.
Văn Từ lấy điện thoại ra, nói nhỏ: “Em gọi 120 đưa anh đến bệnh viện.”
“Anh không cần đến bệnh viện.” Trì Quan Yếm đột nhiên nắm lấy tay Văn Từ.
Văn Từ nhìn anh: “Anh không sao chứ?”
“Không sao, anh chỉ hơi mệt thôi, ngủ một lát là khỏe.” Trì Quan Yếm nói xong liền không còn tiếng động nữa.
Văn Từ cất điện thoại, ngồi ở bên giường thất thần nhìn Trì Quan Yếm.
Cậu không biết rốt cuộc Trì Quan Yếm mang bí mật gì mà không thể nói ra.
Khi Văn Từ đang mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu đột nhiên siết chặt khiến cậu chợt tỉnh giấc.
“A Từ, đừng đi.” Trì Quan Yếm nhíu mày, trong giọng điệu có một loại khẩn cầu gần như tuyệt vọng.
Văn Từ chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu Trì Quan Yếm tuyệt vọng như vậy, vì vậy nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Em không đi, sẽ không rời đi nữa.”
Người trên giường không có nghe thấy những lời này, sức lực càng ngày càng mạnh, Văn Từ cảm thấy tay mình sắp gãy làm đôi, càng giãy dụa thì càng bị giữ chặt hơn.
Trì Quan Yếm nói, “Anh sai rồi A Từ. Lần sau anh sẽ không đến muộn nữa. Đừng bỏ rơi anh.”
Giọng điệu bức thiết khiến Văn Từ cảm thấy không ổn, nhưng cơn đau ở cổ tay lấn át đi những nghi ngờ trong lòng, không thể không nhỏ giọng nói: “Trì Quan Yếm, tay em đau, anh bỏ tay ra trước đi.”
Sức mạnh trong tay biến mất ngay lập tức, Văn Từ đột nhiên bật cười.
Cậu xoa xoa cổ tay, nhìn Trì Quan Yếm ngủ không yên ổn không nhịn được nhổm dậy, cúi đầu hôn lên môi Trì Quan Yếm, bên tai anh nói: “Sẽ không muộn đâu, A Yếm, em sẽ không rời xa anh nữa.”
Không biết có phải do lời nói của cậu có tác dụng hay không, Trì Quan Yếm từ từ mở mắt, từ trong cơn mộng mị hỗn loạn vùng vẫy tỉnh lại, hai mắt đầy tơ máu, hơi giật mình khi nhìn thấy Văn Từ, “A Từ.”
Một tiếng gọi mang theo sự dịu dàng vô hạn, Văn Từ nhìn thấy sự đau đớn trong đôi mắt của Trì Quan Yếm, như thể anh đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Cậu đáp lại một tiếng: “Em đây.”
“A Từ, A Từ.” Trì Quan Yếm lặp lại, ôm Văn Từ, cọ môi vào tai cậu.
Văn Từ bị hành động này làm cho đỏ bừng cả mặt, cũng không biết để tay vào đâu, cuối cùng đáp xuống đầu Trì Quan Yếm, nhẹ giọng nói: “Trì Quan Yếm, em ở ngay đây, không đi đâu hết, anh có thể yên tâm ngủ rồi. “
Vào thời khắc này, Văn Từ chợt nhận ra rằng Trì Quan Yếm cũng sẽ yếu đuối, cũng có thứ sợ hãi, không phải lúc nào cũng mạnh mẽ như vẻ ngoài.
“… Được.” Trì Quan Yếm nói, “Cùng nhau ngủ đi.”
Văn Từ sửng sốt, vừa cởi giày nằm lên giường đã bị Trì Quan Yếm ôm vào lòng.
Cậu tìm một vị trí thoải mái, vòng tay qua eo Trì Quan Yếm, nhắm mắt lại vừa định chìm vào giấc ngủ, thì từ trên đỉnh đầu nghe được Trì Quan Yếm hỏi: “Em không sợ anh sẽ làm gì em à? “
Anh có thể làm gì?
Văn Từ vừa ngẩng đầu liền cảm nhận được hơi thở nóng rực của Trì Quan Yếm, đột nhiên hiểu ra Trì Quan Yếm đang nói cái gì, cúi đầu nhéo nhéo eo của Trì Quan Yếm, xấu hổ lẩm bẩm nói: “Không sợ. Anh không sợ em sẽ làm gì anh à? “
Trì Quan Yếm cười nhẹ nói: “Không sợ. Ngủ đi.”
Đèn trong phòng đã tắt, bên tai Văn Từ nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến tận khi bị đánh thức.
Cậu vén chăn bông lên, hơi thở gấp gáp, vô thức chạm vào người bên cạnh, nhưng không sờ được ai.
“Trì Quan Yếm?” Cậu là người duy nhất ở trên giường, Văn Từ không biết vì sao lại sợ hãi, nên đi chân trần xuống lầu, khi thấy Trì Quan Yếm từ trong bếp đi ra, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Trì Quan Yếm đang đeo tạp dề, bế Văn Từ lên đặt trên ghế, “Gặp ác mộng sao? Sao lại vội vàng như vậy?”
Bị hỏi như vậy, bản thân Văn Từ cũng hoang mang, đứng đó nghĩ về nguồn gốc của nỗi sợ hãi một lúc, nhưng lại không thể nhớ ra tại sao mình lại sợ hãi, nên chỉ có thể lắc đầu, “Em không biết. Chỉ là rất sợ, sợ cái gì cũng không biết nữa, có thể là gặp ác mộng nên bị dọa sợ chăng? “
“Không sao đâu, những giấc mơ đều là giả.” Trì Quan Yếm cười, ôm Văn Từ vỗ lưng an ủi.
Văn Từ ôm chặt lấy anh, bám vào anh như một con bạch tuộc, ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Trì Quan Yếm, trái tim đang hoảng loạn cũng bình tĩnh trở lại.
Cậu cảm thấy mình càng ngày càng không thể tách rời Trì Quan Yếm.
“Đi tắm rửa rồi ra ăn sáng.” Trì Quan Yếm nói, “Anh đã làm cơm trứng ốp la.”
“Anh còn biết nấu món này?” Văn Từ buông tay, đung đưa chân, trên mặt mang theo ý cười gật đầu.
Cậu đang muốn trở về phòng, vừa định đáp xuống đất liền nghĩ tới cái gì đó, nói với Trì Quan Yếm: “Anh quay người lại, quay lưng lại với em một chút.”
Trì Quan Yếm không do dự quay lưng về phía Văn Từ.
Văn Từ nhảy lên trên người anh, ôm chặt cổ anh, hung hăng cắn lỗ tai anh, cười nói: “Ngạc nhiên chưa, ai kêu anh lúc trước cắn em.”
Hành động này khiến Trì Quan Yếm không khỏi bật cười.
Anh bế Văn Từ trở lại phòng, đặt Văn Từ lên ghế, cầm dép lên rồi ngồi xổm dưới đất mang vào cho Văn Từ.
Văn Từ lúng túng nói: “Để em tự mang, anh để dưới đất đi.”
Trì Quan Yếm nhướng mắt nhìn Văn Từ, nhẹ giọng hỏi: “A Từ, hiện tại chúng ta ở bên nhau rồi chưa?”
Ngón tay của Trì Quan Yếm rất đẹp, cầm dép trong tay có cảm giác rất khó tả, Văn Từ mang dép vào, nghe thấy lời anh thì cười nói: “Chưa.”
Cậu lảng tránh Trì Quan Yếm đi vào phòng tắm, khi đi đến cửa thì dừng lại nhìn Trì Quan Yếm với đôi mắt sáng rực, “Còn thiếu một câu hỏi.”
“Trì Quan Yếm, anh có bằng lòng làm bạn trai của em không?”
Người đàn ông đứng cách đó không xa cong môi cười, “Ừ.”