Đọc truyện Full

Chương 54: Cầu Mà Không Được

“Trước đây ba mẹ đã tìm người hỏi thăm, những người đó nói rằng Văn Thanh thường không có người nói chuyện, không có thứ gì để ăn để mặc… Còn có rất nhiều chuyện ba không nói hết được. Tóm lại, sau khi ba mẹ ruột của con biến mất, nó sống rất khổ sở,” Ba Văn lắc đầu thở dài, “A Từ, tính cách của một người thay đổi là rất bình thường, con không phải cũng vậy sao, lúc thì nóng nảy lúc thì tươi cười. “

Ba Văn không tin tưởng như vậy lại khiến Văn Từ có chút kinh ngạc, uống một ngụm nước trái cây, cũng không nói nữa.

Suy nghĩ kỹ thì, theo quan điểm của ba Văn, Văn Thanh là con ruột mà ông thất lạc bên ngoài, cho dù có chuyện gì xảy ra, ông cũng sẽ chấp nhận đồng thời cảm thấy đau lòng.

Cho dù là lấy nhật ký đưa cho ba Văn xem, thì chỉ cần Văn Thanh giải thích một cách đáng thương, ba Văn cũng sẽ không tin.

Ba Văn nói: “Ba sắp nghỉ hưu rồi. Hiện công ty cần người tiếp quản. A Từ, quay về đi.”

“Văn Thanh sẽ không đồng ý.” Văn Từ thấp giọng nói, “Ba, ba giao công ty cho con, không sợ Văn Thanh sẽ buồn sao?”

“Văn Thanh tạm thời không có khả năng tiếp quản công ty, hơn nữa ban đầu đã bàn bạc xong cả rồi, công ty sẽ giao cho con, ba mẹ sẽ giao cho A Thanh những cái khác, ba sẽ nói rõ ràng với A Thanh.” Ba Văn cười nói, “Chuyện này con cứ yên tâm.”

Văn Từ vẫn từ chối, “Ba, con vẫn còn nhỏ, có thể tiếp tục quản lý công ty. Về phần tiếp quản công ty, con còn có công việc, tạm thời chưa có ý định từ chức.”

“Có phải là công ty của Trì Quan Yếm không?” Nói đến Trì Quan Yếm, sắc mặt của ba Văn có chút khó coi, “A Từ, con có thể chơi đùa, nhưng đừng chìm đắm quá lâu, nếu không đến cuối cùng con sẽ là người bị tổn thương.”

Phía trước có tiếng ồn ào, Văn Từ nhìn lên thì thấy Thẩm Hà Nhứ đang đi vào.

Với vẻ ngoài ấm áp, nụ cười thường trực trên môi, anh ta đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ngay khi vừa bước vào.

“Có phải Thẩm Hà Nhứ không? Anh ấy đẹp trai y như trên TV.”

“Ồ, tôi không ngờ lại gặp Thẩm Hà Nhứ ở đây. Tôi sẽ xin chữ ký cho con gái của tôi.”

“Không phải quay phim sao? Sao lại có thời gian tới đây?”

Thẩm Hà Nhứ đặt món quà xuống, nhìn xung quanh một vòng, đầu tiên là nhìn Văn Từ, sau đó lại nhìn Văn Thanh.

Anh ta và Văn Thanh nhìn nhau mấy giây, khóe môi càng cười cong hơn, vốn muốn đi về phía Văn Thanh, nhưng Văn Thanh lại quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Hà Nhứ hiểu, hành động này là không muốn để ý đến anh ta.

Anh ta dừng lại một lúc, chỉ có thể đi về phía Văn Từ.

“Lại gặp nhau rồi.” Thẩm Hà Nhứ dừng lại trước mặt Văn Từ nói.

“Hai người quen nhau?” Lý Thạnh Thừa nhìn Văn Từ một cái, tò mò hỏi.

“Đã từng gặp qua, nhưng không thân.” Văn Từ nhẹ giọng nói.

“Văn Tổng.” Thẩm Hà Nhứ gật đầu với ba Văn xem như chào hỏi.

Ba Văn không ở lại lâu, ông mỉm cười chào lại rồi rời đi tìm Văn Thanh.

Thẩm Hà Nhứ nhìn theo ông, ánh mắt rơi trên người Văn Thanh trong chốc lát, khi nhìn thấy Văn Thanh cười nói gì đó với ba Văn, liền thu hồi ánh mắt.

Anh ta luôn cảm thấy có gì đó khác với trong tưởng tượng, nhưng rốt cuộc là khác ở đâu thì lại không thể mô tả được.

“Em trai cậu có tư cách như thế nào?” Thẩm Hà Nhứ đột nhiên hỏi Văn Từ.

“Không phải người ở đó sao? Tự mình tìm hiểu là biết thôi.” Lý Thạnh Thừa chỉ vào Văn Thanh, cảm thấy câu hỏi mà Thẩm Hà Nhứ hỏi rất kỳ lạ, “Hỏi Văn Từ cũng vô dụng, Văn Từ cũng không phải là con giun trong bụng Văn Thanh. “

Thẩm Hà Nhứ không nói thêm nữa, chỉ thì thầm với Văn Từ, “Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra trước đây, tôi không cố ý.”

Thẩm Hà Nhứ có hơi xấu hổ vì đến bây giờ mới nói xin lỗi Văn Từ.

“Không cần.” Nghĩ đến những lời anh ta nói trong siêu thị lần trước, Văn Từ nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng xa cách.

Giọng điệu xa cách khiến Thẩm Hà Nhứ giật mình, không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể mỉm cười bỏ đi.

Anh ta rất nổi tiếng, tất nhiên là có rất nhiều người muốn kết bạn với anh ta, mới rời đi đã bị mọi người vây quanh.

Văn Thanh đứng cách đó không xa liếc nhìn Thẩm Hà Nhứ rồi nhìn thời gian.

Đã hơn năm giờ chiều, Trì Quan Yếm vẫn chưa đến.

Hắn nhìn Văn Từ, đột nhiên nâng cốc, lộ ra một nụ cười.

Hắn không thích Thẩm Hà Nhứ, người mà hắn muốn là Trì Quan Yếm.

Người cũng như vật, thứ tốt nhất luôn là thứ thuộc về người khác, càng là thứ cướp được từ người khác thì càng tốt.

Hắn thích cướp đồ của người khác, đặc biệt là đồ của Văn Từ.

Không, nên nói là thứ vốn dĩ thuộc về hắn, hắn không thể nhường nó cho Văn Từ.

Nghĩ đến đây, Văn Thanh mỉm cười khiêu khích với Văn Từ.

Dù khoảng cách xa nhưng hắn vẫn không quên khiêu khích người khác, Văn Từ mặt vô cảm nâng cốc lên, làm một động tác giả hất về phía hắn.

Văn Thanh lập tức không cười được nữa, thậm chí vô thức lùi về sau, nhận ra mình bị lừa, trừng mắt nhìn Văn Từ, tay nắm chặt cái cốc với vẻ mặt dữ tợn.

Văn Từ bị biểu cảm đặc sắc của hắn làm cho bật cười, cảm thấy Văn Thanh thực sự quá vô vị và ấu trĩ, vì vậy không quan tâm Văn Thanh nữa.

“Mình thấy người quen, qua chào hỏi một chút.” Lý Thạnh Thừa chỉ tay về phía trước, bưng ly rượu đi qua đó.

Văn Từ thấy bên kia là một thanh niên trạc tuổi cậu, mặc lễ phục màu hồng, cười lên có vẻ lạnh lùng nhưng thâm tình.

Người mà Lý Thạnh Thừa tìm không phải là anh ta, mà là chàng thanh niên đang đứng bên cạnh anh ta.

Văn Từ cầm một miếng bánh nhỏ, ngồi vào trong góc ăn.

Nếu là trước đây, cậu vừa xuất hiện, những người muốn hợp tác với nhà họ Văn sẽ vây quanh nói chuyện với cậu, không cho cậu có cơ hội từ chối, bây giờ những người đó làm lơ cậu ngược lại khiến cậu thấy thoải mái hơn.

Văn Từ vừa mới ăn xong, điện thoại di động trên bàn rung lên, là tin nhắn của Trì Quan Yếm: “Anh đến rồi.”

Phía dưới còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc chim cánh cụt hôn hôn.

Văn Từ bị cái biểu tượng cảm xúc đó chọc cười.

Bất cứ ai nhìn thấy meme này đều sẽ không tin đây là do Trì Quan Yếm gửi đến.

Tiếng bước chân vang lên ở cửa, Trì Quan Yếm mặc tây trang màu đen, dáng người thon dài, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy Văn Từ đang ngồi trong góc nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhấc chân đi về phía Văn Từ.

Ngay khi Trì Quan Yếm vừa xuất hiện, cả hội trường không hề phát ra tiếng động nào, hầu hết mọi người đều nín thở nhìn theo Trì Quan Yếm, cố gắng giải tỏa cảm giác áp bức mạnh mẽ ở xung quanh khi anh xuất hiện.

Văn Thanh nhìn anh đi về phía Văn Từ mà có chút không nhịn được, vừa tiến lên một bước thì Thẩm Hà Nhứ đã nắm lấy cổ tay hắn.

“Văn Thanh.” Giọng Thẩm Hà Nhứ đầy ý cười, “Để tôi tự giới thiệu, tôi họ Thẩm, tên là Thẩm Hà Nhứ. Chắc cậu biết nhỉ, bởi vì tôi là một trong hai nam chính trong bộ phim mà cậu đảm nhận.”

Văn Thanh hất tay anh ta ra, có chút không kiên nhẫn, “Tôi còn có chuyện phải làm, có chuyện gì nói sau đi.”

Hắn nói xong liền đi về phía Trì Quan Yếm trước mặt mọi người, ngay khoảnh khắc Trì Quan Yếm ngồi bên cạnh Văn Từ, hắn liền ngồi bên còn lại của Văn Từ, mặt mang theo nụ cười, khiến cho người khác có cảm giác hai người bọn họ rất thân thiết.

“Hai vị thiếu gia nhà họ Văn có quan hệ tốt với Trì Quan Yếm từ khi nào vậy?”

“Này, tôi nghe người ta nói, Trì Quan Yếm hình như đang yêu đương với Văn Từ.”

“Thật hay giả vậy? Trì Quan Yếm nhiều năm như vậy còn chưa từng yêu đương với ai mà?”

“Đều là tin đồn thôi, không phải sự thật. Lần này không biết là thật hay thế nào nữa.”

“Cô từng thấy Trì Quan Yếm từng cặp kè với ai chưa? Theo tôi thấy, là thiếu gia nhà họ Văn không biết xấu hổ dính lấy người ta thì có, cũng không nhìn xem mình có khả năng hay không.”

“Trì Quan Yếm vừa vào cửa liền đi thẳng qua đó nha, quan tâm như vậy còn là giả được sao? Cẩn thận lời nói đi.”

“Tại sao lại không thể? Lỡ như Trì Quan Yếm chỉ muốn chơi đùa thì sao? Ai có thể đoán được anh ta nghĩ thế nào? Cô có thể không? Có thể không?”

“…”

Ba Văn nghe được cuộc nói chuyện của họ không khỏi nhắm mắt lại, điều mà ông sợ nhất là sau khi Văn Từ và Trì Quan Yếm ở bên nhau, người khác sẽ nghĩ rằng Văn Từ là người đeo bám, ảo tưởng muốn bay lên cành cao trở thành phượng hoàng.

Những người bên cạnh vẫn đang bàn tán không ngừng, ba Văn mở mắt ra, nhếch mép nhắc nhở: “Các người đang nói cái gì vậy, tôi vẫn ở đây chưa rời đi đâu.”

Mọi người giờ mới nhận ra ông vẫn ở đây nên họ không dám nói lung tung nữa.

“Em ngồi ở đây được không?” Văn Thanh ngồi xuống bên cạnh Văn Từ.

Văn Từ liếc xéo hắn, nở nụ cười nửa miệng: “Vừa rồi khi cậu tán gẫu với những người đó có phải quên mang theo thứ gì đó qua đây không?”

“Cái gì?” Văn Thanh sửng sốt một chút, thật sự cho rằng mình đã quên cái gì, cho nên cẩn thận suy nghĩ một chút.

Văn Từ dựa vào sô pha, lười biếng chế nhạo, “Mặt đó. Tại sao sau khi tán gẫu với người khác lại quên mang mặt qua đây vậy?”

“Anh…” Văn Thanh tức đến mức suýt nữa không kìm lại được, nhìn nụ cười trên mặt Văn Từ, hắn cố nặn ra một nụ cười giả tạo, “Văn Từ, tôi không nói nhảm với anh nữa. Ở đây nhiều người như vậy, lúc nào tôi cũng phải giả bộ với anh, tôi tin anh cũng nghĩ như vậy, không muốn mọi người biết rằng anh ghét tôi, rồi bị người ta đàm tiếu đâu nhỉ. “

“Thực xin lỗi, tôi không quan tâm người khác nói cái gì.” Văn Từ cong môi, còn muốn ghé lại gần Văn Thanh, “Những người đó biết tôi ghét cậu cũng chả sao.”

Ai chẳng biết cậu không dễ chọc, không thích làm ra vẻ nhất, ghét Văn Thanh mới là bình thường, nếu không ghét thì còn khiến những người xem đó hiếu kỳ nữa kìa.

Văn Thanh hơi nghiến răng, lén lút liếc nhìn Trì Quan Yếm không hề có biểu cảm gì, nói: “Anh không quan tâm, tôi quan tâm, tốt hơn hết là anh nên phối hợp với tôi, nếu không thì tôi có rất nhiều cách khiến cho người khác mắng anh. “

“Cậu có tự tin người khác sẽ tin lời cậu vậy sao?” Văn Từ nhướng mày, “Cậu tự tin vào tài diễn xuất của mình, hay là cho rằng những người đó có thể để cậu lừa cho quay vòng vòng?”

Văn Thanh nói: “Nếu không tin có thể thử xem. Những người xem kịch đó không quan tâm tôi có nói thật hay không đâu. Họ chỉ biết có thể nhân cơ hội này chế nhạo anh hay không thôi.”

Văn Từ liếc nhìn điện thoại di động của Trì Quan Yếm nói: “Cậu thật sự cho rằng những người đó là đồ ngu sao? Không sợ họ sẽ biết được à?”

“Biết được thì thế nào,” Văn Thanh chế nhạo, “Tôi không hề coi bọn họ là đồ ngốc, là bọn họ lần nào cũng ngốc nghếch tin vào lời tôi nói. Văn Từ, chỉ cần tôi tùy tiện khóc một cái là đám người đó sẽ tin ngay, sợ là anh có nói rách miệng bọn họ cũng sẽ không tin. Đây là sự khác biệt giữa anh và tôi, hiểu không? “

“Tránh xa tôi ra.” Nghe hắn nói như vậy, Văn Từ nở nụ cười hài lòng, sau đó nâng rượu trong tay lên, “Tôi run tay một cái, rượu sẽ đổ lên mặt cậu có tin không.”

“Ba ở đó, anh dám.” Nghe thấy cậu bây giờ càng ngày càng không khách sáo với hắn, Văn Thanh sa sầm mặt mũi cảnh cáo.

“Vậy thì cậu có thể thử xem tôi có dám hay không.” Ánh mắt Văn Từ lạnh lùng, đưa chiếc cốc trong tay nghiêng nghiêng, mắt thấy sắp đổ xuống.

Văn Thanh lập tức dời đi, ngồi ở chỗ khác nhìn chằm chằm hai người, âm dương quái khí nói: “Anh hiện tại ỷ vào việc có Trì Quan Yếm ở đây nên bắt đầu làm xằng làm bậy sao? Trì Quan Yếm, anh nhìn rõ bộ mặt thật của Văn Từ chưa, anh ta căn bản không giống thường ngày, quay lưng lại chính là một tiểu nhân nham hiểm, mỗi ngày chỉ biết uy hiếp em. Anh ta ở bên anh chỉ vì muốn tìm chỗ dựa mà thôi, căn bản không phải thích anh thật lòng.”

Trì Quan Yếm nắm tay Văn Từ, chậm rãi lặp lại, “Muốn tìm chỗ dựa?”

“Không thì sao, anh cho rằng Văn Từ thật sự thích anh sao? Anh ta chính là một tên lừa gạt, anh bị anh ta lừa rồi.” Văn Thanh tưởng anh đã nghe vào, vội vàng nói.

“Thật sự là như vậy, tôi cầu còn không được.” Trì Quan Yếm cười khẽ, đưa tay vén tóc mái Văn Từ, vẻ mặt đầy cưng chiều, “Tóc mái hơi dài rồi.”

“Em cũng thấy vậy, lúc nào cũng quên cắt, đợi về rồi sẽ cắt.” Văn Từ cười nói.

Văn Thanh sững sờ, nghiến răng nghiến lợi nhìn động tác thân mật của hai người, “Anh sẽ hối hận Trì Quan Yếm, đợi đến sau này anh rơi vào kết cục thê thảm vì không lựa chọn em, anh sẽ biết rằng mình đã phạm sai lầm lớn. “

Trì Quan Yếm nâng điện thoại di động lên, hiển thị giao diện ghi âm, giọng nói tràn đầy hàn ý, “Cậu vẫn nên lo lắng cho bản thân mình đi, trong vòng ba giây nếu không rời đi, tôi sẽ cho mọi người nghe thấy những lời mà cậu vừa nói.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full