Đọc truyện Full

Chương 66: Bị Lộ

Văn Tử Nham cùng Liễu Húc Nhiễm nhìn nhau, Liễu Húc Nhiễm nâng cằm, trở lại nằm ở trên sô pha.

Văn Tử Nham đi ra mở cửa.

“Ba, sao ba không nói gì vậy? Trước kia con đến, ba đều rất vui mừng, vừa quan tâm hỏi han vừa mở cửa cho con, hôm nay sao vậy ạ?” Văn Thanh vừa bước vào cửa, liền phát hiện Văn Tử Nham hôm nay có hơi im lặng, giả vờ vô tình hỏi một câu.

Văn Tử Nham bị hỏi thì mí mắt giật giật, không biết nên trả lời như thế nào.

Văn Thanh liếc mắt nhìn ông, rồi nhìn xung quanh phòng, cười nói: “Không phải có người tới chứ ạ? Ba, con đã nói với ba, không được để người khác vào nhà, càng không được để người khác nhìn thấy ba, sẽ rất nguy hiểm.”

“Không có.” Văn Tử Nham lắc đầu.

“Thật sự không có sao?” Văn Thanh nghi hoặc nhìn ông.

“Ba lừa con làm gì? Con còn không hiểu ba sao, ba căn bản sẽ không cho người khác vào nhà.” Văn Tử Nham thở dài.

Cặp vợ chồng trẻ tuổi vừa đi vào cũng vội vàng giải thích: “Ở cửa có camera giám sát, tôi và anh ấy vẫn luôn theo dõi, sẽ không có người nào vào được đâu, ông chủ yên tâm.”

“Các người luôn nhìn theo dõi?” Văn Thanh cười lạnh một tiếng, nghĩ đến lúc tới đây nhìn thấy bọn họ đang ngồi đánh bài ở ven đường, liền nổi giận.

Cặp vợ chồng lập tức im bặt.

“Mẹ, sao mẹ lại ra khỏi phòng?” Văn Thanh đột nhiên nhìn thấy Liễu Húc Nhiễm nằm trên sô pha, thanh âm dịu đi rất nhiều, đi tới ngồi xuống, “Mẹ còn không khỏe sao?”

“Mẹ đỡ nhiều rồi, nhưng vẫn hơi mệt.” Liễu Húc Nhiễm không mở mắt, “Làm ba con cũng lo lắng theo, haizzz.”

Văn Thanh liếc nhìn Văn Tử Nham đứng bên cạnh, nghi hoặc đối với phản ứng lúc nãy của ông liền biến mất, cười nói: “Con đưa mẹ đi bệnh viện nhé.”

“Kẻ thù tha cho con rồi sao?” Liễu Húc Nhiễm mở to hai mắt lắc đầu, “Nhưng vẫn quá nguy hiểm, hay là thôi đi.”

“Vâng, tha cho con rồi. Mấy ngày nay con vẫn luôn đàm phán với bọn họ, cuối cùng cũng thắng rồi. Con đưa cho họ ba mươi vạn, họ liền tha cho con.” Văn Thanh nói.

“Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Liễu Húc Nhiễm bình tĩnh hỏi.

“Ba mẹ… của con, thực ra hôm nay ngoại trừ tới đón ba mẹ, con còn có một chuyện muốn nói với hai người.” Văn Thanh cúi đầu, bộ dáng rất đáng thương, “Thực ra, con không phải con ruột của ba mẹ… Năm đó ở trong bệnh viện con bị ôm nhầm với con ruột của ba mẹ. Cách đây không lâu con đã được ba mẹ ruột đón về thành phố R. Con vẫn luôn do dự không biết nên nói với ba mẹ như thế nào, ba mươi vạn kia là tiền ba mẹ ruột cho con, con đã đưa số tiền đó cho kẻ thù rồi.”

Khớp với những gì Văn Từ đã nói.

Liễu Húc Nhiễm không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm Văn Thanh, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao có thể, con đang gạt ba mẹ đúng không? Khi còn nhỏ, hàng xóm gần nhà đều nói con rất giống ba con. Đặc biệt là cặp lông mày, con lúc đó còn vì họ nói con trông giống ba mà không giống mẹ nên đánh nhau với bọn họ một trận, con còn nhớ không? Làm sao con không phải là con của ba mẹ được, chắc chắn là sai ở đâu đó rồi, mẹ không tin. “

Văn Thanh không chút do dự, khẳng định nói: “Đương nhiên là nhớ. Lúc đó, con chỉ muốn giống mẹ thôi.”

Văn Tử Nham nhắm mắt lại, cảm thấy có chút rã rời.

Điều Liễu Húc Nhiễm nói không hề tồn tại, khi còn nhỏ, chỉ có những người hàng xóm nhìn thấy bọn họ mới nói rằng đứa trẻ không giống bọn họ, khi những nghi ngờ ngày càng nhiều hơn, họ liền thấy không vui. Sau đó trực tiếp mua nhà ở chỗ khác, đợi xây xong liền chuyển đi luôn, bán căn nhà trước đó đi.

Văn Thanh đúng thật không phải Văn Thanh, nếu hắn nói không nhớ rõ thì còn đỡ, nhưng hắn lại khẳng định như vậy, chính hắn đã vô thức tự vạch trần chính mình.

“Con thực sự không phải do ba mẹ sinh ra, con trai do ba mẹ sinh ra tên là Văn Từ. Anh ấy là một người rất…rất kiêu căng. Sau khi con trở về Thành phố R, anh ấy vì không muốn con quay về, mỗi ngày đều làm khó con đủ điều. Vậy nên, con nghĩ thông suốt rồi, con ở bên ba mẹ vẫn là hạnh phúc nhất, con sẽ không về thành phố R nữa, ở lại đây làm con của ba mẹ. ” Văn Thanh nói, “Nhưng mà, Văn Từ nhất định sẽ đến tìm hai người, đến lúc đó con phải làm sao bây giờ?……”

Hắn bật khóc, “Con không muốn rời xa mọi người, nhưng con sợ Văn Từ sẽ đuổi con đi. Dù sao anh ấy cũng là con ruột của ba mẹ.”

Vốn tưởng rằng hai người họ sẽ vì hắn mà tức giận nhưng lại rất bình tĩnh, Liễu Húc Nhiễm vẫn duy trì vẻ mặt hoài nghi, Văn Tử Nham vẫn trầm mặc không nói, sắc mặt cũng không tốt lắm.

“Ba mẹ?” Văn Thanh nghi hoặc gọi một tiếng.

“Xin lỗi, tạm thời mẹ vẫn chưa thể tiếp nhận được.” Liễu Húc Nhiễm xoa xoa thái dương, “Mẹ vẫn cảm thấy không thể.”

“Con lúc ấy cũng nghĩ như vậy, làm sao con lại không phải con trai ruột của ba mẹ sinh ra được chứ. Nhưng khi… đối mặt với sự thật, con không thể không tin.” Văn Thanh hai mắt đỏ lên, “Ba mẹ, con sẽ đưa hai ngươi về nhà trước, từ nay về sau không cần trốn ở chỗ này nữa. Thời gian vừa qua đều là lỗi của con, là con hại ba mẹ phải trốn ở chỗ này.”

“A Thanh.” Liễu Húc Nhiễm nói, “Con không muốn trở về với ba mẹ ruột của mình sao?”

Văn Thanh lắc đầu: “Con thích ở với ba mẹ hơn.”

“Nhưng ba mẹ ruột của con thì sao? Bọn họ nhất định sẽ không nguyện ý.” Văn Tử Nham đứng lên nói: “Họ không muốn để cho con trở về với chúng ta.”

“Con sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ.” Văn Thanh nói.

Liễu Húc Nhiễm nhìn chằm chằm vào Văn Thanh nói: “Con không thích ba mẹ ruột của mình sao? Họ giàu hơn ba mẹ, chất lượng cuộc sống của con sẽ tốt hơn. A Thanh, mẹ hy vọng con sẽ quay về…”

“Không.” Văn Thanh lắc đầu vô cùng khẳng định, “Con không về, con muốn ở cùng ba mẹ, con không muốn về thành phố R chút nào. Ba mẹ thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đi ngay lập tức, con đi giúp ba mẹ thu dọn đồ đạc. Còn về Văn Từ… con tôn trọng quyết định của ba mẹ.”

Hắn đứng dậy đang định đi vào phòng ngủ, Liễu Húc Nhiễm ho khan vài tiếng, Văn Thanh nghe thấy tiếng động liền dừng lại, vội vàng quay lại: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Không có việc gì, mẹ chỉ cảm thấy quá gấp gáp mà thôi. Con và ba con còn chưa ăn cơm, hay là ra ngoài ăn một bữa đi? Ở chỗ này lâu như vậy, cũng chưa có đi ra ngoài dạo bao giờ.” Liễu Húc Nhiễm có chút cô đơn nói.

Văn Thanh cũng cảm thấy như vậy, bọn họ ở trong phòng lâu như vậy chưa từng ra ngoài, hiện tại được ra ngoài, đi xem một chút cũng không sao, hắn cười nói: “Đương nhiên được ạ.”

Trong phòng ngủ, Văn Từ đứng ở cửa, cẩn thận hô hấp.

Cậu tạm dừng ghi âm, bắt đầu cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Văn Thanh và mấy người Liễu Húc Nhiễm đã ra ngoài, trước khi rời đi, Văn Thanh còn muốn lấy áo khoác cho Liễu Húc Nhiễm, nhưng Liễu Húc Nhiễm ngăn hắn lại, “Không cần đâu, mẹ không lạnh.”

Văn Thanh không nói gì, nhưng bắt đầu nghi ngờ, đi thẳng vào trong phòng, khăng khăng muốn đi lấy áo khoác cho Liễu Húc Nhiễm.

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Văn Từ ngược lại cũng không cảm thấy căng thẳng nữa, đang suy nghĩ xem có nên giơ nắm đấm chào hỏi Văn Thanh hay không, nghĩ đến đây cậu liền không khỏi nín thở.

“Đừng lo lắng.” Trì Quan Yếm nắm tay cậu, hơi thở nóng hổi áp vào bên tai.

“Ừm.” Văn Từ hít sâu một hơi, trở nên bình tĩnh hơn.

Bên ngoài tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, Văn Từ tưởng rằng Văn Thanh đã phát hiện ra mình, xuyên qua khe cửa nhìn qua.

Văn Thanh ngoài cửa vẫn bất động, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, đang định giơ tay đẩy cửa liền sững người, tay chỉ dừng lại giữa không trung, đứng không chớp mắt, giống như một cảnh trên phim bị người ta ấn nút tạm dừng vậy, rất kỳ lạ.

“A Thanh? Có chuyện gì vậy?” Liễu Húc Nhiễm đi tới, vốn tưởng rằng hắn đã phát hiện hai người Văn Từ, nhưng khi thấy cửa vẫn chưa mở, bà liền thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên vỗ vai hắn.

Văn Thanh nghiêng người về phía trước, định thần lại, quay sang nhìn Liễu Húc Nhiễm, sững sờ trong giây lát.

Cậu ta cất tiếng gọi: “Mẹ ơi”.

“Có chuyện gì sao?” Liễu Húc Nhiễm chỉ cảm thấy giọng nói lãnh đạm này rất quen thuộc, khiến bà nhớ đến Văn Thanh khi còn học tiểu học, khẽ cười, “Có gì không thoải mái sao? Hay là không đi ăn tối nữa, chúng ta đi bệnh viện…”

Còn chưa nói xong, đột nhiên bà bị Văn Thanh ôm chặt: “Không có việc gì, mẹ, con nói một câu thôi, tìm Văn Từ cho con, nhờ anh ấy giúp con.”

Liễu Húc Nhiễm sững sờ, Văn Từ đứng sau cánh cửa cũng sững sờ khi nghe những lời đó.

Tim cậu giúp đỡ? Đây là… Văn Thanh thật sao?

Liễu Húc Nhiễm vẫn chưa không phản ứng lại thì Văn Thanh thật đã biến mất, khi Văn Thanh hỏi bà có chuyện gì, thì bà lại thì thầm nói: “Không có gì, chỉ là con vừa nãy ôm mẹ rồi nói một số điều kỳ lạ.”

Văn Thanh sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, kích động nói: “Nói gì kỳ lạ? Con đã nói cái gì? Mẹ? Con đã nói gì? Tại sao mẹ lại phớt lờ con? Nói cho con biết đi!”

Liễu Húc Nhiễm càng im lặng hơn sau khi bị hắn hét.

Nhận ra giọng điệu của mình quá sốt ruột, Văn Thanh liền nhanh chóng bình tĩnh lại: “Mẹ, con xin lỗi, con có chút kích động, vừa rồi con hơi mất tập trung nên không để ý mình đã nói gì.”

“Không có việc gì, chỉ là nói con là người khác mà thôi, làm mẹ sợ hết hồn.” Liễu Húc Nhiễm đi ra ngoài, “Không phải là muốn ăn cơm sao? Đi thôi.”

Hắn căn bản không nói lời nào, vừa đi tới cửa liền mất ý thức, chẳng lẽ là Văn Thanh thật xuất hiện?

Văn Thanh siết chặt nắm tay, cậu ta đã lâu không xuất hiện, suýt chút nữa hắn đã quên mất Văn Thanh thật còn ở trong cơ thể mình.

Bây giờ xuất hiện như thế này thì muốn làm gì?

Muốn cùng hắn tranh đoạt cơ thể? không thể nào! Thân thể này hiện tại là của hắn, hắn không thể để Văn Thanh đoạt lại.

“A Thanh? Con đang nghĩ gì vậy?”

“Con tới liền.” Văn Thanh vội vàng chạy tới, sau khoảnh khắc vừa rồi, hắn cũng không thèm mở cửa phòng ngủ lấy quần áo nữa, trực tiếp đi theo những người khác ra ngoài.

Cửa đóng lại, vài giây sau, Liễu Húc Nhiễm quay lại lấy túi, trước khi đi cố tình không đóng cửa.

Trong phòng ngủ, Văn Từ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chóp mũi đổ mồ hôi, có chút buồn cười.

Cậu thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng đánh ngất Văn Thanh sau khi hắn bước vào, nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Văn Thanh thật sẽ xuất hiện, còn nói một câu như vậy.

Cậu sẽ giúp Văn Thanh thật, bởi vì tên giả mạo kia không đủ tư cách để chiếm lấy cơ thể của người khác làm chuyện xấu.

Văn Từ mở cửa và kéo Trì Quan Yếm ra ngoài, cảm thấy Trì Quan Yếm có chút im lặng, cậu bất giác quay đầu lại nhìn anh.

Môi người đàn ông tái nhợt, lông mày hơi cau lại, sắc mặt khó coi.

Văn Từ đột nhiên giật mình, siết chặt tay anh, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Có phải không khỏe không? Chúng ta đi bệnh viện đi.”

“Không có việc gì.” Trì Quan Yếm cười cười, đem cậu kéo ra ngoài, khóa cửa lại, tiếp tục nói: “Có thể là bởi vì quá khẩn trương, hiện tại không khẩn trương nữa, em không cần lo lắng.”

Lời nói dối này quá gượng gạo, Văn Từ không yên tâm chút nào, giơ tay sờ trán anh, xác định anh không bị sốt, sau đó lại bắt đầu nhìn anh nói, “Anh sẽ không khẩn trương.”

“Ai nói anh sẽ không?” Trì Quan Yếm nắm lấy bàn tay đang muốn sờ chỗ khác của Văn Từ, không khỏi cười nói: “Anh không phải thần tiên, đương nhiên sẽ khẩn trương.”

“Em không tin, để em kiểm tra.” Văn Từ lại sờ trán, cuối cùng thấy nhiệt độ trên mu bàn tay cảm nhận không rõ, cậu trực tiếp ôm lấy đầu Trì Quán Yên áp vào trán mình.

Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt vừa sâu vừa đen của Trì Quan Yếm, sau khi xác nhận nhiệt độ trên trán của Trì Quan Yếm vẫn bình thường, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, khi chuẩn bị tách ra, cậu nghe thấy tiếng mở cửa ở nhà bên cạnh, quay đầu lại nhìn.

Cậu bé cầm kẹo mút kinh ngạc nhìn bọn họ, đột nhiên đưa tay lên che mắt, vài giây sau không nhịn được mở ngón tay ra, từ giữa kẽ ngón tay mở mắt ra nhìn trộm bọn họ.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Văn Từ, cậu nhóc vội vàng khép ngón tay lại, vô cớ hét lên: “Sao anh có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy ở đây!”

Văn Từ: “…?”

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full