Thân Nhiên vùi mặt vào gối một lúc thì thấy hơi khó thở, cậu đành phải ngẩng đầu lên, quyết định đối mặt với tình cảnh hiện tại.
Cậu liếc sang nhìn người còn đang say ngủ bên cạnh, cũng may là cậu tỉnh trước. Chuyện đã xảy ra rồi thì không thể thay đổi được gì, giờ cậu chỉ có cách lặng lẽ rời đi là tốt nhất.
Ít ra nếu không đối mặt thì sẽ đỡ khó xử hơn.
Thân Nhiên xốc chăn lên, cẩn thận rút hai chân ra, cậu cố chịu đau ngồi xuống mép giường, đang chuẩn bị đứng lên thì sau lưng phát ra tiếng sột soạt.
Cả người cậu cứng đờ, còn chưa biết có nên quay đầu lại hay không thì có một cánh tay đã luồn qua eo cậu, bàn tay còn sờ sờ bụng dưới cậu, sau đó cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn lười biếng vang lên.
“Sao cậu dậy sớm vậy?”
Triệu Tế Vũ vùi mặt vào eo cậu, cọ cọ lên làn da ấm áp.
Thân Nhiên nhìn chằm chằm vào giấy dán tường trước mặt, cậu căng thẳng đến mức bất động. Một lúc sau, Triệu Tế Vũ cảm nhận được gì đó bèn mở mắt ra, hắn phát hiện những ngón tay của cậu đang cố bấu vào mép giường, liền đoán được tình hình, bàn tay hắn đặt ở bụng dưới của cậu cố ý di chuyển xuống, sau đó hắn cảm nhận được cậu đang th,ở dốc, hắn càng ngày càng cảm thấy thú vị.
Triệu Tế Vũ còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì Thân Nhiên đã đẩy hắn ra, đứng dậy đưa lưng về phía hắn rồi nhặt quần áo trên sàn lên.
Mặc dù Thân Nhiên cố tỏ ra tự nhiên, nhưng động tác mặc quần áo của cậu lại khá gượng gạo. Triệu Tế Vũ đặt khuỷu tay trái lên gối, chống cằm nhìn cậu, mãi cho đến khi cậu mặc xong áo thun và bắt đầu đi tất, hắn mới nhắc nhở: “Tối qua làm xong vẫn chưa dọn dẹp gì cả, sao cậu không đi tắm trước rồi hẵng đi?”
Khi hắn vừa dứt lời, dây thần kinh căng thẳng của Thân Nhiên dường như đứt phựt. Cậu cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ lạnh lùng trả lời “không cần”, cậu mang giày rồi mở cửa đi ra. Triệu Tế Vũ nhìn bóng lưng cố gắng gượng thẳng của cậu, sau khi nghe tiếng “rầm”, hắn mới nhìn lên trần nhà, nở nụ cười.
Thú vị.
Triệu Tế Vũ gác hai tay ra sau đầu, hắn nhớ lại chuyện tối qua. Đã lâu lắm rồi hắn mới tận hứng* như vậy, đặc biệt là khi hắn muốn làm hiệp thứ hai, lúc đó Thân Nhiên rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng vì những lời khiêu khích của hắn nên cậu lại tiếp tục dây dưa cùng hắn, kiên trì cho đến khi hắn muốn đủ mới thôi.
*Hết lòng, hết sức, tận tâm, tận lực.
Nghĩ đến sắc mặt đỏ bừng lại còn ngoan cố hiếu thắng của Thân Nhiên, Triệu Tế Vũ nhếch miệng, rồi kéo chăn lên quấn quanh người.
Nằm được hơn mười phút, điện thoại di động trên tủ đầu giường vang lên, hắn vươn tay lấy, liếc nhìn màn hình rồi ấn nút trả lời.
“Còn đang ngủ à?” giọng nói của người ở đầu dây bên kia khàn khàn, hẳn là cũng vừa mới rời giường, Triệu Tế Vũ lười biếng đáp một tiếng, xoay người nằm sấp trên gối của Thân Nhiên, nghiêng mặt nói: “Có rắm thì mau thả đi. “
Mới sáng đã bị chặn họng, Hoàng Tuế Hủ cũng không hề tức giận, tiếp tục hỏi: “Tối qua cậu về nhà lúc mấy giờ?”
“Không về, tôi ngủ ở khách sạn.”
“Tối qua tôi không cố ý cho cậu leo cây đâu, nhưng Thiên Lâm Lâm nổi bão đáng sợ lắm.”
“Được rồi” Triệu Tế Vũ và Hoàng Tuế Hủ là bạn bè nối khố*, dù không gọi điện để giải thích nhưng Triệu Tế Vũ vẫn hiểu tình hình của cậu ta với bạn gái, “Không nói nữa, tôi ngủ thêm chút đã.”
*Bạn ở gần nhà, thân thiết với nhau từ thời thơ ấu
Thấy hắn định cúp điện thoại, Hoàng Tuế Hủ vội vàng nói: “Từ từ, cậu ở khách sạn nào? Tối qua cậu không về nhà mà mẹ kế cậu vẫn chưa đi mách lẻo à? “
Hôm qua là sinh nhật em trai cùng cha khác mẹ của Triệu Tế Vũ, nó nhỏ hơn hắn 15 tuổi, vốn định tổ chức tại sảnh tiệc của khách sạn, nhưng vì bão nên chỉ mời một số người thân và bạn bè đến nhà dự, mà đứa con cả như Triệu Tế Vũ lại lặn mất tăm, còn hẹn bạn đi gaybar giải khuây.
“Bà ta thích làm gì thì làm,” Triệu Tế Vũ cười giễu, “Tháng này ông già ở Hà Lan, bà ta còn lâu mới quản được tôi.”
Hoàng Tuế Hủ “chậc” một tiếng: “Mẹ kế của cậu không phải đèn cạn dầu đâu, cậu liệu mà làm, cũng đừng chưng ra cho người ta thấy mình đi tới mấy chỗ như gaybar.”
Hoàng Tuế Hủ không nói thẳng ra nhưng Triệu Tế Vũ hiểu ẩn ý của cậu ta, chẳng qua là đang nhắc hắn chú ý đến xu hướng tình d.ục của mình, đừng để lộ ra ngoài.
“Được rồi, không nói nữa.”
Triệu Tế Vũ cúp điện thoại, ném đại điện thoại qua bên cạnh rồi ôm lấy chiếc gối của Thân Nhiên, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Khi rời khỏi khách sạn, Thân Nhiên gặp rắc rối với cơn mưa tầm tã bên ngoài.
Tối qua cậu để quên ô ở quán bar đầu tiên, trạm xe buýt gần nhất cũng cách đây cả cây số, nếu cậu muốn đi về, chỉ còn cách bắt taxi, mà bắt taxi thì ít nhất cũng sáu bảy chục tệ, bằng tiền ăn hai ngày của cậu luôn rồi.
Nghĩ đến tiền rượu tối qua thì cậu lại càng thấy đau ví. May là hôm nay có bão nên cửa hàng tiện lợi cho nghỉ làm, vậy cậu có thể nghỉ mà không cần xin phép.
Nãy giờ cậu cứ đi đi lại, chỗ đó bị chà xát rất đau, giống như bị bôi một lớp dầu ớt từ trong ra ngoài vậy. Thậm chí chỉ đứng thôi mà cậu cũng thấy khó chịu, sau đó cậu nhớ tới vẻ mặt thoải mái và dễ chịu của Triệu Tế Vũ sáng nay, cậu càng nghĩ càng tức, đúng là tự mình hại mình.
Không còn cách nào khác, Thân Nhiên đành dùng điện thoại đặt xe, đợi tầm mười phút thì tài xế đến đón. Cậu cẩn thận ngồi vào ghế sau, đổi sang tư thế thoải mái hơn, nhưng tài xế có vẻ muốn đi đầu thai sớm, trời đã mưa mà còn lái xe tốc độ bàn thờ, mỗi lần xe xóc nảy đều làm bộ phận khó nói kia nhói lên. Thân Nhiên tự nhủ phải cố gắng chịu đựng, bèn dựa vào lưng ghế nhìn ra cửa sổ, cố gắng thả lỏng người, một lúc sau cậu mệt đến mức bắt đầu mơ mơ màng màng, lúc tài xế đánh thức thì cậu mới biết đã đến nơi.
Tòa nhà cậu ở cách cổng ba bốn trăm mét, mà đoạn đường này rất hẹp, ô tô không chen được nên cậu đành xuống xe dầm mưa đi vào. Đến cửa nhà thì quần áo cậu đã ướt sũng, cũng may là bạn cùng phòng không có ở nhà, cậu cứ thế đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tối hôm qua chủ nhà nói sẽ cắt điện nước, bây giờ thì mọi thứ đã bình thường trở lại, cậu đứng dưới vòi sen tắm nước nóng một lúc mới bình tĩnh lại được, tắm rửa xong thì cậu bắt đầu lau người, lúc lau người cậu phát hiện dưới chân có vài dấu tay, trên ngực có đầy dấu hôn, những hình ảnh này đã nhắc nhở cậu về chuyện xảy ra tối hôm qua, thật nực cười, càng nghĩ thì khuôn mặt cậu càng khó coi.
Buổi trưa, cậu ăn mì gói rồi về phòng ngủ tiếp, đến chiều thì có người bấm chuông cửa, cậu tỉnh dậy thì đau đầu dữ dội. Một lúc sau, cậu đứng dậy, vừa mở cửa liền thấy người đến là Trịnh Minh Kim.
Trịnh Minh Kim vào nhà vệ sinh cất chiếc ô ướt sũng rồi đặt túi đồ lên bàn, vừa mở túi ra vừa nói: “Mẹ tôi bảo tôi mang cho cậu ít sủi cảo và đồ ăn nhẹ.”
Thân Nhiên ngái ngủ vò vò mái tóc rối tung của mình rồi che miệng ngáp một cái, Trịnh Minh Kim thấy mặt cậu đỏ bừng, cả người phờ phạc liền hỏi: “Sao vậy? Cậu bị sốt à?”
“Hả?” Thân Nhiên có chút đờ đẫn đáp lại, Trịnh Minh Kim áp tay lên trán cậu “Thật sự bị sốt rồi, có phải tối hôm qua lúc về cậu bị mắc mưa đúng không?”
Thân Nhiên không nói gì, Trịnh Minh Kim đi tới tủ thuốc lấy nhiệt kế và thuốc hạ sốt, sau đó đi vào phòng bếp rót nước. Khi đi ra đã thấy Thân Nhiên ngồi vào bàn, đang ăn bánh trứng muối kim sa ngàn lớp*.
*là loại bánh trưng đơn thuần, trứng muối ăn vào tạo cảm giác như hạt sa (cát)
Mặc dù mặt cậu đỏ bừng nhưng cũng may là sức ăn vẫn còn tốt, Trịnh Minh Kim đưa nhiệt kế cho cậu, lúc cậu kéo cổ áo xuống để nhét nhiệt kế vào thì Trịnh Minh Kim nhìn chằm chằm cổ cậu hỏi: “Cổ cậu bị sao vậy?”
Thân Nhiên vẫn đang nhai bánh, còn chưa kịp phản ứng lại thì ngón tay của Trịnh Minh Kim đã chạm vào yết hầu cậu, lúc này cậu mới sực tỉnh, vội vàng lấy tay che lại: “Đêm qua nhiều muỗi quá, tôi bị chúng nó cắn.”
Trịnh Minh Kim nhíu mày nửa tin nửa ngờ, Thân Nhiên bèn đánh trống lảng, lấy thêm một cái bánh mè rán nhân rong biển trong túi ra ăn, sau đó cậu lấy nhiệt kế ra xem thì thấy sốt đến 38,6 độ.
“Uống thuốc đi này.” Trịnh Minh Kim đưa ly nước cho cậu, “Ở đây không có ai chăm sóc cậu cả, muốn sang nhà tôi nghỉ ngơi không?”
Thân Nhiên uống hết một ly nước với thuốc hạ sốt rồi nói: “Không đi đâu, ở nhà cậu còn có bố mẹ với em gái nữa, như vậy sẽ phiền cho cậu.”
Tinh thần cậu vẫn ổn, cũng ăn uống được nên Trịnh Minh Kim không khuyên nữa, chỉ vào nhà vệ sinh lấy ô rồi nhắc cậu có chuyện gì thì gọi cho mình.
Sau khi tiễn người đi, Thân Nhiên trở lại giường tiếp tục ngủ. Cậu ngủ thẳng một giấc đến tận năm giờ sáng hôm sau mới tỉnh lại, sau đó cậu lấy nhiệt kế ở đầu giường đo, nhiệt độ đã hạ xuống còn 37,8 độ.
Thắt lưng không còn quá đau nhức như sáng hôm qua nữa, chỉ có chỗ khó nói phía sau vẫn còn hơi đau đau.
Cậu dậy đi tắm rồi vào bếp hấp lại sủi cảo mà Trịnh Minh Kim mang tới, ăn xong cũng đã gần bảy giờ.
Bên ngoài đã tạnh mưa, cơn bão đi qua để lại khung cảnh lộn xộn, dưới lầu, nhân viên vệ sinh đang quét dọn cành cây và lá khô gãy rụng trong các bãi cỏ, nhân viên văn phòng dậy sớm bắt đầu đi làm, cậu cũng xách ba lô đến cửa hàng tiện lợi.
Đồng nghiệp đi làm cùng ca với cậu sáng nay đã xin nghỉ phép, cậu vào cửa hàng thay đồng phục rồi bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, nhưng những việc thường ngày cậu làm trôi chảy nay lại trở nên khó khăn, nhất là phải đi xách nước từ nhà vệ sinh công cộng vào để lau sàn, lưng cậu vừa nhức vừa đau, khủng khiếp nhất chính là khuôn mặt của Triệu Tế Vũ cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí cậu.
Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó đúng là sai lầm. Cậu chỉ muốn quên đi càng sớm càng tốt cũng như muốn loại bỏ khuôn mặt đáng ghét đó ra khỏi đầu mình. Cậu chăm chỉ làm việc đến giữa trưa thì đồng nghiệp cuối cùng cũng tới, nhân lúc nghỉ ngơi cậu lướt điện thoại xem WeChat thì thấy có người kết bạn.
Ảnh đại diện của đối phương là một chiếc máy bay giấy đang bay dưới bầu trời đầy mây, người gửi lời mời kết bạn cũng không có bất kỳ lời nhắn nào, cậu cũng không để ý lắm, bỏ qua rồi về trang chủ xem tin tức tiếp. Buổi chiều cậu lại bận rộn làm việc trong cửa hàng, rất nhanh đã quên béng chuyện kết bạn trên wechat.
Mấy ngày tiếp theo, cậu đi làm rồi về nhà như bình thường, kí ức về đêm đó cũng dần phai nhạt và cơ thể cậu cũng đã khỏe hẳn.
Chiều thứ năm, nhân viên thư viện gọi cho cậu thông báo rằng tài liệu cậu đăng ký mượn đã có và nhắc cậu đến lấy càng sớm càng tốt.
Tài liệu tham khảo này rất quan trọng cho việc cậu làm bài tập về nhà, vì thế cậu tranh thủ thời gian rảnh buổi chiều, đạp xe đến trường lấy, khi gần đến cổng Tây thì có người gọi cậu.
Cậu dừng xe quay đầu lại nhìn, toàn là những gương mặt xa lạ. Một người con trai cao lớn đứng trước đút tay vào túi quần thể thao đằng sau người con trai đó là hai người khác, cả ba đều ác ý nhìn cậu.
Cậu không hề biết ba người này, vừa định hỏi có chuyện gì liền nghe tên đứng trước châm chọc: “Đây không phải là đàn em khóa dưới theo đuổi được hoa khôi trường chúng ta sao? Hôm nay sao lại chỉ có một mình lẻ bóng vậy.”
Tên mặc áo vàng phía sau cười nịnh nọt phụ họa “Mày không biết à? Bây giờ nó còn là tay chơi bóng rổ cừ khôi trong trường ta đấy.”
Tên mặc áo thun đen bên cạnh cũng cười lớn hùa theo, còn vỗ vỗ lưng tên đứng đầu “Đúng đấy, tuần trước ầm ĩ nhộn nhịp quá chừng, sao mới mấy ngày mà mày đã quên rồi vậy.”
Thân Nhiên chống một chân trên đất, nghe mấy tên này nói chuyện thì sắc mặt tối sầm lại, tên đứng đầu thấy cậu khó chịu thì tiến lên mấy bước nói tiếp, “Sao? Không phục à? Không phục thì cũng chịu thôi, đáng đời mày ngay cả một đứa con gái cũng không bằng.”
“Nhưng tao khá tò mò,” tên này dời mắt nhìn xuống ngay khóa quần jean của Thân Nhiên, cười đê tiện “Mày thật sự không được như lời đồn à, đến mức hoa khôi trường chúng ta không chịu được hiu quạnh mới phải tìm một đứa con gái…”
Tên đó chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng rầm trên mặt đất, tên này trợn tròn hai mắt, chưa kịp né thì đã bị đấm lệch mặt sang một bên, hai tên đứng sau cũng không ngờ Thân Nhiên sẽ quăng xe để đánh nhau, cả hai đều bị tên đứng đầu đụng trúng té nhào, cả ba nằm chật vật trên đất.