Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Lúc này, Tư Đồ vỗ vai Lâm Diêu, kéo hắn về sau mấy bước.
Sau đó, Tư Đồ lại hỏi Thư Nhã, “Mấy câu vừa rồi tôi biết cô không có khả năng trả lời, cũng chính vì điều này mà cậu ấy bắt đầu nghi ngờ cô.
Sau vài lần chúng tôi rà soát lại vụ án từ đầu tới cuối, liền phát hiện từ vụ án của Lương Tuyết tới thảm án ngày 13, cô là người duy nhất liên lụy toàn bộ, cho nên cô mới khiến chúng tôi nghi ngờ.
Nếu cô thông minh, sẽ không nên ám chỉ Lương Tuyết có bạn trai khác với Lâm cảnh quan.”
“Nói bậy! Chẳng lẽ biết chuyện thì có tình nghi? Còn nữa, có tham gia những chuyện này không chỉ có tôi, Tập Đông Bình không phải càng có vấn đề hơn tôi sao? Lương Tuyết là bạn gái của hắn, có lẽ hắn phát hiện Lương Tuyết có người đàn ông khác còn mang thai, động cơ này còn có sức thuyết phục hơn chuyện du học của tôi nữa!”
“Thư Nhã, căn cứ theo phân tích của cô, Tập Đông Bình đúng là càng bị nghi ngờ nhiều hơn, trên thực tế, động cơ giết người của cô cũng rất yếu.
Thế nhưng nếu phân tích từ vụ của Lương Tuyết, thì không phải vậy.
Lúc cô giết Lương Tuyết có thể nói là xúc động.
Tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, gia cảnh không giàu, có một người nhảy ra cho cô tiền mà hai mươi mấy năm qua cô mơ cũng không có, một người thích hư vinh như cô sao có thể từ chối chất độc này.
Cô vì thế mà bỏ ra rất nhiều, chí ít chính cô nghĩ mình đã bỏ ra cái giá quá sức tưởng tượng của mình, cho nên cô mới không chịu đựng được hành vi muốn hủy hoại Hạ Khải của Lương Tuyết, chuyện này giống như phản ứng dây chuyền, cô tự lấy dây buộc mình.
Mà Tập Đông Bình, hắn không có tham gia cuộc thi biện luận, vào ngày Lương Tuyết xảy ra vụ án lẫn thảm án ngày 13, hắn đều có bằng chứng ngoại phạm.
Mà cô thì là một trong những người chứng kiến vụ tai nạn của Lương Tuyết, lời cô nói không có ai chứng minh, ngay cả tối ngày 13 cô cũng không có bằng chứng ngoại phạm.”
Thư Nhã hất tay đẩy ly nước trên bàn xuống đất, “Tôi đã nói rất nhiều lần, tối ngày 13 tôi ở cùng Chung Giai Nam, vẫn luôn theo dõi hai bác Lương, các anh cũng đã đi xem căn nhà đó rồi.
Còn nữa, dựa vào cái gì nói tôi là người liên quan tới mọi chuyện? Chung Giai Nam là bạn thân của Lương Tuyết, Hoắc Lượng cũng là bạn thân của Tập Đông Bình, lẽ nào bọn họ không đáng nghi? Tại sao hết lần này tới lần khác cứ nhắm vào tôi?”
Tư Đồ mỉm cười, chống tay lên bàn nhìn Thư Nhã, ánh mắt lạnh nhạt này phảng phất như có thể nhìn thấu linh hồn của đối phương, càng nhìn đáp lại, lại càng thấy kinh hồn bạt vía.
Không biết từ lúc nào, Thư Nhã bắt đầu đổ mồ hôi.
Lâm Diêu không nhịn nổi, vụ án của Lương Tuyết đã cách lâu lắm rồi, căn bản không tìm thấy bằng chứng xác thực, chỉ có thể ra tay từ vụ ngày 13! Lâm Diêu cũng không tin, một đám lão làng bọn họ lại không đấu lại một con nhóc!
Lâm Diêu đánh lên vai Tư Đồ, hắn đau tới nhếch miệng, nhưng giờ phút này không phải lúc để nhõng nhẽo.
Lâm Diêu nói với Thư Nhã, “Tôi từ từ chơi với cô, để xem cô kiên trì tới lúc nào.
Thư Nhã, cô nói hai ông bà họ Lương cho cô uống thuốc ngủ, cô hôn mê tới 4:00 sáng mới tỉnh?”
“Đúng vậy.”
“Được! Vậy tôi hỏi cô, sau đó cô có từng quay lại căn nhà đó không?”
“Không có.”
“Cô chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Lúc chúng tôi đến đó lấy bằng chứng, đúng thật tìm thấy sợ dây trói cô và Chung Giai Nam, cũng tìm thấy lượng thuốc ngủ trong chai nước.
Nhưng mà sao lạ thế, cái chai có vân tay của cô, tại sao lại in ngày sản xuất là ngày 15?”
Thư Nhã sửng sốt, hình như bị bắt bài rồi, Lâm Diêu cũng không cho cô cơ hội, “Sự thật chứng minh, tối ngày 13, chai nước mà cô uống không có thuốc ngủ, đó chỉ là màn diễn cho Chung Giai Nam xem, để cô ta trở thành nhân chứng cho cô.
Từ lúc đó, cô đã tính sẽ có một ngày để Chung Giai Nam đến nói cho chúng tôi biết tất cả, cô cũng tính tới chuyện chúng tôi sẽ tới căn nhà ven biển lấy bằng chứng, vì thế vào ngày 15 tháng này cô quay lại đó, bỏ chai nước đã có thuốc ngủ lại, thay thế cho chai nước mà cô đã uống.
Thế nhưng cô cẩn thận bao nhiêu cũng có sơ sót, quên mất trên bình nước có in ngày sản xuất.
Đây là sơ hở đầu tiên.
Thứ hai, chúng tôi phát hiện trên sợi dây của Chung Giai Nam có nước bọt của cô ta, chứng minh lúc đó cô ta có dùng răng để tháo dây.
Căn cứ theo lời của hai người, lúc cô ta tỉnh lại, cô vẫn còn đang hôn mê, cô nhặt được con dao dưới đất nên chạy qua cắt dây cho cô.
Thư Nhã, tôi hỏi cô, trước khi Chung Giai Nam hôn mê, sau khi Chung Giai Nam tỉnh lại, cô đã dùng thời gian nào để dính nước bọt lên sợi dây?”
“Sợi dây? Sợi dây gì?” Thư Nhã giống như tự nói với mình.
“Chính là sợi dây trói cô.
Bên trên có nước bọt của cô, còn nhớ hôm tôi mời cô tới xác nhận lời khai của Chung Giai Nam không? Tôi đã lấy cái ly cô uống đem qua cho tổ giám chứng, sau khi đem ra kiểm tra, nước bọt dính trên sợi dây là của cô.”
Thư Nhã không nhìn Lâm Diêu, cô vẫn kiên trì phủ nhận tất cả, thậm chí còn tuyên bố đi kiện tổ trọng án.
Lâm Diêu không có tâm trạng nghe lời biện hộ hùng hồn của cô ta, lớn tiếng nói, “Tối ngày 12, cô và hai ông bà họ Lương đã bàn xong kế hoạch, đến bảy giờ tối, cô gọi điện kêu Chung Giai Nam ra, các cô đến căn nhà ven biển, Chung Giai Nam vội vàng khuyên hai ông bà đừng làm chuyện điên rồ, mượn lý do khát nước để dụ họ đi.
Vừa may thành toàn kế hoạch của cô, Lương Văn Siêu lấy chai nước đã có sẵn thuốc ngủ cho Chung Giai Nam, đưa cho cô chai nước bình thường.
Sau khi hai cô uống xong, cô cố tình giả vờ hôn mê cho Chung Giai Nam xem, đợi đến khi Chung Giai Nam cũng hôn mê, cô liền đi theo hai ông bà họ Lương rời khỏi căn nhà.
Sau đó, các cô bắt đầu thực hành kế sách giết người, sau khi cô dẫn Trình Đào và Vương Lệ Lệ tới rồi cho họ uống thuốc ngủ, liền vội vàng quay về căn nhà ven biển, trước tiên cô trói Chung Giai Nam lại, rồi thả một con dao dưới chân cô ta, sau đó trói chân mình, dùng miệng cột tay mình lại, đây chính là nguyên nhân cô để lại nước bọt trên sợi dây.
Tôi cho cô biết Thư Nhã, chỉ với hai điều này, cũng đủ định tội cô!”
Thư Nhã đột nhiên vùng mình thoát khỏi trạng thái bị phong bế, vẻ mặt tự tin nói, “Anh tùy tiện lấy bằng chứng ra vu tội tôi cũng được, nhưng tôi cũng có quyền thuê luật sư.”
Lâm Diêu cũng không cướp quyền lợi của Thư Nhã, Thư Nhã nói rất rõ ràng trong điện thoại với luật sư, cảnh sát vu oan cho cô, bảo luật sư dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đồn cảnh sát.
Chờ Thư Nhã thông báo cho luật sư của mình xong, dùng dáng vẻ đắc thắng nhìn Lâm Diêu bọn họ, “Kế tiếp mấy anh định giở trò gì? Không sao, cứ nói ra hết đi.”
Lâm Diêu vừa định mở miệng lại bị Tư Đồ ngăn cản.
Lâm Diêu vốn muốn hất tay hắn ra, nhưng không ngờ Tư Đồ lại dùng sức kéo Lâm Diêu về phía mình, nhỏ giọng nói, “Để Đông Minh ở lại, những người khác ra ngoài.”
Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Tư Đồ, không lên tiếng hỏi một câu.
Lúc này, trong phòng thẩm vấn chỉ còn Thư Nhã, Tư Đồ, Lâm Diêu và Cát Đông Minh.
Cát Đông Minh cầm bút phụ trách ghi chép, Lâm Diêu ngồi ở góc phía sau, tặng cả chiến trường cho Tư Đồ.
Tư Đồ nhìn ra cửa suy nghĩ, không biết giờ này Đàm Ninh đi đâu? Vì có tâm đề phòng, Tư Đồ đóng cửa kỹ càng, dùng gương mặt không đổi sắc nhìn Thư Nhã, “Với thiên phú của cô nếu được nhận giáo dục và chỉ dẫn chính xác, tương lai sáng lạn vô cùng.
Nói thật, toàn bộ kế hoạch của cô khiến tôi thấy rất thú vị.
Đầu tiên cô quyết định lợi dụng hai ông bà họ Lương để giết người, cũng xác định nắm hai con cờ trong tay.
Một là Chung Giai Nam, một là Vu Ba.
Tôi vẫn thấy lạ, Vu Ba chỉ vì năm ngoái biết Lương Tuyết mang thai thôi, cô ta cũng không tham gia cuộc thi biện luận, tại sao phải bị giết? Trong tài khoản của cô ta, tại sao vào tháng hai cũng được chuyển vào một trăm ngàn? Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc tôi cũng hiểu nguyên nhân cái chết của Vu Ba.”
Thư Nhã liếc mắt nhìn Tư Đồ, dựa vào nét mặt thật sự không phân tích được cái gì, giống như chuyện này không liên quan tới cô vậy.
Chỉ là phản ứng này của Thư Nhã đã nằm trong dự đoán của Tư Đồ, bởi vậy Tư Đồ cũng không vì sự trấn định của cô mà cảm thấy xúc động, vẫn chậm rãi nói, “Vầy đi, chúng ta nói từ đầu, bắt đầu từ lúc hai ông bà họ Lương tới tìm cô và Chung Giai Nam.
Hai ông bà họ Lương quay lại đây vốn là muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Lương Tuyết, bọn họ cũng không ngốc đồng thời tìm cô và Chung Giai Nam, mà là đổi thành gặp từng người một.
Lúc hai ông bà tìm tới cô, cô thật sự dự định khóa kín miệng không nói, nhưng cô không chịu nổi hai ông bà cứ dây dưa không thôi, vì thế cô kể lại chuyện Mã Đào từng thấy Lương Tuyết qua lại với Hạ Khải cho họ biết.”
Thư Nhã lạnh lừng hừ một tiếng, “Tôi có thiên lý nhãn chắc? Làm sao tôi biết Mã Đào đã từng gặp Lương Tuyết bọn họ?”
“Thư Nhã, với quan hệ giữa cô và Lương Tuyết, cũng đủ để cho cô ta nói cho cô nghe chuyện Mã Đào từng nhìn thấy mình.
Trên thực tế, lúc Lương Tuyết ở cùng Hạ Khải, lúc nào cũng đề phòng lo lắng, đối tượng cô ta có thể kể ra hết là cô! Tôi biết cô sẽ không thừa nhận, tôi sẽ phân tích từng điểm cho cô, mãi cho đến khi cô nhận tội thì thôi.
Kế hoạch của cô nhìn tổng thể thì rất ổn, đáng tiếc cô bỏ quên một chuyện.
Nếu muốn thành công phải chú trọng chi tiết.
Bắt đầu từ lúc cô đẩy Mã Đào ra ngoài, đã là chi tiết sai đầu tiên.
Trước đó cô đã điều tra Mã Đào, hắn có tiền, chẳng những có tiền mà còn có bạn bè tài giỏi.
Hắn mau chóng điều tra được người hại hắn bị hai ông bà ép sắp chết là cô, cũng tra tới thầy giáo Hoa Lương.
Sau đó Mã Đào biết một chuyện, Hạ Khải không chỉ có quan hệ với Lương Tuyết, mà còn có quan hệ với cô, đồng thời vào ngày Lương Tuyết xảy ra chuyện, Hoa Lương từng thấy cô.
Hơn nữa còn là cô bán đứng Mã Đào, mấy vấn đề này liên quan tới nhau, chẳng lẽ Mã Đào không phát hiện có gì bất thường?
Thật ra, Mã Đào không có ý định làm gì cô, chỉ muốn làm rõ với hai ông bà họ Lương thôi.
Lương Văn Siêu có nói, Mã Đào nói phải báo cho nhà trường và cảnh sát biết.
Lúc đó, có phải Mã Đào đã nhìn ra đầu mối gì đó, khuyên các cô đừng khư khư cố chấp nữa, tìm sự giúp đỡ từ xã hội mới hợp lý hơn? Nhưng ông Lương đã vô cùng tức giận, nhất thời xúc động đánh chết Mã Đào.”
Thư Nhã chán ghét nhìn Thư Đồ, “Đồ điên.”
“Tôi tuy điên nhưng rất tỉnh táo.
Tôi hỏi cô, Thư Nhã, tôi nhớ rõ lúc cô nói lúc diễn ra cuộc thi biện luận, tất cả thành viên đều phải có mặt để họp lúc 7:00 sáng phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cô ăn sáng lúc mấy giờ?”
“6:30 sáng.”
“À… Cho nên, phó chủ nhiệm Mã Hân mới có thể trước sáu giờ tới căn tin kiểm tra công việc, sáu giờ kém thì quay về ký túc xá, Hoa Lương cũng chính vào thời gian này chạy tới trước ký túc xá.
Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, cửa tây trong thời gian diễn ra cuộc thi không có bảo vệ, chỉ có người phụ trách trông coi cửa bắc sẽ qua mở cửa tây thôi.
Bởi vậy cô cũng nhất định sẽ đến cửa tây chờ Lương Tuyết, mà Mã Hân từ căn tin trở về sẽ nhìn thấy cô, Hoa Lương chạy bộ mỗi sáng cũng nhìn thấy.
Lúc đó cửa còn chưa mở, bởi vì là mùa đông nên cô mặc rất dày, cho dù gặp họ, cùng lắm là nói, “Chào buổi sáng, em ra ngoài một chút”, bắt chuyện rất tùy tiện.
Cho nên bọn họ mới không nghi ngờ cô.
Vào sáu giờ sáng bảo vệ mở cửa, cô đi ra cửa tây, đứng chỗ bức tường cao chờ Lương Tuyết, từ trong sân trường nhìn ra sẽ không thấy cô, cho nên thầy Hoa và Mã Hân đều nghĩ cô ra ngoài rồi.
Mà cô thì trùng hợp nhìn thấy hai người họ nói chuyện.
Có lẽ chưa tới năm phút, Lương Tuyết đã quay lại.
Cô rất nóng lòng muốn hỏi cô ta ổn không, nhưng Lương Tuyết bị Hạ Khải chà đạp một đêm, hận không thể một giây kế tiếp đẩy Hạ Khải xuống địa ngục.
Cô ta nhìn thấy cô, tất nhiên sẽ tức giận nói kiên quyết phải kiện Hạ Khải ra tòa.”
Nói tới đây, Tư Đồ hút một hơi thuốc lá cuối cùng, hắn thở dài nặng nề, “Tôi và Lâm cảnh quan đều cho rằng, lúc đó cô cũng không tính giết Lương Tuyết, cô chỉ xúc động nhất thời muốn để cô ta xảy ra chút tai nạn rồi sinh non thôi.
Ai ngờ cô dùng quá nhiều sức, còn có Tôn Cường say rượu lái xe, hơn nữa bên bệnh viện còn phá thai trước mới cứu, cho nên Lương Tuyết mới chết.”
Lâm Diêu nhìn ánh mắt của Thư Nhã giống như chỉ hận không giết được Tư Đồ, cơn giận trong lòng càng khó có thể áp chế, mẹ nó, cái tát khi nãy đã làm hắn tức lắm rồi, bây giờ còn dám dùng ánh mắt lăng trì Tư Đồ.
Lần này bỏ qua, để Tư Đồ giày vò cô ta một phen!
Hết chương 40.
——oOo——