Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
Lời nói của Trương Ny không phải nói suông, đến chừng bảy giờ tối năm người tụ tập ở một quán rượu, biên đạo múa, phó đạo diễn, ghi chép trường quay, kỹ thuật âm thanh cùng với nam thứ.
Nhìn một đoàn lớn như vậy, Tư Đồ trêu đùa nói, “Làm khó mọi người dành chút thời gian tới đây.”
Phó đạo diễn là một cô gái hơn 30 tuổi, khoác vai Trương Ny nói, “Bận cỡ nào cũng phải nhính thời gian ra tới gặp Tiểu Ny tử.” Mấy người còn lại cũng tỏ thái độ tương tự, ít nhất là ghi chép trường quay hơn 20 tuổi, là một thằng nhóc dễ xấu hổ, hắn lần đầu tiên gặp Trương Ny, cầm tờ giấy được ký tên cho kích động vô cùng.
Tư Đồ nhờ phục vụ mau chóng mang đồ ăn lên, khi bữa tiệc bắt đầu, mọi người thỉnh thoảng mới nâng ly uống, hầu hết thời gian đều hỏi về vụ án.
Có điều trước khi tới, Trương Ny đã dặn Tư Đồ, lúc nói tới vấn đề chính thì phải uyển chuyển một chút, tránh làm mọi người căng thẳng, vì vậy lời hắn nói rất khéo léo.
Khi hỏi tới vấn đề giữa Vương Tú và Lưu Nghị, đề nghị tụ họp lần này là phó đạo diễn mở miệng trước, “Lưu Nghị là diễn viên kì cực của đoàn chúng tôi, Vương Tú thì vào đoàn bốn năm trước, hai người đó phải nói là kết hôn rất nhanh chóng.
Nhưng cuộc hôn nhân này chỉ duy trì hai năm, sau khi Vương Tú sinh non, tới tháng thứ hai thì ly hôn.
Sau khi ly hôn, Vương Tú thường xuyên ra ngoài quay phim, thỉnh thoảng trở về gặp Lưu Nghị, tình cảm mới dần tốt lại.”
“Chuyện này cách thời gian ly hôn bao lâu?”
Phó đạo diễn suy nghĩ một lúc, “Sau khi ly hôn một năm rưỡi nhỉ? Thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ.”
Lúc này Tư Đồ thấy cậu ghi chép trường quay mấy lần muốn nói lại thôi, liền nhìn Trương Ny ra hiệu.
Tiểu Ny tử liền cầm ly rượu cụng ly với cậu, cười nói, “Tư Đồ là bạn của anh tôi, xem như một nửa là anh tôi đi.
Hôm nay mọi người có thể đến hỗ trợ thật sự rất cảm kích.
Đừng câu nệ, có chuyện cứ nói, có đồ cứ ăn.”
Trương Ny rộng rãi khiến mọi người mỉm cười, nhưng ghi chép trường quay vẫn im lặng không nói câu nào, chỉ liếc mắt nhìn Tư Đồ, ánh mắt hai người chạm nhau, liền vội vàng cúi đầu.
Mà kỹ thuật âm thanh ngồi bên cạnh đã đón lời Trương Ny, nói, “Phải nói là thời điểm đó Lưu Nghị cũng không dễ dàng.
Lấy Vương Tú một ngôi sao làm vợ, nhất định sẽ có áp lực.
Hắn lại là người rất sĩ diện, tôi nhớ có một lần đi uống rượu cùng đoàn kịch Lâm thị, khi giới thiệu ‘vợ hắn là ngôi sao Vương Tú đó’, sắc mặt của Lưu Nghị rất khó coi.”
“Cái này cũng đâu tính là gì nhỉ?” Tư Đồ cười nói, “Tôi thấy cũng bình thường mà.”
Kỹ thuật âm thanh lắc đầu, “Một hai lần thì không sao, nếu nhiều lần thì không ổn đúng không? Ai cũng bảo ‘đây là chồng của Vương Tú’, ‘hắn có vợ là ngôi sao lớn’ này nọ.”
Mỗi người có tính cách khác nhau.
Cũng không thể nói thái độ của Lưu Nghị là sai, coi như là người chẳng hề câu nệ, thì đây cũng là vấn đề cần để ý, chuyện này trong mắt mọi người thì rất nhỏ, nhưng chính bản thân họ thì lại là một vấn đề vô cùng quan trọng.
Nghĩ như thế, đây có thể là điểm mấu chốt khiến họ ly hôn.
Huống hồ giới giải trí rất phức tạp, Vương Tú quanh năm ở bên ngoài quay phim nếu có tin scandal gì, Lưu Nghị e là càng không tha.
Nghĩ tới đây hắn hỏi, “Danh tiếng của Vương Tú ở bên ngoài thế nào?”
Phó đạo diễn chỉ Trương Ny, “Hỏi cổ nè, Tiểu Ny tử hợp tác với cô ấy rất nhiều lần.”
Trương Ny lơ đãng nghiêng đầu, tỏ ra vô cùng dễ thương, cô nói, “Chị Tú chỗ nào cũng tốt, chỉ có đôi mắt hơi…”
“Hơi thế nào?” Tư Đồ hỏi.
“Chị ấy có một cái tên là ‘thiên mị nhãn’, cũng không phải nói là không đàng hoàng.
Chỉ là đôi mắt của chị ấy nhìn ai cũng như nhau, trông chẳng khác gì phóng điện.
Người quen thì không sao, gặp người có ý đồ xấu sẽ nhớ rất lâu, chị ấy đắc tội với không ít người.”
Nhớ lại ánh mắt Vương Tú nhìn mình, Tư Đồ cau mày, từ chối cho ý kiến, đổi chủ đề hỏi mọi người, “Quan hệ giữa Lưu Nghị với Lỗ Thần thế nào?”
Mọi người trong đoàn nhìn nhau, kiểu không tiện mở miệng.
Tư Đồ cũng không giục bọn họ, nhưng đôi mắt to của Trương Ny lại tràn ngập sự chờ mòng, biên đạo múa bị nhìn tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Hắn tặc lưỡi, mở miệng nói, “Bọn họ không hợp nhau.”
“Thế nào gọi là không hợp nhau?” Tư Đồ cười hỏi, tay rót rượu cho hắn.
“Nhìn nhau ai cũng không vừa mắt ai, nửa năm trước bọn họ còn đánh nhau.”
“Có thể kể rõ lại không?”
Vừa dứt lời thì nam thứ lên tiếng, giọng người này lớn, vừa nhìn đã thấy là một người rộng rãi, “Lúc đó tôi cũng có mặt.
Tôi và Lỗ Thần bàn về vở diễn trên bàn cơm, lúc đó Lưu Nghị uống hơi nhiều, qua chỗ tôi mời rượu, không để ý lúc nâng ly thì đổ vào người Lỗ Thần.”
“Sẽ không vì chuyện này mà đánh nhau đi?” Thấy nam thứ không nói nữa, Tư Đồ cười hỏi hắn.
“Chỉ đơn giản vậy thôi.
Hai người họ bình thường đã không thích nhau, huống hồ chi còn đã uống rượu vào.
Lúc đó Lỗ Thần nổi điên lên, nhưng cũng không ra tay ngay.
Nguyên nhân đánh nhau là do Lưu Nghị nói quá đáng.
Hắn nói Lỗ Thần ăn bám, còn nói có thể trụ lại giới giải trí là do có bạn bè diễn viên nổi tiếng chống cho.
Trình độ của hắn để người khác làm phó đạo diễn còn không có cửa.” Nói xong hắn nhún vai, “Sau đó liền đánh nhau.”
Tư Đồ suy nghĩ một lúc, hỏi, “Lúc đó Vương Tú cũng có mặt?”
“Cổ ở ngoài quay phim.”
Tư Đồ gật đầu, âm thầm nháy mắt với Trương Ny, Tiểu Ny tử lấy lý do đi vệ sinh rủ phó đạo diễn đi cùng.
Hai cô đi rồi Tư Đồ cũng không hỏi thêm chuyện gì, mọi người tới mười giờ đều tự tan, Tư Đồ lén đưa tờ giấy ghi số điện thoại của mình cho cậu ghi chép trường quay.
Đưa Trương Ny về nhà, cô lấy kịch bản đưa cho Tư Đồ, hỏi, “Chẳng phải chỉ cần một cuốn kịch bản thôi sao, làm gì lén lút vậy?”
“Em tưởng vụ này đơn giản lắm hả? Càng tra nước càng sâu.”
Sau khi nghe xong, Trương Ny lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, ngược lại thở dài, “Đầu em so với anh còn giống thùng nước hơn, thôi thôi, anh nói thẳng cho rồi.”
Tư Đồ cười cười nói, “Thật ra rất đơn giản, Lưu Nghị chết trên sân khấu, vậy hung thủ là một người rất quen thuộc với hắn cũng rất hiểu sân khấu.
Cho em một điểm xuất phát, em nghĩ tiếp đi.”
“Nói chính xác là, hung thủ là người trong đoàn?”
Tư Đồ lắc đầu, nói tiếp, “Căn cứ theo điều tra cá nhân Lưu Nghị từ tổ trọng án, quan hệ giữa hắn với người trong đoàn coi như cũng không tệ, ngoại trừ Lỗ Thần là có chút đối đầu.
Lưu Nghị không giết cha mẹ, cũng không lấy con ai bỏ giếng, ai lại cố tình tạo cái bẫy để giế t chết hắn? Nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất có xung đột với hắn chỉ có một.”
“Vương Tú!” Trương Ny kinh ngạc nhìn Tư Đồ, “Anh nghi ngờ chị ấy là hung thủ?”
“Bây giờ nói không tốt.
Trừ khi anh có thể giải mã được mấu chốt của sắt phối trọng, mới có thể kết luận được.” Nói tới đây, Tư Đồ lên tinh thần, đảo tay lái, đậu xe ở bên đường.
Trương Ny mặt cười như không hỏi, “Đừng nói anh định bỏ em giữa đường rồi quay lại hiện trường nha?”
“Bây giờ cũng chưa muộn, em gọi taxi về đi.”
Tư Đồ cười rất muốn đánh, ít nhất là Trương Ny rất muốn đập hắn!
Tiểu Ny tử híp mắt lại, chỉ vào hắn, “Tư Đồ, có tin em gọi cho Lâm Diêu nói anh ăn hiếp em không?”
Tư Đồ cười haha, “Hồi sáng anh mới chọc cậu ấy nổi điên, em có gọi hay không thì số anh cũng vậy.
Cho nên tối nay anh không về nhà.”
Nghe vậy Trương Ny lộ ra vẻ mặt “Thì ra là thế”.
Cô nhướng mày, li3m môi, giả bộ giống y như tiểu hồ ly.
Cô vừa mở cửa xe vừa nói, “Thế em tới nhà anh tìm Lâm Diêu tâm sự.”
Tiểu Ny tử chắc chắn làm được! Tư Đồ kéo cô lại, “Đừng tới, trạng thái của cậu ấy không tốt, em đừng tới quấy rầy.”
“Em cứ đi đó.”
“Không được đi.”
“Ai mượn anh xen vô.”
“Anh đưa em tới hiện trường!”
Trương Ny đã một chân ra ngoài, quay đầu cười hì hì, “Đi từ đầu có phải bớt việc không~”.
Cô rút chân vào trong xe, xe chậm rãi khởi động.
Trương Ny vỗ vai Tư Đồ, “Vẫn là chị em tốt!”
“Câm miệng!”
Mang theo con ghẻ tới rạp hát, bởi vì trước đó đã chào hỏi Mạc Bân, nhân viên trực ca rất vui vẻ để hai người vào.
Lên đến sân khấu, Tư Đồ căn dặn Trương Ny đừng đi xa, liền xoay người đi lên cầu thang lên trần.
Lúc này Trương Ny gọi hắn lại, “Vừa nhìn đã biết anh không hiểu cái này, muốn nhìn cẩn thận leo lên trển sẽ không thấy gì đâu.”
“Phải làm sao?”
Trương Ny kéo hắn đi qua cánh phải sân khấu, chỉ vào cây thang nhôm, “Dùng cái này!”
Tư Đồ giật giật khóe miệng, “Chị bảy, cây thang này cao bao nhiêu?”
“Kéo dài nhất thì được 6m.” Trương Ny nhướng mày, “Chị em, dám lên không?”
“Chị em không dám, đàn ông dám! Qua đây giúp đi.” Nói xong, hắn và Trương Ny cùng dời chiếc thang ra sân khấu.
Trương Ny chỉ huy hắn kéo thang dài ra, lên tới chừng 4-5m, Tư Đồ cởi áo khoác, leo lên.
Chưa trèo lên thì không biết, trèo rồi đúng là được mở mang! Tuy rằng chiếc thang rung lắc rất nguy hiểm, nhưng Tư Đồ nghĩ còn đỡ trâu bò hơn là treo ngược người lên trần như Diệp Từ! Trên dưới trái phải gì cũng có thể nhìn thấy, không cần phải khom lưng quỳ gối.
Trương Ny ở phía dưới đứng chờ hồi lâu, trong lúc rảnh rỗi, liền bắt chuyện, “Tư Đồ, dạo này Lâm Diêu không ổn hả? Chẳng lẽ còn bóng ma từ mối tình đầu?”
“Em bớt nói ba từ đó lại.” Tư Đồ hô một tiếng, lại nói thầm, “Nghe tới sẽ không lọt tai.”
“Sao anh không ở cùng ảnh nhiều hơn?”
“Đàn ông khác với phụ nữ, mà cậu ấy lại không giống đàn ông bình thường.
Lúc này nếu anh cứ ở suốt bên cạnh, cậu ấy sẽ thấy phiền.”
Trương Ny bĩu môi, “Sao lại không giống?” Nói xong cô nhìn Tư Đồ nhanh nhẹn leo xuống cầu thang, đáp đất.
Tiện đà nghiêm túc nói, “Lúc tâm trạng không tốt, có người yêu ở cạnh chẳng phải tốt hơn sao?”
Tư Đồ phủi bụi trên áo, cười như không cười hỏi, “Em có vẻ rất để ý chuyện này?”
“Nói nhảm! Ảnh dù sao cũng là người đầu tiên em thích, em đương nhiên để ý rồi.” Dứt lời, cô bất mãn trừng mắt.
“Cho nên mới nói, em không hiểu cậu ấy.
Em nghĩ ưu điểm lớn nhất của cậu ấy là gì?”
Trương Ny không cần suy nghĩ liền đáp, “Thông minh!”
“Sai.”
“Kiên cường!”
“Sai.”
“Lương thiện.”
“Sai.”
Trương Ny nhịn không được hỏi, “Vậy là cái gì?”
“Là tự xét lại.”
Đáp án này Trương Ny không hiểu, cô hỏi Tư Đồ tại sao? Đối phương dịu dàng, nói, “Cậu ấy bình thường sẽ tự suy xét lại mình, từ đó phát hiện ưu và nhược điểm.
Chuyện này khác với để người ta chỉ ra, phải tự mình phát hiện mới có ý nghĩa.
Lấy diễn viễn tụi em ra làm ví dụ đi, có người chỉ em diễn với tự em tìm ra cảm giác diễn, em thấy cái nào có ý nghĩa hơn?”
“Đương nhiên là tự em tìm ra, cái này cho thấy em có tiến bộ.”
“Đúng thế.
Tiểu Diêu tiến bộ lên là nhờ trải qua rất nhiều lần tự suy xét bản thân.
Người có thói quen tự suy xét mình thường có nỗi lòng rất nặng, ý thức trách nhiệm cao, đặc biệt là có thói quen nghiêm khắc với chính mình.
Em nghĩ với một người như vậy, sẽ cần em ở cạnh bầu bạn lúc này à?”
Trương Ny bĩu môi, nhỏ giọng oán trách, “Hình như trên đời này chỉ có mình anh hiểu được ảnh.”
Cầm chiếc mũ đội lên đầu Trương Ny, Tư Đồ cười đi xuống sân khấu, “Bởi vì cậu ấy là vợ anh.”
Trương Ny ném cho hắn ánh mắt khi dễ, bật cười, trông như không bao giờ lo lắng cái gì nữa.
Bước nhanh đuổi theo Tư Đồ, la hét hỏi hắn có phát hiện gì không.
Mười hai giờ khuya, Tư Đồ đuổi Trương Ny về nhà Tả Khôn, hắn nói, “Tiểu Ny tử, ngày mai em đi gặp Vương Tú, hỏi chút chuyện vụ án.”
“Quan hệ của chúng ta thì sao?”
“Có thể nói cho cô ta biết.
Dù sao tự em nghĩ cách phải nói thế nào, đừng kéo Tiểu Diêu vào là được.”
Lúc này, Y Thiếu An chẳng biết từ đâu ra đứng ngoài xe, gõ lên cửa sổ thủy tinh, dọa sợ người trong xe, “Thiếu An, nửa đêm không ngủ, anh chạy ra đây chi vậy?”
“Em gái không về nhà, sao mà ngủ được? Cậu lại kêu nó làm chuyện xấu gì?”
Trương Ny chạy tới kéo Y Thiếu An vào trong, Tả Khôn khoanh tay nháy mắt với Tư Đồ, ý kia rõ ràng nói, “Chạy đi, An nhi muốn tìm cậu quấy rầy đó.”
Ai kia thông minh nha, chắc chắn là Lâm Diêu đã gọi tới hỏi hắn có đến đây không, tuy chuyện bị cắn mông sẽ không nói ra, nhưng lời nói chắc chắn sẽ không dễ nghe.
Y Thiếu An luôn thưởng thức Lâm Diêu sẽ bênh vực kẻ yếu.
Không ổn, không ổn, 36 kế chạy là thượng sách!
Không đợi Y Thiếu An quay lại hỏi thăm Tư Đồ rốt cuộc đã làm gì chọc giận Lâm Diêu, đã nhận được tín hiệu của Tả Khôn, tên chạy trốn chỉ biết một từ “vọt”!
Hết chương 7.
——oOo——