Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
Chương 30
Hai người làm càn ở khán đài một trận, chờ Tư Đồ phát ti3t xong, Lâm Diêu cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Tư Đồ săn sóc mặc quần áo vào cho hắn, ôm lên sân khấu.
Rúc vào lòng Tư Đồ, Lâm Diêu hối hận rồi, mới vừa rồi sao mình không tiết chế cái miệng một chút, khiến hắn nổi điên tiếp tục làm? Bây giờ hay rồi, cả người đau nhức thì thôi đi, bụng dưới cũng không thoải mái.
Ngay cả sức mắng người cũng không có.
Trên đường tới phòng vệ sinh, Lâm Diêu nhắm mắt mắng chửi Tư Đồ thậm tệ, kẻ được ăn no rất vui vẻ bế hắn vào phòng nghỉ của Vương Tú, lấy áo sơmi của mình nhúng vào nước nóng, cẩn thận rửa dấu vết phía sau cho Lâm Diêu.
Bận bịu cả nửa tiếng, Lâm Diêu buồn ngủ chịu không nổi, dựa trong lòng Tư Đồ mơ màng thiếp đi.
Lúc mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường ở nhà, bên cạnh có người nhìn mình cười híp mắt.
“Tư Đồ, anh soi gương đi, nhìn anh bây giờ rất là ngứa đòn.”
“Em cũng đi soi gương đi, nhìn em bây giờ rất muốn làm thêm mấy lần nữa.”
“Cút!” Làm tiếp thì hắn có mà chết.
Lâm Diêu liếc Tư Đồ một cái, nghĩ: Đây không phải người.
Phải nói Tư Đồ chắc chắn là một người chồng tốt, biết vợ mình mấy bữa nay không nghỉ ngơi đàng hoàng, đè nén xúc động trong lòng, đỡ nửa người đối phương, lấy nước cho hắn uống.
Lâm Diêu lười muốn chết, không muốn làm gì kể cả nhúc nhích.
“Đút tôi.”
“Vâng, lão phật gia.”
Tư Đồ đút từng miếng nước cho Lâm Diêu, uống được nửa ly, tinh thần người trong lòng cũng đỡ hơn một chút.
Hỏi hắn mấy giờ rồi.
“Hai giờ chiều.”
“Cái gì?”
Lâm Diêu ngồi phắt dậy, kinh ngạc, mình ngủ một phát tới hai giờ chiều! Cũng không lo đến cơ thể còn chưa kịp hồi phục, vén chăn leo xuống giường, chịu đựng hông đau nhức, mặc quần áo vào.
Tư Đồ lười biếng tựa vào đầu giường, “Cục cưng, em định đi chợ à?”
“Không có thời gian để gây sự với anh, vụ án sắp kết thúc rồi, tôi có thể không gấp sao?” Lâm Diêu kéo qu@n lót lên, “Mà nè, sao anh lại về? Có đi nữa không?”
Không thể làm gì hơn là lắc đầu, Tư Đồ cũng xuống giường mặc quần áo, trả lời, “Về lấy ít đồ, tối nay anh đi.”
Vừa nghe Tư Đồ phải đi, tay kéo quần lên khựng lại, “Nhanh vậy? Bên đó có tiến triển?”
“Xem là vậy đi.” Tư Đồ mặc quần áo xong, đi qua giúp Lâm Diêu, “Chuyện bên đó tương đối phức tạp, vài lời không nói hết được.”
Lâm Diêu ngoan ngoãn để Tư Đồ mặc quần áo cho, “Điện thoại của anh sao lại bị mất? Ai trộm?”
“Anh đi thăm tù, chỗ đó không được cầm điện thoại theo, anh để hai cái điện thoại trong xe.
Kẻ trộm cũng rất sạch sẽ, lái cả xe đi luôn.
Anh tìm người điều tra rồi.” Thắt dây nịt cho Lâm Diêu xong, hắn kéo đối phương vào lòng hôn một cái, “Đã tra rõ hiệp hội liên quan gì tới vụ án này chưa?”
“Biết được một chút.
Lúc Vương Tú thuê Vương Lương, đúng lúc cô ta đang quay một bộ phim với Trương Ny.
Tôi nghi ngờ, bác sĩ vẫn luôn cho người theo dõi những người liên quan tới chúng ta.
Tử Hi, Lượng tử, Trương Ny đều là đối tượng giám sát của hắn.
Mà từ theo dõi Trương Ny, hắn phát hiện vấn đề của Vương Tú, cho nên mới thừa dịp sấn vào.
Nhưng tôi không cho là bọn họ chỉ gây phiền phức với chúng ta đơn giản như vậy.”
“Đúng thế, lần này bác sĩ chắc chắn có mục đích khác.
Cho nên, anh nhắc nhở em, trước khi làm rõ ràng, không được kết án.”
Gật đầu một cái, Lâm Diêu buồn buồn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Tư Đồ ở trong phòng chuẩn bị hành lý, vừa xếp vừa hỏi người trong nhà vệ sinh, “Tiểu Diêu, cái áo sơmi trắng in hoa nổi của anh, em để đâu vậy?”
“À ái ào?”
Ây dà, đang đánh răng.
Tư Đồ cười cười, “Chính là cái em đi công tác ở thành phố V mua cho anh đó.”
“Ăn ứ ai, ủ ên ái.”
À, ngăn thứ hai, tủ bên trái.
“Thấy rồi.”
“Tư Đồ, dạo này thời tiết trở lạnh, anh mang đồ ấm vào.”
“Mang cái nào giờ?”
“Lấy cái của Emporio Armani đó, phối với áo sơmi trắng là đẹp nhất.”
“Em diện cho anh đẹp vậy, không sợ chồng em bị cướp mất?”
“Trời, ông đây nã một phát bắn chết hắn!”
Tư Đồ cười haha, “Cục cưng, con của chú anh sắp tới sinh nhật.
Anh phải chuẩn bị quà cho người ta, trước khi về có hỏi Tiểu Đường, nó bảo anh nên mua MP5, vừa nghe nhạc được, vừa đọc sách được, cũng có thể xem phim.
Cục cưng, em cần không? Anh mua cho em một cái.”
“Ó ắt ông?”
Ui, đang rửa mặt.
“Mắc nhất cỡ chừng một ngàn thôi.
Anh coi rồi, không tệ, âm thanh cũng tốt, để xa vẫn nghe thấy.
Còn có thể lưu trữ nữa, anh mua luôn rồi, tối hôm qua có lưu thử bộ phim, để lên máy bay xem.”
Còn chưa nói xong hắn đã nghe tiếng bước chân đi ra.
Tư Đồ tự biết chắc chắn định ra đánh mắng mình, đang chuẩn bị nghênh đón thì không nghĩ Lâm Diêu lại vô cùng vui vẻ nhào tới, nhảy lên người hắn.
“Em điên hả?” Chân hơi lảo đảo, Tư Đồ suýt ngã.
“Mẹ nó, anh đúng là làm người ta yêu quá nhiều!” Lâm Diêu cảm khái, hôn cái chóc lên môi Tư Đồ.
Không đợi hắn đáp lại, đã nhảy xuống lấy áo khoác phóng ra ngoài.
Anh chồng mơ mơ hồ hồ đứng nhìn cánh cửa đong đưa, lẩm bẩm, “Biết là đáng để yêu sao không hôn nhiều một chút.”
Lúc Lâm Diêu hào hứng rời khỏi nhà, trong phòng làm việc kỹ thuật của tổ chuyên án, Dương Lỗi giải được mã hóa ẩn trong văn kiện, trợn mắt há mồm.
“Trời ơi, Tư Đồ từng làm cái chuyện này sao!”
“Tổ trưởng Dương, anh nói gì đó?” Một tổ viên đi vào tò mò xem.
Dương Lỗi lập tức tắt màn hình, nghiêm túc nói, “Lập tức gọi Đông Minh tới đây.”
Tổ viên nhìn sắc mặt Dương Lỗi liền biết có chuyện, cũng không hihi haha, lập tức đi gọi Cát Đông Minh.
Sau khi mời Cát Đông Minh tới, tổ viên đều ra ngoài, chỉ còn lại hai vị tổ trưởng.
Dương Lỗi mở lại màn hình, chỉ vào tư liệu cho Cát Đông Minh xem.
“Tôi biết chuyện này.”
“Cái gì?” Dương Lỗi kinh ngạc, “Anh biết?”
“Biết lâu rồi.
Khi Tư Đồ theo đuổi Tiểu Lâm, tôi đã điều tra hắn, chuyện này cũng là do cục trưởng nói với tôi.”
“Nhưng mà…” Dương Lỗi nhìn văn kiện, hạ thấp giọng nói, “Anh xem chỗ này đi, ở dưới vẫn còn…”
Cát Đông Minh không rõ, kéo ghế ngồi xuống nhìn vào chỗ Dương Lỗi chỉ.
Mấy phút sau, sắc mặt hắn thay đổi.
Vội vàng nói, “Khoan để lộ ra, phần văn kiện này liệt vào tư liệu cơ mật.
Tôi đi gặp Đường cảnh giam, cậu đi tìm Lâm Diêu, nói rõ với hắn trước.”
“Bên Tư Đồ thì thế nào?”
“Không thể nói với hắn.
Chuyện này là nút chết trong lòng Tư Đồ, nếu để Tư Đồ biết, có khi cả Tiểu Lâm cũng không cản được.”
“Chia nhau ra làm việc, càng nhanh càng tốt.”
Trên đường đi, Lâm Diêu bị Dương Lỗi gọi về tổ, đi vào phòng làm việc liền nhận ra không khí căng thẳng khác thường.
Sau khi xem tài liệu xong, Lâm Diêu lại bình tĩnh vô cùng.
Hắn nói, “Chuyện này tôi biết lâu rồi, chỉ không ngờ vẫn còn hồ sơ lưu trữ.
Xem ra Vương Lương dính dáng rất sâu tới vụ án năm xưa của Tư Đồ.” Nói xong hắn mím môi, tựa như có chuyện do dự không thể quyết định.
Cùng lúc đó, Cát Đông Minh đang thương lượng cách giải quyết với Đường cảnh giam.
Không giống như Cát Đông Minh không giấu được sự lo lắng, Đường cảnh giam vô cùng trầm ổn khiến người ta cuống cuồng.
Nhưng ông cũng đồng ý với ý kiến của Cát Đông Minh, tạm thời không nói cho Tư Đồ biết, tốt nhất là âm thầm giải quyết chuyện này.
Nhưng sự việc phát triển ngược với hướng đi của bọn họ, Dương Lỗi gọi điện tới, vội vàng gấp gáp nói, “Tiểu Lâm vừa gọi cho Tư Đồ, rất có thể đã kể chuyện này cho hắn nghe.”
“Cái gì?!” Cát Đông Minh xù lông, “Đầu nó bị nhúng nước?!”
“Khoan nói cái này, mau tới nhà hắn tìm người.”
“Tìm ai, Tư Đồ có ở đây đâu!”
“Không, tối hôm qua hắn về rồi.”
“Má! Nói thật hay đùa vậy?” Cát Đông Minh cũng không rảnh rỗi để ý tới sự có mặt của Đường cảnh giam, phải giữ lễ phép lịch sự, mắng một câu, cầm chìa khóa chạy đi.
Đường cảnh giam thông báo cấp dưới chuẩn bị xe, chạy tới nhà Tư Đồ.
Trên đường đi chẳng ai nói tiếng nào, hai người tới nhà Tư Đồ nhấn chuông cửa, cuối cùng gọi được người xuất hiện.
Cửa mở ra, Tư Đồ vô cùng bình thường nhìn chằm chằm hai người, cười nói, “Tới nhanh thế, mau vào đi.”
Vào trong nhà, Cát Đông Minh nhịn không được nhìn xung quanh, hỏi, “Tiểu Lâm đâu?”
“Đi tra án rồi.” Tư Đồ cười nói, “Cậu ấy có thể còn bình tĩnh hơn anh nhiều, gọi điện cho tôi xong thì đi tra án tiếp.
Nhìn hai người đi, xem vấn đề quá nghiêm trọng rồi.”
“Tư Đồ!” Cát Đông Minh nghiêm nghị quát một tiếng, “Cậu không thể căng thẳng một chút à? Bây giờ cũng không phải người ngoài, chuyện năm xưa của cậu lỡ như còn bằng chứng thì cậu lo thế nào!”
Bị Cát Đông Minh gầm một tiếng như vậy, Tư Đồ ngược lại bật cười.
Ngón tay vô tình sờ lên chiếc nhẫn, nhìn Đường cảnh giam nghiêm túc, hỏi, “Hai người cảm thấy có bằng chứng?”
“Cậu nói vậy là sao?” Đường cảnh giam hỏi.
“Luật pháp quy định, tròn 16 tuổi mới phải chịu trách nhiệm hình sự.
Lúc đó còn ba tháng nữa tôi mới tròn 16, tại sao đầu quỷ không chờ ba tháng nữa hẵng tống tôi vào tù?”
“Tâm địa của hắn tốt.”
“Anh dội nước cho tỉnh đi.” Tư Đồ xỉa Cát Đông Minh một câu, “Người đó cực kì thù hận cái ác, cho dù là ai, bao nhiêu tuổi.
Đầu quỷ sở dĩ không đợi ba tháng, bởi vì hắn biết mặc dù tôi giết người, nhưng cuối cùng vẫn không nắm được bằng chứng trong tay.”
“Ý cậu là, vụ án đó không phải do đầu quỷ phá?”
“Tôi cũng không biết.” Tư Đồ hiếm khi có thời điểm ngờ vực, chẳng qua hắn có thói quen lười biếng, ở trước mặt Đường cảnh giam vẫn là dáng vẻ không tim không phổi, nói tiếp, “Chuyện năm đó là do một tay hắn phá, nhưng cuối cùng vẫn bắt tôi tự thú.
Mặc dù hắn nói nắm giữ bằng chứng có lợi trong tay, nhưng cũng chỉ nói mà thôi, từ đầu tới cuối vẫn không có lấy ra cho tôi xem.
Tôi lúc đó còn nhỏ, bị hắn hù dọa một chút thì liền đi tự thú.
Sau này tôi suy nghĩ, bằng chứng thật sự có lẽ nằm trong tay người khác.”
“Con lạy bố! Chuyện quan trọng như vậy sao cậu không nói sớm? Đã nhiều năm trôi qua, cậu không nghĩ tới chuyện tìm chứng cớ để tiêu diệt?”
Thấy Cát Đông Minh nổi nóng, Tư Đồ vỗ vai hắn, “Chuyện này không chỉ liên quan tới một mình tôi.
Đầu quỷ cũng biết, vụ án này bị lật lại cả hắn cũng sẽ không chạy thoát, tôi giết người, hắn bao che.
Cho nên anh nghĩ đi, đầu quỷ sẽ bỏ mặc bằng chứng không quan tâm à? Hắn không để ý tới, chứng tỏ bằng chứng ở một nơi rất an toàn, hoặc là ở trong tay một người rất an toàn.
Hắn không lo, tôi cũng không lo.”
“Nhưng mà…”
Tư Đồ giơ tay chặn Cát Đông Minh lại, sắc mặt nghiêm túc nói, “Bây giờ nên lo lắng không phải tôi, mà là hiệp hội.
Bây giờ chúng ta đã biết, Vương Lương có dính dáng tới vụ án của ba tôi, hơn nữa trong tay Vương Lương còn có một bản chứng cớ có thể chỉ điểm tôi.
Mặc dù tài liệu hắn lưu không nói rõ là thứ gì, nhưng nhìn tổng thể thì là tám chín phần rồi.
Vấn đề là, tại sao Vương Tú trùng hợp thuê Vương Lương? Mà ngày xưa Vương Lương từng là cảnh sát, hắn từ đâu biết được chân tướng về vụ án của ba tôi, rồi làm sao biết được chân tướng về vụ của tôi?”
“Cậu nghi ngờ là do bác sĩ làm?” Đường cảnh giam hỏi.
“Không phải nghi ngờ, mà là khẳng định.” Từ Đồ không hề chậm trễ nói, “Kẻ hận không thể g iết chết tôi có rất nhiều, nhưng kẻ có khả năng liều chết với tôi chỉ có bác sĩ.
Cho nên chúng ta phải từ chuyện này phân tích ra mục đích thật sự của hắn.”
Mấy phút trước còn nóng nảy, Cát Đông Minh dần bình tĩnh lại.
Đầu tiên, hắn là một người chấp pháp vẫn luôn do dự phải đối xử như thế nào với Tư Đồ, về công về tư, Tư Đồ là anh em của hắn, nhưng pháp bất dung tình, nếu thật sự có một ngày như thế, hắn cũng phải nhắm mắt xông lên.
Cho nên vừa rồi hắn mới nổi nóng, mới hốt hoảng như vậy, nhưng nghe Tư Đồ nói xong, trong lúc giật mình hắn nhận ra người này có lẽ đã sớm ngờ tới.
Nghĩ tới đây, Cát Đông Minh cắt lời Đường cảnh giam, nói thẳng, “Tư Đồ, cậu nói thật cho tôi biết, cậu rời khỏi thành phố là đi làm cái gì?”
Nghe vậy, Tư Đồ tặc lưỡi một cái, “Vương Lương mất tích là ba tháng trước, mà một tháng trước Miêu Kỳ Kỳ rời khỏi viện quản giáo.
Tôi có thể chắc chắn bác sĩ đã tiếp xúc với Miêu Kỳ Kỳ, cũng đưa tài liệu về tôi và những người xung quanh cho cô bé, sau đó Miêu Kỳ Kỳ xuất hiện ở gần nhà Tiểu Diêu, rồi lại tiếp xúc với Thiếu An.
Nhưng tại sao Miêu Kỳ Kỳ không tiếp xúc tôi? Tôi cũng là người từng ở sở quản giáo, hơn nữa còn có mối thù nặng nhất với hiệp hội, cho dù thế nào cũng thấy tôi mới là kẻ đầu tiên cô bé muốn nhắm vào.
Mà Miêu Kỳ Kỳ cố gắng né tránh tôi, chứng tỏ, tôi là kẻ thù cô bé muốn giữ tới cuối cùng.
Vậy thì bác sĩ có ý định gì? Tôi nghĩ, hắn lợi dụng Miêu Kỳ Kỳ và Vương Tú, ẩn giấu mục đích thật sự.”
Tư Đồ nói tới đây, hắn cầm giấy bút trên bàn, vừa viết vừa nói, “Bác sĩ thông qua Trương Ny phát hiện Vương Tú, sau đó đề ra kế hoạch, kế hoạch này bắt đầu là Vương Lương, rồi mới đến vụ án ở sân khấu.
Tiếp đó, hắn thừa dịp chúng ta đang bận rộn với vụ án này cùng với Miêu Kỳ Kỳ, lấy tài liệu về vụ án của ba tôi bỏ vào nhà Vương Lương.
Bác sĩ đoán tôi sẽ phát hiện ra Vương Lương, cũng sẽ phát hiện tài liệu hắn để lại.
Cứ thế tôi sẽ về quê điều tra vụ án năm xưa, nói cách khác, tôi bị dẫn đi.
Mà Diệp Từ đã ra nước ngoài giúp đầu quỷ, không ở đây.
Người còn dùng được chỉ có tổ chuyên án.
Mục đích của bác sĩ là muốn chúng ta sụp đổ, đâm từng nhát.
Còn tôi… Hai người nghĩ đi, chúng ta giao thủ với hiệp hội tới bây giờ, còn chuyện gì đáng để hiệp hội lợi dụng?”
“Vụ án mưu sát năm xưa!” Cát Đông Minh thốt lên.
“Đúng thế.” Tư Đồ gật đầu, “Cho nên, để đề phòng vạn nhất, tôi mới về quê điều tra vụ án.”
Chẳng qua, cái gọi là bằng chứng đủ để đem mình lên đài hành hình, từ đầu tới cuối vẫn không có manh mối, biết nó tồn tại nhưng không biết nó ở đâu.
Hết chương 30.
——oOo——