Đọc truyện Full

Quyển 4 – Chương 95: Cô Đảo

Lúc này, Salman cũng dựa vào manh mối nắm giữ của chính mình ban đầu tìm được nhân vật nguyên chủ, hơn nữa căn cứ hình ảnh mô hình người thu nhỏ mà Nhậm Dật Phi đưa, hắn tìm được số phòng.

Quả nhiên nhìn thi cốt trắng trong quan tài đá, Salman xác định, chủ nhân ngôi mộ là một người tàn tật bị gãy xương đùi, phía dưới không có xương. Hắn cẩn thận nhớ lại, đúng là Salman chưa từng nhìn thấy bộ xương lộ ra nửa người dưới bao giờ.

Lúc đó hắn còn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nguyên chủ hắn khó khăn được ai đó giúp đỡ, hoặc là làm chuyện xấu nên trong ba lô mới có giấy chứng nhận người tàn tật. Cuối cùng không nghĩ tới là phó bản nhắc nhở.

Salman xem qua di động người nọ, hắn tìm thấy nhật ký ghi chú của đối phương, bên trong viết tâm nguyện nguyên chủ: Muốn trở thành một người bình thường khỏe mạnh, có thể đi nơi nơi du lịch, ngắm cảnh đẹp mọi miền thế gian.

Nhậm Dật Phi nhìn biểu tình Salman từ xa, hắn biết nhất định cậu ta cũng đã có thu hoạch.

“Cho dù thân thể bị cá biển cắn nuốt thì khát vọng thuở đầu vẫn vĩnh viễn bất tử, giấc mộng của một đám người bọn họ hợp lại thành phó bản kỳ diệu này. Bảy ngày luân hồi một lần, tựa như khói lửa bụi trần xán lạn mà ngắn ngủi.”

“Lấy thân mình làm nến, châm đom đóm sáng ngời. Dường như ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo ấy đã hóa thành một nơi cho những linh hồn không cam lòng biến mất gửi mộng. Ở trong mơ, bọn họ không có chết đi, từng người đều trở thành bộ dáng mà chính mình mong muốn.”

Nhậm Dật Phi bình tĩnh nhìn về phía lối vào đồng cỏ trơn.

NPC lên núi ngày càng nhiều, kéo theo đoàn người trang viên cũng đến. Bên người bà chủ trang viên có thêm ông lão điên loạn râu ria xồm xoàm, có điều giờ phút này ông ấy lại rất tỉnh táo.

Mọi người đã đến đông đủ, Nhậm Dật Phi nghĩ bụng.

Một NPC từ đâu xông tới túm lấy cổ áo bà chủ trang viên, hỏi cô rốt cuộc đây là chuyện gì.

Đoàn người xung quanh bà chủ trang viên lập tức đẩy NPC kia ra, cô lãnh đạm phủi bụi đất trên người xuống: “Tôi cũng muốn biết đây là chuyện gì.”

Thanh âm của bà chủ trang viên tựa như mang theo một loại ma lực kỳ lạ, NPC vốn vây xung quanh đám người trang viên, muốn đánh bại bọn họ là điều cực kỳ dễ dàng. Thế nhưng nhóm NPC chỉ đứng yên nhìn bà chủ trang viên không nhúc nhích, lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Đã đến lúc tỉnh mộng rồi.

Giờ phút này cảm xúc tất cả NPC đều rất hỗn loạn, bọn họ tìm được di vật của mình dưới các ngôi mộ đá, hơn nữa trong đầu đám người còn bắt đầu xuất hiện một đoạn ký ức ngắn về cuộc sống nửa lạ nửa quen. Những ký ức đó đều bị đứt đoạn, chỉ là bọn họ biết, đây chính là quá khứ của bọn họ.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Có NPC ôm đầu ngồi xuống khóc lớn.

Một tiếng nện ầm rung trời vang lên, mang theo sấm sét và tia chớp sáng chói. Không trung đột nhiên u ám tối sầm, sương đen đè xuống tạo thành bức tường chắn nghẹt thở.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu giãy giụa quay cuồng. Mọi người nhìn xuống bên dưới, sườn núi đã bị sóng dữ và bọt trắng vây quanh, bọt biển trắng xóa va mạnh từng trận vào vách núi, núi đá sụp đổ, cây cỏ lăn xuống chìm vào biển sâu, nước biển đã ập vào cửa trang viên.

Đám người chơi đều kinh hãi: “Phó bản đẩy nhanh tiến độ!”

Chứng tỏ có người đã nắm giữ chứng cứ tin tức then chốt nên tiến độ phó bản mới bị đẩy nhanh hơn, “nó” không muốn để người chơi phá giải câu đố thuận lợi.

“Là ai nắm giữ chứng cứ tin tức then chốt?”

Salman trở thành người bị nhóm người chơi nhìn chằm chằm, bọn họ nghi ngờ người nắm giữ chứng cứ tin tức không ai khác ngoài Salman.

Quả thật Salman đã có suy đoán riêng mình. Nhưng toàn bộ chứng cứ của tin tức then chốt không phải hắn tự mình tìm được mà là Nhậm Dật Phi dẫn hắn tìm ra.

Nếu là ngày xưa thì Salman có thể không biết xấu hổ gật đầu ừ một tiếng, công lao nói đoạt liền đoạt, dù sao không phải tôi đoạt thì cũng là cậu đoạt, giới hạn cuối cùng của người chơi ở Hoang Vu Chi Giác đã sớm không còn. Nhưng mà bây giờ bắt Salman mặt dày tỏ vẻ đứng lên nhận công lao phần mình, hắn không muốn.

Bầu trời ngày càng tối đen, gió mạnh rít gào bốn phía, sóng trắng đập vào vách núi, bắn văng vô số bọt biển tung tóe.

Nhóm NPC chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng, bọn họ không biết làm gì ngoài hốt hoảng nhìn quanh. Đoàn người trang viên ngẩng mặt nhìn trời đất biến sắc rồi cúi đầu thở dài. Người chơi tiến thoái lưỡng nan đứng giữa, đôi mắt chuyển động hai bên, quan sát nhất cử nhất động bọn họ và tìm kiếm manh mối có khả năng xuất hiện.

“Bà chủ trang viên là thuyền trưởng đúng không?” Người chơi bắt đầu suy đoán.

“Không bằng cô thử đi?” Đồng bạn của người chơi nọ cười hỏi.

Thử như thế nào? Lấy mạng mình đi thử sao? Trong tay không có chứng cứ xác định khiến đám người chơi không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Rào rào.” Mưa to ập xuống tầm tã như trút, mặt đất trong chớp mắt đã biến thành đầm lầy.

“Ba!” Trên đầu bà chủ trang viên xuất hiện một chiếc ô đỏ che mưa, cô đứng nhìn mọi người, ý cười như có như không.

Trận mưa này rất to, không khác nào đêm mưa xối xả đầu tiên, chẳng qua lúc này đã không còn hủ thi bám đuôi nữa, chỉ có từng bộ thi cốt nằm an tĩnh bên trong quan tài đá mà thôi.

Thân thể bị nước mưa xối đến ướt nhẹp, tầm mắt mơ hồ không rõ xung quanh, gió lớn thổi quần áo căng phồng, nhưng lại không có người nào động đậy.

Bầu không khí quỷ dị vờn quanh đám người.

Trên thảm có trơn có hơn một trăm người, ngoại trừ tiếng sấm rền và tiếng mưa tuôn như trút thì không còn thanh âm nào khác.

Ánh mắt nhóm NPC có hơi dại ra, bọn họ nửa ngồi nửa đứng, tất cả đều giống như tượng sáp gỗ bất động. Nhậm Dật Phi cũng ở trong đó, hắn ngồi ngay một chiếc ghế lộ thiên bị mưa xối ướt đẫm mà suy nghĩ vấn đề.

Vì sao sau khi NPC chết sẽ biến thành quái vật cá? Quỷ cây là cái gì? U linh bóng trắng trên rừng là ai? Tàu biển hóa thân thành nữ thần Tinh Quang chở ảo ảnh này là vì thuyền trưởng sao?

Hắn có quá nhiều nghi hoặc nên không lập tức chỉ ra và xác nhận quỷ. Nhậm Dật Phi còn vài chuyện muốn xem xét rõ ràng hơn.

Đám người chơi vẫn còn tỉnh táo nhưng nhất thời không biết phải nói gì, cũng không biết nên làm thế nào.

Trong khi “quỷ” đang ở ngay trước mắt, thân phận thật sự được miêu tả sinh động, bọn họ lại chỉ còn thiếu một chút manh mối then chốt mới chạm được đến.

Salman cúi đầu nhìn Nhậm Dật Phi đang ngồi trên ghế nấm, hắn an tĩnh ngồi yên một chỗ, nước mưa theo đường cong lông mi lăn xuống không ngừng nhưng đôi mắt thanh niên lại chưa từng chớp lấy một cái, hai mắt vô thần.

Nhậm Dật Phi và đoàn người NPC xung quanh có biểu tình giống y hệt nhau, đương nhiên sẽ không có tầm mắt người chơi nào dừng lại trên người hắn.

Nhóm người chơi nhỏ giọng dò hỏi: “Ai là Thỏ Đen?” Song bọn họ không tìm thấy đáp án, vì không ai mở miệng trả lời.

Chuyện xưa đã đến hồi kết, tất cả mọi người đều bại lộ. Thế nhưng cho dù có thêm bà chủ trang viên vào nữa thì danh sách mười hai người chơi vẫn thiếu một người như cũ. Sắc mặt thiếu nữ nhỏ không tốt chút nào, cô biết chính mình cũng không tìm ra Thỏ Đen trong đám người.

“Nếu anh không phải hắn, thế thì anh chẳng có giá trị gì.”

Ngụy trang giả vốn cho rằng mình được chứng minh không phải Thỏ Đen, anh ta vừa thả lỏng một chút thì đã không còn cơ hội thả lỏng nữa.

Không biết tơ nhện trong suốt vòng qua cổ người chơi ngụy trang giả từ bao giờ, thậm chí anh ta còn không kịp cảm nhận đau đớn, mọi chuyện đã lập tức kết thúc.

Thi thể người nọ quỳ rạp xuống mặt đất rồi ngã sấp, máu tươi tuôn ra như suối.

Phần đầu thanh niên lăn đến phạm vi tầm mắt của Nhậm Dật Phi, hắn nhìn đôi mắt đối phương chậm rãi ảm đạm, cuối cùng mất đi ánh sáng.

Một tấm thẻ bài A từ đâu phóng tới cắt đứt sợi tơ trong suốt, sau đó bay nhanh về giữa ngón trỏ và ngón giữa của cô gái mắt kính, cô đã chậm một bước. Cô gái mắt kính cau mày: “Cô đang khiêu khích tôi?”

Giữa mưa rền gió dữ, thiếu nữ nhỏ bình tĩnh thu lại sợi tơ: “Cô nói sao thì là vậy.”

Mấy người chơi khác nhìn đầu thanh niên trên đất rồi lại nhìn vũng máu dưới chân, đồng loạt cách xa hai người bọn họ. Đây là hai kẻ điên.

“Này, đừng lộn xộn nữa.” Rốt cuộc cũng có người chơi nhịn không được mở miệng đánh tan không khí đối chọi gay gắt của hai người, “Hai người muốn chết đuối ở chỗ này à? Cứ xem tốc độ thủy triều tiến lên, trong một giờ chắc chắn sẽ cuốn đến chỗ chúng ta. Nếu không mau tìm ra thân phận thật sự của bà chủ trang viên thì chúng ta đều toi đời.”

“Thì sao, liên quan gì đến tôi? Nếu các người chết vì chuyện này thì phải trách các người quá yếu.” Thiếu nữ nhỏ không cho là đúng, cô cười lạnh, “Tôi đến đây vì Thỏ Đen, không phải vì phá giải phó bản. Muốn phá giải phó bản thì các người làm là được.”

Cô gái mắt kính cũng không muốn để ý người chơi kia, cô lắc lắc thẻ bài trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ: “Các người đã có suy đoán thì cứ tự nhiên đến chỉ ra và xác nhận quỷ đi. Như thế nào? Định để tôi làm phép thử? Cút xa bà một chút, chiêu này không dùng được đâu.”

Salman bị ụp nồi nắm giữ chứng cứ tin tức then chốt càng không nhúc nhích.

Vốn dĩ chuyện chỉ ra và xác nhận quỷ là chuyện tự chịu trách nhiệm lỗ lời. Đánh cuộc thắng thì sẽ đạt được cơ hội khiêu chiến quỷ lấy quỷ bài, đánh cuộc thua thì phải trả giá bằng một cái mạng, công bằng xác đáng.

Chính mình không chắc chắn lắm nên hố người khác làm phép thử? Nghĩ cái gì trong đầu vậy bro? Bộ tưởng phó bản cấp trung vẫn còn người chơi thiên chân hay sao?

Người chơi mở miệng giảng hòa ngượng ngùng sờ mũi, đây là lần đầu tiên hắn chơi phó bản cấp trung. Đương nhiên ban đầu hắn cũng cho rằng phó bản sẽ có chút khó khăn, chỉ là không ngờ bối cảnh phó bản lại phức tạp như vậy, hết tầng ý nghĩa này đến tầng ý nghĩa khác.

Hắn không quá xác định thân phận thật sự của quỷ, hơn nữa bản thân cũng không cần lấy được quỷ bài nên mới muốn để người khác chịu trận. Ai ngờ đám người chơi này đều đã thành tinh từ lâu.

Bà chủ trang viên là “quỷ”, đây là sự thật rõ ràng, nhưng cô có phải thuyền trưởng hay không thì rất khó mà nói.

Nếu nói phải, chứng cứ đâu?

“Ô ô ô…” Gió lớn nghiêng ngả xuyên qua khe hở, truyền đến thanh âm rên rỉ khóc than.

Cuồng phong bên ngoài gào thét giận dữ, mưa to cọ rửa đất vàng, quan tài đá hoàn toàn lộ rõ giữa màn mưa.

Tiếng sóng biển đánh vào nham thạch ngày càng kề sát, mực nước dâng đến đỉnh núi. Không biết tự bao giờ, bọn họ đã bị biển nước màu lam u ám mênh mông bao vây.

Mây đen áp thấp, sóng biển đến gần, vách núi sụp đổ… Hoàn cảnh khắc nghiệt kéo theo một loại cảm giác bị áp lực đè nặng, như tảng đá đè xuống lồng ngực người chơi khiến đám người không thể thở nổi. Đoàn người trang viên trước mặt lại còn bình tĩnh nhìn bọn họ chằm chằm.

Mấy người chơi điên cuồng suy nghĩ, bọn họ muốn xâu chuỗi toàn bộ mảnh ghép manh mối có được bằng một sợi dây.

Hiện tại là ngày thứ năm của phó bản, thứ tự tin tức nhắc nhở lúc trước lần lượt là:

Lấy thân mình làm nến, châm đom đóm sáng ngời.

Tinh Quang trầm hải, nữ thần chiết kích.

Các đường giao nhau, sinh tử giao giới.

Bụng cá giấu xác, đất vàng chôn xương.

Tất cả manh mối phó bản nhắc nhở đều sẽ liên quan đến thân phận thật sự của “quỷ”. Nhắc nhở đầu tiên có thể giải thích là người nào đó cứu giúp kẻ khác trong khốn cảnh, hoặc là người hy sinh lợi ích chính mình để cứu giúp kẻ khác.

Tin tức thứ hai, có một con thuyền tên là Nữ Thần Tinh Quang bị chìm, nữ thần mất đi binh khí.

Tin tức thứ ba, nhắc nhở này có hai tầng ý nghĩa.

Tầng thứ nhất có khả năng ám chỉ nơi bọn họ đang đứng, các đường bộ tham quan trang viên sẽ giao lại ở đồng cỏ, mà từng dãy quan tài đá thì tượng trưng cho sinh tử nối liền.

Tầng thứ hai ám chỉ hai manh mối hiện thực và mộng ảo đan xen, cũng chính là hai tuyến đường thuyền chìm và đảo chìm trùng điệp, sau đó khiến cho NPC trong phó bản và NPC trong hiện thực là xương cốt gặp nhau, sinh tử giao giới. Nhìn chung toàn bộ phó bản chỉ có nghĩa trang nơi đây là địa điểm duy nhất nối liền hiện thực.

Tin tức thứ tư, bọn họ đã biết đất vàng chôn xương ám chỉ xương trắng trong quan tài đá, vậy bụng cá ở đâu? Thi thể trong bụng cá ở đâu? Thi thể trong bụng cá sẽ là mấy thi thể biến thành quái vật cá kia sao?

Nhưng nhóm người chơi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.

“Nói “quỷ” chính là thuyền trưởng, quả thật các manh mối này đều khá phù hợp.”

Đa số người chơi nhiều kinh nghiệm đều đang chờ đợi, nếu không xác định chắc chắn thì bọn họ sẽ không bước ra một bước. Nhưng có một người đang đấu tranh tư tưởng, dục vọng và cảnh giác không ngừng đấu tranh với nhau, ngo ngoe rục rịch.

Hắn chính là người chơi có ý đồ dẫn dắt người khác làm phép thử, phó bản này là phó bản cấp trung đầu tiên của hắn.

Khen thưởng phó bản cấp trung quá mức mê người, “quỷ” lại còn đang ở trước mắt.

Khả năng thật sự quá lớn.

Nhưng đương nhiên đánh cuộc cũng không nhỏ.

Không khác nào một kẻ nghiện cờ bạc đang đứng trước sòng bài, trong lòng tràn ngập tham lam dục vọng, tiền bạc lóe sáng đủ loại màu sắc đâm vào mắt hắn. Hắn chưa bao giờ chơi qua một trận đánh cuộc như thế.

Mưa to nện xuống không dứt, nước biển dâng lên càng cao, bóng ma chết chóc bao phủ toàn bộ người chơi.

Rốt cuộc, người chơi này cũng không nhịn nổi nữa. Hắn trực tiếp đi tới trước mặt bà chủ trang viên, nhìn gương mặt tinh tế xinh đẹp của đối phương mà hít sâu một hơi, thanh âm run rẩy: “Tôi chỉ ra và xác nhận, cô chính là thuyền trưởng, thuyền trưởng là “quỷ”!”

Bà chủ trang viên sửng sốt.

Khóe miệng người chơi kia lập tức giương cao, hắn mừng như điên, tưởng tượng bao nhiêu khen thưởng đổ xuống người mình.

Đến đây đi, mau đến đây, tiền tài, vinh quang, khen thưởng hi hữu trân quý,…

Chỉ là không ngờ một giây sau, bà chủ trang viên lại hơi mỉm cười với hắn. Ý cười trên mặt người chơi này lập tức cứng đờ —— Hắn không cảm giác được thẻ bài nóng lên.

Thất bại rồi?

Không, không thể nào——

Không khác nào con bạc phát hiện tiền tài trước mắt mình đều chỉ là sỏi đá.

Tất cả những đặc thù manh mối đều phù hợp với đặc điểm “ngọc bích chất lượng cao”, chỉ có vài chỗ là mơ hồ không rõ, hắn biết cơ hội phát tài đang ở ngay phía trước, nếu ngu ngốc bỏ lỡ thì sẽ tiếc nuối cả đời, vì vậy mới động tâm lựa chọn bỏ qua mọi câu hỏi bất thường mà mình chưa tìm ra.

Đương nhiên mỗi người chơi đều có phán đoán “cô ấy chính là quỷ”, tiền tài khiến mọi chứng cứ tin tức đều chỉ hướng cho suy đoán của hắn. Có vài tin tức mơ hồ thì sao? Hắn tự động xem nhẹ.

Chẳng hạn như chứng cứ của tin tức then chốt “bụng cá giấu xác”.

Nếu người chơi này mang theo tâm lý “chọn lựa và bài trừ” để xem xét chứng cứ thì có lẽ hắn sẽ không bốc đồng như thế.

Mà hiện tại, bởi vì hắn xúc động nhất thời nên phải trả giá đắt. Người chơi thanh niên trừng lớn đôi mắt, cười gượng một tiếng: “Cô chính là quỷ đúng không? Không không, chờ đã, tôi nói giỡn mà thôi, không phải thật sự chỉ ra và xác nhận.”

Tất cả kết thúc, người chơi nọ chợt vỡ thành vô số mảnh vụn trong nháy mắt. Chúng rơi xuống nền đất rào rào, cuối cùng bị nước mưa tầm tã hòa tan, hoàn hoàn biến mất không thấy bóng dáng.

Chỉ ra và xác nhận, thất bại.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full