*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì bị súng đạn uy hiếp, bảy tuyển thủ này hoàn toàn không thể phản kháng. Bọn họ bị đội tuần tra mang đi, vòng tay phát sóng trực tiếp bị người tháo ra, camera ghi hình cũng bay về phía chiếc vòng.
Kênh phát sóng trực tiếp dừng lại, các tuyển thủ lập tức lo lắng: “Các anh muốn mang chúng tôi đi đâu?”
“Đương nhiên là nơi nên đi.”
“Tôi không phục!” Một tuyển thủ còn không biết tình cảnh chính mình hiện tại. Anh ta phản bác, “Quy tắc không nói ban đêm không thể ra ngoài.”
“Đúng vậy, nhưng cũng không nói ban đêm có thể ra ngoài.” Người trong đội tuần tra trói bọn họ lại bằng dây thừng, “Đưa qua bên kia đi… Đúng là phiền phức chết.”
“Bên kia” trong lời bọn họ ngầm ám chỉ con thuyền. Bảy người bị trói gô được đưa đến trên thuyền. Lúc nhìn thấy tình huống nơi đó, bọn họ đều ngây người ra vì sợ.
“Đây, đây là tình huống gì thế này?”
Tất cả tuyển thủ bị loại trừ lúc trước đều tập trung một chỗ. Bởi vì bảy người tới không đếm cẩn thận có bao nhiêu người chơi, cho nên cũng không hề phát hiện nơi này thiếu một người.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, toàn bộ tuyển thủ bị loại trừ ngồi xếp bằng dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm sân khấu đã buông màn, biểu tình nghiêm túc, còn có người ghi chép tỉ mỉ.
Trên mỗi tấm màn sân khấu đều có một đoạn hình ảnh tắt âm, phía dưới viết phụ đề, bên cạnh còn có khung thảo luận, mỗi một giây liền trôi qua rất nhanh. Vì không kịp ghi nhớ bình luận của khán giả, đám tuyển thủ không khỏi lộ vẻ mặt thất vọng.
Nhậm Dật Phi theo bảy người tới nơi cũng phải giật mình: Ban nãy đâu phải thế, bây giờ là tình huống gì đây?
Hắn nhìn kỹ màn ảnh sân khấu, rốt cuộc kinh ngạc phát hiện đoạn hình ảnh kia chính là các kênh phát sóng trực tiếp của những tuyển thủ vẫn chưa bị loại. Ngoại trừ phụ đề, bên cạnh còn có phản hồi đến từ người xem.
Thông qua nó, các tuyển thủ bị loại có thể phân tích một cách trực quan rằng ưu điểm từng tuyển thủ ở đâu, thực lực của bọn họ thế nào, người nào nhiều nhiệt độ thảo luận.
Bọn họ còn biết khán giả bên cạnh thích cái gì, yếu tố gì xuất hiện sẽ làm khán giả kích động.
Chết tiệt, đây không phải huấn luyện trước kỳ kiểm tra ư?
Có câu gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thứ này không chỉ giúp đỡ các tuyển thủ bị loại hiểu biết về đối thủ chính mình mà còn giúp họ hiểu biết về trọng tài trò chơi, cũng chính là khán giả.
Gian lận!
Nhậm Dật Phi vuốt ngực vì trái tim nhói đau. Chuyện này không khác nào giảng viên bắt học sinh rớt môn tiến hành buổi phụ đạo trọng điểm, cho bọn họ làm qua đề thi sắp tới một lần, thậm chí còn phân tích bài thi, bổ sung điểm thiếu sót.
Hắn biết ban tổ chức muốn kéo gần khoảng cách chênh lệch giữa kẻ thắng người thua. Nhưng vì sao người thắng lại phải “hưởng thụ” sự đối đãi bất công này cơ chứ?
Bọn họ sai vì đã quá mạnh sao?
Đối với loại huấn luyện trước kỳ thi này mà nói, nếu những người “sống lại” là những người xuất sắc nhất đội ngũ, nói không chừng bọn họ sẽ thật sự tạo thành mối uy hiếp không nhỏ cho người chơi còn ở.
“Hóa ra sống trở về đội ngũ vốn không phải tiết mục mà người sau màn vừa mới thêm vào, đây là kế hoạch được chuẩn bị từ sớm?” Nhậm Dật Phi hoàn toàn mơ hồ. Hôm qua vẫn là khung cảnh bắt cóc, hôm nay liền nghiêm túc thực hiện tiết mục “hồi sinh”, rốt cuộc trong đầu ban tổ chức đang nghĩ cái gì?
Trong biệt thự, trên gác xép.
“Cậu nói tiết mục sống trở về đội ngũ có thể gia tăng nhiệt độ thảo luận?” Ban tổ chức ở đất liền, cách đảo nhỏ rất xa nửa tin nửa ngờ.
Người này biết chính mình không phải là nhân tài về mảng tuyên truyền hay làm tiết mục giải trí, cho nên mới dốc toàn quyền xử lý chuyện bên ngoài. Gã chỉ có một điều kiện, đó là làm chương trình này nổi tiếng đến mức đạt mức độ quốc dân, hơn nữa cho em trai gã ra mắt công chúng một cái tự nhiên nhất.
Chẳng qua một tiếng trước, em trai gã bị loại.
Đương nhiên ban tổ chức vô cùng tức giận, cũng may người phụ trách sử dụng phương án B, đó là tiết mục “hồi sinh” tuyển thủ.
“Thất bại sẽ không hạ thấp phong thái trên người em trai ngài, ngược lại càng làm cậu ấy có thêm một loại mị lực. Người quá mức ưu tú và xuất sắc sẽ khiến khán giả cảm thấy trở ngại về khoảng cách, nhưng người sau khi lội ngược dòng thành công sẽ làm bọn họ cực kỳ hài lòng.”
“Thậm chí khán giả sẽ đặt tình cảm cá nhân lên người cậu ấy, loại đồng cảm này sẽ giúp em trai ngài tiến xa ở trong giới giải trí.” Người phụ trách giải thích.
Ban tổ chức không tin lời hắn nói hoàn toàn, vì vậy gã trưng cầu ý kiến của người khác trong nghề. Không ngờ ý kiến của bọn họ cũng tương tự kế hoạch người phụ trách tính toán.
“Xét trên nhiều phương diện khác nhau, em trai ngài khá ưu tú, thuộc về loại hình ưu tú đều các mảng nhưng không có cái gì nổi trội, rất khó để khán giả ghi nhớ. Có điều một khi thông qua con đường “bị loại trừ” và “vương giả trở về”, cậu ấy sẽ xuất hiện trong mắt người xem thêm lần nữa, trên người cậu ấy liền xuất hiện cảm giác kiên trì bền bỉ, truyền cảm hứng đến khán giả.”
Nói trắng ra chính là, tiết mục này có thể điều động cho thái tử độ công nhận nhiều hơn. Hơn nữa nhất thời thất bại là một loại quá trình “ngược người hâm mộ rồi củng cố người hâm mộ”, có thể gia tăng số lượng người hâm mộ trung thành và khả năng đứng đầu chịu sóng.
Cuối cùng, dựa vào quan niệm bình thường của con người, “người đẹp vừa mạnh vừa thảm” sẽ có tính thị trường hơn “người đẹp chỉ có mạnh” mà thôi.
Sau khi nghe người trong nghề phân tích, ban tổ chức lập tức cảm thấy con đường sống lại này càng phù hợp với em trai gã: “Cậu phải làm tốt tiết mục sống lại đấy, phải khiến cho khán giả chú ý nó càng nhiều.”
“Tôi biết rồi.” Người phụ trách đáp lời rồi cúp máy.
“Còn ba người nữa.” Hắn nhìn ảnh ngược chính mình trên cửa sổ, miệng lẩm bẩm, “Không thể bị phát hiện.”
Sáng hôm sau.
Lúc ăn sáng, bàn dài dư ra bảy ghế trống, hiện trường chỉ còn 31 người.
Vài người biết chuyện bảy người này vẫn chưa từng trở về sau khi rời biệt thự, vài người thì không biết nguyên do. Thanh âm kia cũng không giải thích gì, chỉ cho bọn họ thưởng thức bữa sáng, sau đó mở lá thư, bắt đầu một ngày mới tốt lành.
Như thường lệ, Nhậm Dật Phi không mở lá thư vội. Hắn ăn bữa sáng trước, hôm nay có cháo bí đỏ mềm mại, sủi cảo tôm đỏ hồng, bánh vàng bột bắp, gỏi vừa miệng… Đây đều là bữa sáng kiểu Trung Quốc mà Nhậm Dật Phi đã gọi đêm qua.
Hắn uống cháo mềm, ngón tay gõ mặt bàn thích ý, thu hút sự chú ý của vài người trên bàn.
“Ngày mai tôi phải đổi bữa sáng đa dạng chút. Ăn bánh trứng, bánh táo đỏ, sữa đậu nành ngọt. Ừm, hay là sữa đậu nành mặn ta.” Nhậm Dật Phi lầm bầm, “Nhiều món ngọt rồi, chắc là gọi sữa đậu nành mặn, biết người biết ta.”
Đến khi bữa sáng sắp kết thúc, Nhậm Dật Phi mới mở bức thư. Bên trong lại là hình ảnh tử trạng khủng bố của một thi thể. Lúc này giọng nói mới vang lên, yêu cầu bọn họ tìm ra hung thủ trong thời gian quy định.
“Đạo diễn.” Nhậm Dật Phi bỗng giơ tay, hắn có một vấn đề đã thắc mắc một ngày, “Hình như ảnh chụp thi thể không phải là mô hình, ngày hôm qua cũng vậy, chúng đều là vụ án thật sự sao?”
“Là thật sự.” Người sau màn ném một hòn đá khổng lồ xuống, “Chúng đều là những vụ án từng phát sinh, cũng tồn tại thật sự.”
Vụ án tồn tại từng phát sinh?
Nhậm Dật Phi chuyển hướng những người khác: “Mọi người có biết vụ án xảy ra hôm qua không? Từng nghe nói cũng được.”
Bọn họ đều là người yêu thích trinh thám, có lẽ sẽ chú ý những vụ án xảy ra trong hiện thực, đặc biệt là vài vụ án hàng năm không có lời giải đáp, vẫn chưa được phá giải. Bọn họ có biết vụ đó không?
Ai ngờ đám tuyển thủ chỉ lắc đầu: “Có vụ án cùng loại, nhưng giống như đúc thì không có.”
“Vì tránh tạo thành khủng hoảng cho xã hội, chính phủ sẽ niêm phong các vụ án mang tính chất tương đối ác liệt này sau khi đã phá giải, rất ít khi truyền ra bên ngoài. Thông thường người dân bản xứ sẽ biết đôi chút. Mười năm sau, hai mươi năm sau, chúng ta có thể biết được vài chân tướng đằng sau thông qua mấy chương trình phát sóng.”
Tuyển thủ nào đó nói ra ý kiến bản thân: “Cho nên, có khả năng là chúng ta không biết.”
Nhậm Dật Phi gật đầu, lời này xem như đã giải thích nghi hoặc trong lòng hắn.
“Đúng rồi.” Nhậm Dật Phi mở miệng, “Sau bữa tối, mọi người có muốn giao lưu nói về vài vụ án mình biết không, gia tăng thông tin dự trữ cho trường hợp cần thiết.”
Vài tuyển thủ không mấy hứng thú, nghe xong thì lắc đầu rời đi. Song cũng có vài người suy xét cẩn thận, rốt cuộc đồng ý: “Được.”
Bữa sáng kết thúc, các tuyển thủ mang theo nhiệm vụ xuất phát lên đường. Tìm kiếm nạn nhân thông qua ảnh chụp, biết thân phận thật sự của anh ấy/cô ấy, sau đó hiểu biết tình huống vụ án, kéo tơ lột kén phục hồi trình tự vụ án, tìm hung thủ sau màn.
Đây là trình tự các bước mà bọn họ hành động, nếu thiếu mất một bước nào trong đó thì mọi chuyện sẽ không thể tiến hành. Chẳng qua có đôi khi, bọn họ chỉ còn thiếu một bước nữa là xong.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm…
Số lượng người chơi trên bàn dài dần dần giảm bớt, biểu cảm ở trên mặt bọn họ cũng theo đó ít đi. Thời gian trôi một hôm, gánh nặng trong lòng họ lại nặng thêm một phần. Mặc dù các tuyển thủ vẫn còn tiếp tục tìm hung thủ được, song áp lực bọn họ cũng càng lúc càng lớn.
Hơn nữa còn có một quy tắc loại trừ trí mạng là nhiệt độ thảo luận, ngay cả Nhậm Dật Phi cũng không thể không cố sức phá án.
Nhậm Dật Phi nói chính mình là người trong giới giải trí, không hiểu về trinh thám, lời này là nói thật. Có lẽ so với người bình thường thì năng lực hắn không tồi, song nếu so với cao thủ trinh thám chân chính, Nhậm Dật Phi vẫn còn một đường dài phải đi.
Đương nhiên, hắn cũng có điểm mạnh hơn người. Đó chính là lượng kiến thức phức tạp, Nhậm Dật Phi hiểu biết nhiều kiến thức bên ngoài, hắn cũng biết phân tích tâm lý gây án của thủ phạm, đảo ngược quá trình phạm tội.
Có điều chuyện phiền phức trước mắt phải nói tới chính là: Làm sao để nắm chắc nhiệt độ thảo luận, bảo đảm chính mình ở trình độ tầm trung, sẽ không bị loại trừ, cũng sẽ không trở thành đối tượng thứ nhất bị kề dao vô cổ vì “cản trở hoạt động cho thái tử nội bộ”.
Hiện tại vẫn chưa phải lúc để hắn lộ răng nanh.
Mấy ngày sau.
Hôm nay đã là bữa tối thứ mười, lại có hai tuyển thủ bị loại, thậm chí có ba tuyển thủ bị loại vì không đủ nhiệt độ đề tài. Trên bàn dài chỉ còn mười ba người sống sót, trong đó Nhậm Dật Phi đứng vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng nhiệt độ.
Mặc dù hắn nói chuyện ngang ngược, tính tình cũng nóng nảy, nhưng hình như khán giả lại thích giọng điệu này. Hai thần tượng có số lượng người hâm mộ đông đảo ban đầu cũng bị Nhậm Dật Phi ném ở phía sau.
Cho dù xét về năng lực trinh thám hay xét về nhiệt độ thảo luận, các tuyển thủ còn lại đều rất ưu tú. Nhưng nếu muốn đi tiếp, bọn họ vẫn cần nỗ lực càng nhiều.
Phải biết rằng, ngày mai sẽ có tuyển thủ bị loại trừ “hồi sinh”. Bọn họ đã bị loại một lần, lúc trở về càng có tính công kích.
“Muốn hợp tác không?” Một tuyển thủ vươn tay “hợp tác” với một tuyển thủ khác. Bọn họ có điểm mạnh khác nhau, kết quả hợp tác sẽ có lợi hơn hành động độc lập.
Tuyển thủ này cân nhắc thiệt hơn, sau đó gật đầu.
Tăng năng lực và tăng nhiệt độ chính là tổ hợp hợp tác thích hợp nhất. Qua vài phút, đã có ba nhóm tuyển thủ tổ đội thành công.
Ba nhóm tuyển thủ này có vài điểm tương đồng, năng lực và nhiệt độ đề tài của bọn họ đều ở mức trung bình. Nhiệt độ không cao nhất, năng lực cũng tầm trung, nếu không hợp tác thì tương lai bị loại sẽ ở ngay trước mặt.
Nhậm Dật Phi vốn cho rằng sẽ có người chọn hắn, kết quả không có lấy một bóng ma nào.
“Nhiệt độ đề tài của cậu tăng lên quá nhanh, nếu so sánh thì việc loại trừ người có nhiệt độ cao nhất và người có thực lực mạnh nhất sẽ càng có lợi cho họ.” Tuyển thủ có năng lực mạnh nhất, đồng thời nhiệt độ thảo luận vẫn luôn trên hạng năm là nữ sinh kia mở miệng nói chuyện. Cô cũng không tổ đội.
“Xét theo trình độ mà nói, đây là một loại khẳng định sức mạnh của chúng ta đúng không?” Nhậm Dật Phi đổi cách suy nghĩ vấn đề.
Nữ sinh nọ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thật ra tôi không xem trọng hợp tác của bọn họ.” Nữ sinh nói tiếp, “Năng lực và nhiệt độ đều quá bình thường, cho dù hợp tác thì hiệu quả cũng sẽ không cao.”
Quả thật bản thân các tuyển thủ cũng tự biết chuyện này, song bọn họ không thể tìm một người có năng lực quá mạnh hoặc nhiệt độ quá cao tổ đội. Bởi vì đến cuối cùng, mục đích chương trình vẫn là tìm ra một người xuất sắc nhất.
Giả sử tìm tuyển thủ mạnh hoặc nhiệt độ cao để họ tổ đội, nhất định người bị loại trừ sẽ chính là bọn họ, nhóm tuyển thủ bình thường.
“Ngày mai tuyển thủ sống lại sẽ trở về, không biết là ai nhỉ.” Các tuyển thủ ôm theo nghi vấn trở về phòng.
Nhậm Dật Phi đứng ngay cửa cầu thang một lát. Ở đây có một bức tranh sơn dầu rất lớn, song không phải nhân vật nào đó mà là bản đồ nhìn xuống toàn đảo nhỏ.
Biệt thự này nằm ở hướng Đông Nam, lần đi làm nhiệm vụ gần nhất của bọn họ cũng đều tập trung về hướng Đông Nam. Trong khi du thuyền thì ở phía Tây Nam đảo nhỏ, bên đó có bến cảng.
Mấy ngày nay, trên khoang thuyền cũng trải qua mấy phen chém giết, có khả năng đêm nay liền phải chọn ra ba người thắng cuối cùng. Bọn họ sẽ mang theo hy vọng của đám người bị loại, trở về lại bàn dài.
Hình thức chém giết bên đó khốc liệt hơn nơi này rất nhiều. Nơi này là giải quyết một vụ án trong thời gian một ngày, trong khi hình thức thi đấu trên khoang thuyền là giải quyết một vụ án trong thời gian một giờ, tuyển thủ sống lại chỉ được phá án thông qua ảnh chụp, video và thông tin tư liệu.
Phương thức này rèn luyện năng lực cho bọn họ rất tốt.
Ngoài ra, toàn bộ hành trình “sống lại” đều được phát sóng trực tiếp. Đề tài “tuyển thủ hồi sinh” đang tăng vọt trên bảng xếp hạng ở thế giới ngoài kia, nhiệt độ thảo luận của bọn họ cũng sẽ tăng vọt. Ngày mai, ba người chơi sắp sửa sống lại sẽ không xuất hiện với tư cách những kẻ thua cuộc, mà là những người khiêu chiến tràn ngập sự uy hiếp.
Nhậm Dật Phi chớp chớp mắt, hắn nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, cuối cùng cong môi nở một nụ cười: “Tôi rất mong chờ đấy, buổi gặp mặt ngày mai.”
Nhất định sẽ là một bất ngờ thật lớn, dù là đối với ai chăng nữa.
___
Cháo bí đỏ:
Gỏi ngon đồ á, tác giả hong nói gỏi gì nên là=))))
Sủi cảo tôm:
Bánh bột bắp: