Lần này cái mông của Thẩm Kim Đài đã ra khỏi vòng tròn, chỉ cần tìm kiếm, Weibo, diễn đàn, baidu, tất cả đều nói về mông của cậu ta, hotsearch cũng leo đến cuối danh sách rồi lại nhanh chóng đi xuống.
Cũng may là đi xuống, nếu không hotsearch kiểu như “mông của Thẩm Kim Đài” treo trên đầu, cậu cũng không cần ra ngoài gặp mọi người.
Lý Mỹ Lan vừa ăn đậu phộng vừa nhìn Thẩm Kim Đài ướt đẫm mồ hôi ở bên cạnh: “Quay phim mệt mỏi như vậy, em không nghỉ ngơi à?”
Thẩm Kim Đài thở hổn hển lắc đầu, càng vui vẻ tập thể dục hơn, nhìn có vẻ rất nóng.
Cậu đang huấn luyện theo những gì huấn luyện viên dạy, cậu muốn tập mông như một động cơ điện nhỏ.
Không có gì lạ khi một ngôi sao nam có một cái mông vểnh, nhưng lý do tại sao cái mông của cậu gây ra một phản ứng lớn như vậy, chủ yếu là vì thân phận đồng tính của cậu.
Dẫu sao cũng là đồng tính nổi tiếng nhất trong ngành giải trí. Cậu thích đàn ông là chuyện ai cũng biết.
Ngôi sao nam có một cái mông vểnh, đó là để nhìn. Thẩm Kim Đài có một cái mông vểnh, nhưng nó là để sử dụng.
Sự khác biệt giữa nhìn và sử dụng không phải ít, sao có thể không khiến người khác kích động!
Diêm Diệu Hiên đang nằm trên giường, liên tục nhìn tấm áp phích, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Một vài ngày nữa là đến tháng chín, hắn sẽ bắt đầu đi học.
Hắn hiện đang đi học ở nước ngoài, cách Thẩm Kim Đài 108.000 dặm, nước xa sông dài, sợ là sẽ bị người ta giành trước.
Hắn phải làm một cái gì đó trước khi rời đi.
Nghiêm túc mà nói, hắn đã từng thích Thẩm Kim Đài, thích cách cậu tỏa sáng trên sân khấu. Hắn cũng hơi run rẩy, Thẩm Kim Đài thường chạy theo anh trai hắn, đối với hắn lại có chút lạnh nhạt. Chuyện này tạo ra hào quang cho thần tượng, Thẩm Kim Đài đối với hắn mà nói, đó là người nhìn lâu sẽ khiến mặt đỏ.
Hắn cũng không biết Thẩm Kim Đài có một cái mông như vậy.
Đưa tay ra phóng to bức ảnh, nhìn đi nhìn lại, Diêm Diệu Hiên không thể ngủ được.
Trái tim nóng, cơ thể càng nóng.
Quả thực rất ngứa ngáy.
Là fan hâm mộ số một của bộ phim này, không ai chú ý đến động tĩnh của bộ phim này hơn mẹ Diêm. Bà cũng đặc biệt chú ý đến trang web chính thức của <<Đông cung tới>> hỏi thăm Diêm Thu Trì về xu hướng mới nhất của bộ phim này.
“Mẹ nghe Tiểu Kim nói có vẻ như trailer sắp ra mắt?”
Diêm Thu Trì nói: “Không biết.”
“Con là ông chủ, lại không biết?”
“Chính vì là ông chủ, con sẽ không lo tất cả mọi chuyện.” Diêm Thu Trì nói.
Hắn không muốn đề cập đến Thẩm Kim Đài với mẹ Diêm, mẹ Diêm cũng hiểu.
Nhưng Thẩm Kim Đài hôm nay không còn giống với Thẩm Kim Đài ngày xưa nữa. Mẹ Diêm ngày ngày hy vọng Thẩm Kim Đài sẽ ngày càng tốt hơn, để con trai lớn của bà hối tiếc.
Bà cũng nhìn poster mới. Thẩm Kim Đài trên poster rất hấp dẫn.
Tình mà không sắc, tấm poster này rất cao cấp.
Diêm Diệu Hiên ở bên cạnh muốn nói lại thôi nhiều lần, cuối cùng vẫn nhịn được.
Anh trai hắn đặc biệt đáng ghét, không thích Thẩm Kim Đài, cũng không cho hắn tiếp xúc.
Chỉ hận bản thân mình gan nhỏ, không dám làm trái ý người anh cả này.
Diêm Thu Trì đột nhiên quay đầu lại và hỏi hắn: “Em đi ngày nào?”
Diêm Diệu Hiên nói: “Ngày mùng một.”
“Vậy còn vài ngày nữa thôi, sao em không nói trước?”
Diêm Diệu Hiên không nói.
“Chơi bời ba tháng, đã đến lúc nên chuyên tâm học hành. Nếu em không thể tốt nghiệp, anh sẽ không tha cho em.”
Diêm Thu Trì rất nghiêm khắc.
Cha hắn Diêm Thiết Phong cũng không nghiêm khắc với hắn như vậy.
Diêm Diệu Hiên chuyển chủ đề nói: “Mẹ, bố lâu không về nhà.”
“Hôm qua về, ngủ một lúc lại rời đi. Phải đến một thành phố khác tham dự một cuộc họp của chính phủ, nói mai mình sẽ không thể trở lại.”
“Gần đây có một ngôi sao nữ dường như đang có scandal với ba.”
Đây là một chuyện bình thường, và Diêm Diệu Hiên không đau không nhột.
Mẹ Diêm cười: “Có phải là cái cô lần trước không? Tại sao cô ta lại thích dựa dẫm vào những người giàu có nhỉ? Cô ta là một cô gái chưa kết hôn.”
Mẹ Diêm rất có bản lĩnh giữ chồng. Là con gái của một gia đình nổi tiếng, vốn liếng hùng hậu, trong mặt không có một hạt cát, từ khi kết hôn đã nói với Diêm Thiết Phong, nếu bị bà phát hiện trật bánh, hai người lập tức ly hôn.
Không phải bà thuận miệng nói vậy, mà thực sự muốn như vậy. Ngay cả khi bà đã kết hôn được nhiều năm, mối quan hệ giữa vợ chồng rất hài hòa, bà cũng có thể nói cắt đứt là cắt đứt. Diêm Thiết Phong cũng biết rõ, những năm này đặc biệt an phận, tiền to tiền nhỏ của gia đình đều do mẹ Diêm quản lý, mỗi ngày ra ngoài sẽ báo cáo, đã hình thành một thói quen.
Quan điểm riêng của bà về hôn nhân là như vậy, cho nên bà cũng giáo dục hai anh em nhà họ Diêm như thế, vì vậy mặc dù họ là những người giàu có, cuộc sống riêng tư của Diêm Thu Trì và Diêm Diệu Hiên đều rất chừng mực ý tứ, Diêm Thu Trì là một người sạch sẽ, nghiêm khắc kỷ luật, Diêm Diệu Hiên cũng rất hoạt bát, nhưng chưa bao giờ gây rối.
“Con sẽ xử lý chuyện này.” Diêm Thu Trì nói.
Diêm Thu Trì nghiêm khắc kỷ luật, cũng thích sử dụng các tiêu chuẩn tương tự để đòi hỏi người khác, đặc biệt là khía cạnh tình cảm. Đối với ngôi sao nữ dám xào nấu tin tức với cha mình, một người đàn ông đã có vợ, hắn sớm muốn dọn dẹp rồi.
Mẹ Diêm rất hài lòng.
Mặc dù con trai lớn của bà hơi lạnh lùng, nhưng hắn có bản lĩnh, chuyện to chuyện nhỏ đều có thể giải quyết, hơn nữa tuy tuổi còn trẻ nhưng lại khiến mọi người cảm thấy đặc biệt an tâm, rất thích hợp làm chủ gia đình.
Cũng đặc biệt thích hợp để trở thành một người chồng. Với kiểu chồng này, cả đời cũng không phải lo việc bị trật bánh, cái gì hắn cũng có thể giải quyết, chỉnh đốn mấy con kỳ đà cản mũi hay bảo vệ gia đình đều làm được.
Chỉ là tính tình của hắn có chút thiếu sót, nhưng không ai là hoàn hảo mà.
Một người đàn ông tốt như vậy, bà chỉ muốn để lại cho Tiểu Kim!
Sau khi Diêm Thu Trì đi làm, Diêm Diệu Hiên nói với Mẹ Diêm: “Mẹ, con biết khi nào họ sẽ mở chuyến thăm ban, là cuối tuần này.”
Mẹ Diêm nói: “Mẹ biết, Tiểu Kim đã nói với mẹ qua WeChat.”
“Vậy tại sao mẹ vẫn hỏi anh?” Diêm Diệu Hiên nói.
Mẹ Diêm liếc hắn, lắc đầu.
IQ của con trai bà thực sự là không đủ dùng.
“Vậy chúng ta có đi không?” Diêm Diệu Hiên hỏi lại.
“Không phải chưa từng đi tới đó, hơn nữa cũng không thể đi thường xuyên.”
“Con muốn đi một lần nữa trước khi học kỳ bắt đầu, lần sau con trở lại đã là cuối năm.”
“Nếu con muốn đi thì đi đi,” Mẹ Diêm nói: “Nói tới, con còn lương tâm. Nhìn người anh trai lạnh lùng của con đi. Đợi đấy, sẽ có một ngày hắn phải hối hận.”
“Nếu anh trai hỏi, con sẽ nói mẹ để con đi nhé.”
Mẹ Diêm quay đầu lại nhìn hắn, Diêm Diệu Hiên hạ mặt xuống và nói: “Mỗi lần con tiếp xúc với Tiểu Kim, anh sẽ không vui, sẽ dạy bảo con.”
Mẹ Diêm lập tức cau mày, “Diêm Thu Trì này.”
Diêm Diệu Hiên nhận được sự đồng ý của mẹ Diêm, lập tức lái một chiếc xe thể thao đến gặp Thẩm Kim Đài. Hắn ở lại trường quay một ngày. Thẩm Kim Đài có rất nhiều cảnh quay, về cơ bản không có thời gian để chăm sóc hắn. Một mình hắn nhìn cũng vui vẻ. Đến bữa trưa hắn bao mọi người đi ăn, mọi người đều biết hắn là em trai của Giám đốc Diêm, thiếu gia thứ hai của Diêm gia.
Bạch Thanh Tuyền vừa bổ sung thêm lớp trang điểm vừa len lén quan sát.
Đầu năm nay thực sự có quá nhiều tiểu thịt tươi đẹp trai mà, vừa cao vừa gầy vừa trắng, không hổ là em trai của giám đốc Diêm.
Giám đốc Diêm thường ngày rất nghiêm túc, trong khi đó, em trai của hắn lại rất tốt bụng và đáng yêu. Thấy ai cũng cười híp mắt, nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Kim Đài. Rõ ràng hắn là một fan hâm mộ của Thẩm Kim Đài.
Nói tới Thẩm Kim Đài, Bạch Thanh Tuyền liền cảm thấy nghẹn lòng.
Hắn tự hỏi liệu lựa chọn của mình có sai không.
Có lẽ hắn nên chọn vai Lý Tự, vai diễn này thực sự trông rất có cảm xúc.
Đặc biệt là trong một vài tập trước mắt, khi nam nữ chính vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, thái giám nhỏ bé xinh đẹp và mưu mô Lý Tự này đơn giản là người thu hút toàn bộ ánh mắt của bộ phim. Hắn cảm thấy khi bộ phim được phát sóng, sức nóng sẽ bị Thẩm Kim Đài hấp thụ hết.
Khi hắn xem kịch bản lần đầu tiên, nhân vật này trong tâm trí hắn sẽ là rất đẹp và phong lưu. Nếu Lưu Huy diễn thì sẽ tương đối phù hợp với dự trù của hắn.
Nhưng hắn không ngờ Thẩm Kim Đài đã lột tả hoàn toàn một Lý Tự khác, không phải là vẻ ngoài đẹp nhất, nhưng trên người cậu ta lại có một sự cổ kính và trầm tĩnh và cợt nhả. Sự cợt nhả kia không phải là sự nịnh họt không lạnh không nóng, mà đó là dã tâm tỉnh táo và ham muốn mãnh liệt, tuy kiềm chế nhưng cũng rất bùng nổ.
Thẩm Kim Đài đang quay phim, đây là một cảnh quan trọng, cậu bị hoàng hậu quất roi. Cảnh đánh vừa kết thúc. Các nhân viên đã giúp Thẩm Kim Đài thay áo choàng. Chiếc áo choàng rách rưới, nhuộm máu, mái tóc dài của Thẩm Kim Đài xõa ra, thợ trang điểm đi tới xịt nước lên mặt cậu.
Nước ướt, quần áo dính vào cơ thể, trông có một loại cảm giác vừa đáng thương vừa quyến rũ.
Lý do chính là vì dáng người của Thẩm Kim Đài quá tốt. Cái mông như vậy, đổi thành những người đàn ông khác cũng có thể rất hấp dẫn, nhưng sẽ có một cảm giác thô tục. Chẳng qua Thẩm Kim Đài rất cao, hấp dẫn mà lại lạnh lùng, hoàn toàn không có sự nữ tính nào trên người cậu cả.
Cảnh diễn hôm nay, nam chủ là hắn chỉ tới làm nền, đây là sân nhà của Thẩm Kim Đài và Trịnh Tư Tề.
Sau khi trang điểm xong, Bạch Thanh Tuyền trở lại vị trí của mình.
Thẩm Kim Đài lại kéo áo choàng xuống, lau một nắm máu trên vai, sau đó nhìn về phía đạo diễn.
Thẩm Kim Đài đã như thế này trong vài ngày qua, ngày thường hihihaha, một khi gần đến lúc quay phim, cả người cậu sẽ đặc biệt kiên định và nghiêm túc.
Cậu ta như vậy lại khiến bản thân mình có một ánh hào quang kỳ lạ, khiến mọi người không nhịn được mà nín thở xem cảnh diễn của cậu ta.
Bạch Thanh Tuyền liếm môi, yết hầu giật giật nhìn Thẩm Kim Đài.
Nghiêm túc mà nói, hai ngày qua mông của Thẩm Kim Đài đã gây ra một cuộc thảo luận lớn. Nếu là lúc trước thì hắn đã sớm nổi đóa, poster của diễn viên chính như hắn cũng không cao cấp như vậy đâu!
Hơn nữa mông của hắn cũng không tệ, chân hắn đặc biệt đẹp! Trắng thẳng, cũng đáng để lên hotsearch, ví dụ như “chân của Bạch Thanh Tuyền” chẳng hạn.
Nhưng hai ngày nay hắn thực sự không có tâm trạng để suy xét những chuyện này, một lòng một dạ tập trung vào kỹ năng diễn xuất của Thẩm Kim Đài.
Mấy ngày này hắn đã phải nhận nhiều cú bạo kích.
Người khác chú ý đến cái mông vểnh của Thẩm Kim Đài sau lớp áo choàng, nhưng hắn lại chú ý tới biểu cảm của Thẩm Kim Đài.
Tối đó hắn đã xem cảnh quay. Đạo diễn Quách quay tốt, Thẩm Kim Đài cũng thể hiện tốt. Sau khi nhìn xong, hắn cảm thấy mình xong đời rồi.
Đặc biệt là cảnh đối diễn của Thẩm Kim Đài và Trịnh Tư Tề, mỗi cảnh đều rất tuyệt vời. Hôm qua là cảnh tình yêu giữa Lý Tự và Chu Anh, coi như là một trong số ít cảnh về cuộc sống ngọt ngào của hai người. Nói thật, hắn cảm thấy siêu ngọt ngào.
Tiểu thịt tươi Trịnh Tư Tề này lại đẹp đến vậy, vừa trẻ trung vừa đẹp trai, con gà lẳng lơ Thẩm Kim Đài này không biết đã hạnh phúc biết bao.
Nhưng hắn chỉ có thể yêu và làm chuyện đó với con gái.
Haiz.
Không biết có phải do hắn để ý quá nhiều không, mỗi khi đến lượt Thẩm Kim Đài, hắn cũng sẽ rất chú ý, hắn càng chú ý càng cảm thấy diễn xuất của Thẩm Kim Đài rất chắc, y như rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính, thỉnh thoảng còn cảm thấy “Oa oa, cảnh này cậu ta xử lý thật lợi hại.”
“Con bọ ngựa này thực sự rất giỏi trong quyến rũ đàn ông!”
Cảnh quất roi hôm nay siêu cảm giác, cao trào trước mặt thay nhau nổi lên, phía sau kịch tính không ngừng, hắn không biết Thẩm Kim Đài sẽ phát huy như thế nào.
Hắn thực sự mong chờ, vừa sợ vừa mong đợi, ngũ vị tạp trần.
Người thích Thẩm Kim Đài nhất chính là Tống Vi đóng vai Hoàng hậu Tiêu. Hôm nay là cảnh đối diễn đầu tiên của bà với Thẩm Kim Đài. Phẩm chất của những diễn viên già đã ẩn xuống từ lâu bỗng xuất hiện trở lại.
Quay phim phải quay với một người có thể chịu đựng được mới thú vị. Vừa nãy tiết mục đánh roi của Hoàng hậu Tiêu và Lý Tự, cả hai diễn đến vui sướng tràn trề.
Giới giải trí cần phải có những hậu duệ như vậy tới tiếp quản. Bây giờ trong vòng giải trí, những diễn viên trẻ kia diễn dở tệ, Bạch Thanh Tuyền có chút kỹ năng diễn xuất cũng có thể cầm cúp Ảnh đế.
Không phải Bạch Thanh Tuyền diễn hay, mà là những diễn viên trẻ khác diễn quá dở!
“Đến, ba, hai, một, diễn!”
Lý Tự bò dậy khỏi mặt đất, Thái tử Chu Anh ngồi cạnh Hoàng hậu Tiêu thấy thảm trạng của y liền đứng dậy ngay lập tức.
“Đặt hắn vào một chiếc túi lụa, ném xuống mương.” Giọng nói của Hoàng hậu Tiêu rất uy nghiêm: “Có ngươi là một ví dụ, xem còn ai khác dám náo loạn hậu cung!”
“Mẫu hậu …” Chu Anh lo lắng nói.
Hoàng hậu Tiêu ném cho hắn một cái nhìn âm trầm: “Con là một thái tử mà đầu óc còn không rõ ràng bằng em trai của con. Hắn đi theo con vài ngày, nhưng cũng theo em trai con vài năm rồi, bây giờ hắn phạm tội như vậy, con nhìn em trai con làm gì? Đây mới là con trai của gia đình Đế vương.”
Chu Anh nhìn Chu Cảnh, sắc mặt Chu Cảnh trông rất nghiêm túc, im lặng không nói.
Thái giám nhét Lý Tự vào một cái túi lụa, gánh ra Đông cung. Tóc tai của Lý Tự rối tung, lộn ngược, còn đang rỉ máu. Đôi mắt y mở to nhìn Chu Cảnh, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không.
Mặc dù trong hiện trường có rất nhiều người, nhưng họ đều im lặng. Chỉ có tiếng máy phát ra một âm thanh hơi ồn ào. Bạch Thanh Tuyền nhìn ánh mắt Thẩm Kim Đài, dường như đột nhiên bước vào trong phim, cổ họng giật giật, vành mắt đột nhiên đỏ lên, hắn quay mặt đi.
Cảnh hôm nay của Thẩm Kim Đài khá thảm, nhưng cậu diễn rất chuyên nghiệp. Những cảnh trong mương được phun bằng ống nước. Nước bẩn trong mương văng tung tóe vào mặt cậu. Sau khi quay cảnh này, các nhân viên muốn kéo cậu lên để súc miệng cho cậu, Thẩm Kim Đài từ chối.
“Tiếp tục, đừng cắt đứt mạch cảm xúc.” Cậu nói với đạo diễn.
Phải mất thời gian chuẩn bị cho lần quay tiếp theo, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích nằm trong mương.
Thẩm Kim Đài khi diễn có hơi điên. Vì diễn xuất chịu khổ, chẳng những không cảm thấy khổ sở mà còn phấn khích hơn.
Lý Tự vì bị thương nặng mà ném xuống mương, trời mưa suốt đêm. Y nằm trong nước bẩn, loại cảm giác trực tiếp lên cơ thể này dễ dàng đi vào lòng người hơn bất kỳ sự đồng cảm tâm lý nào khác.
Chu Anh đích thân nhảy xuống mương vớt Lý Tự lên.
Về tình tiết này trong kịch bản, Lý Tự đã bị thương nặng, gần như không có lời thoại, nhưng Thẩm Kim Đài cảm thấy đây thực sự là một cột mốc quan trọng trong mối quan hệ của Lý Tự với Thái tử Chu Anh.
Lý Tự đã chủ động quyến rũ thái tử để trả ơn. Y chỉ muốn làm hại thái tử, không hề thật lòng. Y sẵn sàng chết, và y cũng không sợ chết. Nhưng quá trình tử vong đã thay đổi tất cả. Lúc sắp chết, cơn mưa lạnh lẽo bao trùm lên người, một lòng liều mạng muốn chết của y bỗng có hơi sợ hãi, nhưng nhiệt độ trên cơ thể của Chu Anh đã sưởi ấm trái tim y.
Y thắng cuộc, nhưng cũng thua cuộc, thắng trận này, thua cả đời.
Ánh nến lung lay, trong đêm khuya chỉ có y và Thái tử.
“Ta sẽ chỉ hỏi em một câu hỏi cuối cùng. Rốt cuộc có phải em tiếp cận ta có mục đích, tất cả mọi thứ có phải giống như mẹ ta nói, là do Nhị đệ xúi giục không?”
Lý Tự ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi, đôi môi khẽ giật, gọi: “A Anh …”
Chu Anh cũng rơi nước mắt, ôm chầm lấy cậu và nói: “Ta sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa.”
Lý Tự không nên khóc trong cảnh này, nhưng Thẩm Kim Đài bị Trịnh Tư Tề ôm, đột nhiên lại bật khóc.
“Cắt!” Đạo diễn Quách đứng dậy: “Kim Đài, thu nước mắt.”
Đây là cảnh NG đầu tiên của Thẩm Kim Đài mấy ngày nay.
Trịnh Tư Tề buông cậu ra, khá bất ngờ, lau nước mắt trên mặt nhìn về phía Thẩm Kim Đài. Hai người nhìn nhau, Thẩn Kim Đài cười, nhưng mà nước mắt càng rơi mãnh liệt hơn.
“Thật xin lỗi, chờ một chút.” Cậu giơ tay lên cúi đầu che mắt mình.
Cảnh này cậu khóc không giải thích được.
Ngay cả Bạch Thanh Tuyền đứng xem cũng kinh sợ.
Nhưng không ai cảm thấy kĩ năng diễn xuất của cậu không tốt, hoặc là cảm thấy hoang đường buồn cười, mọi người đều biết, Thẩm Kim Đài đang nhập vai quá mức.
Quách Thụy đi tới, nói: “Lát nữa chúng ta quay tiếp.”
Thẩm Kim Đài hơi có chút lúng túng, lau mắt, cười nói: “Tôi cảm thấy lời thoại này….. Uầy.”
Cậu cười một tiếng, nói với Quách Thụy: “Sau đó cái gì y cũng không nhớ, chỉ nhớ A Anh.”
*y = Lý Tự
Cả đời này của Lý Tự, vừa đáng hận lại vừa đáng thương.
Thẩm Kim Đài ở đó trì hoãn rất lâu, Bạch Thanh Tuyền ở bên cạnh ngơ ngác nhìn cậu, Thẩm Kim Đài rất thương tâm. Là một diễn viên, bị ảnh hưởng tâm lý nhân vật nặng như vậy cũng không biết là tận tụy với công việc hay là không làm tròn bổn phận.
Nhưng Bạch Thanh Tuyền lại bị cảm động.
Mặc dù nhân phẩm của Thẩm Kim Đài rất kém cỏi, nhưng năng lực nghiệp vụ thật sự hơn hắn..
Hắn là người công tư rõ ràng. Phải thừa nhận, hôm nay Thẩm Kim Đài đã không phải là Thẩm Kim Đài của ngày xưa.
Là một diễn viên giỏi.
Sau khi Thẩm Kim Đài bình tĩnh lại, cậu có chút lúng túng, cậu đứng dậy đi nhà vệ sinh một chuyến.
Mới vừa đóng cửa phòng lại liền nghe một tiếng “Đinh đông”.
“Thân chủ!”
Tiểu Ái rất phấn chấn.
Thẩm Kim Đài tắt vòi nước: “Con bà nó, mày lại dọa tao giật mình.”
“Không nhịn được muốn báo ngài một tin mừng, bên này vừa kiểm tra, độ hảo cảm của Bạch Nguyệt Quang với ngày đã lên cao tám cấp!”
Thẩm Kim Đài lau đôi mắt sưng đỏ: “Cảm xúc của tao không thể ngừng, xin mày đừng quấy rầy tao diễn xuất.”
Tiểu Ái: “…… Nhưng ngài lập tức sẽ đạt được phần thưởng eo thon, cả hõm Apollo nữa!”
Thẩm Kim Đài cảm giác trong lòng mình có chút vui sướng, vì vậy cậu hỏi lại: “Sao lại có hảo cảm với tao, bị kĩ năng diễn xuất của tao cảm hóa sao?”
“Ai nha, ” Tiểu Ái hờn dỗi: “Cảm hóa cái gì chứ!”
Thẩm Kim Đài: “…… Mày biến đi, mày thật sự không nên cắt đứt cảm xúc vất vả lắm mới ổn định của tao đâu.”