Đọc truyện Full

Chương 26: Không phải trước đó còn tốt sao?

Cậu cũng biết nguyên nhân do đâu, nhưng lần đầu tiên đụng trúng chuyện thế này, cậu hoang mang lại không thể đơn giản bỏ qua nó không bận tâm đến. Rõ ràng cậu chỉ mới cảm nhận được một chút quá trình yêu đương thôi, sao chưa gì đã để cậu nhận ra nó có thể sẽ không có kết cục tốt, làm sao cậu có thể bình thản.

Cậu biết, nguyên nhân có lẽ không chỉ là vì vậy…

Cậu luyến tiếc người đàn ông kia…

Nếu không phải như vậy thì sao cậu có thể phiền muộn. Cậu có thể dứt khoát chấm dứt với hắn, chưa có tình cảm thì không sợ không bỏ được. Cậu biết bản thân chưa tính là có tình cảm gì sâu nặng với người đàn ông kia, nhưng cậu lại biết trái tim mình đã rung động rồi. Bỗng nhiên phải tự mình quyết định bóp chết nó, Bạch Kỷ cảm thấy trong lòng khó thở vô cùng.

“Cãi nhau với bạn trai sao?”

Lộc Nhung nhìn cậu một hồi rồi mới cẩn thận dò hỏi. Lúc nhìn thấy chấn động thật nhỏ trong đáy mắt cậu, Lộc Nhung không khỏi thở dài. Nếu được, hắn mới không hi vọng nguyên nhân là chuyện này.

“Không thì buổi chiều cậu xin nghỉ, trở về đi. Cho dù là làm cái gì, hay chỉ ngủ một giấc điều chỉnh lại cảm xúc thì vẫn tốt hơn giữ trạng thái này tiếp tục làm việc.”

Thấy cậu không muốn nói, Lộc Nhung cho cậu gợi ý chính xác nhất lúc này chứ không hỏi nữa.

Bạch Kỷ biết hắn nói không sai, cho nên cậu nghe lời hắn, xin nghỉ buổi chiều rồi rời khỏi Dục Anh Nhi. Lắm lúc cậu cảm thấy nếu Lộc Nhung có thể tùy hứng hơn, ở lúc này chịu gặng hỏi nhiều hơn, có lẽ cậu sẽ nói đi. Ít nhất có người cho cậu chia sẻ cậu cũng sẽ thấy tốt hơn. Nhưng hắn lại tôn trọng cảm giác của cậu… Cũng có lẽ là do mối quan hệ của họ còn chưa thân thiết đến mức đó.

Cuối cùng Bạch Kỷ vẫn là chào tạm biệt hắn rồi ra về.

Chỉ là thời điểm đứng trước cổng Dục Anh Nhi, Bạch Kỷ lại không biết bản thân phải đi nơi nào. Cảm giác cô đơn lạc lỏng bỗng chốc bao phủ toàn thân cậu. Nhà trọ của cậu đã bị người đàn ông trả lại, cậu cũng không thể trở về nhà của hắn… Mặc kệ cái nắng gây gắt của buổi trưa phủ khắp toàn thân, Bạch Kỷ bất giác cảm thấy tủi thân. Đôi mắt cậu ửng đỏ lên, đôi tai mềm mại cũng rũ xuống, thiếu sức sống. Cậu nhớ nhà, nhớ hai cha…

Nhớ nhà… Nhớ nhà thì về thôi.

Giang Hoài làm thư ký cho Hoắc Mạt không phải một năm hai năm mà đã làm được tám năm rồi. Tám năm, từ cái thời mà Hoặc Mạt mới ngồi lên cái chức tổng giám đốc kia đến nay. Là người thừa kế Hoắc gia, việc Hoắc Mạt ngồi lên vị trí này là chuyện đương nhiên, lại càng thêm suôn sẻ, không ai dám phản đối hay có lời ong tiếng ve. Lại thêm năng lực của chính hắn, người ta kính nể hắn, cũng sợ hắn. Dù vậy, Hoắc Mạt vẫn không phải là một ông chủ tính khí thất thường. Hắn làm việc cùng đối nhân xử thế cực kỳ có nguyên tắc. Mặc cho cái nguyên tắc kia quá hố người, cũng không phải ai cũng chịu được.

Nhưng từ thời điểm buổi sáng lúc bước vào phòng tổng giám đốc Giang Hoài đã cảm thấy Hoắc Mạt tâm trạng có phần không tốt rồi. Đừng hỏi hắn tại sao hắn biết. Đây chính là kỹ năng hắn lĩnh hội được trong tám năm làm việc cùng Hoắc Mạt, cũng giúp hắn có thể thành công ở lại bên người đối phương lâu như vậy. Hắn hiện tại chỉ cần nhìn biểu tình của đối phương là có thể đoán được ông chủ của mình đang vui hay không vui liền. Nhưng Giang Hoài lại không dám hỏi.

Mà nguyên nhân khiến Hoắc tổng của chúng ta khó chịu không ngoại lệ quả thật là bởi vì thái độ của Bạch Kỷ vào buổi sáng.

Người như hắn không thể nào không nhận ra tâm tình của con thỏ nhỏ sau một đêm bỗng trở nên khác thường được. Nhưng hắn không hiểu. Không phải buổi tối còn rất tốt sao, cớ gì buổi sáng lại có chuyện? Mặc dù Bạch Kỷ đã rất cố gắng tỏ ra bình thường nhưng nó ở trước mặt Hoắc Mạt lại quá vụn về, nhìn một cái là nhận ra được ngay. Chỉ là cho đến lúc hắn đưa người đi làm hắn vẫn không hiểu rõ. Hắn không hỏi cậu, lại trở nên cáu kỉnh cứ như ai thiếu nợ hắn mười năm không chịu trả.

Có lẽ là do hắn luôn đứng ở vị trí cao hơn, nhân sinh hoàn mỹ lại chưa từng phải đi nhìn mặt đoán ý ai. Cho nên trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên cư xử thế nào với một con thỏ đang hoảng loạn lại vô cớ bài xích hắn.

Đúng vậy, cậu bài xích hắn. Mặc dù đó chỉ là sự bài xích từ bên trong, bên ngoài cậu vẫn cho hắn sờ hắn ôm, thế nhưng cảm xúc của cậu không giống như mấy hôm trước, ngượng ngùng lại e lệ từng chút một tiếp nhận hắn. Hắn thích là một con thỏ hay xấu hổ, thẹn thùng chứ không phải như một con rối.

“Hoắc tổng, điện thoại của phu nhân.”

Nhìn thông tin người gọi hiện lên trên màn hình, Giang Hoài dù rất sợ chết nhưng vẫn không thể không lên tiếng đánh thức người đàn ông đang phát ra khí lạnh đầy trời, mỗi cái lông trên người đều dựng đứng kia.

“Kết nối đi.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full