“Cậu cậu cậu..”
Phó Văn Bác sợ hãi lùi về phía góc tường, một người một mèo trước mắt thực sự rất kỳ lạ.
Chỉ thấy Tiêu Lam mỉm cười tiến đến, ra vẻ bạn bè thân thiết mà quan sát hắn, ánh mắt như đang nhìn mấy miếng thịt heo ở siêu thị.
Sau khi kiểm tra tỉ mỉ Phó Văn Bác từ đầu đến cuối một lúc mới tiếc nuối dời ánh mắt đi.
Nhiếp ảnh gia nghèo ba đời, đúng là triết lý nhân gian.
Ánh mắt Phó Văn Bác vô tình đảo qua TV sau lưng Tiêu Lam, ngạc nhiên phát hiện trên màn hình vậy mà chỉ có một mình hắn, căn bản không có người thanh niên trước mắt.
Nhất thời trái tim đang tê dại một nửa liền triệt để đông cứng.
“Phó Văn Bác.”
Giọng nữ nhẹ nhàng lẫn chút ngại ngùng từ trong TV phát ra, khơi dậy nỗi kinh hoảng từ sâu trong lòng Phó Văn Bác.
“Xin lỗi! Thực xin lỗi! Tha cho tôi đi..”
Phó Văn Bác hướng về phía TV cầu xin sự tha thứ, lệ quỷ tới khiến hắn không thể ngụy biện một lần nữa, bất luận hắn cho rằng bản thân vô tội đến cỡ nào, Cố Mặc vẫn cho khiến cho bọn họ từng người từng người một chết đi.
Trong TV không có tiếng đáp lại, hắn lại chuyển sang Tiêu Lam: “Cậu mau khuyên nhủ cô ấy đi, khiến cô ấy tha thứ cho tôi được không?”
Tiêu Lam cười khẽ: “Tha thứ cho anh là chuyện của cô ấy, anh tự đi mà hỏi cô ấy chứ.”
Nói xong còn nâng ngón tay lên chỉ về phía đỉnh đầu Phó Văn Bác.
Da đầu Phó Văn Bác tê dại, hắn cứng ngắc ngẩng đầu, nhìn thấy mái tóc đen dài rơi xuống bờ vai của hắn, mái tóc ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống thấm ướt một mảng vai của hắn, mang theo hương vị của suối nước nóng.
Hắn ngẩng mặt, đối diện với khuôn mặt xuất hiện trong giấc mơ của hắn mỗi đêm, hiện tại cũng trở thành ác mộng của hắn.
Gương mặt xanh trắng cách hắn không đến 5cm, khiến hắn có thể ngửi thấy cả hơi thở hôi thối lẫn mùi hương của suối nước nóng trên người đối phương.
Đó là hương vị của sự tuyệt vọng.
Cố Mặc xuất hiện từ trong bức tường, vươn dài cánh tay xanh trắng bị chặt đứt của mình ra, ra sức bóp lấy cổ Phó Văn Bác, dùng sức mạnh vượt qua sự tưởng tượng của nhân loại kéo hắn về phía vách tường.
Phó Văn Bác bật người đứng lên giãy dụa một cách mãnh liệt, hai chân ra sức bám chặt vào mặt đất, nhưng lại không giúp hắn có thêm chút hy vọng sống nào, huyết nhục bị gượng ép nhét vào vách tường, vách tường cứng rắn cũng mở ra một khe hở cắn nuốt cơ thể hắn ta.
Sau đó, vách tường dần dần khép lại, khôi phục lại dáng vẻ sạch sẽ ban đầu.
TV nhanh chóng biến mất, vách tường biến mất, khách sạn cũng biến mất, xung quanh chỉ còn lại sương mù mờ mịt.
Giữa khung cảnh ấy xa xa có tiếng bước chân vang lên.
Một cô gái nhẹ nhàng bước về hướng Tiêu Lam.
Cô mang trên mình một chiếc váy bình thường, tóc đen, vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp giống như trong ảnh chụp, trên lưng còn mang theo một cái balo hơi cũ, là cái mà Tiêu Lam lúc ấy đã lấy lại từ tay Đỗ Vũ Oái.
Cô gái nở nụ cười với Tiêu Lam, nụ cười này vô cùng sảng khoái, đã không còn vẻ ngại ngùng và tự ti giống lúc trước.
Nếu bỏ qua cái mớ bóng người dày đặc sau lưng cô.
“Người” này nhìn qua có chút không được linh hoạt cho lắm, cả người ướt đẫm như mới vừa vớt từ trong nước ra, không hề có chút sức sống nào, Tiêu Lam còn thấy được Đồng Thanh, Lưu Y Y cùng Triệu Phàn như ẩn như hiện trong đó, có lẽ tất cả đều là người chơi thất bại trong việc qua cửa.
Chiến tích cỡ này, Cố Mặc tiểu thư cũng thực là hung tàn a..
Tiêu Lam không nhìn thấy Cố Thịnh An trong đó, trong lòng cũng nhẹ hơn vài phần, hẳn là anh ta vẫn an toàn rồi.
Cố Mặc vươn tay, đưa cho Tiêu Lam một cái đồng hồ cát to bằng bàn tay, bên trong chứa đầy những hạt cát màu vàng.
[Tên: Nghịch Thời Ký* (đạo cụ hiếm, ràng buộc) ]
* Nghịch Thời Ký: Đảo ngược thời gian
[Năng lực: Trong vòng 24 giờ được một lần hồi tưởng thời gian (Số lần sử dụng: 33) ]
[Mô tả: Tác dụng lên người hoặc vật, có thể tự mình chỉ định phạm vi]
Tiêu Lam nhận lấy, đem nó bỏ vào balo đựng đạo cụ.
“Leng keng..”
“Chúc mừng người chơi Tiêu Lam đã qua cửa trò chơi [Lục đạo suối nước nóng]”
Bóng tối dày đặc bao vây lấy cậu, che phủ mọi thứ trước mắt, cho dù là Cố Mặc hay đám người sau lưng đều dần dần biến mất.
Tiêu Lam đang yên tĩnh đứng chờ lúc trở về thế giới tăm tối kia.
Lại không ngờ rằng sương mù ở lục đạo suối nước nóng lại cưỡng chế xuất hiện lúc bóng tối đang dần khép lại, hai màu trắng đen thay phiên nhau xuất hiện.
Cuối cùng Tiêu Lam lại xuất hiện tại thế giới tràn ngập sương trắng kia.
“Đinh!”
“Tình huống dị thường.”
“Đinh!”
“Phản hồi thất bại.”
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến Tiêu Lam có chút mơ màng, đây là tình huống gì đây? Cậu nhìn bản thân mình đang bị sương mù bao phủ xung quanh, trước mặt là Cố Mặc đang mỉm cười cùng đám người dày đặc phía sau cô.
Điệu bộ này có chút không ổn rồi a..
Cố Mặc nhìn cậu cởi mở tươi cười: “Cậu là người tốt.
Ở lại đây với bọn tôi đi.”
Tiêu Lam lùi về sau mấy bước: “…”
Đừng vậy mà chị gái, nếu sớm biết giúp Cố Mặc sẽ bị giữ lại, Tiêu Lam lúc ấy nhất định sẽ lấy cái Blast Fusion Hammer [1] rồi đập cho cái thứ bản thân nhiều chuyện kia đến chết đi sống lại.
Cố Mặc tiếp tục cười: “Nơi này là thế giới của chúng ta, sẽ không có thứ gì đáng ghét tồn tại.”
Nói xong cô còn phất phất tay, đám người đang tê liệt kia lập tức gật đầu, động tác vô cùng đồng đều, giống như một con búp bê đang bị thao túng.
Cố Mặc lại phất tay, đám người kia tách ra, lộ ra năm người Phó Văn Bác lúc trước đã bị Cố Mặc giết chết.
Bọn họ vẫn duy trì dáng vẻ khi chết, nhìn qua trông vừa dữ tợn vừa vặn vẹo.
Nhưng ánh mắt lại còn sống, bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy bóng dáng của những người bên cạnh, trong mắt cuối cùng tràn đầy sự sợ hãi cùng hối hận, đôi môi bị nghiền nát đến biến dạng không ngừng khép mở, một phút cũng không ngừng sám hối vì những chuyện mình đã gây ra.
“Bọn họ khi còn sống luôn tự cho mình là đúng, sắp chết cũng không biết hối cải.” Cố Mặc mỉm cười chỉ về hướng bọn họ, “Nhưng cậu xem, bọn họ hiện tại đều biết nhận sai rồi.”
“Ở lại đây đi, nơi này hết thảy đều có thể dựa theo ước muốn của cậu.”
“Cậu chẳng lẽ không phiền chán loại người vừa ngu xuẩn lại ác độc như vậy sao? Nhưng bọn họ lại đầy rẫy ở thế giới bên ngoài.”
“Nơi này mới là thế giới sạch sẽ nhất.”
Tiêu Lam lộ ra nụ cười xấu hộ nhưng vẫn không mất đi sự lễ phép: “Vẫn là không được, tôi..
có chuyện khác cần phải làm.”
Nghe thấy lời cự tuyệt của cậu, nụ cười trên mặt Cố Mặc thu lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Tiêu Lam.
Thời điểm khi quỷ xuất hiện cũng là lúc Tiêu Lam đang trùm chăn nên không thấy rõ mặt, sau đó khi qua cửa Cố Mặc luôn giữ vẻ mặt tươi cười, thế nên bây giờ Tiêu Lam mới phát hiện ra, cô gái này lúc không cười ánh mắt lại có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị đến thế.
“Không muốn?” Ngay cả giọng nói cũng lạnh hẳn đi.
Tiêu Lam đột nhiên bắt đầu có chút nhớ Boss Trương Đông ở trò chơi đầu tiên, tuy rằng hắn ta vừa keo kiệt lại còn chẳng có chút phong cách sống gì, nhưng mà người ta ít nhất lúc tuyển nhân viên cũng chú ý đến việc ngươi tình ta nguyện.
Dưa hái xanh không ngọt nha chị Cố Mặc ơi! Chị đã có đàn em nhiều như vậy rồi, thêm một người cũng không có ý nghĩa gì đâu mà!
Cố Mặc bước lại gần Tiêu Lam: “Nơi này có gì không tốt?”
Vừa đi bộ dạng của cô vừa biến hóa, sắc mặt hồng hào dần trở nên trắng xanh, mái tóc mềm mại bắt đầu rối tung lên, thân thể mảnh khảnh cũng dần trở nên vặn vẹo, như một con búp bê bị lắp nhầm phụ kiện.
“Cậu — đừng hòng — nghĩ đến chuyện — rời đi –“
Cái này là kế hoạch trực tiếp dùng lý lẽ để thuyết phục Tiêu Lam gia nhập vào phe của cô.
Cố Mặc hoàn toàn biến thành bộ dáng của lệ quỷ nhào về phía Tiêu Lam.
Trong màn sương vốn dĩ trông có vẻ an tĩnh lại xuất hiện những quỷ ảnh đang đi ra, hướng thẳng về phía của Tiêu Lam.
Vẻ mặt cùng động tác cứng đờ, giẫm trên mặt đất tạo thành những tiếng động sột soạt.
Thấy tình thế không ổn, Tiêu Lam xoay người bỏ chạy như điên.
Nhờ vào cường hóa thân thể của kỹ năng và việc thông quan mà tốc độ của Tiêu Lam còn nhanh hơn so với mấy người Trình Lãng, chạy một cái liền chỉ để lại tàn ảnh sau lưng, Lạc cũng chạy theo sau đó, trong nháy mắt để lại đám người Cố Mặc vùng vẫy đằng sau.
Đáng tiếc là khó có thể phân biệt được phương hướng khi đang ở giữa màn sương trắng xóa như vậy, những cách tìm đường cũng hoàn toàn vô dụng trong thế giới này, Tiêu Lam chỉ có thể dựa vào vận may và trực giác để tiến lên.
Phía sau vẫn như cũ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn như gần như xa.
Chứng tỏ Cố Mặc cùng bầy quỷ mà cô ta dẫn dắt vẫn như cũ không chịu buông tha cho bọn họ, không ngừng tiếp cận Tiêu Lam.
Tại thế giới bị Boss thao túng hoàn toàn như thế này, Tiêu Lam có thể trốn được trong chốc lát, nhưng có năng lực để trốn mãi sao? Là người thì cũng sẽ có lúc biết mệt, nhưng quỷ thì không, Cố Mặc sớm muộn gì cũng sẽ tìm được cậu.
Sương trắng phía trước bỗng nhiên mờ dần, khách sạn suối nước nóng lại lần nữa xuất hiện.
Nhưng lại có chút không giống, lúc này khách sạn nhìn qua vô cùng mới, không có dấu vết của thời gian, hết thảy đều trông rất gọn gàng ngăn nắp, thậm chí một vết xước trên cửa cũng không có, giống như đồ trang trí hay mô hình vậy.
Bên trong cũng không có đèn, hoàn toàn không có chút sức sống nào.
Nhưng lại có thể khẳng định là không giống cảnh tượng mà Cố Mặc khống chế lúc trước, có lẽ là một nơi hoàn toàn khác so với trước đây.
Từ trong sương mù vẫn không ngừng truyền đến tiếng bước chân, Cố Mặc cùng đàn quỷ kia cách càng ngày càng gần.
Tiêu Lam khẽ cắn môi, bước vào khách sạn hoàn toàn khác biệt này, hiện tại chính là liều một phen, liệu không biết nơi này có thuộc khống chế của Cố Mặc hay không.
Khách sạn suối nước nóng im lặng một cách bất thường, giống như sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài không liên quan gì đến nó.
Tiêu Lam tìm một căn phòng có cửa sổ để núp vào, kéo rèm lại tạm thời nghỉ ngơi.
Một lúc sau.
Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng bước chân sàn sạt, giống như có một lễ hội đang được tổ chức một cách im lặng.
Mượn rèm để che lại, Tiêu Lam lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Hầu như tất cả những người đi theo Cố Mặc đều đã tập trung lại, bọn họ tụ thành một đống bên ngoài khách sạn, liếc mắt một cái liền có thể thấy đầu người chen chúc lẫn nhau, khiến người xem không nhịn được mà run cả da đầu.
Bọn họ tìm ai cơ bản không cần đoán.
Tuy rằng bọn họ nhìn qua giống như không thể tiến vào khách sạn, nhưng với chiến thuật biển người như thế này, chỉ sợ rất nhanh liền có thể bao vây cả khách sạn, đến lúc đó Tiêu Lam hoàn toàn không thể trốn thoát.
Nhẹ nhàng thả rèm cửa xuống, Tiêu Lam thở dài:
“Cố tiểu thư cũng tàn ác quá đi..”
Nhìn thấy màn đêm bên ngoài cửa sổ, Tiêu Lam có chút rầu, thế giới Hàng Lâm đang tính đưa cậu rời khỏi phó bản thì bị Cố Mặc đánh gảy hoàn toàn, cũng không biết có cơ hội rời đi nữa hay không.
Trong trường hợp lỡ thành người mất tích thì không biết có ai quản không ta?
“Cạch cạch!”
“Cạch cạch!”
“Cạch cạch!”
Tiếng bước chân bước lên cầu thang gỗ đột nhiên vang lên, Tiêu Lam quay đầu nhìn chằm chằm về phía cửa phòng.
Người đang lên lầu là ai?.