Sau khi Edmond biến mất, bọn họ cầm lấy dây chuyền và bản đồ bên cạnh thi thể lên, Lạc đóng ngăn ẩn dưới đàn dương cầm lại, chuẩn bị rời khỏi phòng chơi đàn.
Đột nhiên, như thể nó đã không còn chống lại quy luật của thời gian được nữa, bản tổng phổ trên đàn dương cầm cứ như vậy mà biến thành một đống bột phấn, đồng thời tiếng hệ thống thông báo cũng lâu rồi chưa xuất hiện vang lên:
“Phá hư đạo cụ hiện trường, phu nhân Bella đã chú ý tới mọi người.”
Tất cả bọn họ đều ngạc nhiên, lúc trước khi phá hủy cả bức tường thì phu nhân Bella không thèm có một chút phản ứng nào, vậy mà hiện tại khi bản nhạc tự hủy, lại trực tiếp thu hút cừu hận của phu nhân Bella.
Không giống như những người khác, Tiêu Lam lại nhận được một nhắc nhở đặc biệt:
“Giá trị nghèo khó tăng 0.1 vạn, Tiêu Lam vẫn nghèo kiết xác như trước.”
Vậy mà lại là thông báo giá trị nghèo khó! Chỉ có điều..
bản nhạc trong nhà quý tộc đều đắt tiền như vậy hả?
Tiêu Lam dự đoán, cách để nhận được giá trị nghèo khó chỉ sợ là phải phá hủy mấy thứ mà Boss hay NPC để ý mới được.
Ví dụ như đối với Trương Đông mà nói, tất cả các đồ vật trong siêu thị đều thuộc về gã, bất kể cả mấy thứ linh tinh cũng thuộc quyền quản lý của gã; mà đối với Cố Mặc thì chính là những thứ mà cô tạo ra trong ảo cảnh.
Cho dù lúc trước phá tường hay phá hư đồ trang trí đều không tăng giá trị nghèo khó, đại khái là bởi vì phu nhân Bella căn bản không thèm để ý tới những thứ đó, mặc cho mấy thứ đó có đắt tiền đến cỡ nào, ở trong lòng bà ta đều không quan trọng.
Còn với Annie thì có lẽ bởi vì Annie chỉ để ý đến mỗi chị gái của mình nên cũng không để tâm đến phòng của bản thân.
Nhưng phu nhân Bella không thể chịu được việc tổng phổ trong phòng đàn bị phá hủy mất, dù sao đây cũng là hồi ức đẹp của bà ta và Edmond.
Bà ta chỉ để ý đến mỗi phòng đàn!
Ánh mắt Tiêu Lam sáng rực lên ngay lập tức, cố gắng nghiên cứu đồ vật trong phòng một chút, xem liệu trước khi qua cửa có thể tìm thấy cơ hội thích hợp nào để biến chúng thành giá trị nghèo khó hay không, miễn cho kéo thêm cừu hận.
Tầm mắt cậu rơi xuống bình hoa bên cạnh, cái này có vẻ dễ dàng mang theo.
Nhưng khi tay cậu chỉ vừa mới chạm nhẹ đến bình hoa, bình hoa chứa những đóa hoa héo rũ kia cũng giống hệt như bản nhạc phổ, tự mình hóa thành tro tàn.
“Phá hư đạo cụ hiện trường, phu nhân Bella đã khắc cốt ghi tâm bạn!”
“Giá trị nghèo khó tăng 40 vạn, Tiêu Lam nghèo nhưng vô cùng hạnh phúc.”
Tiêu Lam thu tay lại.
Đây đúng là đồ pengci [*] à nha.
[*] Pengci: chỉ việc những kẻ hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý đụng phải là nhảy ra bắt đền.
Ngày nay, từ này dùng để chỉ những thành phần hay dàn cảnh tai nạn, thích nhảy ra trước đầu xe ở đường lớn giả bộ bị ô tô va phải hòng moi móc tiền bồi thường từ chủ xe.
Có thể hiểu đơn giản là ăn vạ.
Loại chuyện bị Boss nhớ kỹ gì gì đó, cậu thật sự không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Lúc này, hệ thống lại xuất hiện nhắc nhở mới, ngăn cản những ý tưởng khác của cậu:
“Phòng chơi đàn yêu thích đã bị những vị khách vô cớ xâm nhập, phu nhân Bella tức giận quyết định trở về trang viên sớm hơn dự kiến.”
Tiêu Lam dừng động tác chuẩn bị nghiên cứu những thứ khác trong phòng lại.
Nếu hiện tại phá hủy căn phòng chơi đàn này, có lẽ sẽ thu hoạch được rất nhiều giá trị nghèo khó, nhưng đồng thời cũng sẽ thu hoạch được đại cừu hận của phu nhân Bella, đến lúc đó có khả năng phu nhân Bella sẽ trực tiếp dịch chuyển đến trước mặt cậu rồi dùng một tay tán chết cậu.
Chọn tiền hay chọn mạng, đây quả là vấn đề khó khăn muôn đời.
Tiêu Lam dứt khoát từ bỏ ý định xuống tay với đồ vật còn lại trong phòng, tuy rằng bần cùng hiểm trung cầu [*], nhưng phải còn mạng thì mới hưởng thụ được.
Hồi ức tươi đẹp của người khác, vẫn nên đặt nguyên bản để bọn họ trân trọng thì tốt hơn.
[*] truy cầu nghèo khó trong cảnh hiểm nghèo, câu gốc là phú quý hiểm trung cầu.
Lúc này Vương Thái Địch chỉ tay vào cửa sổ mà bọn họ đã vén rèm lên để tìm kiếm manh mối: “Mọi người nhìn xem, bên kia là cái gì!”
Tất cả người chơi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy từ chân trời xa xa hiện ra một màu đỏ như máu đáng sợ, màu máu che lấp cả bầu trời, che khuất cả mặt trời, đang tiến về phía trang viên với tốc độ cực kì nhanh, màu đỏ này làm cho người ta nhớ tới — đôi mắt màu đỏ tươi của Otia.
Chỉ sợ là phu nhân Bella, bà ta đang trên đường đến đây, với tốc độ này thì chắc chắn sẽ không mất nhiều thời gian.
“Đi mau! Rời khỏi trang viên!” Tiêu Lam nói to.
Không còn nhiều thời gian để do dự, những người chơi trực tiếp lao ra khỏi phòng chơi đàn, dựa theo bản đồ chỉ đường của Edmond chạy về phía tầng hầm ngầm.
Trong khi các người chơi đang chạy trên hành lang, phát hiện cả trang viên đã trở nên khác lạ.
Trang viên này giống như một con quái vật vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, không ngừng vươn người.
Hành lang trước mắt bọn họ bất giác đã không còn giống như trước.
Hành lang vốn thẳng tắp hiện tại xuất hiện rất nhiều ngã ba và lối rẽ, đang không ngừng thay đổi, phát ra âm thanh soàn soạt.
Cửa sổ thủy tinh hai bên cũng trở nên cao chót vót, và đang di chuyển với tốc độ kỳ lạ.
Còn không chờ bọn họ nghĩ ra cách ứng phó, mặt đất dưới chân đột nhiên bắt đầu phân tách thành từng mảnh, sau đó giống như những khối gỗ đang bị con người điều khiển, dần cải tạo thành một hành lang mới.
Mặt đất bên dưới Tiêu Lam bị kéo về phía bên trái, Lạc nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp nhảy từ chỗ mình qua đó nắm chặt lấy cậu.
Bên kia, mặt đất bên dưới đứa nhỏ xui xẻo Vương Thái Địch cũng trực tiếp nứt ra, ném nhóc xuống dưới, Vương Thái Địch muốn nắm lấy sàn nhà bên cạnh, nhưng không may nó lại bị tách ra.
Trong lúc nguy cấp, Vương Kha nhanh tay lẹ mắt cầm lấy trường đao, dùng sống đao cắm lấy lưng quần của em trai ngốc nhà mình rồi kéo nhóc về phía sàn nhà Vương Kha đang đứng.
Ngay lập tức, có vài hành lang xuất hiện giữa hai bên, cắt ngang tầm mắt, những người chơi cứ như vậy mà bị tách ra.
Tiêu Lam nhìn thấy hành lang xa lạ trước mặt, trong lòng trở nên thận trọng hơn.
Toàn bộ những thứ trước mắt rõ ràng chỉ để kéo dài thời gian.
Chỉ cần bao vây người chơi lại, đợi đến khi phu nhân Bella trở về, sức mạnh này rõ ràng không phải là thứ mà người chơi sơ cấp và người chơi cao cấp vốn đang bị áp chế có thể miễn cưỡng đối đầu trực diện.
Chưa đi được hai bước, từ góc nhà phía trước có một hầu gái bước ra.
Cô ta đứng đó với vẻ mặt chết lặng, ánh mắt dại ra, lao thẳng về phía Tiêu Lam như một con rối gỗ bị thao túng.
Hành động của cô ta khiến Tiêu Lam nhớ tới những người chơi đã từng ăn qua thức ăn của phu nhân Bella trong bữa tối vừa rồi, chẳng lẽ trong số hầu gái của trang viên cũng có người chơi qua cửa thất bại?
Khả năng này có vẻ rất cao.
Tiêu Lam tránh khỏi hầu gái trước mặt, nhân lúc đối phương tạm thời đưa lưng về phía mình liền giơ tay lên đánh mạnh vào gáy cô ta, khiến cô ta ngất xỉu.
Sau đó tùy tiện tìm một phòng ném người vào đó, khóa cửa lại.
Thời điểm mấu chốt để chạy thoát thân như vậy, vẫn không nên tốn thời gian dây dưa với NPC.
Đi tiếp thêm một đoạn, tường trên hành lang thay nhau biến đổi, quang cảnh xung quanh lần thứ hai thay đổi.
Lần này phía trước hành lang xuất hiện một phòng trông giống như phòng bếp, nếu Tiêu Lam muốn đi về phía trước, nhất định phải đi ngang qua nó.
Tiêu Lam cẩn thận đi vào phòng bếp, phòng bếp nhìn qua vô cùng tĩnh lặng, bởi vì trống trải nên thoạt nhìn dường như không cất giấu bất cứ nguy cơ nào.
Khi đi ngang qua một cái thớt, ánh mắt Tiêu Lam bị hấp dẫn.
Không có gì lạ khi trên thớt có một con dao, nhưng điều đáng ngạc nhiên chính là con dao này rõ ràng là dao gọt hoa quả, vẫn là sản phẩm bằng inox theo phong cách hiện đại, không hề ăn nhập với phó bản hoa lệ này chút nào.
Tiêu Lam cầm con dao này lên:
[Tên: Đây là một con dao găm tẩm độc (đạo cụ cao cấp, đã trói buộc) ]
[Năng lực: Mỗi lần sử dụng sẽ được kích hoạt độc tố ngẫu nhiên, không nhất thiết phải là kịch độc, đây chỉ là Clikbait [*] ]
[*] Clickbait : Hay còn gọi là mồi nhử nhấp chuột, nội dung tiêu đề không khớp với nội dung thực tế, tiêu đề dùng để thu hút sự chú ý, còn nội dung thực tế thì rất bình thường.
[Mô tả: Tuy rằng nhìn qua chỉ là một con dao gọt hoa quả không quá mười tệ, nhưng nó thật sự có độc, xin đừng liếm thử]
Lúc này thông báo giá trị nghèo khó hoàn toàn không xuất hiện, xem ra Tiêu Lam không có vấn đề gì khi sử dụng loại đạo cụ nghèo túng này, thật sự rất đáng mừng.
– – cái rắm.
Tiêu Lam có thể tưởng tượng ra cảnh khi tất cả mọi người đều cầm đủ loại trang bị lộng lẫy trên tay, cậu lại xuất hiện với hình ảnh tay trái cầm một con dao nhỏ trị giá mười tệ, tay phải cầm một cái nắp nồi trị giá hai mươi tệ..
Bộ tôi không cần mặt mũi hay gì!
Tiêu Lam nhìn con dao: “Lạc, có lẽ tôi là chủ nhân không có gì cả duy nhất của lịch sử.”
Lạc mỉm cười nói: “Nhưng ngài lại có được tất cả nợ nần của chúng ta.”
Tiêu Lam: “…”
Hôm nay vô pháp hàn thuyên!
Ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng đây vẫn là một đạo cụ cao cấp nha! So với dao Demeter thì nhìn qua càng hợp với Tiêu Lam hơn, hơn nữa khả năng mang độc cũng vô cùng thực tế.
Tiêu Lam vẫn nhanh chóng bỏ dao vào balo đạo cụ, từ giờ phút này, trên người cậu cuối cùng cũng có được vũ khí.
Hai người bình an vô sự rời khỏi phòng bếp.
Sau khi bước vào đoạn hành lang tiếp theo, mọi cảnh giác trong lòng Tiêu lam đều uổng phí.
Đoạn hành lang này vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh ma sát soàn soạt cực nhỏ do vách tường biến đổi, cũng không thấy bóng dáng hầu gái điên cuồng lao đến tấn công người chơi nữa.
Nhìn qua vô cùng yên ổn.
Nhưng trong không khí hình như có phảng phất mùi gì đó là lạ, tựa như mùi máu tươi trộn lẫn với mùi nôn mửa, lại lẫn với mùi vốn có của trang viên, đặc biệt khó chịu.
Ngay ngã rẽ cách phía trước không xa có hai tiếng bước chân đến gần, một bên thì vừa nặng nề vừa hoảng sợ, giống như một người bị thương nặng đang liều mạng bỏ chạy.
Bên còn lại không nhanh không chậm, giống như chỉ đang tản bộ trong trang viên.
Hai bên kết hợp lại trông vô cùng kì quái.
Tiêu Lam cùng Lạc dừng lại, bày ra tư thế phòng thủ, đợi người phía trước xuất hiện.
Tiêu Lam còn lấy [Đây là một con dao găm tẩm độc] ra, cầm trong tay để tiện công kích bất cứ lúc nào.
Bước chân nặng nề không theo quy luật ngày càng lại gần, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thứ kia rất khó để gọi là một người.
Gã vốn dĩ có lẽ rất cao, nhưng hiện tại cả người lại co rúm lại.
Trên da lộ ra những mảng bầm tím lớn, trong đó nhiều vết đã chuyển thành màu đen, hơn nữa còn đang lan rộng với tốc độ khó tin khi gã ta bước đi.
Người này hình như là gã đàn ông cao lớn với ánh mắt có vài phần hung ác khi tiến vào trò chơi.
Tâm trí gã đã gần như không còn thanh tỉnh, toàn bộ đều bước về phía trước theo bản năng, vừa ho khan vừa không ngừng lẩm bẩm cái gì đó: “Tôi có tội..
giết..
không nên..
thả, buông tha tôi..”
Bộ dạng này làm cho Tiêu Lam nhớ tới “Cái Chết Đen” trong truyền thuyết, hay còn gọi là bệnh dịch hạch.
Toàn thân những người mắc phải bệnh dịch hạch trong khoảng thời gian ngắn sẽ xuất hiện triệu chứng nhiễm độc máu, kèm theo đó là tâm trí bất ổn định, người mắc bệnh thông thường sẽ tử vong trong vòng ba ngày.
Bởi vì hiện tượng xuất huyết khắp da, máu bầm, khiến thi thể sau khi chết sẽ có màu đen, nên được gọi là “Cái chết đen”.
Chỉ là tốc độ phát triển bệnh tình của người này quá nhanh, gần như từng giây từng phút đều có tiến hóa, như thể đang bị khống chế.
Đột nhiên người đó từ trong ánh mắt lờ mờ thấy được bóng người, gã như nhìn thấy hy vọng, dùng hết toàn lực chạy trối chết về phía Tiêu Lam, gã đưa cánh tay đã sắp hoàn toàn biến đen ra: “Cứu..
cứu tôi! Cứu tôi!”
Tiêu Lam nhanh chóng lùi về phía sau giữ khoảng cách với người nọ, bệnh dịch hạch có thể lây qua đường hô hấp đó!
Người nọ vẫn chưa chịu từ bỏ, thở hổn hển chuyển hướng muốn vươn tay về phía Tiêu Lam.
Trong nháy mắt, từ hành lang tối đen phía sau lưng gã có một con dao phẫu thuật sắc bén bay ra, đâm xuyên qua gáy gã khiến gã lập tức ngã xuống đất bất động.
“Ha ha, thật xin lỗi, tôi nhất thời không trông coi con mồi của mình kỹ lưỡng, khiến hắn quấy rầy đến cậu rồi.” giọng nói của người kia hơi khàn khàn tựa hồ có vài phần yếu ớt thiếu khí huyết.
Một người từ bóng tối bước ra, dáng người cao gầy, mặc áo khoác dài màu đen, đội mũ rộng vành, mang mặt nạ mỏ chim và có mái tóc trắng như tuyết, anh ta cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi với Tiêu Lam.
Là Kỳ Ninh..