Ánh đèn tối tăm, căn phòng yên tĩnh.
Bầu không khí lại đột nhiên biến đổi, trở nên sền sệt lên.
Phỉ Tì chú ý tới y không được tự nhiên: “Như thế nào, không thoải mái?”
Phỉ Tì đi lên trước một bước, trên cao nhìn xuống: “Ngày 13 tháng 6 đó, có phải là cậu không?”
Hà Hoan bị tin tức tố của hắn ép tới không thở nổi, theo bản năng muốn lui về sau một bước, nhưng y lại không đứng ổn định được.
Không có chống đỡ, y trực tiếp ngã vào sô pha.
Trên đệm sô pha mềm mại, Hà Hoan dương cổ, hô hấp gian nan.
Sợi tóc y hỗn độn, dán ở giữa trán dày đặc mồ hôi, lộ ra vành tai ửng đỏ trong suốt như thạch lựu.
Phỉ Tì cúi người, thân hình cao lớn chiếu xuống một bóng ma, hoàn toàn bao phủ y: “Vì sao sợ hãi thả ra tin tức tố?”
Hà Hoan cáu giận tính xâm lược của hắn, nhưng thân thể lại theo bản năng, vươn tay run rẩy, bắt lấy vạt áo đối phương.
Thôi được rồi, tình huống này hôm nay tránh không khỏi.
Hà Hoan bất chấp tất cả mà đem Phỉ Tì kéo gần, nâng cằm lên, thở dốc nói: “Tôi sợ tôi thả ra tin tức tố, anh sẽ chịu không nổi……”
Phỉ Tì rũ mắt, chạm đến ngón tay tinh tế đang kéo góc áo hắn.
Tầm mắt theo đầu ngón tay một đường hồi tưởng, từ cổ tay đến cánh tay, bả vai, cổ, thẳng tới tuyến thể.
“Cậu làm sao biết ta chịu không nổi?”
Sau cổ có một cái bọc nhỏ, oánh bạch bóng loáng, không có một chút dấu vết.
Sau khi omega bị alpha đánh dấu hoàn toàn, dấu răng trên tuyến thể ít nhất một tháng mới có thể khép lại.
Lại bởi vì chiếm hữu dục của alpha cùng bản năng khát cầu của omega, tuyến thể bị lặp lại tiêm vào tin tức tố, rất nhiều tuyến thể của omega cả đời đều giống thục quả, hiện ra một loại trạng thái gần như thối nát, đó là chứng minh do bị yêu thương quá mức.
Phỉ Tì nhớ rõ hắn đã hung hăng yêu thương địa phương này, một lần lại một lần rót vào tin tức tố, còn cảm thấy không đủ.
Đánh dấu hoàn toàn cũng không ngừng một lần.
Hà Hoan đưa môi lên, lại bị hắn né tránh, khó khăn cọ qua cằm.
Tiếp xúc ngắn ngủi như thế này, cũng đủ làm linh hồn y run lật.
“Ngô……”
Phỉ Tì nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có một trận tim đập nhanh.
Cố loại bỏ không được tự nhiên này, hắn ngăn chặn bả vai Hà Hoan, không cho y lộn xộn.
“Ngày 13 tháng 6, omega ở khu biệt thự Tân Tùng chỉ có ba người, trong đó hai người đã kết hôn, dư lại chính là cậu, ở cách vách ta.”
Hà Hoan không sao cả mà cười cười, khuôn mặt dán lên cánh tay rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, mị nhãn như tơ nhìn hắn: “Thực trùng hợp, không phải sao?”
Năm ngón tay Phỉ Tì túm nhẹ tóc y, dùng sức kéo nhẹ về phía trước một cái, chóp mũi hai người xích lại gần, hô hấp tương triền.
“Trong theo dõi, áo thun trắng cậu mặc là lấy từ chỗ ta đúng không?”
Hà Hoan lại thật sự quên mất vụ này: “Tôi đây mặc đẹp không?”
Phỉ Tì đột nhiên câu lấy cổ y, hung hăng áp đảo người trên sô pha: “Mặc quần áo của ta chạy, ân?”
Hai tay Hà Hoan chủ động leo lên bờ vai hắn: “Anh cũng thấy rồi, lúc ấy nhà tôi còn một đống chuyện phải xử lý.”
Phỉ Tì vừa muốn mở miệng, Hà Hoan lại nhanh chóng dùng ngón cái đè lên môi hắn: “Nói nhiều làm tôi mất hứng, tôi hiện tại rất cần anh.”
Tin tức tố ngọt nị như mật đường không hề dự triệu phiêu dật ra, quấy rầy lý trí Phỉ Tì.
Cùng mùi hương trong khoảng thời gian này thương nhớ không có sai biệt, độ xứng đôi đạt tới trăm phần trăm trí mạng.
Hắn còn có liên tiếp nghi vấn chưa hỏi ra, đối phương lại chủ động dâng lên tuyến thể, nháy mắt cướp đi tất cả lực chú ý của hắn.
Hà Hoan nâng vai, con ngươi thuỷ nhuận không tiếng động truyền ra lời mời.
Ánh mắt Phỉ Tì u ám, ngón tay áp lên tuyến thể phồng phồng, không có một alpha nào có thể cự tuyệt omega của mình dụ dỗ.
Xác thật, so với những vấn đề lung tung rối loạn kia, thiên tính của alpha thúc giục khiến cho nhiệm vụ hàng đầu của hắn là chiếm hữu omega này.
Tay phải Phỉ Tì chế trụ đôi tay Hà Hoan, gắt gao đè ở trên đỉnh đầu y, tay trái trượt tới cổ y, đem tuyến thể hoàn toàn bại lộ ra.
Không có chút do dự nào, hàm răng sắc nhọn nháy mắt đâm thủng làn da đơn bạc, lấy một loại khí thế mạnh mẽ công khai biểu thị, rót vào tin tức tố.
Tựa hồ là vì trả thù tuyến thể bị lau đi đánh dấu, Hà Hoan cảm thấy thời gian rót tin tức tố lần này đặc biệt dài lâu.
Thân thể Hà Hoan vẫn luôn ở trong trạng thái co rút, hai mắt y hoàn toàn thất thần, hé miệng hô hấp từng ngụm từng ngụm.
Giống cá bị mắc cạn, giãy giụa suy nghĩ muốn bơi vào sông.
Đáng tiếc bất kì giãy giụa nào của y cũng đều là phí công, bị nam nhân mạnh mẽ áp chế.
Loại tra tấn này không biết qua bao lâu mới kết thúc, Hà Hoan phục hồi tinh thần lại, lúc bừng tỉnh cho rằng đã qua một thế kỷ.
Y cảm thấy ngón tay đối phương còn đang vuốt ve tuyến thể của mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Hà Hoan bị thâm trầm trong mắt hắn làm cho cả kinh hoảng hốt.
Y thật ra không ngại cùng nam nhân chất lượng tốt này lại vượt qua một đêm vui sướng, đáng tiếc bên ngoài còn có người.
Nếu bại lộ thân phận……!
Nhớ tới thái độ của Groya phu nhân đối với nam nhân, hắn nhất định không phải là nhân vật đơn giản.
Hà Hoan hoàn toàn không muốn cùng người như vậy dây dưa không thôi, tương đương với vô tận phiền toái.
Hiện tại y đã đạt được mục đích, có thể bứt ra rời đi.
Hà Hoan dâng lên môi đỏ, lần này đối phương không trốn, mà là dùng sức nghiền lại.
Hà Hoan phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, có điểm tiếc hận thời cơ địa điểm không đúng.
Ngón trỏ nhẹ nhàng xoa giữa mày nam nhân, mặc niệm chú ngữ.
Sau khi có được tin tức tố alpha an ủi, y tạm thời sẽ không tái xuất hiện tình huống nhìn thấy đối phương liền chân mềm.
Y có thể khống chế thân thể cùng thần trí của mình như thường.
……!
Hứa Nhất Hàm canh giữ ở ngoài nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đi lên đón: “Phỉ……”
Chờ anh ta thấy rõ người ra là Hà Hoan, không khỏi ngẩn người.
Lúc này Hà Hoan đã mặc chỉnh tề, cùng bọn họ gặp mặt lúc trước không có gì khác nhau.
“Phỉ Tì tiên sinh tựa hồ tâm tình không tốt, nói muốn một mình ở bên trong lẳng lặng.”
Hứa Nhất Hàm nhìn vào trong phòng, Phỉ Tì đang đưa lưng về phía bọn họ ngồi ở trên sô pha, ngoài cửa sổ là cảnh đêm bên ngoài, xác thật là bộ dáng trầm tư không muốn bị quấy rầy.
Hứa Nhất Hàm hỏi Hà Hoan: “Cho nên cậu không phải……”
Hà Hoan cười cười: “Tôi không phải omega Phỉ Tì tiên sinh muốn tìm.”
Groya mắt sắc nhìn thấy khoé mắt Hà Hoan ửng đỏ, còn có đôi môi hơi sưng, cảm thấy thần thái y lúc này giống cực kỳ thoả mãn sau khi được yêu thương.
Bà có thâm ý khác, hỏi: “Hai người trò chuyện rất lâu, ta còn tưởng rằng cậu chính là omega nó muốn tìm.”
Hà Hoan đối diện với tròng mắt màu tím nhạt của bà, tiếc nuối thở dài một tiếng: “Phỉ Tì tiên sinh có điểm mất mát, tôi an ủi anh ta một chút.”
Mi mắt y cong cong, đem hai chữ “An ủi” cắn đến có chút nặng.
Tác giả có lời muốn nói:
Công: Cũng không cảm thấy bị an ủi, nhân vật sắm vai hôm này là, Mori •Phỉ Tì• Kogoro..