Trời đã ngả chiều, người tiến đến phúng viếng nối liền không dứt.
Hà Hoan vẫn thẳng eo lưng, biểu tình khiêm tốn bình tĩnh, không có chút không kiên nhẫn nào.
Tư thái đoan trọng nghiêm túc này của y, đạt được mọi người nhất trí khen ngợi.
Rất nhiều người đều nói, phảng phất lại thấy được Muriel năm đó.
Tỷ như đạo diễn cấp quốc bảo Tưởng Tân Thiên, phi thường vui mừng gật đầu, vỗ cánh tay Hà Hoan, nói: “Đứa trẻ tốt, có phong phạm của mẹ cháu.”
Tưởng Tân Thiên là đạo diễn đã từng hợp tác với Muriel trong rất nhiều phim nhựa ưu tú.
Quan hệ giữa hai người vừa là thầy vừa là bạn, năm đó được xưng là hoàng kim cộng sự.
Tác phẩm đoạt giải vô số là《 Phụ thân tôi là tắc lặc 》, 《 Đế quốc vinh quang chi nhận 》, chính là người chứng kiến tài hoa và hữu nghị giữa hai người.
Hà Hoan cung kính hành lễ: “Tưởng lão sư tán thưởng, cháu kém mẹ quá xa, ngài ấy vĩnh viễn là mục tiêu theo đuổi của cháu.”
Tưởng Tân Thiên nghe xong những lời này liền rất cao hứng: “Làm tốt lắm, cháu hôm nay có nhiệm vụ quan trọng, ta liền không lải nhải nữa, chờ xong việc nhớ phải mời lão nhân này uống rượu.”
Hà Hoan: “Kia thật là quá vinh hạnh, cháu nhất định sẽ đi bái phỏng ngài!”
Người đến lễ truy điệu lần này cũng không ngăn cản Tưởng Tân Thiên vươn cành ôliu với y, rất nhiều nhân vật có tên tuổi trong vòng cũng phát ra lời mời thiện ý.
Đồng thời, tiến đến bái phỏng còn có mấy người quen, tỷ như Lý Hạc Dương và Groya phu nhân.
Đặc biệt là thời điểm Groya phu nhân lên sân khấu, hiện trường xuất hiện xao động, mọi người thấy bà cùng Hà Hoan nói chuyện thân mật, đều suy đoán hai người có quan hệ gì.
Groya tới một là làm fans tới phúng viếng thần tượng, hai là tới nhận lỗi.
Chuyện Phỉ Tì làm lần trước với Hà Hoan vẫn luôn làm bà áy náy trong lòng, chủ động hứa hẹn phải cho Hà Hoan một ít tiện lợi trong sự nghiệp.
Hà Hoan nào còn dám thân thiết kết giao với bà, sợ lại xảy ra chuyện: “Phu nhân nói quá rồi, cũng không phải là chuyện gì lớn, tôi không để trong lòng.”
Groya lại thực kiên quyết: “Ta ghét nhất là thiếu nhân tình, liền quyết định như vậy đi, nghe thấy không?”
Hà Hoan không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời đáp ứng: “Vâng ạ, nếu tôi gặp gỡ khó khăn, nhất định sẽ phiền toái ngài.”
Chờ thời điểm nhìn thấy Lý Hạc Dương, thằng nhãi này còn là bộ dáng thâm tình chân thành.
Nếu không phải địa điểm không đúng, cầm trong tay lại là xa cúc, còn tưởng rằng gã là tới cầu hôn.
Lý Hạc Dương thấy thái độ của Hà Hoan không thân thiện bằng tiệc rượu đêm đó, xấu hổ sờ sờ mũi.
Đêm đó Hà Hoan bị một alpha vô lễ bức tới vực sâu, gã có tâm hỗ trợ, kết quả tin tức tố bị người nghiền áp đánh tan, còn bị một alpha khác kéo ra cửa.
Mất mặt quá độ.
Hà Hoan theo lễ phép khom lưng: “Cảm ơn ngài đã đến, đây là vật kỷ niệm.”
“Tiểu Hoan……” Lý Hạc Dương thấy ánh mắt Hà Hoan nhìn gã giống hệt lúc y nhìn các fans khác, nhớ tới tiệc rượu đêm đó gã muốn đưa Hà Hoan về nhà, lại bị lạnh lùng cự tuyệt, tâm tình mất mát như về lại thời niên thiếu yêu thầm Hà Hoan.
Gã khi đó đối với Hà Hoan cầu mà không được, một lòng tất cả đều là làm cách nào để chinh phục omega thanh lãnh này.
Y càng cự tuyệt, trong lòng gã càng là lửa nóng.
Hà Hoan đối diện với ánh mắt tràn đầy ham muốn chinh phục của gã, nhẹ nhàng cười, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt: “Lý tiên sinh có thể tới, tôi thật cao hứng.”
Lý Hạc Dương nhìn ý cười hoà thuận vui vẻ của y, tức khắc tâm khoan: “Hẳn là một mình em quá mệt mỏi, có muốn anh giúp em không?”
Một mình? Giúp tôi?
Phía sau y còn có mấy fans tình nguyện giúp việc đó.
Quả nhiên mấy người tình nguyện kia nghe được Lý Hạc Dương nói, tất cả đều xem thường.
Hà Hoan: “Không chỉ có một mình tôi, còn có các fans tình nguyện của mẹ tôi, bọn họ giúp tôi rất nhiều, tôi xem như là nhẹ nhàng nhất.”
Lý Hạc Dương lười để ý đến mấy fans đó cảm thấy thế nào, gã chỉ là muốn có một cơ hội thân mật cùng Hà Hoan.
“Em đây là nhìn nhẹ nhàng, đứng trơ mới là mệt nhất, hơn nữa bọn họ cũng không phải……”
“Cọ xát cái gì? Lấy đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy, không thấy đằng sau còn có nhiều người xếp hàng à? Thời gian của mọi người đều rất quý giá, ok?!” Một nữ nhân có dáng người hơi béo ở đằng sau đột nhiên đánh gãy Lý Hạc Dương nói, không kiên nhẫn trừng gã.
Ánh mắt của mấy người đằng sau nữ nhân kia cũng đều không tốt.
Lý Hạc Dương không thể không thối lui sang một bên, còn không quên nói: “Anh đứng ở đây chờ em.”
Nữ nhân có dáng người hơi béo kia đột nhiên đi đến trước mắt Hà Hoan, lớn tiếng nói: “Hà Hoan, em lớn lên xinh đẹp như vậy, lúc tìm alpha phải đánh bóng đôi mắt, đặc biệt là loại tự cao tự đại không lễ phép này, tuyệt đối không thể muốn.”
Mười mấy fans xếp hàng ở đằng sau tất cả đều che miệng cười trộm, còn có người gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy, nhân phẩm quá trọng yếu!”
“Có người nhìn thì nhân mô nhân dạng, kỳ thật chính là cẩu mô cẩu dạng.”
Đoạn đối thoại này khiến cho không ít người tò mò, sôi nổi nhìn sang.
Cơ bắp trên mặt Lý Hạc Dương run rẩy, không thể phát tác, ở trong khinh bỉ của mọi người xám xịt chạy đi.
Kế tiếp lại gặp một người không tính là người quen, chính là tiểu cô nương kích động đến khóc lên ở tiệc rượu của Groya phu nhân.
Cô nói đêm đó làm Hà Hoan thêm phiền toái, vẫn luôn muốn cảm tạ y, kết quả chờ cô ra khỏi phòng nghỉ, nghe nói Hà Hoan đã rời đi rồi.
Hôm nay tới một là vấn an thần tượng, hai là biểu đạt cảm tạ với Hà Hoan.
Hà Hoan không nghĩ tới tiểu cô nương này thành thật như vậy, thuận tiện yêu cầu của tiểu cô nương, trao đổi phương thức liên hệ.
Nhìn tên thông tin liên hệ —— Minh Ni · Lan Bá Đặc.
Hình như có chút ấn tượng.
Chưa cho y thời gian tự hỏi, bởi vì lúc này y thật sự gặp được một người quen thuộc.
Cùng với tiếng kinh ngạc cảm thán hết đợt này đến đợt khác, còn có không ít omega ngo ngoe rục rịch.
Một nam nhân có thân hình cao dài, mặc tây trang màu đen, đeo kính râm đi đến chỗ Hà Hoan.
Hà Hoan híp mắt, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười hứng thú: “Nghiêm tiên sinh, chào ngài.”
Nghiêm Đình Vân, vị hôn phu thứ tư của nguyên chủ.
Con trai thứ ba của chủ tịch tập đoàn Á Hãn, đồng thời cũng là ảnh đế giới giải trí.
Cái loại không muốn diễn kịch liền phải trở về kế thừa gia nghiệp, là nhân sinh người thắng đặc biệt kiêu ngạo.
Nghiêm Đình Vân tháo kính râm, lộ ra khuôn mặt phương đông phi thường đặc sắc, được fans coi là nét đẹp cổ điển.
Trong thời đại tinh tế, loại mặt thuần tuý ý nhị phương đông này, thập phần hiếm thấy.
Ngũ quan có độ công nhận cao, là một vũ khí sắc bén của gã, rất được đạo diễn và fans hoan nghênh.
Nguyên chủ cũng thực thích khuôn mặt này của Nghiêm Đình Vân, cho rằng gã đẹp như một bức họa.
Thời điểm hai người mới xác lập quan hệ, nguyên chủ thường xuyên nhịn không được mà nhìn lén.
Bất quá, đối với yêu tinh Hà Hoan sinh trưởng ở địa phương toàn người phương đông, y không có cảm giác mới mẻ.
Nghiêm Đình Vân thấy biểu tình Hà Hoan vẫn bình đạm khi thấy gã tháo kính xuống, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng thực mau liền vứt cảm giác khác thường này đi.
Gã có chút khó chịu, ác ý nói một câu: “Hà Hoan, đã lâu không thấy.”
Mí mắt Hà Hoan nhấc lên, nguyên chủ nghe thấy bốn chữ kia khẳng định sẽ tức giận đến phát run.
Y hồi tưởng tổng kết đánh giá nam nhân này trong sổ tay “Đánh quái bảo mệnh” —— Kiệt ngạo khó thuần, duy ngã độc tôn.
Hà Hoan cười như không cười: “Tôi nghĩ, không lâu lúc sau chúng ta sẽ thường thấy mặt nhau.”
Nghiêm Đình Vân nhíu mày, đeo kính râm, trong ánh mắt ẩn tàng khinh thường cùng chán ghét.
Gã lười cùng Hà Hoan bắt tay, để trợ lý tiếp nhận vật kỷ niệm.
“A.” Cười nhạo một tiếng, trực tiếp rời đi..