Lý Hạc Dương nhìn cánh hoa hồng rơi rụng đầy đất, lại nhìn vẻ mặt Hà Hoan “Ngưỡng mộ” nhìn Miles.
Gã chỉ cảm thấy……!
Gã còn chưa nghĩ xong từ ngữ để hình dung tâm tình của mình, liền thấy tất cả mọi người đều tò mò nhìn gã.
Thật là đù má!
Cao Kim Duyệt lặng lẽ nói với Nicolia: “Miles là vị hôn phu của Hà Hoan, tôi chỉ nói cho một mình cô biết, cô đừng nói cho người khác!”
“Tôi nghe thấy được.”
“Tôi cũng nghe thấy!”
Sau đó, người trong đoàn phim đều biết.
“Ông biết không, Miles cư nhiên là vị hôn phu cũ của Hà Hoan!”
Nhưng tin tức luôn dễ dàng thiếu cánh tay cánh chân, truyền rồi truyền, cuối cùng biến thành:
“Trời ạ, Miles là vị hôn phu của Hà Hoan!”
“Mẹ tôi ơi, Hà Hoan quả thực là người thu hoạch nam thần!”
Lý Hạc Dương nghe được liền nổi gân xanh trên trán, gã thật muốn lắc đầu óc nhóm người này, nói không chừng còn có thể nghe được tiếng nước chảy.
Miles đã từng bạo lực học đường Hà Hoan!
Thời trung học, gã và Miles, Hà Hoan học cùng một trường, đương nhiên biết những chuyện ác độc Miles đã làm với Hà Hoan.
Đương nhiên, làm nam thần trong trường, Miles cũng không cần tự mình ra mặt, chỉ cần tùy tiện trào phúng vài câu, mấy fans của gã liền sẽ tự động lý giải hành động của gã.
Hà Hoan bị các loại trêu cợt vũ nhục, gã cũng không ngăn lại.
Mới làm cho những người đó càng thêm không kiêng nể gì, càng thêm ác độc.
Lý Hạc Dương còn nhớ rõ gã đã dùng không ít tiền để xử lý mấy phiền toái đó.
Kết quả hiện tại, nhìn thấy Miles lên làm tướng quân, trở thành nam thần quốc dân, gã còn muốn gặp Hà Hoan?!
Lý Hạc Dương trực tiếp đi đến bên người Hà Hoan, ngữ khí không tốt nói: “Đã mấy giờ rồi, trở về nghỉ ngơi đi!”
Hà Hoan thấy gã dùng ngữ khí và biểu cảm như đi bắt gian, y rất kinh ngạc, ngay sau đó cười như không cười nói với gã: “Tướng quân Miles chỉ là hỏi tôi vài chuyện, anh đang lo lắng cái gì?”
Lý Hạc Dương phản ứng lại, chính mình cũng là vị hôn phu cũ, xác thật là không quản được Hà Hoan, ngượng ngùng đỡ gọng kính vàng: “Anh, chỉ là quan tâm em……! Tên điên vừa rồi doạ em sợ không nhẹ, em nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Miles nhìn ra Lý Hạc Dương quan tâm Hà Hoan, cho rằng bọn họ là một cặp, hơi có chút xin lỗi nói: “Tôi đã hỏi xong rồi, hai người cũng mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Lý Hạc Dương nghe thấy gã nói ôn hòa như vậy, mắt trợn trắng, gã năm đó ở trong trường học là giáo bá hoành hành một phương, giả bộ thân sĩ cái gì.
Đột nhiên, một trận ho khan truyền đến, làm hiện trường xao động càng thêm náo nhiệt.
Nicolia kéo tay áo Tưởng Tân Thiên: “Tưởng đạo mau nhìn kìa! Nghiêm ảnh đế tới!”
Quần chúng vây xem vừa nghe thế, đều nhất trí quay đầu nhìn, sôi nổi làm một nhìn chằm chằm vào Nghiêm Đình Vân đang bước đi.
Nghiêm Đình Vân: “……”
Gã chỉ là muốn khiến cho Hà Hoan chú ý, không nghĩ tới lại bị quần chúng ăn dưa ngắm nhìn.
Sớm biết liền không ho khan, tình huống hiện tại còn áp lực hơn lần đầu tiên gã bước trên thảm đỏ.
Hà Hoan cũng thấy được Nghiêm Đình Vân, vội vàng đi tới: “Bác sĩ đã nói chưa thể xuất viện mà?”
Nghiêm Đình Vân thấy Hà Hoan ném Lý Hạc Dương và Miles sang một bên, đi đến bên cạnh gã, từ xấu hổ lại biến thành đắc ý.
Gã hạ giọng nói với Hà Hoan: “Quá nhớ em.”
Nghiêm Vân Đồng đang đỡ gã bị câu nói này làm cho kinh hoảng, sợ tới mức cả người run lên.
Sao trước kia cô ta không biết anh trai mình sến như vậy.
Cô ta trộm nhìn biểu cảm Hà Hoan, phát hiện y thế nhưng lại rất bình tĩnh.
Xem ra là thật sự rất yêu anh trai cô ta.
Hà Hoan cười cười: “Anh hẳn là nên nghe bác sĩ, vạn nhất thân thể không khôi phục tốt, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc.”
Nghiêm Đình Vân nhu tình nhìn y: “Em càng có hiệu quả hơn bác sĩ.”
Nghiêm Vân Đồng cả kinh đến mức nổi da gà, nhanh chóng nói: “Hà, Hà Hoan, anh tao liền giao cho mày, tao rất mệt, đi về ngủ trước đây!”
Cô ta nói xong cũng mặc kệ Hà Hoan có đồng ý hay không, trực tiếp đưa cánh tay Nghiêm Đình Vân đến trước mặt Hà Hoan, nhanh chân chạy trốn.
Nghiêm Đình Vân lần đầu tiên cảm thấy em gái gã ngoan ngoãn hiểu chuyện, xem ra giáo dục hôm nay rất thành công.
Về sau có thể tới thêm vài lần, cũng bớt lo thay cha mẹ.
Hà Hoan nhìn cánh tay ở trước mặt mình, đang muốn duỗi tay đỡ, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm Lý Hạc Dương ngấm ngầm hại người: “Xem ra Nghiêm ảnh đế vào bệnh viện một chuyến liền trở nên tàn phế, còn cần một omega đỡ.”
Nghiêm Đình Vân dứt khoát đặt cánh tay trên vai Hà Hoan, công khai biểu thị chủ quyền: “Tiểu Hoan nguyện ý đỡ tôi.” Gã nói, nghiêng đầu hỏi Hà Hoan: “Đúng không?”
Miles giật mình, omega tên Semir này thật đúng là rất được hoan nghênh.
Còn tưởng rằng y và alpha ôm bó hoa hồng là một cặp, hiện tại xem ra, alpha mới là kỵ sĩ truy đuổi vương tử.
Không biết vì sao, gã đột nhiên nhớ tới omega bị biển lửa bao phủ, yêu mị động lòng người, dễ như trở bàn tay là có thể mê hoặc thể xác và tinh thần người.
Lúc này, Miles nhìn thấy Hà Hoan nhỏ giọng nói một câu bên tai Nghiêm Đình Vân.
Huấn luyện quân sự nhiều năm qua, đã làm ngũ cảm của Miles nhanh nhạy hơn alpha bình thường rất nhiều, hơn nữa bọn họ còn dựa gần, gã liền nghe rõ ràng câu nói kia:
“Anh Nghiêm à, tôi chỉ sợ không thuận tiện đưa anh về, tôi còn phải nhanh trở về tiêm thuốc ức chế.”
Sau đó Miles nhìn thấy vành tai Nghiêm Đình Vân tựa như quả trám tiến vào cuối thu, đỏ như máu.
Tiêm thuốc ức chế, có nghĩa là omega tùy thời có khả năng lâm vào kỳ phát tình.
Bất cứ lần nào họ tiếp xúc với alpha, đều rất nguy hiểm.
Lý Hạc Dương lại không nghe thấy Hà Hoan nói gì đó, chỉ là nhìn thấy Nghiêm Đình Vân có chút hưng phấn, lại có chút ngượng ngùng, trực giác gã cho biết đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, gã liền nhìn thấy Nghiêm Đình Vân nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Hà Hoan, còn xin lỗi mà nói với y: “Vậy em đi lên trước đi, anh tìm những người khác là được.”
Lý Hạc Dương nhẹ nhàng thở ra, đỡ đỡ mắt kính.
Thấy Hà Hoan một mình đi vào khách sạn, lộ ra nụ cười ôn nhu, tiến lên nói khẽ với Hà Hoan: “Tiểu Hoan, anh đã chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.”
Hà Hoan nghiêng đầu mỉm cười: “Lý tiên sinh, anh vừa rồi còn nói tôi bị kinh hách nên cần nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đã quay chụp một ngày, rất mệt, vừa rồi còn trải qua chuyện như vậy……”
Lý Hạc Dương nói: “Có thể uống chút rượu vang đỏ……” Gã nói, thấy ánh mắt Hà Hoan dần dần lạnh nhạt, mới phát giác chính mình quá nóng vội, hiện tại nhắc lại việc này xác thật có chút vô lễ: “Xin lỗi, anh không nên miễn cưỡng em, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Hà Hoan gật đầu với gã, tạm biệt các đồng nghiệp, trực tiếp đi vào thang máy.
Tầm nhìn của Miles rất tốt, nhìn omega đứng ở trong thang máy, biểu cảm y lạnh nhạt lười biếng, không hề có ngoan ngoãn kiều khí vừa rồi như ở trước mặt hai alpha kia.
……!
Hà Hoan ấn thang máy, dựa vào vách kim loại lạnh lẽo, cảm thấy thân thể nóng đến lợi hại.
Thân thể omega thật sự rất yếu ớt, lúc trước nhảy một đoạn, cơ hồ là dùng hết sạch sức lực của y.
Vận động cường độ cao, y càng thêm không thể áp chế hoa kỳ đến gần.
Cho nên, y xác thật cần phải tiêm một mũi thuốc ức chế.
Thang máy mở ra, y vẫn cảm thấy khát khô choáng váng như cũ, mồ hôi mỏng giữa trán làm ướt sợi tóc y.
Trên vách tường kim loại chiếu rõ bộ dáng của y, có chút chật vật đáng thương.
Cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, Hà Hoan liền gấp không chờ nổi mà xông ra ngoài, vừa đi tới cửa, cách vách đột nhiên mở cửa, đi ra là một alpha mặc quân trang, thân hình thon dài.
Hà Hoan theo bản năng nhìn qua, tức khắc liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì khuôn mặt kia thật sự là quá mức quen thuộc, là Phỉ Tì.
Đối phương cũng nhìn y, nhưng ánh mắt lạnh nhạt, tựa hồ là không để ý đến y.
Hắn tắt đi trí não trên cổ tay, tựa hồ là có việc muốn ra ngoài.
Hà Hoan có chút buồn bực, ngữ khí hơi mang theo phiền chán chưa bao giờ có: “Sao anh còn ở nơi này?”
Đối phương kinh ngạc nhướng mày, tựa hồ là không dự đoán được y sẽ nói như vậy.
“Không phải anh đã nói dọn ra khách sạn rồi sao?!” Hà Hoan nắm chặt then cửa, cảnh giác nhìn mỗi một động tác của hắn.
Không biết vì sao, mỗi lần y nhìn thấy Phỉ Tì đều rất không được tự nhiên.
Đối phương nghe thấy những lời này của y, biểu cảm càng thêm kỳ quái, bỗng nhiên, hắn cong môi cười, hơi có chút hoang dã: “Phương thức tiếp cận hiện tại của omega đều mới mẻ như vậy sao? Bảo bối, 10 giờ tối hôm nay tôi mới vào ở căn phòng này.”
Hà Hoan ngẩn người, mới phát hiện ngũ quan đối phương có không ít khác biệt với Phỉ Tì, chỉ vì y nóng choáng đầu nên mới không nhận rõ.
Hơn nữa, trên khuôn mặt lạnh như băng của Phỉ Tì, tuyệt đối sẽ không xuất hiện biểu cảm không đứng đắn này.
Hà Hoan nhíu mày: “Xin lỗi, tôi nhận sai người.”
Y lấy ra thẻ phòng, xoát thẻ mở cửa.
Đồng thời nhẹ nhàng thở ra, phản ứng vừa rồi của y quả là hơi quá, giống như chuột nhìn thấy mèo.
Còn may không phải là Phỉ Tì.
Đột nhiên, đối phương lại cúi người xuống, một bàn tay lướt qua y, đè ở trên then cửa, nở một nụ cười ái muội: “Bảo bối, em quen biết anh tôi?”
Hà Hoan ngửa ra sau, kéo ra khoảng cách với hắn, đồng thời vung thẻ phòng trong tay đến gần cổ tay hắn, nhanh chóng quật xuống.
Đối phương phản ứng cực nhanh, nhanh chóng buông then cửa ra, mới tránh cho cổ tay không bị thương.
Alpha giơ tay lên cao, vội vàng lui về phía sau hai bước, rất có hứng thú mà nở nụ cười sang sảng: “Thật hung dữ!”
Ánh mắt Hà Hoan lạnh như băng.
Ngón tay alpha sờ mũi, nghiêng đầu cười xấu xa: “Tự giới thiệu một chút, tôi là Mại Luân · Gaskor.”.