Sự kiện ảnh chụp, tuy rằng mang lại cho Hà Hoan không ít nhiệt độ, nhưng trực giác nói cho y biết, chuyện này không đơn giản.
Chuyện xảy ra cùng ngày, Miles tới còn nhanh hơn cảnh sát.
Tựa như anh hùng từ trên trời giáng xuống, mấy quân nhân dứt khoát chế trụ alpha nổi điên, nhanh chóng bình ổn bạo loạn.
Tư thế quân nhân oai hùng đến cảm giác an toàn, nháy mắt liền làm các diễn viên bị thương cảm động đến rối tinh rối mù.
Một đám không rảnh lo miệng vết thương đau đớn, tất cả đều vây quanh Miles.
“Tướng quân, ngài đúng là cứu tinh của chúng tôi!”
“Đế quốc có người như ngài, thật là quá may mắn!”
Hà Hoan cũng ở trong đám người như sóng triều, bị đẩy tới đẩy lui, thiếu chút nữa té ngã.
Có một người đỡ y từ sau lưng.
Hà Hoan đang chuẩn bị nói lời cảm ơn, vừa nhấc đầu, sườn mặt quen thuộc làm y cho rằng gặp được Phỉ Tì, trong lúc nhất thời thế nhưng lại có chút cảm động.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Thanh âm xa lạ nhắc nhở Hà Hoan nhận sai người.
Đúng rồi, nếu là Phỉ Tì, y lập tức có thể cảm nhận được tin tức tố của đối phương.
“Cảm ơn.” Hà Hoan đứng vững, kéo ra khoảng cách với Mại Luân.
Nhưng thời gian chưa đến ba giây, liền bị người chụp lại.
Hà Hoan nhìn các bình luận trên mạng, cái gì mà “Tình yêu tuyệt mỹ”, “Thật xứng”, quả thực như paste.
Y nhớ lại tươi cười sủng nịch của Mại Luân, cùng nhiệt tình quan tâm quá mức, liền có loại cảm giác không khoẻ nói không nên lời.
Tề Bằng nhìn vẻ mặt y suy nghĩ sâu xa, rất khó hiểu: “Này không phải rất tốt sao, em hiện tại rất hot, anh mấy ngày nay nhận được rất nhiều lời mời, sắp vội chết mất.”
Hà Hoan nói: “Có chút kỳ quái, anh nhanh chóng an bài người khống chế bình luận đi, tốt nhất là xóa bỏ ảnh chụp.”
“A?” Tề Bằng nhìn hot search không ngừng bò lên, xóa đi rất đáng tiếc: “Vì sao?”
“Trực giác.” Hà Hoan kiên quyết: “Dùng bao nhiêu tiền cũng được, lập tức an bài xóa bỏ!”
Tề Bằng quen nhìn bộ dáng y khí định thần nhàn, nắm rõ hết thảy, đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, anh tuy rằng rất không cam lòng, nhưng nghĩ đến Hà Hoan liệu sự như thần, anh chỉ có thể làm theo.
Tề Bằng tìm mấy công ty marketing thường xuyên liên hệ, nhìn mấy số điện thoại, phảng phất trước mấy dãy số đó được viết thêm kí tự “-“, tựa như tài khoản của anh sắp bị trừ tiền.
Hu hu hu QAQ, anh không muốn gọi điện thoại tiêu tiền.
Nhưng nhìn thấy Hà Hoan hung ác nhìn chằm chằm anh, Tề Bằng đành phải ấn gọi.
“Chào ngài, Trương tổng, tôi là Tề Bằng.”
Tề Bằng và Trương tổng hàn huyên hai câu liền nói ra mục đích: “Hiện tại trên mạng có một tấm ảnh giữa Hà Hoan và một quân nhân, ngài hỗ trợ chúng tôi xóa một chút, giá cả chúng ta thương lượng.”
“A? Cái gì? Đã có người bỏ tiền xoá rồi?”
“Là ai?”
“Ai nha, hai chúng ta là quan hệ gì, ngài lộ ra một chút đi.”
“Được rồi, không thể nói thì thôi, cái gì? Nhiều như vậy sao, thật giàu!”
Tề Bằng treo điện thoại, tay vuốt cằm lâm vào trạng thái si ngốc, ngữ khí mê huyễn: “Thực sự rất có tiền, thật hâm mộ……”
“Có người bỏ tiền xoá bức ảnh kia rồi……”
Hà Hoan nhướng mày, này đúng là có chút ý tứ.
Tề Bằng nắm chặt tay Hà Hoan, chân thành nói: “Nói cho anh biết đi, em thông đồng kim chủ nào?”
“Em không có.”
Tề Bằng căm giận nói: “Không, em nhất định biết! Thế nhưng lại giấu anh tìm dã nam nhân, bằng không sao người ta lại chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ vì xóa một bức ảnh!”
Nghiêm Đình Vân mở cửa phòng nghỉ, vừa lúc câu nói đấy, mặt đen sì hơn cục than.
Tề Bằng sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, nhanh chóng cười: “Ha, ha ha, anh, nói giỡn đó, Nghiêm ảnh đế đừng hiểu lầm, ngàn vạn đừng hiểu lầm!”
Nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Đình Vân hưng sư vấn tội, Tề Bằng nhớ tới mấy tin đồn nghe được ở đoàn phim mấy ngày nay, Nghiêm Đình Vân tựa hồ là đang theo đuổi Hà Hoan.
Tề Bằng kích động nháy mắt với Hà Hoan, phi thường tự giác mà nói: “Anh còn có chút việc, đi ra ngoài trước nhé.”
Còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại.
Nghiêm Đình Vân ngồi xuống cạnh Hà Hoan, nói với y: “Anh vốn dĩ muốn tìm người xóa bỏ ảnh chụp, nhưng lại bị người nhanh chân đến trước.”
Hà Hoan có chút ngoài ý muốn: “Sao anh lại muốn xóa bỏ ảnh chụp?”
Nghiêm Đình Vân nhìn y còn chưa cởi bỏ tạo hình Semir, còn có tư thế nằm trên ghế, như không có xương cốt, lười biếng kiều mị, giống như yêu cơ vừa bị quân vương yêu thương.
Bộ dáng lúc này của Hà Hoan, cùng với thần thái sau khi bị alpha cưỡng hôn lúc trước, không khác gì nhau.
Tên alpha kia……!Nghiêm Đình Vân vừa nhớ tới, xương sườn liền ẩn ẩn đau.
Thời điểm nhìn thấy ảnh chụp kia, gã thiếu chút nữa muốn đập vỡ quang não.
“Alpha kia lại trở về dây dưa em?” Nghiêm Đình Vân gắt gao nhìn chằm chằm Hà Hoan, không buông tha bất kì biểu cảm nào trên mặt y.
Hà Hoan chần chờ, phản ứng lại Nghiêm Đình Vân là đang nhận sai Mại Luân thành Phỉ Tì.
Y cảm thấy hiểu lầm này có chút thú vị ngoài ý muốn: “Không có, anh ta không trở về.”
Y cười như không cười, làm Nghiêm Đình Vân tự nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Gã cẩn thận nghĩ, cũng không biết trong lòng hoảng cái gì, gã giữ chặt tay Hà Hoan, phảng phất như một thám tử tìm kiếm chân tướng: “Người trên ảnh chụp là ai?”
Hà Hoan đang muốn trả lời, cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Tiếp theo thanh âm của Tề Bằng vang lên: “Hà Hoan, quân đội nói có chuyện quan trọng muốn gặp em.”
Hà Hoan nghĩ, y biết người tới là ai, đứng dậy muốn đi mở cửa.
Nghiêm Đình Vân lại còn nắm chặt tay y, cố chấp muốn biết đáp án.
Hà Hoan cười cười: “Anh không phải là muốn biết người trên ảnh chụp là ai sao? Mở cửa sẽ biết.”
Nghiêm Đình Vân giật mình, Hà Hoan liền rút tay ra, mở cửa.
Ánh nắng ngoài cửa chiếu vào phòng, làm nổi bật thân hình alpha dựa ngoài cửa, đĩnh bạt hiên ngang.
Một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lại vừa xa lạ tới gần, khóe miệng treo một nụ cười: “Bảo bối, lại gặp mặt rồi.”
Hà Hoan lười sửa xưng hô của hắn, nhưng không đại biểu y sẽ tha thứ hành vi nào đó của hắn —— tỷ như sự kiện ảnh chụp.
Hiện tại y đối với gia hoả Mại Luân này, có ấn tượng phi thường không tốt.
Mại Luân thưởng thức Hà Hoan từ đầu đến chân một lần, tán thưởng nói: “Tạo hình hôm nay của em……!Rất mê người, ừm, tôi như nghe được tiếng tim đập của mình, em có nghe thấy không?”
Nghiêm Đình Vân nhìn hắn không coi ai ra gì mà đùa giỡn Hà Hoan, sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng chắn trước y, lạnh lùng nói: “Tìm Tiểu Hoan có chuyện gì?”
Gã nhận ra người này không phải tên alpha lúc trước, nhưng hai người lại lớn lên giống nhau, tuyệt đối có quan hệ.
Gã cũng không cần cho hắn sắc mặt tốt.
Ánh mắt Mại Luân nhìn tới Nghiêm Đình Vân, đột nhiên liền không có độ ấm, tất cả đều là khí thế uy nghiêm thuộc về quân nhân: “Chuyện công.”
Hà Hoan bước ra từ sau lưng Nghiêm Đình Vân, giới thiệu cho gã: “Anh ta chính là người trong ảnh chụp, tên là Mại Luân · Gaskor.”
“Gaskor?!” Trên mặt Nghiêm Đình Vân xuất hiện biểu cảm khiếp sợ.
“Sao thế?” Hà Hoan hỏi gã.
Nghiêm Đình Vân kinh ngạc hỏi lại y: “Em không biết?”
“Bảo bối, sao em có thể tuỳ tiện nói tên của tôi cho người không liên quan?” Mại Luân duỗi chân dài, lười nhác tới trước mặt Hà Hoan, lấy ra một tờ giấy có logo cục cảnh sát: “Có chút chuyện về thú dị hình cần em phối hợp điều tra, phiền toái em đi theo tôi một chuyến.”
Hà Hoan nhìn giấy điều tra, trên đó chỉ có mấy dòng chữ phổ thông, cũng không đề cập đến thú dị hình “Tôi dựa vào cái gì mà tin anh?”
“Ừm……” Mại Luân sờ cằm, nghiêng đầu cười nói: “Nếu người của cục cảnh sát tới tìm em, họ sẽ không ôn nhu như tôi.”
Hà Hoan không sợ đến cục cảnh sát, nhưng y lại không thích Mại Luân âm thầm làm mấy thao tác trong tối.
Nghiêm Đình Vân nói thẳng: “Tiểu Hoan, anh đưa em đi.”
Mại Luân lạnh lùng nhìn gã một cái: “Hỏi chuyện đơn giản mà thôi, khẩn trương như vậy cái gì?”
Hà Hoan: “Nếu chỉ là hỏi chuyện đơn giản, vì sao mấy người không trực tiếp tới nơi này hỏi, một hai phải bắt tôi đi một chuyến?”
Mại Luân bỗng nhiên cười, mơ hồ hiện lên một hơi thở nguy hiểm.
Bất quá hắn rất nhanh liền giơ tay làm tư thế đầu hàng: “Được rồi được rồi, ai biểu em là tiểu bảo bối của tôi, để hắn đưa em đi.”
……!
Hà Hoan kỳ thật cũng rất nghi hoặc, vì sao y luôn bị thú dị hình công kích.
Trên đường tới cục cảnh sát, y nói với Mại Luân là muốn một phần thông tin về thú dị hình.
Đọc kỹ càng tỉ mỉ xong, y rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề.
Thú dị hình rất mẫn cảm với tin tức tố omega, bọn họ còn mẫn cảm hơn alpha bình thường mười mấy lần.
Hơn nữa bọn họ còn có thú tính chấp nhất với sinh sản hậu đại, một khi có được omega chẳng sợ có độ xứng đôi là 1, liền sẽ điên cuồng mà dùng hết thảy thủ đoạn để đánh dấu omega đó, thẳng đến khi người đó dựng dục hậu đại.
Hà Hoan biết tin tức tố của y có độ xứng đôi rất cao với alpha.
Hiện tại hoa kỳ của y đang tới gần, không khống chế được tin tức tố của mình, khả năng là vì nguyên nhân này, y mới bị thú dị hình theo dõi.
Bởi vì đóng phim, y còn phải ở Ksburg ít nhất là một năm.
Nếu là ngày thường, y tự nhiên là không cần phải sợ thú dị hình.
Nhưng hoa kỳ……!
Hoa kỳ của thực vật, đều rất mẫn cảm và yếu ớt.
Lần này còn là hoa kỳ lần đầu tiên sau khi thành hình của y, không thể qua loa.
Tin tức tố của Phỉ Tì, thành biện pháp duy nhất có thể giải quyết vấn đề.
Hà Hoan đặt xấp thông tin xuống, bàn tay vói vào túi tiền, nắm chặt quả cầu kim loại kia.
Mấy ngày nay, y vẫn luôn mang theo thứ này trên người, y đối với thứ này, vừa chán ghét lại vừa có một cảm giác chờ mong.
Y vẫn rất rối rắm, rốt cuộc là có nên dùng vật nhỏ này không.
……!
Tổng bộ cục cảnh sát Ksburg.
Nghiêm Đình Vân dừng xe, mở cửa cho Hà Hoan, dặn dò y: “Anh chờ em ở bên ngoài.”
Hà Hoan gật đầu: “Cảm ơn.”
Sau đó đến gần Mại Luân đang đứng chờ ở phía trước.
Nghiêm Đình Vân nhìn bóng dáng y, không biết vì sao mà có chút hoảng loạn trong lòng, gã muốn chạy hai bước kéo Hà Hoan trở về, kết quả người đã đi vào cửa.
Cánh cửa nặng nề ngăn cách gã.
Vừa vào đại sảnh cục cảnh sát, liền có người canh giữ ở nơi đó tới kiểm tra.
Trong tình huống bình thường, này chỉ là đi ngang qua sân khấu.
Rốt cuộc cũng không có ai gan lớn mang theo vật nguy hiểm đi vào cục cảnh sát.
Người canh giữ cầm máy rà quét dán lên người Hà Hoan, vừa đến túi quần, máy rà quét đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo dồn dập.
Đây là thanh âm khi phát hiện vật nguy hiểm.
Máy rà quét vừa vang lên, trang bị báo nguy trên vách tường cũng khởi động, toàn bộ cục cảnh sát đều chấn động.
Thần sắc Mại Luân nghiêm túc, lập tức nắm lấy tay Hà Hoan, ép lên trên tường: “Em mang theo cái gì, lấy ra mau!”
Hà Hoan không nghĩ tới quả cầu đó thế nhưng có thể gặp phải phiền toái lớn như vậy, y moi quả cầu ra: “Này chỉ là máy truyền tin một người bạn đưa cho tôi.”
Vừa nói xong câu đó, toàn bộ đặc cảnh trong cục cảnh sát đều xuất động, trang bị vũ khí tiên tiến nhất, cẩn thận tới gần Hà Hoan.
Mại Luân không nghe lý do thoái thác của y, một phen cầm lấy quả cầu
Bằng vào thao tác theo bản năng, Mại Luân vặn vẹo quả cầu đó.
Chỉ nghe được “Đinh” một tiếng, vật nhỏ phát ra ánh sáng đỏ, sau đó khôi phục an tĩnh.
Mại Luân nhận ra được, đây là một loại máy truyền tin cơ mật nhất quân đội, chỉ cần hai bên ở cùng một tinh cầu, đối phương có thể bằng vào tiếp nhận tín hiệu mà tìm được nhau, cũng có thể nghe được âm thanh.
Đương nhiên này chỉ là một trong những công dụng cơ sở.
Giá trị của loại máy truyền tin này cực kỳ sang quý, nguyên liệu dùng đều là vật cấm, cho nên rất ít người có thể sử dụng.
Người dùng loại đồ vật này……!Mại Luân nhanh chóng tìm tòi trong đầu, lúc này hắn nghe thấy Hà Hoan nói: “Đây là anh của anh đưa tôi, anh ta nói nếu tôi gặp nguy hiểm, có thể dùng cái này liên hệ anh ta.”
Mại Luân: “……”
Đột nhiên cảm thấy đồ vật trong tay rất nóng bỏng.
Sau đó lại nhìn đặc cảnh vây quanh hai người bọn họ bốn phương tám hướng, hắn như thấy được hai chữ tuyệt vọng..