Hà Hoan tính toán buổi chiều đến Hà gia để lấy di vật của Muriel.
Hà gia hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cách hủy diệt chân chính một bước cuối cùng.
Chỉ cần hoàn thành tâm nguyện này của nguyên chủ, phong ấn pháp lực sẽ càng buông lỏng.
Một khi pháp lực hoàn toàn khôi phục, có lẽ còn có thể tẩy sạch đánh dấu hoàn toàn.
Hà Hoan sờ tuyến thể, trên đó có dấu vết mới mẻ, quanh hơi thở như ngửi được tin tức tố bá đạo của Phỉ Tì.
Tẩy sạch hay là không……!
Hà Hoan thả tay xuống, chuyển dời lực chú ý đến phong cảnh ngoài cửa sổ xe bay, không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Lúc này, y đang ở trên đường đến Hà gia.
Phỉ Tì vốn là muốn đi với y, nhưng Hà Hoan lại cự tuyệt.
Đám người Hứa Nhất Hàm tìm tới cửa khẳng định là không phải tới làm khách, bọn họ nhất định có không ít chuyện cần thương lượng với Phỉ Tì.
Ngày mai Hà Hoan phải đi đoàn phim, chỉ có thể đi lấy di vật vào hôm nay.
Y cũng không muốn làm Phỉ Tì rơi vào thế khó, kiên quyết một mình y cũng có thể tự đi.
Vì thế sau khi Phỉ Tì mạnh mẽ đưa cho y bốn hộ vệ, dặn bảo mấy lần, mới cho phép y đến Hà gia.
“Tiên sinh, tới rồi.” Một hộ vệ kéo cửa xe ra.
Đây là lần đầu tiên y đến nơi này, nơi mà nguyên chủ phải chịu tất cả thống khổ —— nhà chính Hà gia.
Cỏ cây trong vườn khô héo, cỏ dại mọc thành cụm, vách tường và cửa sổ đều là hình vẽ thô tục và xấu xí.
Mặc dù không nhìn thấy tình huống trong nhà, căn nhà này cũng hiện ra một loại tử khí trầm trầm, phảng phất như một mạng nhện to lớn nguy hiểm.
Nhưng Hà Hoan lại có được tin tức xác thực từ Phỉ Tì, hiện tại Hà Huân, Sở Mỹ Huyên và Hà Cẩm đang trốn trong căn nhà này.
Cả nhà này lúc trước đã từng thay đổi không ít nơi, kết quả mặc kệ bọn họ trốn hay ẩn nấp, đều sẽ thần kỳ mà nhanh chóng bại lộ, dẫn tới các võng hữu tới cửa trừng phạt.
Ngày hôm qua, ba người vừa mỏi mệt vừa bất kham lại quay trở về nơi ban đầu.
Một hộ vệ giúp Hà Hoan ấn chuông cửa, lại không thấy ai trả lời.
Hà Hoan ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu trên, hô to: “Hà Huân, mở cửa, tôi là Hà Hoan.”
Tấm rèm hình như hơi giật mình, rất mau, Hà Huân và Sở Mỹ Huyên liền chạy ra từ trong phòng.
Bọn họ giống như ăn trộm quan sát hoàn cảnh xung quanh, mới rụt vai vọt tới trước mặt Hà Hoan.
“Hà Hoan! Mày có còn lương tâm không, sao mày lại đối xử với tao như vậy?!” Hai mắt Hà Huân đầy tơ máu, gắt gao trừng Hà Hoan, oán độc như sắp chảy ra máu: “Tao chính là cha ruột của mày!”
Sắc mặt Hà Hoan như thường mà nhìn ông ta và Sở Mỹ Huyên, hai người như già thêm 30 tuổi, tóc trắng hơn phân nửa, nếp nhăn trên mặt mọc tràn lan, ngũ quan lộ ra mệt mỏi, tựa như tượng đất vừa nặn xong rồi bị nước xối vào.
“Hà Hoan, con buông tha cho chúng ta được không, chúng ta cũng không dám đối nghịch với con nữa.” Giọng nói của Sở Mỹ Huyên cũng khàn, nếu không phải ký ức của nguyên chủ khắc sâu, Hà Hoan cũng có chút không nghe ra thanh âm của bà ta.
Hà Hoan cười cười: “Nhìn thấy mấy người thảm như vậy, tôi liền an lòng rồi.”
“Mày! Thằng bất hiếu này, hôm nay tao phải……” Hà Huân vừa giơ tay lên, còn chưa cao hơn bả vai, đã bị hộ vệ kiềm chế lại.
Mặt Hà Huân đỏ lên, ông ta ra sức giãy giụa, chẳng những không thành công, ngược lại còn bị hộ vệ bẻ gãy tay, làm ông ta đau đến mức kêu thảm thiết không ngừng, khuôn mặt nhanh chóng tái xanh.
Sở Mỹ Huyên ở bên cạnh lo lắng, bà ta cầu xin Hà Hoan: “Tiểu Hoan, cha con chỉ là nói lời tức giận, con mau bảo người thả ông ấy đi! Gần đây ông ấy cũng chịu khổ nhiều rồi, thân thể ăn không tiêu nữa!”
“Chịu khổ?” Hà Hoan cười lạnh: “Lúc mấy người đưa tôi cho Ân Phụng, sao không nghĩ rằng tôi sẽ chịu khổ?”
“Nhưng, nhưng con hiện tại không phải là……” Sở Mỹ Huyên dưới cái nhìn lạnh băng của Hà Hoan, thanh âm càng ngày càng nhỏ, mấy chữ sau sau cũng nói không nên lời.
Hà Hoan vô cảm nói: “Bớt nhiều lời đi, mau giao di vật của mẹ tôi ra đây.”
Hà Huân biết di vật của Muriel là cọng rơm bảo mệnh cuối cùng, ông ta cắn răng gào to: “Trừ phi mày làm Miles tạm dừng hãm hại tao, cũng giúp tao cứu lại hạng mục ở tinh cầu El, tao mới có thể giao đồ cho mày!”
“Miles?” Hà Hoan kinh ngạc, chẳng lẽ mỗi lần ẩn thân của Hà Huân luôn bị bại lộ, không phải bút tích của Phỉ Tì, mà là Miles?
Vì sao gã lại nhúng tay vào chuyện này?
Hà Huân thấy Hà Hoan trầm nghâm, lại cẩn thận nhìn bốn hộ vệ khí chất bất phàm bên người y, thì ra còn có đại lão khác chống lưng cho nó?!
Hà Huân nhớ tới ông ta thảm như vậy, bị Ân gia hại, bị Miles hại, bị Nghiêm Đình Vân hại, hiện tại lại thêm một đại lão không biết tên, tất cả đều xuất đầu vì Hà Hoan, ông ta không nhịn được chửi ầm lên: “Mày và mẹ mày đều là đồ đê tiện, luôn thích loạn câu dẫn alpha!”
Ánh mắt Hà Hoan trầm xuống, nói với hộ vệ: “Tát mạnh vào, tát đến mức ông ta không nói được mới thôi.”
Hộ vệ không chần chờ chút nào, bàn tay dùng lực “Bốp bốp” lên mặt Hà Huân.
Sở Mỹ Huyên lại muốn cầu tình, Hà Hoan trực tiếp nói một câu: “Bà ta cũng quá ồn ào, làm bà ta ngậm miệng đi.”
Một hộ vệ dứt khoát dùng khăn tay của Sở Mỹ Huyên nhét vào miệng bà ta.
Hà Hoan đi đến trước mặt Hà Huân, đối diện với hai mắt đầy tơ máu của ông ta, nhếch khóe miệng mỉm cười: “Ông không nói tôi cũng sẽ tìm được di vật của mẹ tôi, ngày mai, tôi sẽ mời phóng viên đến họp báo, tuyên bố nguyên nhân chết của Muriel năm đó.”
Hà Hoan khom lưng, hai người chỉ cách một đốt ngón tay: “Hà gia hoàn toàn xong đời rồi, cơ nghiệp trăm năm bị hủy ở trên tay ông, cảm giác thế nào?”
“Ô ô! Ô ô……” Hà Huân dùng hết toàn lực giãy giụa, gân xanh trên thái dương vẫn luôn ứa đến cổ, có thể thấy được ông ta phẫn nộ bao nhiêu.
Nhưng cho dù ông ta giãy giụa như thế nào, trước sau cũng không thể đụng tới Hà Hoan.
Hà Hoan vươn ngón trỏ chạm vào giữa mày Hà Huân, đọc ký ức của ông ta, rất nhanh liền tra được di vật của Muriel ở đâu.
Thì ra Hà Huân vì ổn thỏa, ý đồ dùng di vật để uy hiếp Hà Hoan, cho nên vẫn luôn coi mấy thứ kia như bùa hộ mệnh mà mang theo trên người.
Hà Hoan tiến vào phòng, nhanh chóng kéo ra một tủ sắt ở một góc, mở tủ ra.
Đồ vật cũng không nhiều lắm, tất cả đều ở trong một cái hộp, bên trong có nhật ký nuôi con của Muriel, bà vì nguyên chủ mà may một bộ đồ, mấy món đồ chơi……!
Trong một khắc hộp ở trong lòng bàn tay Hà Hoan, một dòng khí rót vào giữa mày y, oán khí của nguyên chủ nháy mắt biến mất hơn phân nửa.
Cả người y nhẹ nhàng, cảm nhận được pháp lực trong đan điền dư thừa mà kích động lên.
Chỉ cần trả thù thêm hai vị hôn phu cũ nữa, y có thể hoàn toàn dung hợp với thân thể này, tiếp tục tu luyện.
Đột nhiên, một bóng đen ở cửa hiện lên.
Hà Hoan ôm hộp cảnh giác, bóng đen té lăn trên đất, thì ra là Hà Cẩm.
Khuôn mặt cậu ta tiều tụy, làn da lộ ở bên ngoài có rất nhiều vệt đỏ bầm tím không bình thường, Hà Hoan lập tức liền có liên tưởng không tốt.
Hà Huân còn có thể kéo dài hơi tàn, chẳng lẽ là lợi dụng Hà Cẩm……!
Hà Cẩm lập tức bị dọa khóc, cậu ta sợ hãi cuộn người lại, trong miệng đều là xin tha: “Ba ba đừng đánh……!Con rất nghe lời! Con sẽ đi!”
Hà Hoan nhíu mày, mềm lòng trong chớp mắt.
Nhưng nhớ tới tên này đã từng âm thầm ngáng chân nguyên chủ, làm hại nguyên chủ ăn không ít buồn mệt, còn có khổ không nói nên lời.
Hà Hoan trực tiếp xoay người rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi y rời khỏi phòng, trong tay chói lọi mà ôm hộp.
Hà Huân và Sở Mỹ Huyên như nổi điên, trơ mắt nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng bị Hà Hoan rút đi, bất lực không thể làm được gì.
Hà Hoan đi đến trước mặt Hà Huân, ngón tay vuốt hộp: “Thế nào, tôi tìm được rồi nè!”
Hai bên mặt Hà Huân đã bị tát sưng đến mức đối xứng, tựa như dán hai cái bánh màn thầu đỏ thẫm lên mặt.
Hi vọng cuối cùng tan biến, Hà Huân như gà trống bị nhổ lông, ngã ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt như già thêm 10 tuổi.
“Cuộc họp báo ngày mai tôi sẽ để lại ghế cho một nhà mấy người, nhớ phải tới nha!” Hà Hoan cong môi cười, tâm tình vui vẻ vì oán khí của nguyên chủ lại tiếp tục tiêu tán.
Hà Huân bò trên mặt đất, nổi điên muốn bắt lấy ống quần Hà Hoan, nước mắt và nước mũi đầy mặt, cầu xin y: “Tiểu Hoan, Tiểu Hoan! Ba ba sai rồi, con tha thứ cho ba ba được không, ba ba cũng không dám nữa……”
Hà Hoan rời đi tựa như một cơn gió.
Bước chân y nhẹ nhàng, cũng không quay đầu lại mà bước ra cổng lớn.
Hà Huân gian nan bò trên mặt đất, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn thân ảnh Hà Hoan xa cuối chân trời: “Tiểu Hoan, ba ba không muốn ngồi tù, cầu xin con……”
Hà Hoan vừa muốn lên xe, đột nhiên bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt.
“Hà Hoan, rốt cuộc cũng tìm được em!”
Hà Hoan hơi ngẩng đầu, nhưng người này lại đang dúi đầu vào bả vai y, căn bản là không nhìn thấy được khuôn mặt.
Nhưng thanh âm xa lạ lại vừa quen thuộc này……!Là, là Miles?
“Miles?” Hà Hoan thử kêu một tiếng.
“Là tôi.” Miles quý trọng ôm y, sợ chính mình đang trong giấc mơ: “Tôi đã tìm em rất lâu, em đã đi đâu?”
Hà Hoan đẩy gã, phát hiện không đẩy ra được: “Anh buông tôi ra trước đã.”
“Xin lỗi, xin em tha thứ tôi ôm em trong chốc lát, tôi cho rằng em, cho rằng em……” Miles nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc Hà Hoan: “Thật sự là em sao?”
Hà Hoan không biết vì sao, cảm giác cả người đều không được tự nhiên, y thậm chí còn kháng cự Miles ôm mình: “Phiền tướng quân Miles buông tôi ra trước đã!”
Miles chần chờ một chút, thân mình gần như đứng thẳng, nhưng vẫn giam cầm Hà Hoan trong khuỷu tay mình.
Gã nhìn chăm chú vào người đã biến mất gần một tháng, thậm chí còn cho rằng y đã chết, kích động khi gặp lại đã vượt qua mong muốn nguyên bản của gã.
Đáng tiếc, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của omega lại không có vui sướng khi gặp lại gã, thậm chí còn có chút không vui.
Trong lòng Miles giật mình, hơi thả lỏng tay: “Xin lỗi, là tôi không nhịn được.”
Hà Hoan đang muốn bảo gã cách y xa một chút, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, còn có tiếng người ồn ào.
“Trời ạ, là tướng quân Miles, hả……!Hà Hoan kìa! Cậu ấy còn sống!”
“Nhận được tin tức tôi liền tới, vốn tưởng là hằng ngày ẩu đả Hà Huân, không dự đoán được lại đụng tới Hà Hoan được tướng quân Miles giải cứu!”
“Thật tốt quá! Các bảo bối có thấy không? Đang được tướng quân Miles ôm chính là Hà Hoan……”
Các võng hữu mỗi lần biết được nơi trú ẩn mới của Hà Huân, đều sẽ tụ tập thành một đám người rảnh rỗi đi lên án công khai cả nhà này.
Có vài chủ bá vì cọ nhiệt độ, còn sẽ mở phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình theo dõi đưa tin.
Vì thế……!Hình ảnh Hà Hoan bị Miles ôm lấy, nháy mắt truyền khắp toàn võng.
Trong lòng Hà Hoan hoảng hốt, trong đầu y thậm chí đã loé ra mấy tin tức đầu đề, tên của y và Miles bị buộc chặt với nhau.
Nếu Phỉ Tì nhìn thấy…….